Chương 55

Trên đường về, Wechat của cô bị Hoàng Tiệp tấn công oanh tạc.
Hoàng Tiệp: Hồi nãy em biết chị lúng túng cỡ nào không
Hoàng Tiệp: Cảm ơn em nha Nhạc Thiên Linh. Chị mãi mãi không thể tin rằng chị lại thực hiện được ước mơ mua một căn nhà bằng phẳng ở tuổi 27 đó!


Hoàng Tiệp: Sao em không chịu nói với chị sớm rằng em là bạn gái của Cố Tầm
Nhạc Thiên Linh không biết làm sao, gãi đầu rồi mới đánh chữ.
Bánh Quai Chèo: Em không muốn giấu chị đâu.
Bánh Quai Chèo: Nhưng mà
Bánh Quai Chèo: Tại chị đâu có hỏi em QAQ
Hoàng Tiệp: Không hỏi thì em không nói à


Bánh Quai Chèo: Chẳng lẽ lúc đi làm, em lại kể chị nghe là ‘a a a em có bạn trai rồi nè’!?
Mấy giây sau, Hoàng Tiệp mới bình tĩnh trả lời.
Hoàng Tiệp: Cũng đúng.
Hoàng Tiệp: Nhưng nếu bạn trai chị mà như Cố Tầm thì thiếu điều chị chỉ muốn dán hình anh ấy vào trán để ai ai cũng thấy luôn thôi!


Nhạc Thiên Linh bật cười, không nói chuyện với Hoàng Tiệp về chủ đề này nữa.
Cô chợt suy nghĩ, đúng là mình chưa kể chuyện này với đám bạn. Hôm trước lúc đăng weibo, chắc là trừ anh ra thì mấy người khác không ai hiểu đâu. Thế là cô mở khung chat của nhóm bạn ký túc xá, nhắn hai câu.


Bánh Quai Chèo: À, tao kể tụi bây nghe chuyện này.
Bánh Quai Chèo: Tao với Cố Tầm quen nhau rồi.
Bánh Quai Chèo: (*^▽^*)
Phương Thanh Thanh:?
Phương Thanh Thanh:
Phương Thanh Thanh: Mày có nói giỡn không vậy
Bánh Quai Chèo: Thật mà.
Phương Thanh Thanh kinh ngạc, còn Ấn Tuyết thì bình tĩnh hơn.
Ấn Tuyết: Ờ, tao biết rồi.


Bánh Quai Chèo: Sao mày biết?
Ấn Tuyết: Hôm đó mày đăng bài tao đọc hiểu mà.
Phương Thanh Thanh: Đăng bài gì
Phương Thanh Thanh: À nhổ cỏ đó hả?
Phương Thanh Thanh: Bộ nó có ý nghĩa đặc biệt gì hả? Tao còn tưởng là nó mua cái gì ấy chứ.
Phương Thanh Thanh: Sao mày hiểu được?


available on google playdownload on app store


Ấn Tuyết: Nó rõ lắm mà =. =
Ấn Tuyết: Tại tao không đủ mặt dày nên không hỏi thôi.
Bánh Quai Chèo:?
Bánh Quai Chèo: Mày mà xấu hổ cái gì?
Ấn Tuyết: Tao còn là cô gái trong sáng chứ bộ…
Ấn Tuyết: Mày nói chuyện nghe ɖâʍ tục như thế, sao tao không mắc cỡ được chứ ….
Phương Thanh Thanh:?


Phương Thanh Thanh: Ồ, tao hiểu rồi.
Phương Thanh Thanh: Mày với Cố Tầm nóng bỏng quá nha ( ω)
Phương Thanh Thanh: Tao muốn nghe chi tiết
Ấn Tuyết: Tao nghe luôn cũng được
Bánh Quai Chèo:?
Bánh Quai Chèo: …
Bánh Quai Chèo: Hai bây rảnh quá, để tao gửi mấy trang web bổ ích qua cho nghiên cứu đỡ rảnh nha.
Bánh Quai Chèo:


Tám giờ tối, Cố Tầm tan ca về nhà.
Lúc về tới dưới nhà, anh có nhắn tin cho Nhạc Thiên Linh, nhưng không biết cô bận bịu gì đó mà không trả lời.


