Chương 23: Em đã tới bước đường cùng
Cả dãy phố đã trở thành bãi chiến trường tan hoang. Đâu đâu cũng thấy xe cảnh sát, xe của Đội quản lý trật tự đường phố, xe cứu hỏa, thậm chí có cả xe cấp cứu Dân chúng xúm lại hóng hớt, tạo thành bức tường người dày đặc, bầu không khí sôi động như đón Tết. Nhìn thấy Tô Lạc, mấy người hàng xóm chị chỉ trỏ t rỏ .
Tô Lạc cố gắng len lỏi, khó khăn lắm mới chui vào được bên trong. Bắt gặp cảnh tượng trước mắt, cô liền đờ người trong giây lát. Nhà cô đã trở thành một lô cốt, trước cửa xếp vô số bao cát, gạch đá và bàn ghế thành bức tuờng phòng ngự, bên trên treo lá cờ đỏ năm ngôi sao vàng, ngoài bờ tường viết dòng khẩu hiệu lớn; ngay cửa ra vào xếp mấy bình gas, trên phủ tấm vải trắng, viết mấy chữ nguệch ngoạc: “Người nào tự ý xông vào sẽ mất mạng.” Tô Lạc muốn đi vào nhà nhưng bị một cảnh sát canh gác ngăn lại.
“Tôi là người nhà của họ. Tô Lạc phân trần. “Người nhà cũng không được vào, tình hình rất nguy hiểm.”
“Mẹ và em trai tôi đang ở trong đó, anh hãy cho tôi vào đi!”
Người cảnh sát không tin. “Đó là mẹ cô? Tôi cũng muốn gọi bà ấy là mẹ ấy chứ! Bà ấy ghê gớm thật, gây náo loạn từ hôm qua đến giờ.”
Đúng lúc này, một cái chai thủy tinh từ bên trong bay ra ngoài, rơi xuống đất vỡ tan, đốt cháy một ngọn lửa. Đám đông đứng xem liền vỗ tay hoan hô như thể nhìn thấy pháo hoa.
Tô Lạc gọi điện thoại mẹ và em trai nhưng không ai bắt máy. Trong lúc không biết phải làm sao, cô chợt nhìn thấy luật sư Châu ở giữa đám đông.
“Luật sư Châu, chuyện này là thế nào vậy?”
“Tô Lạc, tốt quá, nãy giờ tôi cứ lo cô ở trong đó.” Nhìn thấy cô luật sư Châu thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi… vừa mới về nhà.” Tô Lạc ấp úng.
Hiện giờ vụ này ầm ĩ như vậy, để ổn định trật tự, chính quyền địa phương sẽ phải sử dựng một số biện pháp mạnh.”
“Ý anh là gì?” Tô Lạc không hiểu.
“Chắc cô cũng thấy xuất hiện nhiều cảnh sát có lẽ bọn họ sẽ tấn công.”
Tô Lạc vô cùng sốt ruột. “Cảnh sát không cho tôi vào nhà, tôi lại không liên lạc được với mẹ tôi.”
“Cô vào trong đó thì có tác dụng gì chứ? Vừa rồi, người trong nhà ném rất nhiều bom xăng ra ngoài. Có cán bộ đi vào khuyên can, bị người nhà cô động thủ nên phải lui hết đấy!”
“Chắc là được. Anh hãy giúp tôi nói với bọn họ, cho tôi vào trong đi!”
Luật sư Châu hơi do dự. “Sao thế” Tô Lạc hỏi.
“Cơ quan chức năng sắp tấn công bây giờ, cô mà vào trong đó, có lẽ… cũng sẽ bị bắt. Theo tôi…”
“Không sao đâu, để tôi đi thuyết phục mẹ và em trai.” Tô Lạc tỏ thái độ kiên quyết.
