Chương 9
" Tân Vũ, của em này." Thời gian Nghỉ trưa, đồng nghiệp nhiệt tình đưa đến một hộp nhỏ.
"Cái gì vậy?" Đây là chỗ làm, sao lại có đồ cá nhân ở đây? Cô cũng không mua sắm trên mạng mà.
Đồng nghiệp nhiệt tình nhún vai. "Chị cũng rất muốn biết."
Vừa mở ra đã thấy, là chocolate cao cấp, mỗi viên đều hình quả tim, một đồng nghiệp bên cạnh trợn mắt há mồm nói. "Oa! Loại chocolate này cao cấp đấy, có được ăn thử không vậy?"
"Đương nhiên, các chị cầm ăn đi." Hà Tân Vũ hào phóng đáp lại với đồng nghiệp.
Mọi người bắt đầu phát chocolate, Hà Tân Vũ thu dọn giấy gói lại, mới phát hiện có một chiếc túi nhỏ, mở ra đến, là một tấm thiệp và mấy thỏi chocolate hình dáng kỳ lạ.
Trên thiệp viết.
Tân Vũ thân ái, những thứ anh làm thật sự rất khó ăn, đành phải mua đồ làm sẵn, bây giờ mới biết em tốt đến thế nào, cảm ơn mỗi việc em đã làm cho anh.
Là anh tự tay làm? Sao lại có khả năng này? Đại thiếu gia đến bóc tỏi cũng không làm được, lại có thể làm chocolate sao? Phòng bếp đáng thương, chắc chắn vô cùng thê thảm.
Thừa dịp bên cạnh không có đồng nghiệp, cô cắn một miếng, vừa đắng lại vừa cứng, anh không nói dối, quả thật rất khó ăn. Đây là lần đầu tiên anh làm cho cô, cô không muốn chia xẻ với người khác, mà người khác thì cũng sẽ kêu khổ thấu trời thôi, vì thế cô lặng lẽ cất vào túi.
Ở mặt ngoài cô vẫn làm việc bình thường, ai cũng không nhìn ra biến hóa trong lòng cô, khóe mắt lộ ra tia dịu dàng.
"Tân Vũ, em và cậu Lạc thật sự không có kết quả sao?" Đồng nghiệp ăn xong chocolate, lại nói đến chuyện mùa xuân.
"Vâng, xin lỗi." Nhớ đến Lạc Vĩnh Huy, điều duy nhất cô thấy may mắn là không làm chậm trễ thời gian của đối phương, cuộc hẹn thứ ba đã tuyên bố chấm dứt, không có cảm giác là không có cảm giác, cô không thể tự ép buộc bản thân.
"Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, có điều duyên phận thì phải chủ động tìm kiếm, chị sẽ giúp em tìm đối tượng khác."
"Không cần, cám ơn."
"Có phải có người theo đuổi rồi không?"
" Không có đâu." Chỉ là âm hồn của người yêu cũ còn chưa tiêu tan thôi.
Đồng nghiệp cười hắc hắc hai tiếng. "Em nha, thần thần bí bí, hôm nào đột nhiên có tin động trời, chắc chị cũng không thấy lạ đâu!"
Hà Tân Vũ không đáp, vị đồng nghiệp này không chỉ nhiệt tình, giác quan thứ sáu cũng rất mạnh, đúng là một người sinh ra để làm mai.
Sau khi tan làm, Hà Tân Vũ đi ra trước tòa cục thuế nhà nước, chuẩn bị đón tàu điện ngầm về nhà, hôm nay không cần đi siêu thị, trong nhà còn rất nhiều đồ ăn, ba người phụ nữ ăn không hết bao nhiêu cả. Nếu là trước kia nấu cho Dương Kỳ Phong, sức ăn của anh lớn, thường phải mua thêm lương thực.
Ai da, sao lại nhớ đến anh chứ? Ngẩng đầu, tự nhiên lại nhìn thấy anh! Dáng người cao lớn mặc âu phục, xem ra rất có phong độ, nhưng người đàn ông đẹp trai luôn nguy hiểm, cô phải nhắc nhở mình điều này.
"Tân Vũ, em tan làm rồi sao?" Dương Kỳ Phong nắm chắc thời gian tan làm của cô, đến chờ trước hai mươi phút.
"Xin hỏi anh có chuyện gì?" Trong túi của cô có chocolate anh làm, điểm này làm cô có chút không được tự nhiên.
"Em nhận được chocolate rồi sao?"