Bước vào thang máy, anh cất điện thoại, để ý thấy có một tờ thông báo dán trong thang máy, trên đó ghi là tối nay sửa dây cáp, cúp trong 3 tiếng. Anh nhìn tới mất hồn, cứ suy nghĩ chẳng biết cô có thấy cái thông báo này không nên hoàn toàn không để ý thấy có một cô gái đang đứng nhìn mình chằm chằm.


Khi đến lầu 13, anh đi ra ngoài, cô gái kia cũng đi theo ra. Bước được mấy bước, Cố Tầm chợt cảm thấy có gì đó sai sai nên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt thẹn thùng của người kia.
“Có chuyện gì à?”


Cô gái nhìn về phía cửa nhà anh, thấy trên đó trống trơn, sau một hồi muốn nói mà lại thôi thì cuối cùng mới nhỏ giọng: “Anh không thấy… mẩu giấy đó à?”
Cố Tầm nhìn theo hướng mà cô gái kia đang nhìn mà không thấy gì cả.
“Giấy gì?”
“Thì là…”


Cô gái mắc cỡ nhìn Cố Tầm, thấy có vẻ như anh chẳng biết chuyện gì, đành phải lấy dũng khí nói, “Mấy ngày trước em có ghi nick Wechat ở trên đó, chắc là bị rơi rồi.”
“… Ờm.”
Ánh mắt anh bỗng dịu lại.


Cố Tầm nhớ đêm đó Nhạc Thiên Linh qua nhà, rồi tự nhiên lại mắng anh là cáo già. Anh còn muốn hỏi xem chuyện gì xảy ra, thì ra nguyên nhân là đây. Cô gái thấy Cố Tầm mất hồn, đang định lên tiếng thì anh đã nói: “Không phải là rơi đâu.”


Ánh mắt cô gái kia sáng rực lên, lập tức đưa tay móc điện thoại di động. Nhưng tay vừa đút vào túi xách thì đã nghe anh lên tiếng: “Có lẽ bạn gái tôi nhìn thấy nên đã gỡ xuống rồi.”


Khi nghe hai chữ “bạn gái”, trán của cô gái kia giật giật, nở nụ cười cứng đờ rồi xoay người đi, không nói thêm gì nữa.


Hành lang yên lặng trở lại, chỉ còn một mình Cố Tầm. Anh nhìn điện thoại, cô vẫn chưa trả lời tin nhắn nên đi qua bấm chuông cửa. Mấy phút sau, trong nhà truyền ra tiếng bước chân vội vã. Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, một mùi thơm thoang thoảng bay ra.


Cố Tầm cúi xuống, thấy mái tóc ướt của Nhạc Thiên Linh đang xõa rối tung sau ót, hai lọn tóc ướt dán vào cổ, những giọt nước nhỏ đang trượt xuống cổ đỏ hồng, chảy vào ngực của cô. Làn da cô trắng sẵn nên chỗ ửng đỏ trên phía xương quai xanh càng nổi bật hơn.


Mặc dù biết là cô vừa tắm xong nhưng lúc thấy cảnh này, Cố Tầm lại liên tưởng đến một chuyện khác.
“Nãy giờ em đi tắm hả?”
“Ừ.”
Nhạc Thiên Linh cũng cảm giác tóc mình đang nhỏ nước, thế là cầm khăn lông lên xoa xoa, “Sao thế?”


Cố Tầm ngẩng cằm lên, nhìn chằm chằm chùm đèn treo trên trần nhà của cô một hồi rồi mới dời sự chú ý qua đương sự. Lúc hơi cụp mắt xuống lần nữa, nụ cười của anh có vẻ cà chớn, “Anh qua hỏi xem em có lấy đồ gì của anh không ấy mà.”
Nhạc Thiên Linh: “?”


Cô chẳng hề nhớ chuyện mình đã xé mẩu giấy đó xuống, ngay giờ có vắt hết óc cũng không nhớ nổi mình đã lấy cái gì của anh. Mà Cố Tầm cũng không định nhắc nhở, anh cứ đứng nhìn cô mà cười.
Sau một hồi suy nghĩ, Nhạc Thiên Linh đột nhiên hiểu ra.