Luật sư Châu hết cách, đành kéo cô đen chỗ mấy nhân viên công vụ, nói rõ tình hình. Một cán bộ đứng tuổi cất giọng nghiêm nghị: “Cô cũng thấy đấy tình hình khẩn cấp, vì lo sự việc càng trở nên nghiêm trọng nên phía cảnh sát đang chuẩn bị ra tay. Chúng tôi lại không thể can thiệp vào công việc của cảnh sát, vì vậy, nếu cô vào trong đó, rất có khả năng…”
Tô Lạc lập tức cắt lời ông ta: “Không sao. Đây là chuyện nhà tôi bị bắt thì cùng bị bắt.”
Vì cán bộ gật đầu, ra hiệu cho cấp dưới để cho Tô Lạc đi qua.
Tô Lạc liền quay người rời đi. Luật sư Châu đi theo, ngập ngừng muốn nói điều gì đó, thấy cô cúi xuống, chui qua sợi dây phong tỏa hiện trường của cảnh sát, anh ta đột nhiên giơ tay kéo cô lại. “Tô Lạc…”
“Gì cơ?”
Luật sư Châu dường như hạ quyết tâm, nói: “Cô gọi một cuộc điện thoại chẳng phải là xong hay sao?”
“Gì Cơ?” Tô Lạc không hiểu.
“Cô… cô hãy cầu xin Tiêu Tổng ấy.”
Tô Lạc lắc đầu. “Tại sao tôi phải cầu xin anh ta? Đây là chuyện của gia đình tôi.”
Luật sư Châu còn muốn nói câu gì đó, Tô Lạc đã đi về phía nhà mình.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Kiệt cầm chai xăng xông ra ngoài, cô liền đoạt cái chai, đặt xuống đất, gầm lên: “Cậu điên rồi à?”
Nhìn thấy cô, Tô Kiệt nó như hụt hơi: “Chị về nhà làm gì?”
“Lẽ nào cậu định không cho chị về”
“Mẹ nói chị đứng về phía Chính phủ, về chỉ làm hỏng việc thôi”
“Hỏng việc gì chứ? Mẹ không hiểu biết về pháp luật, cậu cũng thế nào? Cậu biết ngoài kia có bao nhiêu cảnh sát không?”
“Sợ gì cảnh sát, bọn họ chẳng dám bắt chúng ta. Bạn em nói, càng làm to chuyện, bọn họ sẽ càng đền bù nhiều hơn.”
Tô Lạc chẳng nói chẳng rằng chạy vào nhà, thấy mẹ cô đang ngồi dưới đất đổ xăng vào chai, ông Tô ở bên cạnh lăng xăng giúp đỡ.
“Bố, Sao bố lại ở đây?” Cô hỏi.
Ông Tô ngẩng đầu, cười tươi. “Người đông mới tạo thành sức mạnh lớn.
Vừa rồi nếu không có bố ở đây, nhà ta đã bị bọn họ chiếm mất.”
Bà Nhạc phụ họa: “Không ngờ ông còn khỏe thế! Tay cán bộ đó chắc bị gãy mũi rồi còn gì.”
Bố mẹ và em trai Tô Lạc bắt đầu đắc ý hồi tưởng lại “trận chiến” vừa nãy. Bao nhiêu năm qua ngôi nhà này chưa bao giờ có đầy đủ bốn người, vậy mà hôm nay, bên ngoài chính quyền bày binh bố trận, người trong nhà lại cười nói vui vẻ. Tình thế kỳ quặc đến mức Tô Lạc cảm thấy sợ hãi.
“Đừng nói nữa!” Cô hét lớn.
Bố mẹ và em trai đều giật mình.
“Ngoài kia…” Tô Lạc chỉ tay ra ngoài cửa. “Hiện tại có hàng chục cảnh sát chuẩn bị tấn công vào nhà. Bây giờ, nếu chúng ta đi ra, vẫn còn có khả năng thương lượng, bằng không, chúng ta sẽ bị ngồi tù đó.”
