Chương 6-4
Edit: Lạc Lạc
Beta: Quảng Hằng
Buổi chiều, Nếp Hề Viễn gọi điện thoại cho Jack- bạn cùng học đại học tại Mĩ, đó là bằng hữu tốt nhất của anh khi còn học đại học, là một người Đức điển hình, nhưng tính cách lại rất hài hước; sau khi tốt nghiệp, Jack trở lại Đức làm quản lí chuyên nghiệp, không bao lâu, Nếp Hề Viễn vì nguyên nhân sâu xa tiến vào công ty làm việc, bởi công tác quá bận rộn, bọn họ sau đó cơ hồ không có tiếp tục liên lạc.
Cho nên khi Nếp Hề Viễn đánh điện thoại cho Jack, hỏi anh có liên quan tới chuyện tình của Nếp Hề Viễn trong quá khứ, Jack đã vô cùng khiếp sợ.
Jack ở đầu bên kia điện thoại khoa trương hô to, không thể tin được mà nói: "Cái gì, anh cư nhiên mất trí nhớ? Hơn nữa là ngay cả nữ nhân chính mình yêu nhất đều đã quên?"
Nữ nhân yêu nhất..... Tâm Nếp Hề Viễn bỗng nhiên bị lời nói của Jack hung hăng đánh một cái, ngay cả hô hấp nháy mắt đều đình trệ.
Jack nói, nữ nhân anh yêu nhất, chính là Đào Tử An, hơn nữa anh cùng Đào Tử An đã kết hôn, về phần vì lý do gì ly hôn, Jack cũng không rõ ràng.
Tin tức này giống như là một trái bom lớn, tin tức chấn động thứ nhất còn chưa kịp tiêu hóa, liền lập tức tiếp tục oanh tạc, làm cho tâm Nếp Hề Viễn thật lâu cũng không thể bình tĩnh, khiến cho anh chạy đến quán bar uống rượu hết một buổi tối, ý đồ muốn nhớ lại chút gì, chỉ cần là chuyện trong quá khứ có quan hệ cùng Đào Tử An, dù cho chỉ có một chút chuyện tốt, đáng tiếc toàn bộ đều là phí công.
"Ách ······" Yết hầu Nếp Hề Viễn bỗng nhiên bị cắn thực nhẹ nhàng, anh trong lòng còn chưa kịp chuẩn bị, mượn hơi rượu, miệng không cách nào khắc chế mà ngâm nga đi ra.
Suy nghĩ bị Đào Tử An cắt ngang, anh lập tức lấy lại tinh thần, chính mình không biết từ khi nào bị Đào Tử An đặt ở dưới thân, Nếp Hề Viễn dở khóc dở cười, nữ nhân này thế nhưng lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn!
Đào Tử An trên mặt không phải không có đắc ý, ánh trăng ở phía sau cô lan rộng khắp mặt đất, nút thắt trên quần áo không biết từ khi nào đã bị mở ra, nửa che nửa lộ da thịt trần trụi ra bên ngoài từ cổ xuống đến bờ vai trắng nõn, cảnh xuân mê người làm cho người ta muốn đui mù con ngươi.
"Tử An ······" Nếp Hề Viễn khàn khàn kêu.
"Suỵt ······" Đào Tử An nghịch ngợm lấy tay chặn trên đôi môi Nếp Hề Viễn, ra mệnh lệnh: "Gọi em là ‘ Đào Nhi’......"
"Đào Nhi ······" Xưng hô này, sao lại, sao lại quen thuộc như vậy? Nếp Hề Viễn trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, chỉ như một đoạn ngắn nhanh chóng lướt qua rồi biến mất, nhưng là anh biết, chính là đoạn quá khứ này nhất định cùng Đào Tử An có quan hệ, bằng không anh sẽ không cảm thấy cái tên này quen thuộc như vậy.
"Đào Nhi." Nếp Hề Viễn lại thì thào tự nói.
"Vâng?" Đào Tử An theo bản năng đáp lại, lúc này, cô giống như một con rắn nhỏ mềm mại, gắt gao leo lên người Nếp Hề Viễn, hai tay quấn quanh thắt lưng anh, miệng cô còn tại một bên cổ anh khẽ cắn, không nhẹ không nặng, ia cảm giác tê dại ở giữa điểm mẫn cảm của Nếp Hề Viễn, anh cảm giác cả thân mình đều nhuyễn, hận không thể muốn Đào Tử An được càng nhiều.
