Chương 7-1
Trong cuộc đời, mỗi người cần điên khùng một lần, cho dù là vì người nào đó, vì một cuộc tình nào đó, vì một chuyến đi nào đó hoặc vì một giấc mơ nào đó. Hãy học cách biết ơn những năm tháng gian khổ trong cuộc sống này, đừng coi chúng là những chuyện tồi tệ, mà nên coi đó là cơ hội để chúng ta học tập và trưởng thành.
Một tuần mới bắt đầu, Quách Thiển Thiển đi làm với hai con mắt đen sì như gấu trúc. Mặc dù chị cô bảo cô suy nghĩ kỹ nhưng thực ra không cần thiết phải như vậy. Chị cô chỉ cho cô một sự lựa chọn và chị cô cũng biết rõ cô sẽ làm như vậy.
Thế nên vào lúc bảy rưỡi tối, Quách Thiển Thiển ngồi nghiêm chỉnh trước màn hình ti vi, xem dự báo thời tiết trên kênh của đài truyền hình trung ương, nghe nói miền Nam liên tiếp có mưa, nhưng Bắc Kinh vẫn nắng gay gắt.
Cô đặt hai tay lên đầu gối, ngón tay không ngừng xoa xoa, cô không nhớ mình có nói với chị là mình vẫn đang chiến tranh lạnh với Tôn Diễm hay không để còn dặn chị hãy tiếp tục giận cô bạn vài ngày nữa mới nói chuyện với cô ấy. Thực ra, cô không hề biết là Lâm Thâm Thâm đã sớm nói toạc móng heo với Tôn Diễm, hơn nữa Lâm Thâm Thâm còn đồng ý trong ba mươi triệu tệ kia, Tôn Diễm sẽ được hưởng một ít. Cũng tốt, mọi người cùng hưởng lợi ích mà!
Lúc này, Cố Trạch Nặc đang ngồi cạnh bàn ăn đợi cô. Không biết từ lúc nào đồ ăn từ nhà hàng đã được chuyển đến, Cố Trạch Nặc còn cố ý bày thức ăn trong những chiếc đĩa, chiếc bát trắng tinh. Quách Thiển Thiển nhìn một bàn ăn với đầy các loại bát đĩa thì muốn khóc ra tiếng, bởi vì, một lát nữa không phải một mình cô phải… rửa hết sao!
“Ăn thôi!” Cố Trạch Nặc tuyên bố như bậc phụ huynh thời phong kiến. Anh nói xong câu này thì không có ý định nói chuyện gì khác nữa. Có điều như thế cũng tốt, dù sao Quách Thiển Thiển cũng chẳng có chuyện muốn nói với anh. Mặc dù gần đây, Lâm Thâm Thâm đã dạy cô rất nhiều từ chuyên ngành liên quan đến vấn đề tài chính, nhưng cô cảm thấy mình chẳng thể nào giống chị, có thể cùng Cố Trạch Nặc nói một thôi một hồi từ chuyện lập nghiệp sang chuyện nguy cơ nợ đọng của Hy Lạp…
Thói quen ăn uống của Cố Trạch Nặc vẫn giữ đúng chuẩn mực của bậc vua chúa. Anh làm thế nào để có thể chạm đũa vào bát mà không gây tiếng động nhỉ? Quách Thiển Thiển bỗng nhiên cảm thấy áp lực quá lớn, vì cô thoáng nghĩ đến lúc mình và Tôn Diễm ăn cơm ở nhà đều rất thích gác một chân lên chiếc ghế khác, cảm giác đó thật tuyệt vời làm sao! Mà cũng chẳng nên nhắc chuyện cô cùng Đường Minh Hồng đi ăn trong một nhà hàng, ăn đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân run rẩy, thoải mái làm sao!
Cô phải cố gắng kiềm chế bản thân, để ý tiếng nhai của mình và chốc chốc lại ngẩng đầu lên quan sát Cố Trạch Nặc. Cô nhìn thấy tôm nõn trên đĩa thuỷ tinh lại nhớ đến món ăn mà Tôn Diễm thích nhất, thậm chí cô còn nhớ mấy hôm trước, sau khi ăn tôm nõn xong, Tôn Diễm còn dùng đũa xỉa răng, đập bàn mắng Sử Khải, chửi anh là tên xấu xa. Rồi cô ấy nói nhất định phải xuất hiện ở nhà anh, không làm vợ anh được thì phải làm mẹ kế của anh.
