Chương 7

Trước nửa đêm, cuối cùng Dương Kỳ Phong cũng về đến nhà, vừa vào cửa đã tháo cà vạt, cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sô pha. Ngày xưa nếu anh làm như thế, Hà Tân Vũ sẽ lẳng lặng cất đi, không mắng anh cũng không rầy rà anh, nhưng thật ra là chính anh đã sai, để lại cô ở phía sau chịu tội.


Đã có người giúp việc dọn dẹp, nhưng cô vẫn kiên trì làm vì anh, trong tủ lạnh nhét đầy các loại thức ăn, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn món ăn tình yêu đó, trong căn phòng này ở đâu cũng có cô, trong phòng bếp còn đặc biệt nhiều hơn, phòng tắm và tủ đồ đều có đồ dùng cá nhân của cô, không ngừng nhắc nhở anh đã để mất đi một thứ vô cùng quý giá.


Trong hiu quạnh, tiếng di động vang lên, anh vội nghe, nhưng không phải Hà Tân Vũ, mà là người phụ nữ anh sắp kết hôn.
“Anh đang ở đâu?” Vừa mở miệng Du Hinh Nghi đã chất vấn.
“Ở nhà.”
“Tối nay anh đã đi đâu?”


“Anh thành thật quá, bạn em nhìn thấy anh đang chơi đùa với một người phụ nữ, điều này phải giải thích thế nào?” Du Hinh Nghi căn bản không tin, nhưng bạn cô còn đưa ảnh chụp ra, cô không thể không đối mặt với sự thật.


Thế giới thật nhỏ bé, phàm đã đi qua tất lưu lại dấu vết, bây giờ tin tức phát tán rất nhanh, nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm.


Dương Kỳ Phong có điểm kinh ngạc, nhưng không có cảm giác tội lỗi. “Anh không muốn nói.” Cho dù cô có trở thành một nửa của anh, bí mật trong lòng anh sẽ không chia sẻ với cô.
“Cô ta là ai? Bạn gái cũ của anh?”


available on google playdownload on app store


“Không phải.” Bọn họ không tính là bạn bè, chưa bao giờ công khai cả, chỉ là tình nhân bí mật.


“Sao anh lại nhìn cô ta bằng ánh mắt này? Như là sẽ ch.ết nếu không có cô ta vậy?” Công năng của di động giờ rất cao siêu, ảnh chụp rất rõ nét, Dương Kỳ Phong như người đàn ông bị vứt bỏ, điểm này làm Du Hinh Nghi lo lắng hơn nữa, nếu là anh đá người phụ nữ trong bức ảnh nảy, cô đã không khẩn trương như vậy.


“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Anh sẽ không ch.ết vì Hà Tân Vũ, chỉ là sống không bằng ch.ết.


“Em biết cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là vì lợi ích làm ăn, nhưng em sẽ trung thành với anh, em không muốn chồng mình sẽ gặp người khác ở bên ngoài, giống như cha anh vậy, cưới đến ba vợ, em không có khả năng chịu được điều đó.”


Băn khoăn của cô anh đều có thể lý giải, anh chỉ nhắc nhở: “Đừng nhắc đến cha anh.”
“Xin lỗi, em không cố ý.” Cô biết, quan hệ giữa Dương Kỳ Phong và cha anh không được tốt, anh chỉ là con của bà hai, điều này cũng dễ hiểu.
“Ngày mai anh sẽ đến đúng giờ.” Đây là lời hứa trước mắt của anh.


“Được, em tin anh.” Cô nguyện ý đánh cuộc với anh, chỉ mong anh sớm hồi tâm, nếu không cô sẽ thất vọng, rất thất vọng…


Cúp điện thoại, Dương Kỳ Phong nóng nảy đi đến phòng tắm, ném quần áo trên đường đi, quần, tất, dường như còn có người ở sau lưng thu dọn, còn ở sau lưng dặn anh phải hong khô tóc, nếu không sẽ nhức đầu, nếu anh không nghe, cô sẽ không mat-xa cho anh, không cho anh hôn môi…


Ông trời, cô không nên tốt với anh như vậy, cô cố ý bắt anh không thể quên, đây nhất định là âm mưu trả thù của cô!
Nhưng, là anh lựa chọn con đường này, bao gồm công thành danh toại, địa vị danh phận…. cùng với cô độc.