Nghe Tô Lạc nói vậy, ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, im lặng vài giây.
Bà Nhạc đột nhiên mỉm cười. “Tôi biết ngay mà, nó đứng về phía chính quyền, nói chuyện y như đám người đó.”
Tô Kiệt cũng nhệch miệng. “Chị, chị đừng tin lời bọn họ. Bạn em sống ở khu ngoại ô, cũng dùng cách này nên được đền bù thêm gần một triệu đấy.”
Ông Tô đi đến, dõi mắt ra ngoài cửa. “Tiêu Lạc, đây là cơ hội phát tài tốt nhất của nhà chúng ta, chúng ta không thể bỏ qua.”
“Này, tiền đền bù là của ba mẹ con tôi, chẳng liên quan gì đến ông cả.” Bà Nhạc lập tức đính chính.
Ông Tô liền ngoác miệng cười. “Đúng, là của ba mẹ con bà. Chỉ cần mẹ con bà sống tốt là tôi yên tâm rồi.”
Bà Nhạc liếc ông một cái, ánh mắt hòa nhã hơn nhiều.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng loa phóng thanh: “Mọi người ở trong nhà nghe đây! Chúng tôi sẽ tiến hành cưỡng chế di dời theo phán quyết có hiệu lực của tòa án. Đề nghị người trong nhà phối hợp với công việc của chúng tôi, bằng không sẽ phải chịu mọi hậu quả! Chịu mọi hậu quả!”
Tô Lạc cất giọng khẩn thiết: “Bọn họ đã hành động rồi.”
“Bố, mẹ, Tiêu Kiệt, xin hãy nghe con, mau ra ngoài đi! Con sẽ không lấy một đồng tiền đền bù, con hứa!”
“Chị, những lúc như thế này càng cần phải đồng tâm hiệp lực. Nếu chúng ta không đoàn kết, làm sao có thể đấu với chính quyền? Tô Kiệt nói vừa nhét chai xăng vào tay Tô Lạc.
Bà Nhạc đứng dậy, lên tiếng chỉ huy: “Tiêu Kiệtmau đi mở bình gas. Lão Tô, ông phụ trách trấn giữ cửa sau. Tiêu Lạc, chúng ta trèo lên trần nhà.”
Mọi người liền hành động theo lời bà. Tô Lạc muốn ngăn cản nhưng đành chịu. Khi Tô Kiệt đi mở cửa, cùng với ánh nắng chiếu vào còn có một vài hình bóng cao lớn, nhanh chóng đánh cậu ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, có một số cảnh sát xông vào từ cửa sau, đẩy ông Tô đến góc tường, khống chế khiến ông không thể động đậy Bà Nhạc đang trèo lên cầu thang cũng bị một cảnh sát lao đến lôi xuống dưới. Bà định phản kháng, “giơ tay lấy cái gắp than để đánh cảnh sát nhưng bị đối phương nhanh chóng đoạt mất, ấn người bà xuống đất. Tô Lạc còn chưa kịp phản ứng thì đã có cảnh sát đoạt chai xăng trong tay cô rồi đá mạnh vào đầu gối khiến cô mất thăng bằng, khuỵu xuống. Ngay sau đó, cô bị còng tay rồi bị lôi ra ngoài.
Cả quá trình diễn ra rất nhanh, Tô Lạc chỉ nhớ mỗi cảnh mẹ cô bị đạp vào đầu nhưng bà vẫn không chịu khuất phục, miệng không ngừng la hét.
Đồn công an tương đối nhỏ, cũng chẳng uy nghiêm, bài trí sơ sài, trông như một phòng bảo vệ. Mấy người cảnh sát ai nấy đều có sắc mặt tiều tụy.