"Ừ, chia cho đồng nghiệp rồi." Cô dừng một chút. "Nhưng chỗ anh làm thì không, không ăn được."
"Thật có lỗi, lần sau anh sẽ làm tốt hơn." Ở nhà tí nữa thì anh không thu dọn được tàn cục, về sau vẫn là nên bái sư học nghệ trước, nhưng anh ngày càng hiểu, làm đồ ăn cho một người, cần rất nhiều tình yêu, khó trách anh bị tình yêu của cô làm hư, thậm chí còn không biết trân trọng.
Sự tình đương nhiên không đơn giản như vậy. "Anh muốn mời em ăn cơm, đưa em về nhà, có thể không?"
"Không cần, em có thể tự về, em muốn làm cơm cho gia đình." Hiển nhiên là anh đang theo đuổi cô, nhưng cô sẽ không đón nhận đâu.
"Không thể cho anh một cơ hội sao?" Anh tưởng phụ nữ đều thích chocolate, xem ra không có tác dụng lớn lắm.
"Không thể."
Thấy cô phải đi, anh cuống quít cầm tay cô, đừng trách anh ra hạ sách này, đúng là vô kế khả thi.
Cô liền đỏ mặt, người đến người đi trước mắt, anh không nên lộ liễu như vậy, ngày mai cô còn muốn đi làm mà? "Đủ rồi, em lên xe với anh, anh đừng làm em khó xử ở đây."
Anh buông tay cô ra, ánh mắt vẫn quấn quít lấy cô như cũ. "Cám ơn em!"
Chờ hai người lên xe, anh ân cần hỏi: "Chúng ta đi ăn cơm? Em có muốn đi dạo phố, xem phim không?"
"Em không đói, cũng không có hứng." Bọn họ cũng không phải tình nhân, làm những việc này làm gì?
Sự lãnh đạm của cô không làm vơi nhiệt tình của anh, vẫn cười cười đề nghị: “Chúng ta lái xe đi hóng gió, em muốn ra biển hay lên núi.”
“Lên núi đi.” Sóng biển sẽ làm rối tung suy nghĩ, hi vọng lên núi có thể giúp cô yên tĩnh.
"Tốt." Xe mở máy, đêm nay và tương lai đều tràn ngập hi vọng, chỉ vì có cô bên anh, bởi vậy mà cuộc đời này đã đủ rồi.
Lái xe đi đến vùng núi, bọn họ chọn một quán trà, ngồi bên ngoài, hưởng thụ gió đêm và cảnh đêm.
"Lại đây, chúng ta uống một chén." Dương Kỳ Phong phụ trách pha trà, chủ động rót trà cho cô, Hà Tân Vũ lạnh lùng nhìn anh, việc này trong quá khứ đều là cô làm, mà nay cảnh đã thay đổi, đại thiếu gia đã đổi tính, nhưng có những ngày tốt thế này có thể kéo dài bao lâu?
Cô cũng không muốn suy nghĩ bi quan như vậy, nhưng người từng chịu tổn thương thì đặc biệt mẫn cảm, nhìn thấy gì cũng hoài nghi, đều sợ quá khứ lặp lại.
Cô buông chén trà, không suy nghĩ miên man nữa. “Anh hủy bỏ hôn sự lại rời công ty, cha mẹ anh không tức giận sao?”
Anh kể lại đơn giản những việc đã trải qua. “Mẹ anh có vẻ thông cảm, nhưng cha anh đương nhiên phát hỏa, hiện tại anh không được gặp cha, trừ khi cha anh bệnh nặng mới bằng lòng gặp anh một lần.”
“Anh chắc chắn làm vậy sẽ không hối hận sao?” Anh có được như ngày hôm nay, cha anh cũng phải trả giá rất nhiều, con người đều hướng về gốc rễ cội nguồn, ít nhất cha anh cũng không vứt bỏ anh, đối với con cháu cũng coi như có chăm sóc.
"Cha anh cũng hỏi như vậy, nhưng anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu thừa kế công ty, làm một đứa con ngoan của họ, lấy một cô gái có gia thế tương đương, có lẽ anh sẽ ch.ết sớm, đây cũng là loại đả kích lớn với cha mẹ.”
"Nói bậy bạ gì đó?" Anh nhìn rất tốt mà, không lẽ lại có bệnh?
Anh cười nhẹ. "Nói cũng buồn cười, ngày thứ mười anh lên làm tổng giám đốc, đã ngất trong văn phòng." 73
"A?" Cô có nghe lầm hay không? Anh bị bệnh nặng? Trong lúc nhất thời, tim cô đập rất chậm, có khi còn không đập nổi nữa.