Đương nhiên Quách Thiển Thiển còn bồi thêm một câu rằng, cô ấy chỉ có thể làm dì hai, vì mẹ của Sử Khải hình như vẫn còn sống rất khoẻ mạnh, hơn nữa, Tôn Diễm chắc chắn không biết bố anh già như thế nào đâu. Còn Tôn Diễm lúc đó chỉ biết ngẩn người, vội vàng đổi giọng, khẳng định cho dù không lấy được bố Sử Khải thì cũng không sao, cô ấy sẽ tiếp túc cố gắng… tiếp tục cố gắng làm con dâu ông ấy, dù sao có ch.ết cũng phải làm ma nhà họ.
Nghĩ đến đó, Quách Thiển Thiển không nhịn được bật cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Cố Trạch Nặc khẽ đặt đũa xuống, hỏi cô: “Không ăn à? Cười cái gì thế? Có muốn uống gì không?”
Quách Thiển Thiển vội vàng lau nước ở trên khoé mắt rồi gật đầu, thầm mong anh lấy ra một cốc coca cola hoặc sprite thật to và nhiều đá, thế nên khi anh cầm ra hai chiếc ly và bình thản hỏi: “Muốn uống rượu vang hay sâm banh”, thì thật sự cô muốn khóc lần nữa.
“Có nước lọc không?” Nhân lúc Cố Trạch Nặc chưa ngồi xuống ghế, cô hỏi với vẻ khó khăn. Nhưng anh đã ngồi phịch xuống và không có ý định đứng dậy nữa, chỉ ngước mắt lên, nói: “Trong tủ lạnh có nước lọc đấy.”
“Tự túc là hạnh phúc.” Quách Thiển Thiển lẩm bẩm tự an ủi bản thân rồi đứng dậy, cầm hai chiếc ly đến tủ lạnh rót nước. Để phối hợp với khí chất của đại thiếu gia Cố, cô chỉ rót ba phần tư ly nước mà thôi.
Lúc Cố Trạch Nặc uống nước, Quách Thiển Thiển không quên liếc trộm anh. Đúng là không nằm ngoài dự đoán, anh uống nước trắng mà như đang thưởng thức rượu vang cao cấp. Thế nên, có lý do để tin rằng, dù anh ăn mấy loại kem bình dân ở bên lề đường thì nhìn cũng thấy cao sang.
Ăn xong, anh không quên gật đầu với cô vẻ rất phong độ, kèm theo câu nói mang đậm phong cách lãnh đạo: “Vất vả cho em rồi!”
Đương nhiên Quách Thiển Thiển hiểu được ý của từ “vất vả” ở đây là gì, phải thu dọn một bàn thức ăn thế này cơ mà. Điều quan trọng là, cô còn phải tỏ ra chu đáo, nhiệt tình như nhân viên trực điện thoại tổng đài, kiểu như: “Rất vui được phục vụ anh! Không có gì đâu ạ!”
Lúc Quách Thiển Thiển làm xong tất cả mọi việc thì mới hơn chín giờ tối, nhìn Cố Trạch Nặc đang ngồi trước màn hình vi tính trong phòng sách gõ bàn phím nhanh như bay, cô liền bật ti vi xem để giết thời gian. Trong căn phòng nhỏ này, mặc dù mỗi người làm một việc nhưng vẫn cảm thấy bầu không khí vô cùng ấm áp, giống như cuộc sống mà cô hằng mong ước.
Cô không dám về phòng ngủ sớm, vì cô sợ sẽ khơi gợi hormone giống đực của anh. Tuy nhiên lúc kim đồng hồ dịch đến con số mười một, cô không thể chịu nổi nữa, muốn một mình ngủ ngoài phòng khách nhưng lại không tìm được lý do nào hợp lý. Cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, ngay cả tắm cũng không dám, vì cô nghĩ tắm là một hành động đặc biệt có ý nghĩa ám muội với Cố Trạch Nặc.
Khi vào phòng ngủ, cô nằm co ro một bên và còn cẩn thận lấy trong tủ ra một chiếc chăn mới để đắp, cố tạo không gian riêng cho mình. Mười hai giờ đêm, Cố Trạch Nặc mới lặng lẽ đến phòng tắm, lúc anh nằm lên giường, cô có cảm giác sợ hãi đến nỗi lông tơ dựng đứng cả lên.
Anh chỉ nằm in được vài phút, sau đó hình như không chịu được nữa liền quay người nằm nghiêng rồi ôm lấy cô.