"Đào Nhi ······" Nếp Hề Viễn thét một tiếng kinh hãi (>”<, Đào Tử An đã nghịch ngợm một đường từ cổ anh theo vào xương quai xanh, chậm rãi leo lên, hai tay dọc theo đùi Nếp Hề Viễn ôn nhu mà vuốt ve, rồi lại cố ý quấy nhiễu khiến vật cứng của anh đã sớm dựng đứng dâng trào, cố ý khiêu khích một đường hướng về phía trước, cuối cùng đi tới đỉnh đầu nam tính màu hồng nhạt.
Đào Tử An hé ra hàm răng liền ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng chuyển động vòng quanh, ở trên đầu nam tính Nếp Hề Viễn tùy tiện khiêu khích.
Nếp Hề Viễn đã sớm bị mị lực của Đào Tử An câu hồn, hai tay của anh cũng cấp tốc theo vạt áo của cô hướng vào trong dò xét.
Làn da Đào Tử An mịn màng trơn bóng, như là tơ lụa mềm mại, Nếp Hề Viễn lưu luyến ở bên hông Đào Tử An thăm dò qua lại, không đợi Nếp Hề Viễn lại tiếp tục hướng về phía trước, cả người phút chốc cứng đờ, Đào Tử An bỗng nhiên cắn nhẹ lên vật nam tính nóng ấm của anh, điên cuồng mà ʍút̼.
Nếp Hề Viễn xiết chặt lại thân thể đang làm loạn trên người mình, anh tuy rằng không phải cao thủ tình trường, nhưng là người từng có kinh nghiệm, nhưng mà đối với nữ nhân lớn mật Đào Tử An như thế, lại làm cho anh cảm thấy quen thuộc lại muốn cô càng nhiều.
"Ách ······ Ừm ······" Tay Nếp Hề Viễn vịn ở trên lưng Đào Tử An đều đã run rẩy, anh cố gắng kiềm chế khàn giọng gầm lên: "Đào Nhi ······"
Đào Tử An mái tóc loà xoà, cô ngồi lên ngực Nếp Hề Viễn,đôi mắt mở to khiêu khích, ȶìиɦ ɖu͙ƈ tăng vọt làm cho Nếp Hề Viễn đỏ mắt, miệng cũng sưng lên, đầu nam tính căng cứng, dáng vóc Nếp Hề Viễn cân xứng mê người, khiến Đào Tử An nhìn mê mẩn.
Nếp Hề Viễn vẫn tao nhã giống như trước đây, dù ở trên giường vẫn thực lịch sự, từ trước đến nay đều là cô chủ động, mặc dù không biết đã xem qua thân thể này bao nhiêu lần, chính là mỗi một lần đều vẫn khiến tim Đào Tử An nhảy loạn.
Nếp Hề Viễn đôi mắt nhiễm đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ đã sớm mờ mịt, nằm dưới thân Đào Tử An, anh kinh ngạc nhìn vạt áo Đào Tử An mở lớn, nửa kín nửa hở, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bung ra, cái bụng bằng phẳng, đùi đang khóa ngồi trên lưng anh, chiếc váy dần vén lên, mơ hồ có thể thấy được cô dưới thân mặc qυầи ɭót nhỏ màu đen.
Nếp Hề Viễn đột nhiên cảm thấy dưới thân căng thẳng, không biết khí lực từ đâu tới, anh bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, ôm thắt lưng Đào Tử An xoay người đè ép xuống, Đào Tử An còn chưa kịp kinh hô lời nói đã bị Nếp Hề Viễn nuốt vào trong miệng.
ȶìиɦ ɖu͙ƈ chính là ma quỷ, mà Nếp Hề Viễn sớm đã bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ bao phủ.
Mới chỉ qua hai, ba lượt, Nếp Hề Viễn liền đem quần áo trên người Đào Tử An hết thảy đều cởi xuống, anh không biết chính mình vì cái gì lại điên cuồng như vậy, chính là trong đầu chỉ có một ý niệm, nữ nhân này là của anh! Quá khứ đã từng thuộc về chính mình, tương lai càng phải là thuộc về chính mình!
Đào Tử An mở to hai mắt, chống lại hai tròng mắt Nếp Hề Viễn, miệng bọn họ vẫn quấn quanh cùng một chỗ, tay Nếp Hề Viễn không mất đi sự ôn nhu xoa nhẹ lên bầu ngực tròn trịa của cô, tay kia thì cũng đã trượt đến giữa hai chân của cô, ngón tay ở hai bên chân cô nhẹ nhàng vuốt xuống, bỗng nhiên nở nụ cười, “Ẩm ướt như vậy."
