Chương 3-1
Tuy rằng đến Đài Bắc cũng đã gần một tháng, nhưng bình thường Nếp Hề Viễn vẫn luôn ở khách sạn làm việc, bởi vậy đối với đường sá Đài Bắc có chút không quen thuộc, sau khi hỏi nhiều người qua đường mới tìm được nơi ở của Đào Tử An.
Nếp Hề Viễn dừng xe dưới nhà trọ của Đào Tử An, đây là một toà nhà tư nhân khoảng bốn tầng lầu, mỗi tầng riêng rẽ đều được mang ra quảng cáo cho thuê.
Trên tư liệu cho thấy, Đào Tử An trọ ở lầu ba, Nếp Hề Viễn ngồi trong xe, nhìn lên kính chiếu hậu luyện tập trước khi gặp mặt phải nói những gì.
Nếp Hề Viễn xuất ra đòn sát thủ, chính là nụ cười mê người lại ấm áp tựa như ánh mặt trời, anh nhìn vào kính chiếu hậu mỉm cười, mở miệng nói: “Đào tiểu thư, xin chào, chúng ta lại gặp mặt, có thể mời tôi vào nhà chơi một chút hay không?”
“Ách.....” Nếp Hề Viễn đối với lời nói cung kính của mình mà ngẩn người, lại tự lầm bầm đứng lên: “Như vậy chẳng phải rất giả tạo sao? Không được, không được, nhất định phải tỏ ra thật tự nhiên! Phải nói.... Đào tiểu thư, tôi lần này đến là muốn giải thích về chuyện lần trước, kỳ thật.....”
Nếp Hề Viễn lại một lần nữa đối với lời nói cung kính vừa rồi mà mắt muốn trợn trắng, làm ơn đi, lần trước rõ ràng là Đào Tử An nhìn lén anh tắm rửa, anh làm chi cần hướng cô giải thích? Anh không khỏi cảm thấy bộ dạng lúc này của mình thực ngu ngốc; Nếp Hề Viễn không nói lời nào chống một tay vào của kính xe, tay phải chống lên mặt, trong lòng âm thầm thở dài, chỉ là đến gặp Đào Tử An, tại sao lại khiến anh khẩn trương đến vậy?
“Tiên sinh..... Tiên sinh! Anh có cần giúp gì không?"
Nếp Hề Viễn sửng sốt, đẩy cửa xe bước ra, đón lấy ánh mắt tò mò nghiên cứu từ phía đối diện kia, nam nhân trước mắt có khuôn mặt đường hoàng lại mang chút mị hoặc, mái tóc màu vàng kim giống như những tơ vàng toát ra dưới ánh mặt trời.
Đàm Song Niên cảm thấy rất kỳ quái, căn nhà của anh tuy được mang ra cho thuê, nhưng là ở nơi khá xa xôi hẻo lánh, nên trừ bỏ hàng xóm láng giềng, rất ít khi thấy người ngoài xuất hiện, huống chi người này lại đi một chiếc xe thể thao đắt tiền, trang phục trên người tất cả đều là hàng hiệu.
Trước đó, Đàm Song Niên đã đứng từ xa quan sát, người này chỉ ngồi một mình trong xe, nhưng lại nhìn lên kính chiếu hậu không biết tự mình lẩm bẩm nói thầm cái gì, nhìn bộ dạng sáng sủa, khuôn mặt tuấn tú của anh ta, nếu không phải là có vấn đề về thần kinh, như vậy vấn đề ở đâu?
Đàm Song Niên sinh sống ở đây cũng đã hai mươi mấy năm, cũng coi như là ma ở đây, có người gặp phải phiền toái, anh cảm thấy hẳn chính mình cũng nên có nghĩa vụ trợ giúp người khác.
“Tiên sinh, anh cần tôi giúp gì không?” Đàm Song Niên hỏi lại lần nữa, “Những địa danh ở đây đều tôi rất quen thuộc, nếu anh muốn tìm người hay bị lạc đường, tôi đều có thể giúp đỡ; anh xem, đây chính là nhà tôi”.
Đàm Song Niên tay trái vẫn xách túi rau củ vừa mua ở siêu thị về, tay phải chỉ về phía nhà trọ.
Nếp Hề Viễn nhìn theo tay Đàm Song Niên vừa chỉ, rốt cục cũng mở miệng nói: “Đây là nhà anh?”
Đàm Song Niên gật đầu, “Đúng vậy, đây là nhà của tôi được mang ra cho thuê, tôi ở trên tầng bốn, anh là đến tìm người sao?”
Túi rau củ trong tay Đàm Song Niên là mua cho Đào Tử An, cô tự nhốt mình trong phòng đã vài ngày, tủ lạnh cũng sớm trống rỗng, ngay cả bình thuỷ tìm khắp nơi cũng không được; Đàm Song Niên vừa nói vừa chuẩn bị rút điện thoại di động ra, mua nhiều thứ như vậy một mình anh hẳn là không thể mang lên cùng lúc được, anh nên chuẩn bị điện thoại kêu Đào Tử An xuống giúp một tay.