Toàn thân Quách Thiển Thiển cứng đờ, cảm thấy hình như bất cứ chỗ nào trên cơ thể anh cũng như đang bốc cháy. “Hôm nay… hôm nay không nhé!” Cô không biết tại sao mình lại nói lắp. “Hôm nay em không khoẻ lắm.” Cô cố gắng tìm một lý do hợp lý, thực ra, cô muốn bổ sung thêm câu: “Em rửa bát mệt rồi”, nhưng cuối cùng không dám nói.
“Ừ… được rồi.” Cố Trạch Nặc kéo dài giọng, dường như phải nghĩ một lúc mới miễn cưỡng nhận lời.
“Cái đó…” Quách Thiển Thiển vẫn nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh, khéo léo bày tỏ ý kiến của mình.
“Cứ ngủ thế này đi!” Cố thiếu gia nhanh chóng tuyên bố đáp án của anh, cho dù phê chuẩn cho cô hôm nay không cần làm gì với anh, nhưng không có nghĩa là anh không được ôm cô ngủ.
Ôm thì ôm, cứ tự nhiên, Quách Thiển Thiển lắc đầu, thực ra, cô bị “thua thiệt” thế này đâu phải ngày một ngày hai.
Khi đột nhiên tỉnh dậy lúc nửa đêm hay khi đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mơ nào đó, trong lòng anh luôn trống rỗng, chỉ tồn tại nỗi băng khoăn và cảm giác thất vọng. Chúng ta luôn cố gắng khắc sâu ai đó vào trong tim, nhưng lại bị thời gian chậm rãi xoá mờ, cuối cùng quên luôn hình dáng vốn có ban đầu. Như vậy, điều chúng ta nhớ đến là gì? Trong lúc tâm trạng rối bời, Cố Trạch Nặc bất giác cầm điếu thuốc, rồi nhìn điếu thuốc cháy qua gương, khói thuốc vô tình lan toả khắp nơi, cho đến khi cảm thấy ran rát nơi ngón tay, anh mới tỉnh táo trở lại, vội vàng ném đầu mẩu thuốc chưa hút hơi nào đi.
“Cô ấy chỉ giống Lâm Thâm Thâm thôi, cô ấy là em gái, cô ấy không phải là Lâm Thâm Thâm.” Cố Trạch Nặc nghiêm túc nhắc nhở bản thân.
Trong phòng tắm, anh ra sức vốc nước lạnh vào mặt, sau đó nhìn khuôn mặt ướt nhẹp của mình qua gương, lẩm bẩm: “Được rồi, mày có thể về giường ngủ một giấc rồi.”
Dù cảm thấy khá hơn lúc nãy nhưng anh vẫn không thể ngủ được, cho đến khi ánh nắng sớm khẽ hắt vào phòng, anh mới khẽ cử động cánh tay tê dại mà cô gối đầu lên. Trong giấc ngủ, hình như Quách Thiển Thiển cảm thấy điều gì đó nên cô mới cau mày như đang oán trách anh. Khoé môi Cố Trạch Nặc cong lên và anh không động đậy gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nhấc chân mình ra khỏi chân cô, không nỡ để cô phải chịu đựng trọng lượng cơ thể mình. Anh ôm chặt lấy cô, không muốn cô đạp lung tung vì cả đêm qua anh ngủ mệt hơn cô rất nhiều, giống như đang phải chiến đấu với tên vô lại… Hình như cô không có thói quen ngủ cùng với người khác hoặc có thể do tâm lý sợ hãi nên trong giấc ngủ, cô đã có những phản ứng căng thẳng theo bản năng.
Cơ thể cô rất thơm, rất mềm mại, lúc ôm cô, anh được nhìn ngắm khuôn mặt cô cùng đáng yên, nhỏ nhắn của cô. Còn cánh tay và đôi chân của cô thuôn dài, mịn màng, thế nên anh mới không chịu nổi mà cứ ngắm cô mãi. Cứ ôm cô như vậy đến tám giờ sáng, anh nhìn gò má đỏ hồng của cô mà không nhẫn tâm gọi cô dậy. Anh cố gắng ngồi dậy với động tác nhẹ nhàng nhất có thể. Trước khi ra khỏi phòng, anh còn quay đầu nhìn cô đang nằm ngủ trên giường. Vì được độc chiếm cả một chiếc giường rộng nên cô ngủ như “tiểu nhân đắc chí”, cả người nằm vắt ngang giường. Anh bật cười rồi thở dài, sau đó nhìn cô với ánh mắt lưu luyến rồi mới khép cửa đi làm. Còn cô ngủ một giấc say sưa đến khi mặt trời lên cao mới mơ hồ nghe tiếng gõ cửa, nửa hư nửa thực. Người gõ cửa cũng rất kiên nhẫn, cứ gõ cốc cốc cốc đến tận khi cô hoàn toàn tỉnh táo. “Ai… ai đấy?” Cô nghi ngờ hỏi, người đang gõ cửa chắc chắn không phải là Cố Trạch Nặc.
