Chương 45: Phiên ngoại 1:Xem trình diễn ánh sáng?
Editor: Sunie
**
Sau ngày mồng một tháng năm, công viên Litchi (Thâm Quyến) ở gần trường học tổ chức một màn trình diễn ánh sáng.
Nghe nói các kiểu hoa đăng được tập hợp, nhiều cặp tình nhân trong trường học đều đi, buổi tối lãng mạn, vào buổi tối mùa hè tiếng ve, tiếng ếch kêu, lại không mặc nhiều, quả thực chính là nơi hẹn hò lý tưởng trong mùa hè ~
Sở Mông đương nhiên cũng tung ta tung tăng làm cho Tưởng Lập Hàn đi cùng cô, cô đến sớm, Sở Mông ở cổng phía tây đợi Tưởng Lập Hàn một lúc, cô mở di động ra lướt gì đó, lúc này thấy một điều ‘ngủ với nam thần là một loại thể nghiệm như thế nào’.
(*/ω\*) Sở Mông nhất thời nhàm chán, sau một lần nữa xác nhận mình dùng thân phận ẩn danh, đầu ngón tay bắt đầu ở trên màn hình bấm điên cuồng —— huyết lệ tự bạch!! Nam thần một chút đều không cao lãnh! Nói đến núi băng cao phú soái căn bản đều không tồn tại! Ngược lại còn có vẻ mặt tức giận, còn động một chút là ghen, tính tình nhõng nhẽo như trẻ con! Có một lần chọc hắn tức giận, hắn lại không nói, đem ta ấn ở sô pha X, ta vẫn luôn khóc sướt mướt nói không cần, hắn nhất định không chịu dừng lại, blah blah.
Thậm chí…
Bùm bùm, lúc Sở Mông còn đang tố cáo hành vi của Tưởng Lập Hàn càng làm cho người ta phẫn nộ, nam thần bản tôn đã xuất hiện ở sau lưng cô, tay dài khoác ở trên vai cô, “Mông Mông ngốc.”
Sở Mông a một tiếng, vội vàng xóa sạch toàn bộ một chuỗi chữ đánh ra trên màn hình.
Sở Mông lại lặng lẽ dời ánh mắt nhìn thiếu gia, dáng người cao to rắn rỏi, mặc quần dài áo thun bình thường, đường cong cơ bắp cân xứng như ẩn như hiện, mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có cơ bắp điển hình, cho dù mang giày thể thao cũng có thể đẹp trai thành như vậy, lập tức mặt Sở Mông càng đỏ hồng.
Nhìn bộ dáng Sở Mông mặt đỏ hồng tay chân lại luống cuống, Tưởng Lập Hàn cười, đi đến càn rỡ xoa đầu cô, “Em như thế nào ngu ngốc giống như chuột ra khỏi đất vậy?”
Tức khắc khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mông phồng lên, dắt tay hắn đi, “Tin hay không em cho anh tới nơi chuột ra khỏi đất kêu?”
Màn trình diễn ánh sáng được bố trí tại một góc của công viên Litchi, màu sắc rực rỡ phát sáng như ban ngày, đèn cung đình xoay tròn giống như cưỡi ngựa xem hoa, cùng với nhạc khúc du dương.
Ánh trăng và ánh đèn phản chiếu vào hồ nước trong công viên, ngày đầu tiên khai mạc vào ban ngày có đốt pháo chúc mừng, trên đường mòn đá cuội vãi đầy vụn giấy nhỏ màu đỏ.
Sở Mông đang say mê đi dạo, đã bị Tưởng Lập Hàn kéo đến phía sau núi đá giả, bên ngoài ánh đèn nhiều màu sắc không chiếu tới góc nhỏ này, bầu không khí chợt trở nên lưu luyến ái muội.
Trong bóng tối, mái tóc dài của Sở Mông mang theo mùi thơm nhàn nhạt, Tưởng Lập Hàn nhìn đôi mắt tròn xoe của Sở Mông, lỗ mũi xinh xắn phía dưới và cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, hắn nghĩ đến mùi vị khi hôn lên môi cô, thanh âm lập tức nhẹ bay lướt qua không khí, “Anh muốn hôn em.”
Sở Mông thuận thế ôm cổ hắn, lại nghĩ tới câu trả lời của mình đã bị hắn quấy rối, nói không chừng đông đảo bạn bè trên mạng thật sự rất cần kinh nghiệm ngủ với nam thần đấy!