Đàm Song Niên thấy Nếp Hề Viễn gật đầu, lập tức thân thiện hỏi: “Anh có bạn đang ở đây sao? Tên người đó là gì? Tôi nhất định giúp anh tìm được”.
"Tôi đến tìm Đào Tử An, Tôi tên là Nếp Hề Viễn, là tổng giám đốc công ty cô ấy làm việc......"
Nếp Hề Viễn vừa trả lời làm cho đại não Đàm Song Niên có trong nháy mắt đột nhiên trống rỗng, ngón tay đang bấm di động trở nên cứng ngắc, tay trái buông lỏng, túi rau củ đều rơi xuống mặt đất, “Ba” một tiếng.
“Anh làm sao vậy?” Nếp Hề Viễn cảm thấy kỳ quái, trong đầu suy nghĩ một chút về cái tên mình vừa nhắc đến, liền lập tức hiểu được: “Anh quen biết Đào Tử An?”
Nếp Hề Viễn đột nhiên thấy hoa mắt, chính là bị người đang đứng đối diện một quyền đánh ngay vào mặt.
“Ngô!” Nếp Hề Viễn bị đánh lùi lại vài bước, tay ôm lấy mặt. ánh mắt khó hiểu nhìn về phía nam nhân đối diện, mới vừa rồi vẫn là một người hảo tâm muốn giúp đỡ anh, trong nháy mắt liền trở thành bộ dạng hung thần ác sát, giống như chính mình thiếu nợ anh ta rất nhiều tiền, “ch.ết tiệt, anh uống lộn thuốc sao?”
Cho dù tính tình như vậy, cũng không thể chịu được vô duyên vô cớ bị một người không quen biết đánh, từ khoé miệng truyền tới cảm giác đau đớn, Nếp Hề Viễn cắn răng cùng Đàm Song Niên giống như hai mãnh hổ đối diện nhau, mỗi bên đều trong tư thế sẵn sàng, hận không thể lao tới xé xác đối phương.
Đàm Song Niên hừ lạnh một tiếng: “Nếp Hề Viễn, anh đến đây làm gì?”
“Anh biết tên tôi?” Nếp Hề Viễn vừa nghe xong liền kinh ngạc.
“Hừ, loại nam nhân lương tâm đã sớm bị chó tha đi như anh tôi lại cần phải biết đến hay sao? (T.T) Đàm Song Niên giật giật cổ tay, tức giận muốn một quyền đánh thẳng vào người đang đứng đối diện kia.
Nếp Hề Viễn thu hồi nụ cười ôn hoà, cặp mắt trở nên sắc lạnh, “Nếu không biết tôi, vì sao ra tay đánh người? "
“Bổn thiếu gia hôm nay cảm thấy khó chịu, tôi chính là khó chịu khi thấy người nào có tên ‘Nếp Hề Viễn’! Hiện tại anh có hai con đường để lựa chọn, thứ nhất, lập tức biến ngay khỏi tầm mắt của tôi; thứ hai, để tôi đánh một trận rồi đá anh đi cho khuất mắt”.
Mùi thuốc súng ngày càng đậm, Nếp Hề Viễn cũng bị kẻ đối diện này chọc giận, chính là anh vẫn luôn là người bình tĩnh, tự nhiên hiểu được nam nhân ở trước mắt này, ngay sau khi nghe đến tên ‘Đào Tử An’, thái độ bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, khẳng định anh ta cùng Đào Tử An kia có mối quan hệ nào đó; hiện tại trong lòng anh không chỉ lửa giận ngất trời, càng không hiểu vì sao chính mình rất muốn biết rốt cuộc nam nhân này cùng Đào Tử An có quan hệ như thế nào?
“Anh cùng Đào Tử An có quan hệ gì?” Vừa hỏi xong, anh lại giật nảy mình, vì lý do gì anh phải quan tâm đến vấn đề này?
Đàm Song Niên nhíu chặt hàng lông mày, trong lòng cân nhắc một chút về câu hỏi vừa rồi, sau đó liền nở nụ cười lưu manh, “Tử An là người phụ nữ của tôi, cho nên tôi không muốn nam nhân xa lạ tìm đến cô ấy, tôi khuyên anh nên sớm buông tha cho Đào Tử An, không nên có ý tưởng với cô ấy!"
Cùng là nam nhân, Đàm Song Niên đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Nếp Hề Viễn, mặc kệ là biểu hiện để ý hay ghen tuông, anh cũng sẽ không để nam nhân đã từng vứt bỏ Đào Tử An này được dễ chịu!
Quả nhiên, Nếp Hề Viễn vừa nghe Đàm Song Niên trả lời, nội tâm lập tức chấn động, từ đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót, trong nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, thậm chí cơn tức giận vừa mới bình ổn liền nổi lên, mãnh liệt hơn lúc trước nhanh chóng tr.a tấn anh.