“Thiển Thiển, đã hơn một giờ chiều rồi, mau dậy ăn cơm thôi, muộn quá rồi!” Biết là cô đã tỉnh giấc, Lâm Thâm Thâm liền đẩy cửa bước vào. Quách Thiển Thiển vén mái tóc dài loà xoà lên, nhìn vào khuôn mặt giống mình y đúc. “Sao chị lại đến đây? Chị không phải đi làm à?”
“Cố Trạch Nặc đi làm rồi, chị nhìn thấy anh ấy xuống nhà, hôm nay chị xin nghỉ để về thu dọn ít đồ dùng, không phải em cũng phải chuẩn bị đi làm sao?” Lâm Thâm Thâm ngồi xuống giường, giúp em chỉnh lại góc áo.
Quách Thiển Thiển có cảm giác như bị bắt quả tang, vội vàng lấp ɭϊếʍƈ: “Ai nói là em không phải đi? Chẳng qua hôm nay anh Cố Trạch Nặc không gọi em dậy thôi, không thể trách em được.”
“Anh ấy chẳng bao giờ gọi người khác dậy cả.” Lâm Thâm Thâm gật đầu. “Có điều, em là Cố phu nhân mà, có đi làm hay không cũng không quan trọng.
“Cố phu nhân gì chứ, chị còn hữu danh vô thực nữa là em!” Quách Thiển Thiển chống tay xuống giường, cười khẽ. “Em càng chẳng là cái gì cả.”
“Đừng có nói với chị là em cũng thích Cố Trạch Nặc đấy!” Lâm Thâm Thâm liếc nhìn em gái.
“Sao có thể chứ?” Nghe chị nói vậy, Quách Thiển Thiển vội vàng giải thích, rồi hai tay ôm lấy vai. “Anh ấy cứ đụng vào em là em đã run hết cả người, được chưa?”
Trái tim Lâm Thâm Thâm như bị ai đó bóp mạnh, cô vươn vai, chậm rãi nói: “Vậy hai người đến lúc đó thì làm thế nào? Không đến nỗi làm rung cả giường chứ?”
“Bọn em không có cái đó đâu.” Quách Thiển Thiển bỗng bật dậy như lò xo, rồi nhìn chăm chăm vào mắt chị. “Bọn em sao có thể làm chuyện ấy chứ?”
“Anh ấy chưa từng đụng vào em ư?” Lâm Thâm Thâm cũng đứng dậy theo. Cô cắn móng tay nhìn Quách Thiển Thiển. “Hay là em và anh ấy đã có chuyện gì mà em không dám nói với chị? Không sao đâu, em nói đi, chị không trách em đâu.”
“Chị nói thế là có ý gì?” Mặt Quách Thiển Thiển đã tái nhợt, cô thực sự tức giận.
Lâm Thâm Thâm vội vàng vỗ vai em gái, trong lòng tuy chua chat nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Em đừng hiểu lầm, ý của chị là, coi như em bị tai nạn nghề nghiệp ấy.”
“Thế nào là tai nạn nghề nghiệp, chị thấy em là người như vậy sao?” Quách Thiển Thiển tức tối chỉ vào mình, cô nhận thấy chị cô chắc chắn rất yêu Cố Trạch Nặc, vì hiện giờ rõ ràng chị cô đang ghen.
“Chị nói rồi, em hiểu lầm ý chị.” Lâm Thâm Thâm lắc đầu. “Chị thực sự không có ý đó đâu.”
“Vậy chị có ý gì?” Mặc dù hiểu sự ghen tuông của phụ nữ nói chung, nhưng Quách Thiển Thiển vẫn cảm thấy khó chịu.
“Được rồi, em thấy đó là ý gì thì là ý đó.” Lâm Thâm Thâm không muốn tiếp tục đôi co về vấn đền này nữa vì cuối cùng chỉ dẫn đến cãi nhau mà thôi. Cô rất nhanh chóng bình tĩnh lại, làm từng bước theo kế hoạch đã lên từ trước, cô sẽ thu dọn và kiểm tr.a xem cái gì cần mang đi và cái gì nên để lại.