Lập tức đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào hắn, Sở Mông trề môi giống như một chú heo nhỏ, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng thay đổi, “Nam thần, đến đây.”
Vốn cho rằng Tưởng Lập Hàn sẽ tránh đi, nhưng hắn lại nghe lời, một tay bế Sở Mông lên, ngồi trên một tảng đá to lớn ở núi đá giả, để cho cô hôn môi thoải mái hơn.
Tưởng Lập Hàn hơi cúi đầu là có thể hôn lên đôi môi anh đào màu hồng phấn, cánh môi mềm mại có nước bọt bôi trơn, âm thanh nước bọt quấn quýt ái muội nổi lên bốn phía, tay cô ôm bờ vai của hắn, tay nhỏ dao động trên cánh tay của hắn.
Sở Mông đối lập ở bên cạnh Tưởng Lập Hàn, thân thể nhỏ xinh cũng bị Tưởng Lập Hàn xoa xoa ôm một cái, dường như không muốn buông tha món đồ chơi trong tay.
Khi hai người trốn ở sau núi giả ôm ấp hôn hít, thời điểm thăm dò những bí ẩn cơ thể của nhau, trong lúc vô tình đã bị một cặp chú dì đi dạo bộ phá vỡ.
Áo trên của Sở Mông không chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ còn đỏ bừng thở phì phò trốn trong lồng ngực Tưởng Lập Hàn, không khỏi muốn hỏi, nam thần tùy thời tùy chỗ đều nghĩ đến việc lái xe sao?
Tưởng Lập Hàn còn muốn kéo Sở Mông tiếp tục làm chuyện mới bị cắt đứt, Sở Mông lắc đầu giống như trống bỏi, lập tức tìm hoạt động mới để phân tán sự chú ý, “Thiếu gia, chúng ta đi chèo thuyền nhé?”
Thấy thiếu gia gật đầu, Sở Mông cũng rất là hưng phấn, đã lâu rồi cô chưa được chèo thuyền nhỏ ở công viên, chiếc thuyền có hình động vật nhỏ, đẩy gợn sóng đi quyết chí tiến lên.
Lúc Tưởng Lập Hàn và Sở Mông mua vé, Sở Mông không rời được mắt nhìn xúc xích nướng ở quầy hàng nhỏ bên cạnh, được quét một lớp dầu bóng loáng ở phía trên lăn a lăn, Tưởng Lập Hàn nhướng mày, “Muốn ăn không?”
Sở Mông nuốt nước bọt, lẩm bẩm, “Không được không được, không nên không nên, em muốn giảm cân.” Đầu mùa hè đến làm người ta trở tay không kịp, mà một lớp mỡ vẫn còn lưu luyến ở trên người cô.
Tưởng Lập Hàn ừ một tiếng, lại sợ tâm trạng của Sở Mông sa sút, “Cho em ăn vừa lớn vừa thô lại còn ăn ngon có được không?”
Chậc chậc chậc, tố chất sinh viên ngày nay thật đáng lo ngại a.
Sở Mông không khỏi nghĩ đến phương diện kia, ngọn núi liền nhau và ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, thuyền nhỏ lắc lư, trên du thuyền xung quanh lướt qua chỉ thấy, nam sinh anh tuấn trên mặt ẩn một chút kiềm chế, vốn dĩ chưa từng nghĩ đến, một nữ sinh quần áo xốc xếch quỳ gối trên người hắn, ra sức nuốt, bên cái miệng nhỏ còn treo nước bọt như một sợi tơ vậy…
Trách không được thiếu gia chịu đáp ứng đi chơi thuyền! Quả thực chính là mất hết lịch sự, mặt người dạ thú!
Đang lúc đại não của Sở Mông mở rộng ra hết sức, Tưởng Lập Hàn đã mua vé xong, mỉm cười nhìn cô, “Em lại nghĩ đi đâu vậy? Trong tủ lạnh ở chung cư có xúc xích nướng.”
Sở Mông mới mặc kệ, rõ ràng hắn lại đùa giỡn cô, vừa lớn vừa thô lại còn ăn ngon, trừ bỏ thiếu gia tất —— còn có gì? (*/ω\*) ( ← tình trạng của Mông Mông ngốc mỗi ngày che mặt xấu hổ xấu hổ)
**
Ban đêm, gió nhẹ thổi qua, ánh trăng sáng trong, bên bờ dưới ánh đèn đều là ánh sáng lung linh tuyệt trần, chèo thuyền nhỏ dập dờn trong hồ nước sóng gợn lăn tăn, quả thực không gì tốt đẹp hơn.