Tầng cao nhất trong khách sạn, lẽ đính hôn sắp diễn ra, vì hôn lễ của con, Dương Trấn và Cao Di Trăn đều ăn mặc lộng lẫy tham dự.
" Kỳ Phong, chúc mừng con."


Từ nhỏ giữa anh và cha là yêu hận đan xen, hận cha cưới đến ba vợ, khiến cho gia đình không ra gia đình, ngày ngày đêm đêm như chiến trường, mâu thuẫn là anh lại hi vọng được cha quan tâm, cố nghiêm khắc với bản thân, thể hiện mình, thậm chí còn hi sinh tình yêu của mình…


Cao Di Trăn chăm chú nhìn màn này, sở trường là khăn tay lau nước mắt, hôm nay là ngày bà rất tự hào, làm bà hai, không có danh phận, cũng không được cưng chiều, bà chỉ lệ thuộc vào lũ nhỏ, hai đứa con gái đã kết hôn, hiện tại là tiệc đính hôn của con trai, tình cảm gia đình là nguồn động viên lớn nhất.


“Con biết rồi.” Dương Kỳ Phong gật đầu với cha mẹ, đi đến phòng nghỉ của bữa tiệc, vị hôn thể của anh đang chờ bên trong.


Chậm một chút, trong ánh đèn và âm nhạc lãng mạn, Dương Kỳ Phong nắm tay Du Hinh Nghi, đi vào trong yến tiệc chứa trăm vị khách, bốn phía không ngừng nhấp nháy ánh đèn, nhiều máy chụp ảnh đồng thời mở ra, một khắc tốt đẹp này là thiêng liêng nhất, ít nhất trong mắt mọi người là như thế.


Chờ các vị khách quý thay nhau chúc mừng, cặp vợ chồng trẻ tiến đến từng bàn, vì lợi tích trên thương trường sau này, việc tỏ vẻ thân thiện và trò chuyện hỏi han là cần thiết.


Du Hinh Nghi từ nhỏ đã xã giao rất nhiều, biểu hiện tự nhiên lại nhã nhặn, hiện tại cô là cô dâu hoàn mỹ, dựa vào gia thế và tài sản, tương lai cũng là phu nhân chủ tịch hoàn mỹ nhất.
"Cạn ly." Dương Kỳ Phong uống một ly lại một ly, khá là khí phách.


Du Hinh Nghi bên cạnh anh thấp giọng nhắc nhở, “Anh đừng uống nhiều.”
“Không sao, hôm nay là ngày đặc biệt.”
“Ít nhất cũng uống chậm một chút, còn phải duy trì được đến khi tiễn khách.”


“Biết rồi.” Vị hôn thê nói đạo lý anh cũng hiểu, tửu lượng của anh không cao, nhưng nếu không để mình mất cảm giác, anh không biết có vượt qua nổi đêm nay không?


Nếu người anh nắm tay là Hà Tân Vũ, anh cũng sẽ uống nhiều, cũng vì rất cao hứng, bị cô mắng cũng vui vẻ chịu đựng, nhớ đến hình ảnh kia, ngực anh buồn đến không thở nổi. Giờ khắc hiện tại, cô ở nơi nào? Lòng cô đang nhớ ai? Có nhớ đến anh?
“Anh vào toilet một chút.”


“Ừ, đi đường cẩn thận.” Du Hinh Nghi nhìn hai mắt vị hôn phu đỏ hoe, là ngủ không ngon hay là uống quá nhiều? Cô không cần hỏi cũng biết, lòng anh có người khác, nhưng cô tin lý trí và dã tâm của anh, bọn họ gắn bó với nhau đúng là sự tác hợp của ông trời.


Dương Kỳ Phong đi đến góc cầu thang, cuối cùng cũng không có ai làm phiền, lấy di động bấm một số điện thoại, quả nhiên cô không nghe máy, cuối cùng truyền đến tin nanh âm, sau tiếng bíp bíp anh mở miệng nói: “Là anh. Anh muốn nghe giọng nói của em, muốn nghe câu chúc mừng của em, có phải anh rất tham không? Nếu như em nghe thấy, mắng anh vài câu cũng tốt, đừng coi như anh không tồn tại….”