Tô Lạc bị nhốt trong một phòng tạm giam nhỏ, cùng với một cô gái bán đâm nghiện ma túy. Ngoài một nữ cảnh sát đi vào tịch thu ví tiền, điện thoại và vật phẩm tùy thân trên người Tô Lạc thì không có ai đến hỏi chuyện hay lấy khẩu cung của cô.
Thỉnh thoảng có cảnh sát đi qua, Tô Lạc lập tức lên tiếng: Anh cảnh sát, mẹ tôi đâu rồi? Người nhà tôi đang ở đâu?” Nhưng chẳng người nào để ý đến cô. Cô gái bán ɖâʍ ở góc tuờng chảy nước mắt nước mũi giàn giụa, phát ra tiếng rên đau đớn.
“Cô sao thế” Tô Lạc hỏi.
“Tôi sắp ch.ết rồi.” Cô gái đáp.
Lại có một cảnh sát đi qua, Tô Lạc lớn tiếng gọi: “Anh cảnh sát hình như cô gái kia sắp ch.ết rồi.” Vẫn chẳng ai bận tâm đến cô.
Phòng tạm giam có một ô cửa sổ nhỏ, bên ngoài trời đã sẩm tối. Tiếng rên của cô gái bán ɖâʍ ngày càng nhỏ, cuối cùng tắt hẳn. Tô Lạc ngồi bó gối ở một góc, không dám tiến lại gần. Một lúc lâu sau, có một anh cảnh sát mở cửa, đẩy hai hộp cơm vào trong.
Tô Lạc đánh bạo, nhắc lại một lần: “Cô gái kia nói… cô ấy sắp ch.ết rồi.”
Anh cảnh sát đi đến, ngó nghiêng rồi đá chân vào người cô gái. Giây tiếp theo, anh ta lập tức đi ra ngoài. Tiếp theo nữa, một đám cảnh sát ùa vào phòng giam, không bao lâu sau, bác sĩ và y tá xuất hiện. Tất cả mọi người đều vây quanh cô gái đó, bàn tán xôn xao: “ch.ết rồi à?”, “Sao chẳng chú ý gì cả?”, “Mau đi điều chỉnh lại camera giám sát rồi báo lên Cục.”
Cửa phòng tạm giam mở toang nhưng không ai để ý đến Tô Lạc đang run rẩy ở một góc. Cuối cùng, cô cũng bị gọi đi lấy lời khai với tư cách nhân chứng. phía cảnh sát bắt cô làm chứng, khai không ai ngược đãi hay đánh đập cô gái vừa qua đời. Thế là, cô không ngừng lặp di lặp lại ấy câu trả lời giống nhau: Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi không rõ, không có người nào vào phòng… Trên thực tế, đúng là chẳng có người nào vào phòng giam. Bởi vì nói nhiều nên Tô Lạc cảm thấy không còn một chút sức lực.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đi vào, nói nhỏ vào tai người cảnh sát đang lấy lời khai. Anh ta gật đầu, bảo Tô Lạc ký tên vào tờ khẩu cung rồi nói với cô: “Cô có thể đi được rồi.”
“Tôi ư? Tôi có thể đi rồi sao?” Tô Lạc không dám tin vào tai mình.
“Đúng vậy. Nếu cần hợp tác điều tra, chúng tôi sẽ thông báo với cô. Đúng rồi, bây giờ đã muộn, bộ phận giữ đồ không còn ai làm việc, ngày mai cô đến lấy đồ đi!”
Tô Lạc rời khỏi đồn công an với tâm trạng ngỡ ngàng và khó tin. Sau khi ra ngoài cổng, cô đứng trên hè phố một lúc lâu mà không biết nên đi về bên phải hay bên trái. Lúc này, cô không có tiền, không điện thoại, cũng chẳng có… nhà. Một chiếc ô tô chạy tới, dừng lại trước mặt Tô Lạc. Tiêu Kiến Thành nghênh ngang nhảy xuống xe. “Được thả nhanh như vậy sao? Tôi còn định đích thân đến phòng giam đón em đây này.”