Mắt của anh tránh hướng cô. “Em biết không? Trước kia em chăm sóc anh rất tốt, anh đã không cách nào sổng nổi khi còn một mình, nghĩ đến việc anh làm em tổn thương, còn có khả năng anh sẽ không thể gặp em lần nữa, anh ăn không được ngủ cũng không được, bác sĩ bảo anh nằm viện hai ngày, chỉ ngủ và truyền nước biển.”
Cô nghe xong thì bực bội. “Anh là đứa trẻ sao? Ăn hay ngủ cũng muốn có người quản?”
“Đúng vậy, anh chỉ là đứa trẻ to xác, mới biết anh không thể không có em, em nói anh là đứa trẻ ngốc cũng được.”
“Ngốc đến mức làm cho người ta không tin nổi.” Cô còn tưởng rằng anh thông minh, trưởng thành, nhìn xa trông rộng, thì ra đều là hiểu nhầm.
Anh gật đầu, hoàn toàn tiếp nhận lời bình của cô, dù sao ở trước mặt cô không cần phải giả vờ xuất sắc. “Còn em, từ khi chia tay em có khỏe không?”
“Làm để sống, không có gì không tốt cả.”
“Em không trách anh? Không hận anh?” Anh không tin cô không hề có cảm giác với anh.
Nói vài ba câu sao có thể rõ ràng? Cô có điểm khô miệng, uống xong chén trà mới mở lởi: "Em ở bên anh mười năm, tình cảm không thể công khai, mỗi ngày đều muốn nói lời chia tay với anh, anh không hiểu nó tr.a tấn lòng đến thế nào đâu, em nghĩ có lẽ sẽ có một ngày anh cảm động vì em, nhưng em đã quá ngây thơ rồi, công chúa của anh đến bây giờ cũng không phải là em.”
Giọng của cô ấm ức như thế, giống như lưỡi dao đâm vào lòng anh, lại mắng chính mình sao lúc ấy có thể vô tâm như thế? Hai mắt tham lam không nhìn thấy chân tình đáng quý, phóng tầm mắt trong cuộc sống, ai có thể thương anh như Tân Vũ? Chỉ mong cô vẫn còn một tia tình cảm với anh, ngàn vạn lần đừng nói cái gì cũng đã mất rồi…
“Tân Vũ...... Anh biết anh dã gây cho em nhiều đau khổ, nhưng anh sẽ dùng cả đời này bù đắp cho em, em muốn trả thù anh thế nào cũng được, chờ đến khi em bình tĩnh lại, xin hãy để anh yêu em, được không?”
Anh nói rất thành khẩn, nhưng cô lại lắc đầu. "Em không có cách tin anh lần nữa, em không có cảm giác an toàn, em chấp nhận không cần yêu ai cả, ngày anh đính hôn em còn muốn chúc phúc cho anh, anh thật sự rất tàn nhẫn, không có anh em vẫn có thể sống được, em đã chịu đủ rồi…”
Nhìn lệ trong mắt cô, anh hiểu được, bọn họ vẫn cần thời gian. "Xin lỗi, thật xin lỗi."
Cô hít sâu mấy hơi, không để nước mắt chảy xuống, có thể nói ra những lời này đã khá hơn một chút, cô cũng không hiểu mình cần phải nói gì, đối mặt với người làm cô tổn thương nhiều nhất, đây là lên án hay làm nũng?
Anh lại rót trà cho cô, bóc đậu phộng cho cô, bỏ vỏ, lại gọi mấy món ăn, nhẹ nhàng gắp vào bát cô, coi cô như một đứa bé để chăm sóc. Bọn họ im lặng ăn uống, gió đêm từ từ thổi qua, có một số việc không cần phải nói cũng hiểu được, tốt nhất hãy lắng đọng lại trong chốc lát.
"Ít nhất chúng ta vẫn còn làm bạn được chứ, lần sau chơi bóng, em còn có thể đến không?"
Cô suy nghĩ thật lâu, tay anh bưng chén cũng phát run, cô mới chậm rãi trả lời: "Nếu có thời gian em sẽ đến."
"Cám ơn." Có thể thở, có thể gặp cô, tự đáy lòng anh rất cảm kích.
Đêm nay, hai người đều mất ngủ, tình yêu vẫn còn, thương tổn lại càng sâu, đời người khó vẹn toàn, còn sống chính là mâu thuẫn và vật lộn, rồi lại lưu luyến mãi một khắc dịu dàng, nói thật không có đạo lý, con người rốt cục là kiên cường hay yếu đuối?