Nanh đi chưa được bao lâu, một tin nanh đã gửi đến, người gửi chính là người anh vừa gọi đến.
Em không chỉ chúc anh hạnh phúc, em chúc hai người hạnh phúc, xin anh hãy quý trọng những thứ có được, đừng làm tổn thương cô ấy.


Anh cười nhẹ, cuối cùng lại ho khan, đây là Tân Vũ anh yêu, cô thiện lương, cô tri kỷ, cô thật tốt quá........ Căn bản là anh không xứng với cô!


Đêm đó, anh uống rượu say mèm, thậm chí còn nôn, nếu như có thể anh còn muốn khóc lớn, nhưng hai mắt đã khô cạn, vẫn thấy năm quen biết đó, bóng người rời đi kia, đoạn tình yêu ngắn ngủi này, chỉ có rượu mới làm anh quên, dù ở trong mộng nó vẫn lặng lẽ trở về….
“Anh có khỏe không?”


Sáng hôm sau, Dương Kỳ Phong đau đớn mở mắt, phát hiện đang ở trong phòng trăng mật của khách sạn, hôm nay là ngày thứ nhất sau hôn lễ, vị hôn thê đang ngồi trên giường nhìn anh.
“Hôm qua anh uống rượu.” Du Hinh Nghi bình tĩnh kể lại.


“Xin lỗi.” Anh từ từ ngồi dậy, thấy quần áo mình vẫn chỉnh tề, tự nhiên có cảm giác nhẹ nhõm.


Du Hinh Nghi tuyệt đối là mỹ nữ, nở rộ như đóa mân côi, nhưng anh ngoài việc cầm tay cô, hôn lên mặt cô, việc gì cũng không muốn làm, anh nghi ngờ mình có vấn đề, là khúc mắc không thể nói bằng lời, anh sẽ vĩnh viễn chôn ở trong lòng.


“Khi anh nói mớ, vẫn gọi tên người khác.” Cô có thể chịu được nhất thời, lại không nhẫn nại được cả đời. “Em có thể cho anh thời gian, cho đến lúc chúng ta kết hôn, anh tuyệt đối không thể thế này nữa, nếu không em sẽ hủy bỏ hôn ước.”


Sau hai tháng đính hôn sẽ đến lễ kết hôn, cô tin anh đã đủ thích ứng, đều là người lớn, không nên buông thả nữa.
Lần này, tội của anh thật lớn. “Xin lỗi.”
“Kỳ Phong, em rất thích anh, ngoài gia thế và năng lực, em cũng thích con người anh, mong anh không làm em thất vọng.”


“Anh hiểu.” Anh thật may mắn khi được thiên kim tiểu thư yêu mến, cho dù biết lòng anh đã thuộc về người khác, vẫn cho anh thời gian.
Cô mỉm cười, hai người hiểu nhau thật tốt, anh nên biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất. “Sáu giờ tối nay, anh đến nhà em nhé. Ba mẹ em muốn mời anh bữa cơm.”


Cô chủ động tiến lên, hôn hai má anh, người anh cứng ngắc nhưng không né tránh, anh không muốn nợ cô. Ho khan một tiếng, anh muốn ăn lót dạ. “Anh đưa em về nhà."
“Không cần, tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, hiện tại lái xe rất nguy hiểm, em có hai tài xế. Chia ra đưa anh và em về nhà."


"Xin lỗi, đã làm phiền em." Anh nói mấy lần xin lỗi? Có thể biến thành lời kịch anh hay dùng nhất không?
"Đã đính hôn còn khách khí như thế?"
Cô nhắc nhở anh, quan hệ của hai người đã khác, anh gật đầu, quả thật anh cần thời gian thích ứng.


"Xe chờ ở dưới lầu, anh rửa mặt trước đi rồi xuống." Cô xoay người cầm lấy bóp da, lại tặng anh một nụ cười, phong tình vạn chúng. "Em về nhà trước, buổi tối gặp."
"Tạm biệt." Cửa phòng đóng lại, cuối cùng chỉ còn mình anh, bốn phía im lặng.


Ngẩn người một hồi lâu, anh lấy di động từ túi ra, nghĩ là vị hôn thê chắc là không kiểm tr.a qua, ảnh chụp bên trong đều là Hà Tân Vũ, tin nanh cũng đều đến từ Hà Tân Vũ, bao gồm cả lời chúc phúc tối qua, nếu anh thông minh thì nên hủy diệt chứng cớ.


