Chương 16: Yêu tinh đánh nhau

Editor: Sunie
**
Hồi ức kết thúc.
Ánh trăng như nước, trên ban công hoa cỏ tươi tốt, chiếu ở trên sàn nhà, Sở Mông bỗng dưng lại nghĩ tới ngày bắt đầu giữa mình và Tưởng Lập Hàn, chính là hắn không biết xấu hổ mượn men say đem cô đẩy ngã ở trên giường.


Tối nay Sở Mông bị Tưởng Lập Xu rót không ít rượu, cả người vừa mệt lại vừa tức, hơn nữa ban ngày bị Tưởng Lập Hàn lăn lộn không nhẹ, cô mơ màng nặng nề chìm vào giấc ngủ cả một buổi chiều mới tỉnh dậy.


Hai chị em Tưởng gia đều không làm cho cô cảm thấy thoải mái, sẽ chỉ làm thể xác và tinh thần cô cảm thấy khó chịu.


Từ trước đến nay không dám ngỗ nghịch với Tưởng Lập Hàn, Sở Mông càng nghĩ càng giận, cũng không dám nhìn hắn, chẳng qua là âm thanh nhỏ nhẹ, ban đêm cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, “Tưởng Lập Hàn, chuyện của chúng ta đến đây liền chấm dứt đi.”


Tưởng Lập Hàn đứng, trong phòng không bật đèn, hắn giật mình, ngồi xổm trên mặt đất cởi giày cho Sở Mông, không hé răng.
Nếu không phải bị hắn nắm lấy cổ chân, Sở Mông cũng nghi ngờ hắn không ở trong phòng, cô đá đá chân, lẩm bẩm, “Tưởng Lập Hàn, cậu có nghe thấy không?”


Đem giày Sở Mông đặt ở mép giường, Tưởng Lập Hàn lại vào phòng tắm lấy khăn lông nóng lau mặt cho Sở Mông.


available on google playdownload on app store


Đối diện với tấm gương trong phòng tắm, Tưởng Lập Hàn vắt khô khăn lông và ngước mắt lên, nguyên tưởng rằng sắc mặt mình sẽ căng thẳng khó coi, không nghĩ tới lại là vẻ mặt bình tĩnh, mí mắt rũ xuống, ngược lại mang theo chút mỏi mệt.


Hôm nay Sở Mông uống rượu, chỉ ăn một ít đồ ăn, vẫn là không chống cự nổi cái miệng nhỏ dính nước trơn bóng, trên gò má một chút đỏ ửng, nửa híp mắt, sóng mắt không tiếng động như là ánh trăng chiếu vào hồ nước.


Tưởng Lập Hàn lau mặt cho Sở Mông, cô lúc này ngoan ngoãn giống như một con mèo, cơm nước no nê liền nằm liệt trên giường, ngay cả hô hấp đều mang theo một cổ hương vị hài lòng, hắn không khỏi khẽ nhếch khóe miệng, “Con ma men nhỏ.”


Thấy Tưởng Lập Hàn như thế nào đều không tiếp lời chuyện đến đây là chấm dứt, trong lòng Sở Mông âm thầm sốt ruột, tưởng tượng đến tương lai, cô còn phải đi theo Tưởng Lập Hàn sắc dục lan tràn kéo dài như vậy, nhất thời cô ước gì lập tức chặt đứt một chút quan hệ của cô cùng Tưởng Lập Hàn.


Sở Mông đã ngấm men say, trong đầu vẫn cân nhắc xoay tròn, trong thiên hạ, không ai nắm chắc biện pháp đối phó với vị đại thiếu gia Tưởng gia này sao?
Tưởng Tuyết Phân.


Vừa rồi hình như Tưởng Lập Xu thừa dịp uống rượu, xuất phát từ nội tâm nói với cô Tưởng Tuyết Phân biết chuyện của cô và Tưởng Lập Hàn, lúc ấy cô từ trước đến nay vẻ mặt bình tĩnh duy trì bộ dáng người phụ nữ cao quý, rốt cuộc loáng thoáng có chút không kiềm được.


Theo sau chính là Tưởng Lập Xu mở tiệc cười ha ha ha ha không ngừng, ôm bả vai Sở Mông nói hôm nào cô hẳn là phải nhìn một chút.
Tuy nói vai nữ chính trong bát quái là mình, nhưng mà Sở Mông lúc ấy một chút cao hứng cũng không có, bây giờ lại tồn tại một chút tâm lý may mắn.


Nghiệt duyên của cô và Tưởng Lập Hàn cứ như vậy không minh bạch bắt đầu, dù sao cũng phải có người tới kêu ngừng không phải sao?
“Ai… Mẹ cậu… Không đúng không đúng… Tưởng phu nhân không phải không thích tôi sao?” Sở Mông dừng một chút, “Cậu sẽ có rất nhiều người phụ nữ tốt…”


Sở Mông còn chưa nói xong, Tưởng Lập Hàn đã cắt đứt lời nói của cô, “Mẹ tôi không thích cậu, cậu cũng không thích tôi phải không?”