Ầy, tự nhiên cái người này lại qua đây thổ lộ sến súa với mình làm gì vậy hà! Hay là mình cũng phối hợp một chút, chứ không lát anh lại thấy tủi thân.
Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên Linh thở dài, từ từ ngước mắt, nói theo kiểu bất đắc dĩ: “Lấy… trái tim của anh?”


Khi Nhạc Thiên Linh nói hết câu, nụ cười trên khóe môi anh lan rộng ra. Lúc thấy chỗ ửng đỏ đã lan lên mặt cô, tất cả sự kiềm nén trong anh đột nhiên bị xáo trộn.
Thật là đáng yêu quá!


Đèn cảm ứng ngoài hành lang tối đi do Cố Tầm quá yên lặng. Khi bóng đèn sáng lại, Cố Tầm đột nhiên đưa tay nâng cằm của Nhạc Thiên Linh lên, vừa hôn vừa đẩy cô đi vào nhà. Cả người đã bước vào, Cố Tầm trở tay dùng sức đóng cửa lại, sau đó ôm eo cô, xoay một vòng đẩy người vào sát cửa.


Nhạc Thiên Linh: “?”
Nụ hôn bất thình lình làm cô không biết chuyện gì xảy ra, tâm trí chưa quay lại thì hơi thở thuộc về anh lập tức ập tới, bao vây tất cả tế bào giác quan của cô.


Mớ ý thức còn tỉnh táo tan thành mây khói trong nháy mắt, Nhạc Thiên Linh dán chặt vào mặt tường lạnh như băng, quần áo bị mái tóc làm ướt, cảm xúc lạnh lẽo và bầu không khí lúc này va vào nhau.


Cô nhắm chặt hai mắt, tay từ từ giơ lên ôm lấy cổ Cố Tầm, cố gắng ngẩng đầu phối hợp cho vừa chiều cao của anh. Sau đó, cô thử chủ động đáp lại nụ hôn của anh.


Khi cảm giác được chút cử động nhỏ của cô, Cố Tầm đột nhiên dừng lại, mở mắt nhìn chăm chăm vào cô, yết hầu lăn xuống. Anh đột nhiên ôm người xoay một vòng rồi đặt xuống bàn.


Đồ linh tinh trên bàn bị đẩy xuống, rơi đầy trên đất, Nhạc Thiên Linh không để ý, chỉ cảm thấy mình không cần phí sức ngẩng đầu nữa rồi. Cô giơ tay ôm lấy đầu của Cố Tầm, bị ép phải nghiêng đầu ra sau, vẫn còn hơi nhún vai, tham lam nuốt lấy từng làn hơi thở của anh.


Hô hấp của hai người cứ quấn quít nổi trôi trong căn phòng khách yên tĩnh, hòa hợp với không khí mơ hồ của căn nhà, thời gian ngừng trôi.


Cho đến khi mái tóc dài của cô chảy đầy nước trên bàn thì Cố Tầm mới dừng lại. Đôi môi anh lưu luyến chạy tới chỗ xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng cắn một cái. Dù là anh cắn không mạnh nhưng chỗ đó hơi nhạy cảm, Nhạc Thiên Linh vẫn “suỵt” một tiếng.
“Anh làm gì thế?”


Một lát sau, Cố Tầm mới ngẩng đầu lên khỏi cổ cô, giọng trầm khàn nói: “Không có gì, sau này em đừng tắm nước nóng vậy nữa.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Chứ không phải là đừng dùng sữa tắm quyến rũ như vậy à?
Cô đẩy anh ra, nhảy xuống bàn.
“Em đi sấy tóc đây.”