Nhưng mà. Anh trừng mắt nhìn di động hồi lâu, chậm chạp không xuống tay được.
Cuối cùng, anh quyết định đổi di động, tựa như anh thay đổi đối tượng, vẫn có thể nhớ lại ngày xưa, vẹn toàn đôi bên, không phải sao?


Vượt qua buổi đính hôn đau đầu cuối tuần, thứ hai lại càng làm cho người ta chờ mong, ít nhất công việc có thể chiếm lấy đầu óc, không cần hồi tưởng quá khứ và tương lai.
Dương Kỳ Phong đến công ty liền nhận được mệnh lệnh của thủ trưởng, đi vào văn phòng chủ tịch.
"Chủ tịch, ông tìm tôi?"


"Ừ." Đứng trước cửa sổ, Dương Trấn xoay người, nói với con mình.
Dương Kỳ Phong đứng thẳng, chờ cha mở miệng, trong công ty họ gọi nhau theo chức danh, tình cha con không hề tồn tại ở đây!


“Định chờ con kết hôn xong mới tuyên bố, có điều ta cũng thấy không khác mấy, ngày mai con đến văn phòng tổng giám đốc đi.” Dương Trấn sáu mươi tuổi tóc đã hoa râm, nhưng ý chí kiên cường, công bằng với mọi người, dù là đam mê phú quý.


Không nghĩ sẽ đến nhanh như thế, Dương Kỳ Phong không để lộ ra biểu tình gì, bình tĩnh đáp: “Cảm ơn chủ tịch đã chọn.”
“Làm thật tốt, của ta cũng là của con.” Dương Trấn đi đến bên con, vỗ thật mạnh lên vai anh.


“Con sẽ cố gắng.” Từ nhỏ thời gian ở chung với cha đã rất ít, anh em đông, mẹ cả và mẹ ba tranh giành tình cảm, cha lại bận rộn, trong tiềm thức, đây là lần đầu tiên cha vỗ vai anh.
“Vậy đi, con đi đi.”
“Dạ.”


Ra khỏi phòng chủ tịch, Dương Kỳ Phong lại thành công một bước nữa, lên tổng giám đốc đồng nghĩa với người thừa kế, nhưng thật kỳ quái, giấc mộng anh chờ mong bấy lâu đã thành sự thật, nhưng không cách nào làm anh vui sướng, thậm chí còn thấy trống rỗng, sao lại cứ như vậy chứ?


Ở góc cầu thang anh gọi điện báo cho mẹ, tất nhiên mẹ cao hứng vì anh, nhưng ngoài ra, anh còn có thể chia xẻ với ai?
Tối muốn gặp người đó, anh đã không còn tư cách để gặp lại, chẳng lẽ còn mong tin chúc mừng từ cô? Anh không thể tàn nhẫn như vậy.


Thăng quan là việc lớn, tin tức phát tán rất nhanh, đồng nghiệp chúc mừng anh, có thể đính hôn với thiên kim tiểu thư, lại làm tổng giám đốc của tập đoàn, việc vui liên tiếp, há không thể mở tiệc chúc mừng?


Tối thứ tư, nhiều người có mặt tại buổi hẹn. Dương Kỳ Phong bao cả quán ăn, ăn cơm, uống rượu ca hát đến thỏa thích.
"Chúc mừng tổng giám đốc."
"Tổng giám đốc vạn tuế!" Thủ trưởng hào phóng, thuộc hạ nguyện ý trung thành, một hình ảnh vô cùng hòa thuận vui vẻ.


Đêm đó, Dương Kỳ Phong để hai cấp dưới đưa về, nhìn dáng vẻ say rượu của tổng giám đốc, bọn họ vừa kinh ngạc vừa buồn cười, Dương Kỳ Phong bình thường đều mặt lạnh, hôm nay tuyệt đối là quá cao hứng.
"Tổng giám đốc, chúng tôi đi trước, ngày mai gặp!"


Dương Kỳ Phong ngã xuống giường, không rõ là đau đầu hay đau lòng, không có người lấy nước cho anh, lau mồ hôi cho anh, không có người vuốt tóc anh, dỗ anh ngủ, người tốt nhất với anh trên thế giới này, đã bị chính anh đẩy đi, đổi lấy là quyền cao chức trọng, còn có vinh quang vô hạn.