Nhìn thấy anh, trong lòng Tô Lạc ít nhiều cũng rất cảm kích.
“Lần này là anh giúp tôi phải không?” Cô hỏi.
“Đâu chỉ mỗi lần này, tôi từng giúp em bao nhiêu lần, em không nhớ sao?
Anh hỏi lại.
“Cảm ơn anh!”
“Không chỉ đơn giản nói lời cảm ơn, em còn phải ghi nhớ trong lòng, rõ chưa?”
Nghĩ đến bố mẹ, Tô Lạc hỏi một câu thăm dò: “Anh có biết… người nhà của tôi ở đâu không?”
Tiêu Kiến Thành thờ ơ đáp: “Không, tôi chẳng cần biết điều đó”
Tô Lạc đương nhiên hiểu ý anh. Cô gật đầu, chào tạm biệt đối phương.
“Muộn như vậy rồi, em định đi đâu?” Tiêu Kiến Thành hỏi.
“Tôi về nhà xem thế nào!”
“Tôi vừa đi qua đó, nhà em bị dỡ rồi, chẳng còn thứ gì cả.
Tô Lạc ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Vậy… tôi đến chỗ bố tôi.”
“Chẳng phải bố em đang bị nhốt hay sao?”
“Ông ấy có thuê một căn hộ, tối qua chỗ đó nghỉ tạm.”
“Để tôi đưa em đi!” Tiêu Kiến Thành tỏ ra ân cần.
Biết không thể đi bộ đến nhà bố, Tô Lạc đành lên xe của anh. Ô tô nhanh chóng dừng lại ở khu nhà ở của bố cô Tiêu Kiến Thành thò đầu ra ngoài quan sát. “Gần như vậy sao?”
“Gì cơ?” Tô Lạc không “Chỗ này rất gần Hằng Đông. Tiêu Kiến Thành đáp.
Tô Lạc không có tâm tư cùng anh thảo luận vấn đề đó. Cô xuống xe, đến cửa nhà bố, dùng sức kéo cánh cửa sắt. Tuy cửa đã gỉ sét nhưng với sức lực của cô, dù cố gắng đến mức nào cũng không thể mở ra. Chợt nhớ ông Tô từng có lần lấy chìa khóa ở khe nhỏ bên cạnh cửa, cô liền thò tay mò tìm nhưng đáng tiếc, chẳng thấy đâu. Cô lại đi ra ngoài, tới gần ban công, kéo hàng rào sắt đầy bụi, định tìm khe hở để chui vào nhà.
Tiêu Kiến Thành ngồi trên xe nhìn cô, không nhịn được nói đùa: “Nơi này chắc cũng lắp camera. Tôi đoán, ngày mai báo chí sẽ đưa tin: Hai tên trộm nửa đêm lái xe hơi sang trọng đi ăn trộm, nhưng vì kỹ thuật quá kém nên chẳng làm ăn được gì.”
Nghe anh nói vậy, Tô Lạc biết không có cách nào vào bên trong nên đành bỏ cuộc, quay lại ô tô.
“Anh cứ đi trước đi, không làm phiền anh nữa.” Cô nói.
“Em định đi đâu bây giờ?”
“Tìm một nhà nghỉ đến nghỉ tạm.” Tô Lạc đáp.
“Để tôi đưa em đi, đằng nào tôi cũng phải vòng lại đường cũ. Đầu đường có một nhà nghỉ đấy.”
Thật ra Tô Lạc đâu có ý đi thuê nhà nghỉ, bởi vì cô không một xu dính túi. “Khỏi cần phiền đến anh, tôi đi bộ qua đó là được.” Tô Lạc lắc đầu.
“Đêm tối đi bộ không an toàn, em ngồi xe của tôi đi” Tiêu Kiến Thành vẫn hết sức nhiệt tình.