Giống như nếu anh không lao đến đấm vài quyền vào nam nhân này, thì lửa giận trong lòng không cách nào dập tắt được; Nếp Hề Viễn luôn tao nhã, lịch sự hiện tại lại giống một con sư tử bị đánh thức, vận sức chuẩn bị tấn công, bàn tay đã sớm nắm chặt thành quyền, anh phải phát tiết, phải bóp ch.ết kẻ tự xưng là nam nhân của Đào Tử An này
“Tử An, Tử An” có thể kêu tên thân mật như thế, phong độ lịch sự là cái gì, tất cả ném đi gặp quỷ đi!
Nếp Hề Viễn lúc này giống như cây cung vừa được bắn ra, nhanh chóng bước lại gần Đàm Song Niên, bỗng nhiên đứng sững lại khi nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp phía dưới cầu thang.
Ngay sau đó là một thanh âm thanh thuý cuồng dã rít gào: “Đàm Song Niên! Anh đi mua rau củ nhưng lại đứng dưới lầu làm gì vậy? Em đã sắp ch.ết đói, mà đồ ăn vẫn chưa thấy đâu là sao?”
Người xuất hiện ở cầu thang chính là Đào Tử An, cô ngủ trưa vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy tờ giấy Đàm Song Niên để lại nói đi mua đồ ăn, vậy mà chờ thật lâu vẫn không thấy anh trở lại, liền tự mình xuống lầu đi tìm, kết quả nhìn thấy Đàm Song Niên đã mua đồ ăn về nhưng vẫn đứng dưới chân cầu thang
Đào Tử An một thân áo ngủ màu hồng nhạt, mái tóc hơi rối, cô vừa nói dứt lời liền xoay người bước đi, ai ngờ mới đi không đến hai bước, đột nhiên dừng lại
Cô...... Vừa mới thấy được ai? Người kia...... Là Nếp Hề Viễn?
Trước kia, Đào Tử An cùng Nếp Hề Viễn mỗi khi bị lạc nhau trong đám đông, cô luôn luôn có thể lập tức từ trong đám người mờ mịt mà tìm được Nếp Hề Viễn, giống như dù hai người đang ở cách nhau rất xa, Nếp Hề Viễn đang ở gần chính mình như vậy, anh luôn tươi cười ôn nhu với cô, khiến cô có cảm giác nụ cười ấy không giống với bất kỳ người nào khác, nụ cười ấy giống như mang lại cho cô cả thế giới.
Đào Tử An dừng chân, thân hình cứng ngắc đứng dưới cầu thang, cô có thể cảm nhận được hai cặp mắt đang cùng hướng về phía mình, từ trên nhìn xuống, rồi lại từ dưới nhìn lên, đem mọi hành động của cô tất cả đều không bỏ sót một chi tiết
Trong lòng cô dần trở nên khẩn trương, chiếc áo ngủ này là do Nếp Hề Viễn tặng cô nhân ngày hai người kết hôn; sau khi trở về Đài Bắc cô vẫn ở lại nhà bạn bè, cho nên tránh được trận hoả hoạn đó, chiếc áo này cũng nằm trong số hành lý ít ỏi còn lại.
Cô còn nhớ rõ khi đó vẫn luôn mặc chiếc áo ngủ này chờ Nếp Hề Viễn về nhà, anh vẫn luôn làm bộ trách cứ cô ăn mặc quá đơn bạc.
Bọn họ khi ở cùng nhau, không biết ai dấy lên ngọn lửa trước, nhưng những cảm giác ấm áp kia, khắc thật sâu trong trí nhớ của nàng. Đào Tử An nghĩ muốn quên đi nhưng bất lực, tình yêu say đắm kia đã xâm nhập thật sâu vào tận xương tủy của nàng, làm cho nàng cả đời trầm mê, động lực để nàng sống sót, cũng gần là dựa vào chút kí ức còn sót lại đó
Không biết đã bao nhiêu ngày đêm, dù là trong mộng, thân ảnh Nếp Hề Viễn dường như vẫn luôn hiện ra rõ ràng trước mắt Đào Tử An, nửa đêm bừng tỉnh, phát hiện chỉ còn chính mình đang đẫm nước mắt.
Đào Tử An liền cứ đứng sững tại chỗ thật lâu như thế, nam nhân phía sau nhìn thấy cô cũng trầm mặc đứng lên, ngay một khắc kia, dường như cả thời gian đều bị ngưng kết.
Đàm Song Niên bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Đào Tử An, xem Nếp Hề Viễn không hề tồn tại,tiến lại gần cởi áo khoác của chính mình khoác lên vai Đào Tử An, lại làm như vô cùng thân thiết nhéo nhéo mũi cô, giả bộ oán trách nói: “Sao lại chạy xuống lầu? Anh đã nói sẽ lập tức quay lại, em có phải đã đói bụng hay không? Còn mặc ít áo như vậy, nếu như bị cảm thì làm sao bây giờ?”