Nhưng đầu óc anh mê man, thầm nhớ lại thời gian yên tĩnh kia, là quãng thời gian tốt nhất trong sinh mệnh anh… nhưng đã qua đi…
Vào đúng thời điểm sáng chói nhất, mười ngày sau, Dương Kỳ Phong lại ngất trong văn phòng tổng giám đốc.


"Tổng giám đốc!" Ba gã trợ lý vội vàng đưa anh đến bệnh viện, trải qua cuộc kiểm tra, bác sĩ nói bệnh nhân quá mệt, ngủ không đủ giấc, lại chưa ăn cơm, huyết áp rất thấp, cầm cự không được nên ngất đi.


Nhóm trợ lý nhìn nhau, đường đường tổng giám đốc, sao ngay cả chăm sóc bản thân cũng không xong? Ăn cơm, ngủ, việc này cũng cần có người chăm sóc sao? Nếu chủ tịch biết sẽ bão to mất, xem ra đành phải báo cho mẹ anh trước.


Cao Di Trăn nhận được điện thoại lập tức đến, nhìn con hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói: "Đứa bé này, đang tốt đẹp sao tự nhiên lại ngất? Có phải làm việc quá nhiều không? Mẹ sẽ bảo cha tìm cho con thêm vài trợ thủ."


"Không phải vấn đề công việc đâu mẹ, con thật có lỗi, đã để mẹ phải lo lắng." Dương Kỳ Phong biết, thế giới của mẹ chỉ có cha và phụ nữ, bà cả ngày lo lắng cái này, lo lắng cái kia, chỉ sợ xảy ra sai lầm, anh không nên hại bà chịu lần kinh sợ này.


"Con biết là tốt rồi, quan trọng nhất là con bình an khỏe mạnh, mẹ không trông còn biết cậy vào ai khác."
Anh vỗ nhẹ vai mẹ, thử thăm dò hỏi: "Mẹ, nếu con làm chuyện mẹ thất vọng, mẹ có thể không thật sự thất vọng được không?"
“Con nói bậy gì vậy?"


"Con đã làm sai một chuyện, một chuyện rất quan trọng." Mê man, anh đã nghĩ thông suốt, định nghĩa đệ nhất trong lòng anh đã sớm thay đổi, nhưng đến bây giờ anh mới phát hiện, chỉ mong đã không quá muộn.
“Liên quan đến phụ nữ sao?"


Giác quan thứ sáu của mẹ rất chuẩn, Dương Kỳ Phong gật đầu. "Đúng vậy, có một người phụ nữ rất yêu con, chăm sóc con, chúng con ở chung mười năm, nhưng con quyết định chấm dứt tình cảm này, chỉ vì gia cảnh của cô không thích hợp với con.


Cô ấy đã bỏ đi, sẽ không quay đầu, trừ phi con từ bỏ tất cả, bây giờ đuổi theo cô ấy.”
“Con định làm thế nào?”
“Không có cô ấy, con sợ mình sẽ không sống được bao lâu, cho nên…. Để mẹ và cha thất vọng rồi.”


Cao Di Trăn quả thật thất vọng, nhưng bà cũng không tuyệt vọng. "Chắc con cũng biết, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ta là yêu cha con, ông ấy đa tình nhưng cũng bạc tình, nếu như con muốn làm đứa con ngoan của ta, hãy là người đàn ông chung thủy, không nên làm tổn thương phụ nữ, nhất là người phụ nữ con yêu.”


Anh hiểu tâm sự của mẹ, từ nhỏ đã tự nói với mình, không được học theo cha tam thê tứ thiếp, nhưng mẹ anh thì đóng kín tâm tư, còn cha anh thì không thể nói.
"Con mới thăng chức tổng giám đốc, sẽ phụ kỳ vọng của cha, về sau sẽ không có cơ hội thăng tiến nữa, nói không chừng cũng ảnh hưởng đến mẹ.”


"Yên tâm đi! Cha con có rất nhiều khuyết điểm, nhưng không phải người hẹp hòi, dù thế nào cũng chăm sóc ta đến già, trên danh nghĩa ta cũng có chút tài sản, nhiều nhất thì chuyển ra ngoài thôi. Mẹ đã đến tuổi này rồi, vinh hoa phú quý cũng coi như đã hưởng thụ rồi, mẹ chỉ hi vọng con mình sống thật tốt.”


