Chương 18: Thuê phòng ở (thượng)

Editor: Sunie
**
Nồng tình mật ý trong chốc lát, Sở Mông ôm eo Tưởng Lập Hàn, đầu dựa vào trong ngực hắn, hấp thu ấm áp của hắn, nào ngờ môi hắn dán trên trán cô, ánh mắt cũng dần dần sâu thẳm.


Đôi tay không có ý tốt vòng qua eo cô ma sát không dừng được, vuốt ve vòng eo nhạy cảm của cô, một chút tình ý miên man trong khoảnh khắc tiêu tán toàn bộ, Sở Mông ngẩng đầu, “Uy…Tay cậu!”


Bên miệng Tưởng Lập Hàn treo một nụ cười lười biếng, tay đặt trên đầu cô vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, giọng nói ôn nhu hỏi cô, “Mông Mông, có lạnh hay không?”


Đôi mắt Sở Mông vẫn còn ướt nhẹp, nghe Tưởng Lập Hàn nói, mũi càng chua xót, nước mắt lại tràn ra như vỡ đê, đầu tựa vào trên vai hắn, càng thêm trầm mặc ôm chặt hắn.


Bên ngoài tòa nhà dạy học mưa rơi lớn dần, tiếng vang tí tách tí tách, ánh đèn đường bên cạnh con đường trong trường học phát ra ánh sáng tối tăm, bị bao phủ như dệt kim dưới cơn mưa bụi.
Mặt của chiếc ô bị hạt mưa đập vào vang lên bịch bịch.


Tưởng Lập Hàn ngửi thấy hương thơm ở cần cổ nhỏ của Sở Mông, giờ phút này trong lòng quyến luyến cảm giác nồng đậm, luyến tiếc buông cơ thể nhỏ bé mềm mại thơm ngát của Sở Mông ra, môi mỏng của hắn dán vào tóc ướt của cô, “Đừng trở về ký túc xá, đêm nay tôi ôm cậu ngủ được không?”


available on google playdownload on app store


Chân Sở Mông giống như là bị dính lại với nhau, muốn bước lại không bước được, nhìn về phía hắn, nhỏ giọng, “Chỉ ôm thôi nga.”
**
Ban ngày Sở Mông mới quét dọn qua nhà ở, cả hai người đều ướt đẫm, làm trong nhà bị bẩn, cô phải dọn dẹp lại một phen.


Tưởng Lập Hàn ôm lấy eo cô, đi đến một khách sạn ở gần trường học.
Trước quầy lễ tân cô gái nhỏ thấy cảnh này rất nhiều, quét thẻ tín dụng, hai tay đưa cho Tưởng Lập Hàn, không quên đánh giá Tưởng Lập Hàn vài lần, ân cần chỉ vào bên tay trái thang máy, “Số lẻ ở thang máy bên này.”


Thẻ mở cửa phòng được cắm vào khe lõm bên trong, nháy mắt điện sáng lên, trong phòng tối đen nhất thời sáng sủa.


Tưởng Lập Hàn còn chưa cùng chung chăn gối lần nào với Sở Mông ở trong khách sạn, hiện tại cảm thấy rất có một phen cảm giác kích thích khác, các bạn cùng lớp trong phòng thí nghiệm của hắn toàn bộ đều ôm lấy nữ sinh mà mình yêu ra ngoài thuê phòng, trong không gian riêng tư, xoa bóp giải khát như thế nào đều không quá.


Nhưng mà ai nghĩ được, học bá cao lãnh cấm dục như Tưởng Lập Hàn, sớm đã ở biệt thự cao cấp nhà mình, hoặc là chung cư gần trường học, đem con gái ngốc nghếch đáng yêu của người giúp việc trong nhà thong dong lột sạch, không manh áo che thân, giày vò đến ô ô khóc thầm, thở gấp liên tục.


Sở Mông tắm rửa xong, khoác áo tắm dài nằm xuống, nhìn thoáng qua di động, đã 11 giờ đêm.
Trời tối đèn tường được thắp sáng, rèm cửa sổ mỏng manh kèm theo tiếng mưa rơi bên ngoài, trước sau lắc nhẹ, làm cho ban đêm tăng thêm màu sắc êm dịu nhẹ nhàng.


Tưởng Lập Hàn lau một nửa đầu tóc ướt đi ra, Sở Mông còn chưa ngủ, trợn tròn mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.


Trong TV chiếu những bộ phim Hồng Kông kiểu cũ, rừng trúc có tiếng lay động, những kẻ buôn ma túy gặp nhau giữa vùng nước biếc có gió mát thổi qua, hắn nhìn trong chốc lát, tìm điều khiển từ xa ấn tắt màn hình.


Thời điểm Sở Mông bị Tưởng Lập Hàn ôm lấy từ phía sau, quay đầu muốn nhìn hắn, thình lình bị bàn tay hắn che khuất đôi mắt, “Không phải muốn ngủ sao?”


Trước mắt cô tối sầm, chỉ có men theo phía dưới tay hắn xuyên vào một chút ánh sáng, Sở Mông kéo bàn tay hắn xuống, ở trong lòng bàn tay hắn dùng miệng nhẹ nhàng mổ một cái.
Rất ngứa rất mềm, như là mềm đến tận đáy lòng.


Tưởng Lập Hàn không nói chuyện, chỉ là ôm Sở Mông càng chặc hơn, ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây lưng áo tắm dài của cô, ở bụng nhỏ bằng phẳng sờ tới sờ lui, thậm chí dần dần đi xuống…


Sở Mông ừ một tiếng, trong lúc nhất thời bị hắn sờ đến vứt mũ giáp đầu hàng, không biết nên đón ý nói hùa theo hắn, hay là thấp giọng quát để cho hắn không nên xằng bậy mới phải.
“Ngô…”


Một cái tay khác của Tưởng Lập Hàn phất qua môi cô, ngón tay dài ở trên môi cô, ách thanh âm ra lệnh nói, “ɭϊếʍƈ.”


Ngón tay hắn có đốt ngón tay rõ ràng, trắng nõn lại thon dài, hơn nữa Sở Mông không phải là tay khống (những người có sở thích thích bàn tay đẹp) cũng nhất thời nhìn đến tâm thần nhộn nhạo, không khỏi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi vươn tới ɭϊếʍƈ láp ngón tay hắn.






Truyện liên quan