"Tôi ······" Đào Tử An hổn hển, hô hấp dồn dập, hơi thở phập phồng, "Đây là phản ứng sinh lý!"
"Vậy sao?" Nếp Hề Viễn bỗng nhiên cúi đầu xuống, bắt lấy một bên ngực, há mồm dùng sức hút, Đào Tử An thét ra tiếng chói tai, Nếp Hề Viễn ngẩng đầu, mị hoặc cười: "Không phải bởi vì em ······ yêu tôi?"
Đào Tử An nóng nảy, giả vờ tức giận, "Nếp Hề Viễn, anh không cần tự mình đa tình! Tất cả mọi người là nam nhân, tôi chỉ là không nghĩ lãng phí một đêm tốt như vậy, cho nên mới ······ a ····· Anh!"
Nếp Hề Viễn tỏ ra vô tội hướng Đào Tử An đang trừng mắt nhìn mình, "Tôi làm sao? Em cứ tiếp tục nói nha!" Tuy rằng nói như vậy, nhưng động tác trên tay Nếp Hề Viễn vốn không dừng lại, bàn tay xấu xa tiếp tục tham lam tiến vào giữa u huyệt ẩm ướt của Đào Tử An, ba cạn một sâu, đến khi mật dịch chậm rãi chảy xuôi.
Đào Tử An hô hấp càng thêm rối loạn, cô cắn chặt môi, tiếp tục khẩu thị tâm phi* (Chẹp…tức là nói một đằng làm một nẻo á ^^) nói: "Cho nên ······ Tôi, tôi ······ a! Anh mau ······"
Nếp Hề Viễn lại không nghe như bình thường, dừng lại động tác của chính mình, ngón tay mạnh mẽ đè ép lên mật huyệt, để sát vào bên miệng Đào Tử An, hỏi: " Đào Nhi, em vừa rồi nói cái gì? Tôi không có nghe rõ ràng."
"Anh.... anh bại hoại, vương bát đản!" Đào Tử An khó thở tức giận mắng.
"Ha ha ······" Nếp Hề Viễn trong lòng nổi lên ý muốn đùa bỡn, vô lại ghé vào trên người Đào Tử An, chịu đựng dục hỏa trong cơ thể, tỏ ra vô tội nói: "Vậy được rồi, tôi là bại hoại, hỗn đản, vương bát đản, cho nên mặc kệ tôi là cái gì đản, hiện tại bổn thiếu gia mệt mỏi, thực muốn ngủ ngay lập tức......"
Đào Tử An vừa nghe lời này, thiếu chút nữa từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, bắt lấy tay Nếp Hề Viễn, để vào chỗ cũ vội vàng trách: "Nếp Hề Viễn, làm việc không thể bỏ dở nửa chừng, cho nên thỉnh anh tiếp tục."
"Không cần."
"Anh......”
"Trừ phi em cầu xin tôi."
"Ngây thơ!"
"Tôi đây liền đi ngủ."
"..... Cầu anh."
"Thanh âm quá nhỏ, không có nghe thấy!"
"Van cầu anh!" Đào Tử An la lớn, trong lòng nổi giận, tên quỷ này giả vờ ngây thơ!
Nếp Hề Viễn tâm tình rất tốt, thu hồi ý đùa, hai ngón tay lại tiếp tục dò xét trong cơ thể Đào Tử An, mới vừa đi vào, Đào Tử An hiển nhiên không thể thích ứng, tuy rằng mật dịch đã tuôn ra rất nhiều, Nếp Hề Viễn vẫn là cảm giác được của cô.
"Đào Nhi, em thực chật ······"
Lời này, Đào Tử An thực hưởng thụ, cô nghe xong xương cốt dường như đều mềm yếu, mật dịch không ngừng chảy ra, Nếp Hề Viễn lại nằm ở trên người cô, ôn nhu,út lấy một bên ngực, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của cô.
Đào Tử An chỉ cảm thấy cả người vô lực, mềm nhũn, Nếp Hề Viễn động một chút, cô cảm giác liền bay lên tận trời; Dừng một chút, liền ngã vào vực sâu vạn trượng, cô đã lâu không có hưởng qua cảm giác mất hồn giống như vậy ; Theo bản năng, Đào Tử An nâng bàn tay hướng tới giữa hai chân Nếp Hề Viễn sờ soạng.
Bên dưới cái bụng bằng phẳng, vật cứng kia ngạo nghễ dựng đứng đã sớm nóng rực không thôi, khi Đào Tử An cầm tới nó, Nếp Hề Viễn thế nhưng lại khẩn trương gầm lên: "Đào Nhi, đừng lộn xộn!"