Sở Mông chọn truyền nhỏ có hình con ếch, bên ngoài có màu xanh lá cây dễ thương, khi thuyền bắt đầu đi còn kêu hia tiếng oa oa hợp với tình hình.
Mặt Tưởng Lập Hàn tê liệt trước sau như một, nhìn không thiếu sự ngốc nghếch của Sở Mông, chính là thấy như thế mà vẫn thích là chuyện gì xảy ra? Với hứng thú xấu xa, chỉ muốn ôm Sở Mông hôn hôn xoa xoa, tốt nhất còn có thể gặm hai cái trên miệng.
Chơi thuyền trên hồ, ngẩng đầu chính là bầu trời đầy sao, phát sáng lấp lánh, Tưởng Lập Hàn đang dao động, Sở Mông nâng má nhìn hắn, ngày tốt cảnh đẹp, cô hẳn là đi lãnh hội cảnh đẹp quanh mình, đôi mắt dường như lại dính ở trên người thiếu gia.
Đường cong cơ bắp cánh tay căng cứng lại thả lỏng, không cần quá đẹp trai, còn có khôn mặt anh tuấn kia, Sở Mông cười giống như con mèo nhỏ trộm được thịt sống, nghĩ muốn trực tiếp treo ở trên người thiếu gia không xuống dưới.
Đến giữa hồ, du khách phá vỡ ánh trăng, thỉnh thoảng có miệng của con cá nhỏ dán sát mặt hồ, lục bình nhẹ trôi, Tưởng Lập Hàn thoải mái chống tay ở sau lưng, mặc cho gió nhẹ lướt qua khô nóng trên cơ thể, híp mắt rất là hưởng thụ.
Sở Mông rất là cảm khái, bắp chân trẵng nõn đá đá Tưởng Lập Hàn, “Thiếu gia, hôm nay em vốn định trả lời vấn đề ngủ với nam thần, không nghĩ tới anh đã tới rồi, ngay cả bản nháp em cũng chưa lưu lại. Đông đảo thiếu nữ chính là rất cần người từng trải như em đến chỉ dẫn.”
“Nam thần?” Cho dù Tưởng Lập Hàn vui mừng trong lòng, sắc mặt vẫn như thường, “Anh là nam thần của em?”
Sở Mông gật đầu, một năm một mười thú nhận, “Em cũng không nghĩ. Trong đầu có hai tiểu nhân, tiểu thiên sứ nói, ‘thiếu gia đẹp trai lại man như vậy, quả thực chính là nam thần có phải hay không?’ lúc này, tiểu ác ma lại xuất hiện, cầm nĩa điên cuồng gật đầu, ‘đúng vậy đúng vậy, thiếu gia chính là nam thần oh yeah (^U^)ノ~YO’”
Lời này vừa nói ra, Tưởng Lập Hàn cười đến xuân phong đắc ý, đứng lên, một đôi mắt dường như chứa đầy trời sao, nhìn Sở Mông, “Mông Mông, có thể đem nam thần của em thăng cấp thành ông xã của em được không?”
Sở Mông chớp chớp mắt, đầu óc chưa kịp phản ứng, hoãn một hồi mới biết được thiếu gia có ý tứ gì.
Ông xã?
Ông xã!
Thời điểm Sở Mông còn khiếp sợ không thôi, Tưởng Lập Hàn đã móc một cái hộp nhung nhỏ màu xanh ngọc trong túi ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, ánh sáng kim cương rực rỡ chói mắt người xem, “Mông Mông, gả cho anh được không?”
Sở Mông hưng phấn quả thực muốn nhảy một trận điên cuồng, nội tâm rít gào ok, ok!! Hoàn toàn ojbk! Cố nén ý cười, bắt đầu đùa bỡn vô lại, “Thiếu gia, vậy anh phải cầu xin em.”
Tưởng Lập Hàn ừ một tiếng, quỳ một chân xuống, thành kính vô cùng, “Sở Mông, cầu xin em gả cho anh.”
Sở Mông hơi ngửa đầu, ngạo kiều ừ một tiếng, lại đưa tay ra, chiếc nhẫn kim cương sáng bóng mê người chậm rãi được đeo vào ngón tay, Tưởng Lập Hàn đặt lên mu bàn tay Sở Mông một nụ hôn thâm tình.
Từ đây, thiên trường địa cửu, cuộc sống ngọt ngào như mật bắt đầu …
~