Cao Di Trăn sinh hai gái một trai, đứa con này có tiền đồ nhất, nhưng bình thường cũng không phải chuyện xấu, hai đứa con gái đã có nơi có chốn, việc ở xí nghiệp không có quan hệ, không nhất định phải dẫm lên đầu người khác mới gọi là hạnh phúc.
"Cám ơn mẹ."


"Con nghỉ ngơi đi, sức khỏe tốt mới có thể làm việc muốn làm."
"Vâng." Anh nhắm mắt lại, để cho màn đêm bao phủ anh, ít nhất lòng anh đã ổn định, có thể để anh ngủ ngon.


Vài ngày sau, Du Hinh Nghi một thân xinh đẹp, bước trên giày cao gót đi vào nhà ăn, nhìn vị hôn phu cười nói: “Hiếm khi anh chủ động hẹn em, nhà ăn ở đây cũng không tệ, trợ lý tìm giúp anh à?”
"Ừ." Dương Kỳ Phong gật đầu, quả thật là trợ lý giới thiệu, nhưng anh cũng không quan tâm.


"Khí sắc của anh không tốt lắm." Cô liếc mắt một cái đã nhìn ra anh tiều tụy, tựa hồ vừa bị bệnh?
"Gần đây công việc bận quá."
"Đừng vội, khỏe mạnh quan trọng hơn." Cô cũng không muốn thành quả phụ quá sớm. "Trước khi ăn cơm, có muốn uống chút rượu không?"


"Cũng tốt." Nhờ cảm giác say, anh có thể nói càng dễ dàng hơn.
Bữa cơm tinh xảo, rượu đỏ nguyên chất, ăn được một nửa thời gian, cuối cùng anh cũng vào vấn đề chính. “Xin lỗi, chúng ta hủy hôn ước đi.”


"Anh nói thật? Vì sao?" Cô buông chén rượu trong tay, biểu tình bình tĩnh nhìn không ra biến hóa, anh phải bội phục cô, vị thiên kim này tu dưỡng thật tốt.
"Bởi vì anh không yêu em."


Anh nói đứng đắn, nhưng cô không cho rằng đây là lý do, chớp chớp mắt mấy cái nói: "Tình cảm có thể bồi dưỡng, chúng ta ở chung không sai, anh cảm thấy có vấn đề gì, em nguyện ý sửa, mọi việc đều có thể thông cảm."
"Em tốt lắm, không có vấn đề gì, nhưng anh đã yêu người khác."


"Anh không quên được cô ấy?" Du Hinh Nghi nhớ đến bức ảnh của bạn, hiện tại vẫn còn trong di động của cô, nét mặt như vậy của Dương Kỳ Phong cô chưa thấy bao giờ.
Du Hinh Nghi không cam lòng, cô tự nhận không phải người phụ nữ dễ dàng bị lãng quên. "Anh hãy giao cả đời cho em, em cam đoan có thể khiến anh quên cô ấy."


"Có lẽ anh không sống được lâu như vậy."
"Nghiêm trọng vậy sao?" Trên đời này có nhiều nam nữ như vậy, chỉ thiếu một người sẽ không sống nổi? Một người đàn ông kiên cường cũng có thể nói như vậy, làm cô không thể tin nổi.


"Anh dựa vào cô ấy, cần cô ấy, đã mười năm rồi." Nhưng anh thức tỉnh quá muộn, lừa mình dối người, còn làm trái tim dịu dàng kia bị thương.
"Mười năm a......" Quả thật là thời gian không ngắn, cô suy nghĩ mười giây. "Em không muốn dùng cả đời đánh cuộc với anh, em nhận thua."


"Cám ơn, thật xin lỗi em." Anh thở nhẹ, nếu cô cứ khăng khăng như cũ, anh không biết có thể nói chuyện với cô được không ?
"Em có điều kiện, hủy bỏ hôn ước phải do em, là anh bị em bỏ rơi." Đại tiểu thư kiêu ngạo không cho phép mình tổn thương.
"Ừ."