Hắn tay dài chân dài ngồi ở mép giường, tiện tay đem khăn lông ném ở trên tủ đầu giường, bang một tiếng, Tưởng Lập Hàn nguyên tưởng rằng mình đã rõ ràng, sáng tỏ tâm ý của Sở Mông, bất quá chính là cô không thích hắn, hắn có thể chờ có thể dây dưa có thể cưng chiều cô yêu cô, nhưng mà hắn vẫn chịu không nổi cô mở miệng nói phải rời khỏi hắn.


Tưởng Lập Hàn bình tĩnh trong chốc lát, lại đứng dậy thay đổi một cái khăn lông, tiếp tục lau cổ, xương quai xanh cho cô, cổ áo cô bị kéo xuống một ít, giữa hô hấp mềm mại chậm rãi phập phồng, hắn hết sức chuyên chú cọ qua da thịt cô, thanh âm không nóng không lạnh, “Mông Mông, quan hệ của chúng ta bắt đầu rồi sẽ không có ngày kết thúc. Ý nghĩ của mẹ tôi tôi quản không được, nhưng là cậu, dừng ý niệm đó ở đây cho tôi tốt nhất là quên không còn một mảnh.”


Cổ của Sở Mông bị ngón tay dài hơi lạnh của hắn phất qua, cử chỉ ngả ngớn giống như là ở trêu đùa đồ sứ sang quý, giữa ngón tay thoáng dùng sức, lại như là có thể dễ như trở bàn tay đem cô bóp ch.ết.


Sở Mông trở mình đưa lưng về phía Tưởng Lập Hàn, đôi mắt cô giống như là chua xót lan tràn đi lên, cô vốn tưởng rằng mình có thể thực bình tĩnh, rốt cuộc cô không phải lần đầu tiên nói cô không nghĩ sẽ cùng với Tưởng Lập Hàn dây dưa mập mờ như vậy.


Thế nhưng có một lần nào là hắn nghe cô?
Thế nhưng có một lần nào là hắn chân chân chính chính tôn trọng ý muốn của cô?


Tuy là đã trải qua rất nhiều lần mất mát, lời Sở Mông nói ra khỏi miệng còn xen lẫn một tia đè nén nức nở, cô cọ cọ gối đầu, “Tưởng Lập Hàn, tôi không thích cậu như vậy.”
Tưởng Lập Hàn ngửa đầu thở dài, thật lâu sau mới nói, “Tôi cũng không thích tôi như vậy.”


Tôi không thích làm cho cậu khóc thút thít khổ sở, tôi không thích tôi vẫn luôn thích cậu như vậy thích đến mức làm cho cậu không thở được.
**
Ngày hôm sau tới gần giữa trưa, Sở Mông mới khoan thai tỉnh lại, theo bản năng sờ ở bên người, vắng vẻ.
Trên giường chỉ còn lại một mình cô.


Thời điểm Tưởng Lập Xu đẩy cửa ra bước vào, vừa vặn nhìn thấy Sở Mông đứng dậy, “Em trai chị đến thư viện.”
Sở Mông sững sờ một lát, ý thức mới trở lại, ừ một tiếng.


Tưởng Lập Xu nhìn bộ dáng Sở Mông còn buồn ngủ, vành mắt hồng hồng, cả người giống như một đóa hoa yêu kiều bị héo úa, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập hơi thở mềm mại vô lực, “Em với em trai chị lại diễn yêu tinh đánh nhau?”
Yêu tinh đánh nhau?


Vốn từ ngữ của chị gái này thật là phong phú, Sở Mông lắc đầu, duỗi tay lấy sữa bò trên ngăn tủ.


Sở Mông không đáp lại, Tưởng Lập Xu nhìn ra bất quá là nhất thời thẹn thùng không tiện mở miệng mà thôi, lập tức hưng phấn nhấc chăn trên giường lên, cùng cô chen chúc chung một chỗ, “Em trai chị làm em như thế nào? Có phải thời gian rất lâu hay không, nhét đến mức em rất khó chịu?”


“Ngạch… Có chút đi…”
Vẻ mặt Tưởng Lập Xu một bộ dáng chị liền nói đúng rồi, “Vậy em liền cúi người xuống, eo lại hạ thấp một chút cho nó ɭϊếʍƈ ra đi ~ thật ngu ngốc.”


Tuy nói tối hôm qua Sở Mông không cùng với Tưởng Lập Hàn ‘yêu tinh đánh nhau’, ngày thường vẫn là chịu đủ tr.a tấn kéo dài của người nào đó, lúc này vừa nghe, cảm thấy vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Hôm nào cô có thể thử xem, nhưng mà…Eo phải hạ thấp như thế nào?


Trong đầu Sở Mông lập tức mở rộng ra, ảo tưởng cô cúi người xuống, vòng eo mềm mại sụp xuống, nắm côn th*t thô tráng của Tưởng Lập Hàn, loát từ trên xuống dưới, vươn đầu lưỡi nhỏ phấn hồng, hơi hơi hé miệng, muốn ngậm lấy côn th*t của hắn.
Chậc chậc chậc.


Sở Mông còn chưa suy nghĩ đến việc Tưởng Lập Hàn thở hổn hển, bộ dáng mặt đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cô ngay sau đó ghét bỏ bản thân, tối hôm qua còn nghĩ muốn kết thúc bất cứ quan hệ không chính đáng nào của cô với thiếu gia đấy!


Lúc này còn chưa qua giữa trưa đâu, tại sao lại nghĩ tới loại chuyện này chứ?!






Truyện liên quan