Cô vừa nói xong thì đèn trên đầu đột nhiên tối sầm đi, đi đôi với đó là tiếng la của mọi người trong tòa nhà. Nhạc Thiên Linh dừng lại, ngạc nhiên không dám tin.
“Cúp điện à?”
“Em không thấy thông báo dán trong thang máy à?”
“Không…”


Nhạc Thiên Linh lại hỏi: “Anh có đọc à? Vậy khi nào mới có điện?”
“Không biết.” Anh bước hai bước tới chỗ cô, đưa tay cạ cạ ngón tay cô, “Cúp điện rồi, ở trong nhà cũng chẳng làm gì, hay là mình ra ngoài đi?”


Nhạc Thiên Linh suy nghĩ, thấy cũng có lý. Trời nóng như vậy mà không có điều hòa thì không sống nổi, không bằng đi chỗ nào có điện.
“Ừm.”
Cô xoay người đi vào phòng, “Vậy để em đi thay đồ.”
“Ừ, nhớ mang thẻ căn cước theo đó.”


Trong bóng tối, cả người cô chợt cứng đờ. Cửa phòng đóng lại, cô cố ổn định bước chân, ngã ùm lên giường, cầm điện thoại lên nhấn không ngừng.
Bánh Quai Chèo: A a a a a làm sao giờ làm sao giờ?
Phương Thanh Thanh:?
Ấn Tuyết:?
Bánh Quai Chèo: Nhà tao bị cúp điện


Ấn Tuyết:? Gì, mày mà sợ tối à?
Bánh Quai Chèo: Cố Tầm kêu tao đi ra ngoài, đem thẻ căn cước theo!!!
Ấn Tuyết:?
Phương Thanh Thanh:?
Bánh Quai Chèo: Làm sao làm sao làm sao giờ?
Phương Thanh Thanh: Tao dạy mày cách đối phó.
Bánh Quai Chèo: Mày nói lẹ đi.


Phương Thanh Thanh: Bước đầu tiên, mày nên mặc một bộ đồ lót thật đẹp vào.
Bánh Quai Chèo:?
Phương Thanh Thanh: Bước hai, chuẩn bị bao cao su.
Phương Thanh Thanh: Bạn trai tao đề cử Okamoto, nhưng mà cái này tùy vào trải nghiệm của mỗi người, mày và cậu ta tự chọn đi.


Phương Thanh Thanh: Bước ba, can đảm nhào lên. Nhưng mà mày cũng đừng tỏ ra kích động quá, nên dè đặt một chút.
Phương Thanh Thanh: Dĩ nhiên, nếu cậu ta muốn bỏ qua bước hai thì mày cứ phô bày bản lĩnh của mày, bóp gãy vận mệnh của cậu ta ngay tại chỗ.
Bánh Quai Chèo: …


Bánh Quai Chèo: Nói xàm, mày out group đi.
Cô bỏ điện thoại xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngực cứ phập phồng lên xuống không ngừng được, trong đầu thì xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
“Em thay đồ xong chưa?”
“… Sắp xong rồi.”


Nhạc Thiên Linh xoay người xuống giường, lúc mở tủ quần áo, tầm mắt tự động nhìn xuống bộ đồ lót đặt ngay ngắn của mình. Ầy, trưởng thành cả rồi. Hơn nữa, cô cũng thích anh mà.


Nhạc Thiên Linh thay quần áo, lặng lẽ mở cửa ra. Nhòm xuyên qua khe cửa, cô thấy Cố Tầm đang ngồi trên ghế salon, cúi đầu nhìn điện thoại, có vẻ như không để ý thấy rằng cô đã đi ra rồi.
Trái tim cô lại bắt đầu không nghe lời, đập thình thịch không ngừng. Cố Tầm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua.


“Em lén lút đứng đó làm gì vậy?”
“… Anh mới lén lút thì có.”
Nhạc Thiên Linh đẩy cửa ra, bước dài đi qua, “Mau lên nào, nóng muốn ch.ết luôn.”


Vừa bước ra khỏi thang máy thì một luồng gió đêm oi bức lại phất qua. Nhạc Thiên Linh nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, bàn tay chợt thấy ấm áp. Cố Tầm nắm tay cô, năm ngón tay xen qua kẽ tay, cùng đan vào nhau.
“Sao tay em đổ mồ hôi nhiều thế?”
Nhạc Thiên Linh: “… Tại nóng.”
“Ừ, vậy chúng ta mau đi thôi.”