" Còn nữa, đừng quá kết hôn sớm, giữ cho em chút mặt mũi."
"Ừ."
"Cứ như vậy đi." Du Hinh Nghi xách túi bước đi, nếu không có kết quả, không cần lãng phí thời gian bên người đàn ông này, sinh mệnh của cô quý giá, nên tìm đối tượng xứng đôi với cô.


Dương Kỳ Phong nhìn theo bóng dáng vị hôn thê, có áy náy nhưng không còn gánh nặng, người phụ nữ tự tin như vậy có thể dễ dàng tìm được bạn đồng hành.
Về phần anh, còn phải đối mặt với một cửa của cha, cục diện rối rắm này là do anh tạo ra, tự mình phải giải quyết, chỉ hi vọng tất cả còn kịp.


Tân Vũ, em hãy đợi anh một chút, hãy cho anh thêm thời gian.


Hôm sau, Dương Kỳ Phong lái xe về nhà cha mẹ, đó là một khu nhà lớn, kiến trúc có bốn nóc, chính giữa là để đón khách, còn có phòng sách và phòng ngủ của cha, mặc khác ba tòa còn lại là nơi ở của ba bà vợ, cùng với những người con riêng của họ.


Mới trước đây trong nhà náo nhiệt, thường tranh cãi ầm ĩ, nhưng hiện tại đã chuyển đi hơn phân nửa, năm gần đây bác gái từ bệnh viện về nhà, vài đứa con không có hứng thú với việc kế thừa gia nghiệp, ngay khi tìm được việc đã rời đi, không phải ai cũng muốn làm người số một trong lòng cha.


May mắn, Dương Kỳ Phong mười tám tuổi đã chuyển ra ngoài, anh chịu không nổi không khí căng thẳng trong nhà, hôm nay nguyên nhân anh trở về, là vì muốn ra đi hoàn toàn.
Vừa vào cửa, mẹ đã đi đến chỗ anh. "Con đã về."
"Giờ ba có thời gian gặp con không?"
"Ừ, mẹ đã nói cho ông ấy."


Cao Di Trăn biết con đã quyết định, cũng không ngăn cản. "Dù sao con đã hạ quyết tâm, nói cho khéo, đừng chọc giận ông ấy, gần đây thân thể ông ấy không tốt."
"Con sẽ chú ý."
Dương Kỳ Phong đi đến cửa thư phòng, gõ hai cái, từ từ mở cửa, gọi: "Cha."


Dương Trấn đang đọc văn kiện trong phòng, ngay cả đầu không ngẩng. "Có việc gì?"
"Con muốn báo cáo với cha hai việc."
"Con quyết định hủy hôn ước với Du tiểu thư." Dương Kỳ Phong đã quyết định liền nói một mạch, cha anh muốn mắng muốn đánh thì tùy. "Còn nữa, con muốn rời công ty, tìm công việc ở bên ngoài."


Dương Trấn cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, cầm lấy quyển sách trên bàn. "Hôm nay là ngày cá tháng Tư?"
"Con đã quyết định, thật có lỗi với kỳ vọng của cha."
"Vì sao?" Dương Trấn không giận, nhưng ông muốn biết nguyên nhân. "Vì ai?"


"Một người phụ nữ xuất thân bình thường, nhưng chúng con yêu nhau."
Dương Trấn nở nụ cười, cười đến có điểm khinh thường. "Phụ nữ? Con ta vì phụ nữ mà từ bỏ giang sơn? Con nói ta cũng không dám nghe, ta không nhớ đã dạy con như vậy."


Cha vĩnh viễn sẽ không hiểu, Dương Kỳ Phong cũng không muốn giải thích với ông.
"Chờ con thành công, muốn mấy người phụ nữ cũng được, con quá non! Người làm đại sự không được dễ dàng dao động."
"Con không phải cha." Dương Kỳ Phong tuy nói ngắn gọn, nhưng ẩn ý rất lớn.


Dương Trấn tất nhiên hiểu, con có thành kiến với ông, một người đàn ông ba vợ, quả thật là điểm phiền toái, ông là chủ nhà cũng thường đau đầu, nhất là khi không quan tâm đến họ, tâm tư ông cho rẳng Kỳ Phong giống mình nhất, mà nay cả bàn cờ đã bị lật đổ, phải bày bố lại một lần nữa, ông không chắc mình còn bao nhiêu thời gian.


