Chương 27
- Em chưa trả ơn cho anh mà sao ch.ết được - nó cười
- Hy Tranh à - hắn gọi tên nó
- Dạ - nó quay lại nhìn hắn
- Em có thể.....- nghe hắn nói tới đây nó biết hắn định nói gì nên xen vào
- Nếu anh kêu phẩu thuật thì đừng nói nữa - nó không muốn phẩu thuật đâu
- Tại sao - hắn hỏi nếu nó không phẩu thuật thì có thể ch.ết bất cứ lúc nào
- Không tại sao ở chỉ vì em muốn giành nhiều thời gian ở cạnh anh thôi - nó ôm cánh tay hắn nói nếu bây giờ nó phẩu thuật khả năng tỉnh lại rất thấp
- Thôi nào chúng về nhà - nó làm nũng với hắn
- Được - hắn đưa nó về nhà trên xe nó ngủ thiếp đi vì thấy nó mệt nên không kêu nó dậy hắn bế nó lên phòng đặt nó xuống giường hắn bảo quản gia nấu cháo cho nó
Khi nó thức dậy đã thấy Băng Tâm ngồi trên sofa chơi ipad
- A chị dậy rồi à em sang báo cho ông chủ biết - Băng Tâm khi thấy Hy Tranh tỉnh dậy liền chạy sang thư phòng
- Em tỉnh rồi à ăn cháo nhé - hắn đi lại phía nó hắn cầm tô cháu cuả quản gia đưa
- Cháo á không ăn đâu - nó quơ tay lia lịa
- Nếu em không ăn anh sẽ không cho em đi học nữa - hắn biết nó rất muốn đi học nên dùng cách này
- Sẽ ăn mà - nó giật tôi cháu trên tay hắn khiến cho cháo văng lên mặt hắn nó nhìn mặt hắn tối lại không biết làm sao
- Lau mau - hắn ra lệnh cho nó lúng túng không biết lấy gì lau liền đưa môi mình lên ɭϊếʍƈ những vết cháo đó hắn sững người hắn nghĩ nó sẽ lấy khăn lau cho hắn mới phải không ngờ nó lại chủ động thế.Đặt tô cháo xuống hắn đè nó ra
- Anh làm gì thế -nó không biết mình có làm cho hắn tức giận không
- Anh làm gì thì em biết chứ còn hỏi - hắn hôn lên xương quay xanh cuả nó không quên ấn dấu chủ quyền
- Đừng mà...ưm - nó cố đẩy hắn ra nhưng hắn càng ôm chặt nó hơn
- Ông chủ - quản gia bước vào ông định đem ly nước lên cho nó không ngờ thấy cảnh này
- Xin lỗi - nó rồi ông đi ra ngồi
- Tại anh hết - nó giận quay người lại
- Không phải tại em sao la lớn thế - hắn nhéo mũi nó