Tô Lạc hết cách, đành nói thật: “Tôi… Ví tiền của tôi vẫn bị giữ ở đồn cảnh sát.”
Tiêu Kiến Thành lập tức hiểu ra vấn đề. “Không có tiền à? Chuyện nhỏ, tôi cho em mượn, năm trăm tệ có đủ không?”
“Hai trăm là đủ rồi.”
Tiêu Kiến Thành rút tiền nhét vào tay Tô Lạc rồi giục cô lên xe.
Đến nhà nghỉ, Tô Lạc xuống xe, đi vào bên trong. Chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng, cô lại nhanh chóng ra ngoài, may mà Tiêu Kiến Thành vẫn đứng bên cạnh ô tô.
Tô Lạc tiến lại gần anh, cất giọng ngại ngùng: “Có thể cho tôi mượn chứng minh thư của anh không? Tôi không có nên không thể đăng ký.”
“Thế à? Tiêu Kiến Thành vỗ vỗ lên người.” “Tôi chẳng có thói quen mang theo chứng minh thư bên mình.”
Tô Lạc hết cách, đứng yên một chỗ, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lại hai trăm tệ cho anh. “Tôi sẽ nghĩ cách khác, không cần dùng đến tiền nữa, cảm ơn anh.”
Tiêu Kiến Thành nhận tiền, lại hỏi: “Em định đi đâu?”
Tô Lạc nở nụ cười miễn cưỡng. “Không sao, tôi có nhà họ hàng ở gần đây, tôi sẽ qua đó nghỉ tạm một đêm.”
“Để tôi đưa em đi.”
“Không cần đâu, tôi đi trước đây.” Nói xong, Tô Lạc liền quay người rời đi: Thật ra, gần đây chẳng nhà họ hàng nào cả, bởi vậy, cô có thể làm gì khác ngoài chuyện đợi ở ngoài đường cho đến khi trời sáng?
Mới đi vài bước, cô chợt nghe Tiêu Kiến Thành ở đằng sau gọi mình: “Tô Lạc!”
Cô dừng bước, cố gắng nở nụ cười rồi mới quay người về phía anh. Người đàn ông đứng cách cô vài bước, sắc mặt lộ vẻ không vui.
“Chuyện gì thế?” Tô Lạc hỏi.
“Em định lang thang ở ngoài đường cả đêm hay sao?”
Bị anh phát hiện ra ý đồ, Tô Lạc ngẩn người, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Đừng phủ nhận, em đã đến bước đuờng cùng rồi.” Tiêu Kiến Thành đặc biệt nhấn mạnh mấy từ cuối.
Con người ở trong hoàn cảnh quẫn bách thường chỉ cầu sinh tồn mà không cần biết bản thân ra sao. Một khi bị người bên cạnh nhìn thấu, sẽ mang đến sức sát thương mạnh như vũ bão, không gì có thể ngăn cản. Tô Lạc lập tức quay người bỏ chạy, Tiêu Kiến Thành liền đuổi theo, túm tay cô.
Cô ra sức giật khỏi tay anh nhưng do dùng lực quá mạnh, xương sườn đột nhiên nhói đau khiến cô phải cúi gập người.
Tiêu Kiến Thành giật mình, vội hỏi: “Em sao thế? Bị đau ở đâu à?”
Tô Lạc lắc đầu. Một lúc sau, cơn đau dịu đi, cô mới đứng thẳng người.
Tiêu Kiến Thành nhìn cô, lại cất giọng quan tâm: “Em không sao đấy chứ?
Có cần đi bệnh viện kiểm tr.a không?”
“Tôi vẫn ổn.”
Tiêu Kiến Thành thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, anh nghiêm mặt, nói: “Em không cần trốn tránh tôi. Tôi cũng chẳng chán và mặt dày đến mức cố tình kéo em đi đâu đó. Tôi chỉ cảm thấy em rất ngu ngốc, vĩnh viễn không mở mang được đầu óc, rơi vào hoàn cảnh này cũng đáng đời.”