Hôm nay trời nóng tới cỡ mà Nhạc Thiên Linh đi chừng mười phút thì tóc đã tự động khô, quần áo sau lưng đã ngấm một lớp mồ hôi, dán vào da thịt.
“Đúng rồi.” Cố Tầm đột nhiên mở miệng, “Anh quên hỏi em, em ăn cơm chưa?”
Nhạc Thiên Linh gật đầu: “Em ăn rồi.”
“Em ăn gì vậy?”


“Hoành thánh dưới tầng.”
“No chưa?”
“Rồi.”
“Ừm.” Cố Tầm lại bước nhanh hơn, “Em có đem thẻ căn cước theo không?”
Nhạc Thiên Linh đột nhiên siết chặt ngón tay.
“Có…”
Cố Tầm: “Ừ, vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề thôi.”
Nhạc Thiên Linh: “…?”
Gấp dữ vậy sao?


Ầy, đúng là đàn ông hơn hai mươi ai cũng đều giống nhau.
Mười phút sau, Nhạc Thiên Linh đứng trước tiên net, đầu óc mơ mơ màng màng.
“Người đẹp? Người đẹp?” Chủ tiệm kêu cô, “Tâm trí cô còn ờ đó không vậy?”


Nhạc Thiên Linh đột nhiên sực tỉnh, trừng mắt nhìn, “Không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì mấy chục năm nữa sẽ vẫn còn.”
Chủ tiệm: “…?”


Anh ta ngơ ngác nhìn Cố Tầm. Cố Tầm lại nhìn chủ tiệm với cái ánh mắt chuyện thường ở huyện, mặt viết đầy chữ “bạn gái tôi thế thì làm sao”, sau đó xoa đầu cô.
“Anh bảo em lấy thẻ căn cước mà, em nghĩ gì vậy?”
“?”
“À, không có gì.”


Nhạc Thiên Linh từ từ móc thẻ căn cước ra, đặt trước mặt chủ tiệm.
Hối hận. Bây giờ cô vô cùng hối hận, cảm giác như mớ mồ hôi đổ lúc đi đường thật lãng phí. Sau khi quẹt xong, cô yên lặng cất thẻ, không nói gì, bước vào khu chơi game.


Cố Tầm còn ở phía sau, anh nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Nhạc Thiên Linh, bước hai ba bước để đuổi theo rồi vòng tay ôm lấy cổ của cô, ghé đầu vào tai cô và thì thầm: “Cục cưng, có vẻ như em hơi thất vọng nhỉ?”
“…”


Nhạc Thiên Linh bị thần hồn điên đảo khi nghe thấy hai chữ “cục cưng”, nhưng lý trí thì vẫn còn đó. Cô giữ nguyên biểu cảm nhìn một đống người đằng trước, tông giọng bình thản: “Nếu anh không muốn bị đập trong game thì tốt nhất là im cái miệng bảo bối của anh lại đi.”


Cố Tầm nới lỏng tay, nụ cười hiện lên lộ liễu hơn. Từ lúc ra khỏi nhà anh đã biết Nhạc Thiên Linh nghĩ gì rồi, chỉ là không ngờ cách phản ứng của cô lại đáng yêu thế.


Tiệm net rất ồn ào, nhưng khi mở cửa phòng thuê riêng rồi đóng lại, bầu không khí vẫn rất yên tĩnh. Ghế salon cũng rộng rãi, hai người ngồi xuống rồi nhưng đủ rộng để nhét thêm người thứ ba.


Tiệm net này trang bị máy tính rất xịn, nhưng cũng cần mấy giây để khởi động. Cũng không tốn bao lâu nên Nhạc Thiên Linh cứ nhìn màn hình, cuối cùng nhịn không được nữa.
“Anh đừng cười nữa có được không hả?”
“Anh có cười à?”


Cố Tầm sờ lên môi mình, “Tại anh thấy bạn gái anh dễ thương quá thôi.”
“…”
Nhạc Thiên Linh nắm chặt con chuột, không nói được câu nào. Sau đó Cố Tầm hơi nhích qua bên đây, đưa tay vòng qua ôm lấy vai cô.
“Bây giờ chúng ta đổi chỗ vẫn còn kịp đó.”