"Con chắc chắn sẽ không hối hận?"
"Giữa được và mất, tự con sẽ có trách nhiệm."


Có câu con gái lớn không thể để ở nhà, nhưng đứa con này cũng vậy, Dương Trấn nghĩ mình đã già rồi, không còn sức để giận nữa, lắc đầu nói: "Đã đưa cho con, ta sẽ không thu hồi, về phần những thứ khác, con không cần suy nghĩ nữa."


"Cám ơn cha đã rộng rãi." Anh nên cảm ơn cha, không lấy lại danh phận và tài sản, ít nhất anh vẫn phải lên đường một lần nữa, kết quả này so với tưởng tượng tốt hơn nhiều lắm,


"Về sau khi con ra ngoài, đừng để ta nghe được tin con nghèo túng, ta không còn mặt mũi nào đâu." Dương Trấn phất tay, lập tức cúi đầu đọc văn kiện, không lãng phí thời gian.
"Dạ!" Dương Kỳ Phong cúi lưng thật sâu, xoay người đi ra khỏi thư phòng, không nghe thấy tiếng thở dài sau lưng.


Cứ như vậy, anh từ bỏ mục tiêu theo đuổi từ nhỏ, cũng thoát khỏi cái bóng khổng lồ của cha, không cảm thấy mất mát, ngược lại cước bộ nhẹ đi rất nhiều, chưa bao giờ nhìn về bầu trời phía trước, thế mới phát hiện thế giới này thật rộng lớn, không có gì là không thể làm?


Đêm đó, Dương Kỳ Phong gọi mười mấy cuộc điện thoại, tất cả đều là chi tiết về hủy bỏ hôn lễ, đồng thời cũng liên lạc với vài người bạn.


Nội dung điện thoại ngoài xin lỗi vẫn là xin lỗi, nhưng đây là do anh tự tìm, tự mình gánh lấy hậu quả, rất công bằng. Hôn nhân đại sự quả nhiên là rất phức tạp, chẳng trách khuynh hướng bây giờ là không kết hôn hoặc kết hôn muộn, chuyện bận rộn như vậy một lần là quá đủ rồi.


Mở điện thoại, anh chuyên tâm thông báo: "Bằng Phi, thật có lỗi, lẽ ra kết hôn mời cậu làm phù rể, nhưng hôn lễ hủy bỏ rồi."
"Woa thật...... Cậu hù tôi hả?" Chu Bằng Phi đã chọn xong âu phục, còn đổi kiểu tóc mới nữa.


"Mình nói thật, hơn nữa mình cũng ra khỏi công ty của nhà rồi, mình sẽ tìm việc làm bên ngoài."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Dưới ánh mặt trời luôn có chuyện mới mẻ, thiếu gia nhà giàu muốn tay làm hàm nhai sao? Có điều anh có lòng tin với đội trưởng, nghiêm với bản thân thì con người mới không mai một.


"Mình muốn thử sức."
"Nếu cậu bằng lòng, công ty mình đang thiếu nhân tài, nhưng sợ thiệt thòi cho cậu, là nghiệp vụ bán hàng." Vài năm này, Chu Bằng Phi học thiết kế trong nước, ở nhà mở công ty thiết kế, quy mô không lớn, nhưng lại thiếu người tài.
"Mình rất thích ý này, ngày mai mình sẽ tìm cậu."


" Nhưng...... Cậu phải gọi mình là ông chủ đấy!" Trước Chu Bằng Phi gọi Dương Kỳ Phong là đội trưởng, hiện tại Dương Kỳ Phong gọi Chu Bằng Phi là ông chủ, có phải quá mất trật tự hay không?
"Ông chủ, về sau hãy chăm sóc tôi."
"Oa ô...... Mình ngất rồi!" Chu Bằng Phi hô to, không biết đang mơ hay tỉnh.


Cứ như vậy, Dương Kỳ Phong đã có cơ hội làm việc, anh tin mọi thứ đều thuận lợi, chờ khi anh sắp xếp xong mọi thứ, anh sẽ xuất hiện trước mặt Hà Tân Vũ, một lần nữa theo đuổi cô, tìm lại tình yêu của bọn họ, nếu... cô còn yêu anh.


Kết thúc của chuyện cổ tích có thể thay đổi, anh phải tin như thế, mới có thể tiếp tục sống.






Truyện liên quan