Nghe anh nói vậy, Tô Lạc lên tiếng: “Tôi ngu ngốc ư? Vậy anh hãy nói cho tôi biết, thế nào mới không bị coi là ngu ngốc?”
“Được thôi, để tôi nói cho em biết! Nếu thông minh một chút em nên thừa nhận mình chẳng có nơi nào để đi. Tôi hoàn toàn có thể sắp xếp chỗ nghỉ cho em. Nếu thông minh một chút, hôm nay trước khi bị bắt, em nên gọi điện cho tôi ít nhất tôi cũng không để em bị nhốt với người ch.ết. Nếu thông minh một chút, em đã sớm, nhận ra, tôi là chủ dự án đầu tư đó. Nếu em chịu thương lượng với tôi, trả thêm một chút tiền đền bù là chuyện nhỏ, đâu đến nỗi như bây giờ, cả nhà em bị tống giam?”
“Sau đó thì sao? Dù tôi mở miệng cầu xin, dựa vào cái gì mà anh tình nguyện giúp tôi? Nếu tôi cầu xin thật, lẽ nào anh sẽ nhận lời hay sao?”
“Đúng! Tôi chưa chắc đã nhận lời giúp em. Tô Lạc, những người phụ nữ khác, đặc biệt là người thông minh, chỉ cần quen tôi, chỉ cần biết tôi có chút hứng thú với cô ta, cô ta sẽ tìm mọi cách bám lấy tôi. Một khi khiến tôi vui vẻ, những chuyện này dễ như trở bàn tay. Còn em thì sao? Lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, tự cho mình là đúng, lại còn tự huyễn hoặc mình nữa, vì vậy em mới thích một người vô dụng như Dương Nhuệ. Vào thời khắc này, anh ta có thể giúp gì cho em?”
“Tôi không cần người khác giúp. Tôi cũng không vì sự giúp đỡ của người khác mà cốt lấy lòng anh ta.”
“Vậy sao? Thế thì tôi lại đưa em về đồn cảnh sát nhé? Tội của em tuy không nặng nhưng nhốt dăm bữa nửa tháng cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Anh đang uy hϊế͙p͙ tôi phải không?”
“Không phải tôi uy hϊế͙p͙ em mà là cho em biết một sự thật. Em tuởng mình học đại học, dốc sức làm từ thiện thì em không phải người bình thường, không phải là con gái của bố mẹ em chắc? Nếu họ biết thân phận của tôi, biết em không chịu nhờ tôi giúp đỡ, để họ rơi vào hoàn cảnh phải dùng thủ đoạn hạ tiện để uy hϊế͙p͙ chỉnh quyền, rồi bị người ta đạp lên đầu, còng tay tống vào nhà giam, em nghĩ họ không hận em hay sao? Không mắng em là đồ ngu xuẩn hay sao?
“A-aaa…” Tô Lạc bị anh dồn ép đến mức không chịu nổi, bịt tai hét lớn. “Tại sao ai cũng vì đồng tiền? Tại sao nhất định phải như vậy? Tại sao? Tại sao chứ?”
Trái ngược với bộ dạng sắp phát điên của Tô Lạc, Tiêu Kiên Thành vẫn tỏ ra bình thản, điềm tĩnh giải đáp nghi vấn của cô: “Để tôi nói cho em biết nguyên nhân. Thế giới này là do đồng tiền định ra quy tắc, một khi không tuân theo, em chỉ có thể cùng đường mạt lộ.”
Chân lý xuất hiện, không lời nào có thể phản bác. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Tô Lạc thẫn thờ nhìn Tiêu Kiến Thành. Trong mắt anh có một vẻ ngông cuồng và kiên định, dường như cả vũ trụ đang chuyển động sau lưng anh, không gì có thể tác động.
Có lẽ anh nói đúng.