Nhạc Thiên Linh siết chặt nắm đấm.
Cô không bảo anh cút ra xa mả chỉ hít thở sâu hai hơi, âm trầm nói: “Anh chọn đi, giữa AWM và M24, anh muốn khẩu nào sẽ tiễn anh đi khỏi thế giới này? Đừng chọn đại quá.”


“Chỉ được lựa một trong hai thôi à? Đâu phải em không biết, anh thích súng bắn tỉa (súng mãnh nam) hơn.”


Nhạc Thiên Linh cảm giác mình đã bị Phương Thanh Thanh đầu độc quá nặng, bây giờ trong đầu toàn là suy nghĩ damdang gì đâu không. Ngay cả một chữ bình thường như “súng bắn tỉa” cũng làm cô nghĩ lái qua chuyện khác.


Một lát sau, Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm màn hình nói: “Ầy, có mạnh hay không ai mà biết được.”
“… Hửm?”


Khi cảm giác được bầu không khí khẽ thay đổi, Nhạc Thiên Linh chợt ý thức được câu mình vừa nói nghe nó có ý nghĩa khác lạ thế nào, lập tức bổ sung: “Đương nhiên là khi rơi vào tay anh thì… biết mùi bại tướng ngay chứ gì.”


Hai người định chơi LOL nhưng mà bây giờ không kiếm được ba người, thế là đành thôi.
Cố Tầm duỗi người, mở steam, “Vậy thì chỉ có thể chơi team đôi thôi nhỉ?”


Tiểu Mạch và Lạc Đà chơi trên điện thoại mà còn gà quá, Nhạc Thiên Linh không trông cậy vào việc chơi trên PC mà thắng, thế nên cũng chẳng định rủ hai người đó. Nhưng tối nay tâm trí cô cứ ở đâu đâu, ghép team rồi mới phát hiện mình quên chọn team đôi, trên màn hình xuất hiện hai đồng đội lạ hoắc.


Nhạc Thiên Linh: “…”
Cố Tầm nghiêng đầu nhìn cô, “Anh nói mình chơi hai người rồi mà? Em lại lo nghĩ cái khác rồi quên hả?”
“Anh im miệng, xin anh hãy có thái độ nghiêm túc với trò chơi đi.”
“… Ờ.”


Mấy giây sau, đảo xuất phát hiện lên trên màn hình. Lúc này, điện thoại cô đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Phương Thanh Thanh: Gần một tiếng trôi qua rồi, tao xin hỏi thẳng, hai người tiến hành được tới bước thứ mấy rồi?
Nhạc Thiên Linh liếc nhìn anh, lén nhắn lại.
Bánh Quai Chèo: Tình huống rất phức tạp.


Bánh Quai Chèo: Tao sắp ăn gà* rồi, từ từ nói sau.
* Trong PUBG bên Trung, ăn gà nghĩa là win game, chữ gà còn ám chỉ “hàng” của con trai
Phương Thanh Thanh:
Ấn Tuyết: Không phải chứ, mày là newbie mà phóng lẹ vậy sao
Bánh Quai Chèo: …
Bánh Quai Chèo: Ăn gà trong game!!! Game đó!!!


Bánh Quai Chèo: Con mẹ nó bọn tao tới tiệm net chơi game!!!
Ấn Tuyết: …?
Phương Thanh Thanh: … Hotboy trường mình cũng này nọ nhỉ, thật không ngờ.
Bộ mày tưởng tao không nghĩ vậy à?
Nhạc Thiên Linh tắt điện thoại, mặt không biểu cảm.


Bước vào trận, hai người được ghép cùng đều là nam, vừa vào là nói luyên thuyên không ngừng.


Tối nay tâm trạng Nhạc Thiên Linh lên xuống quá nhiều lần, bây giờ cô vẫn chưa lấy lại tinh thần nên mãi không nói gì. Mà lúc chơi game thì anh cũng chả nói gì nhiều, thế là hai người cứ im lặng mãi cho đến khi lên máy bay, Nhạc Thiên Linh trầm mặc đánh dấu cảng G.


Một cậu con trai trong team thấy vậy thì lập tức mở miệng: “Người anh em hăng thế cơ à? Vừa vào ván đã xuống cảng G rồi.”
Nhạc Thiên Linh: “Vậy mấy người báo địa điểm, đi đâu tôi cũng đi được.”
Vừa nghe thấy cô lên tiếng là cái người kia đột nhiên đổi giọng.


“Ra là con gái à, anh không thành vấn đề, em đi đâu thì anh cũng đi theo em, anh sống sẽ bảo vệ em, ch.ết phù hộ em.”
“…”
Nhạc Thiên Linh sửng sốt. Sau đó, giọng nói lạnh như băng của Cố Tầm truyền ra từ tai nghe.
“Khỏi, anh tự phù hộ bản thân mình đi.”


Người kia nghẹn họng, nghe thấy rõ sự thù hằn từ trong tông giọng của anh.
“Ồ, một cặp à… Ờ tôi im đây.”
Đúng là sau đó người kia không nói gì nữa.


Ván đầu tiên vừa bắt đầu, Nhạc Thiên Linh gia nhập vòng bo thứ nhất thì đã bị nổ ngã ở khu đánh bom. Cô “ặc” một tiếng, la lên, “Mau đỡ em mau mau!”
Nhưng Cố Tầm vừa quay người thì cục lửa thứ hai nổ bùm đúng chỗ, Nhạc Thiên Linh ch.ết đóng thành hộp luôn.


Cô ngỡ ngàng, ngơ ngác, sửng sốt nhìn màn hình, không dám tin rằng mình lại xui xẻo đến thế. Đã vậy mấy người đồng đội lại còn cười: “Nhìn kìa, còn bảo không cần, lần này thì anh phải phù hộ em thật rồi!!!”


Cô không cam lòng, không phục. Đúng như dự đoán, tiếp theo cô phải ngồi xem ít nhất hai mươi phút. Thế là Nhạc Thiên Linh nghiêng đầu, nhìn Cố Tầm với đôi mắt đáng thương. Dù cô không lên tiếng nhưng anh vẫn hiểu ý.
Anh nhướng mày, “Em muốn chơi nick của anh hả?”


Nhạc Thiên Linh cười híp mắt gật đầu, đưa tay cạ cạ ngón tay của anh.
“Được không anh?”
Cố Tầm nhìn cô chằm chằm, không nói gì. Một lát sau, Nhạc Thiên Linh nhích người lại đến gần mặt anh, hôn một cái lên má.
“Được chưa?”
Cố Tầm: “…”


Nói ra có lẽ sẽ bị đánh, nhưng mà ý anh không phải là vậy. Cố Tầm chỉ đang quan sát xem Nhạc Thiên Linh nũng nịu thế nào thôi.
Anh rũ mắt, cười, nhẹ giọng nói: “Em lại đây.”
Nhạc Thiên Linh lập tức tháo tai nghe ra, nhưng anh vẫn không đứng dậy.


“Anh không đứng dậy thì em chơi thế nào? Chẳng lẽ em phải ngồi trên người anh rồi chơi à?”
Cố Tầm chưa trả lời thì bên phía kia, giọng con trai đã vang lên.
“Ha ha ha, em dám ngồi thì cậu ta sẽ cứng lên đó! Ngồi lẹ đi nào, không ngờ chơi game mà còn có phim X coi miễn phí nữa, ghê ghê ghê!”
“…”


Cố Tầm chợt sầm mặt, anh đẩy chuột, một viên đạn bay lại bắn ngã người kia xuống đất.
“Mẹ mày điên hả!”
Ngay giây sau, Cố Tầm lại nả súng, người kia lập tức ch.ết thành hộp.
“Đ*t con mẹ mày điên hả?!”
Nhạc Thiên Linh không đeo tai nghe nên nhìn mà không hiểu
“Anh làm gì vậy?”


“Không có gì.”
Cố Tầm tháo tai nghe xuống, chụp lên đầu cô, “Em chơi đi này.”
———————————






Truyện liên quan