Sau hai ngày nghỉ, Chu Bằng Phi chịu trách nhiệm liên lạc với mọi người, đội bóng nghiệp dư lại sống lại tại công viên Hà Hán, diễn màn long tranh hổ đấu.
Lúc này Ngô Tuyết Yến theo đoàn xuất ngoại nên không thể đến, vì thế Hà Tân Vũ dẫn em gái mình theo, cô biết Chu Bằng Phi còn độc thân, em gái mình cũng độc thân, nói không chừng có thể tóe ra tia lửa gì đó.
Hà Thiến Văn không có hứng thú làm “nữ giúp việc”, nhưng xem bóng cũng không tệ, Chu Bằng Phi không câu nệ tiểu tiết, một bên dạy cô chơi bóng, một bên hàn huyên chuyện đông tây, hai người có cảm giác gặp nhau thật muộn.
“Em chỉ muốn giúp em gái mình.” Hà Tân Vũ cúi đầu không nhìn anh, cô tự ghét mình, đối với anh yêu hận không rõ.
"Em ấy rất hoạt bát, Bằng Phi chắc sẽ thích em ấy." Đây là lần đầu tiên Dương Kỳ Phong gặp em gái cô, em gái cô và Ngô Tuyết Yến là một mẫu người, mà mẫu người của anh thì lại là cô chị gái, tự đáy lòng anh đã phân loại như vậy.
"Ừ." Làm mai vốn là chuyện vui, lúc này cô mới hiểu lòng nhiệt tình của đồng nghiệp từ đâu mà đến.
"Chơi bóng xong, đến nhà của anh, mọi người tụ tập được không?"
"Tốt." Cô tự nói với mình, thuận theo tự nhiên là được, dù sao có nhiều người như vậy làm bia đỡ đạn mà.
"Cám ơn." Anh lại nói lời cảm ơn, cô có thể chịu được sự vụng về như vậy của anh, trong quá khứ họ vẫn luôn như vậy.
Hà Thiến Văn đã sớm nhận ra Dương Kỳ Phong, chính là người đàn ông đêm đó nói chuyện dưới lầu với chị hai, có điều cô nhịn xuống không hỏi nhiều, nếu quấy rầy bọn họ thì không tốt lắm. Đồng thời Hà Thiến Văn cũng nhìn ra, mọi người đều coi Dương Kỳ Phong và chị cô là một đôi, nhưng ngoài miệng thì không nói gì, bởi vì nam nhân vật chính rất cẩn thận, nữ nhân vật chính lại chần chừ, tốt nhất không nên bứt dây động rừng.
Đánh bóng xong, mọi người lái xe đến nhà Dương Kỳ Phong trước, thời gian vui chơi giải trí, nói nói cười cười so với chơi bóng còn dài hơn, đội bóng rổ nghiệp dư sắp biến thành đội đồng ca chuyên nghiệp.
Khi tan cuộc, Hà Thiến Văn báo cáo với chị hai: "Em muốn đi xem phim với đội phó, tỷ tỷ đại nhân ân chuẩn nhé?"
"Đương nhiên đồng ý rồi, đội phó không tệ, em đừng bắt nạt anh ấy." Hà Tân Vũ thật cao hứng khi bọn họ tiến triển thuận lợi, cô cũng tin tưởng nhân cách của đội phó, sẽ không mang em gái dễ thương của cô đi bán.
"Bye bye~~ em đi cùng anh ấy trước, ai đưa chị về nhà?"
"Chị tự về được." Quá khứ cũng vậy, cô luôn tự mình về nhà, đường về đã rất quen thuộc rồi.
Dương Kỳ Phong lập tức chen ngang. "Em cứ yên tâm, anh sẽ đưa Tân Vũ về nhà."
"Đội trưởng có trách nhiệm nhất, chúng em đi trước, xin chào!" Hà Thiến Văn cũng bắt chước mọi người gọi đội trưởng, vừa tiện vừa dễ nhớ.
Đối với đề nghị này, Hà Tân Vũ không thể trả lời, liền đến phòng bếp dọn dẹp, Dương Kỳ Phong đương nhiên giúp bên cạnh, dù sao những người khác đều là bạn cũ, không cần tiếp đón đặc biệt, quan trọng là bọn họ cũng biết người anh coi trọng nhất là ai.
Bận rộn một hồi, Hà Tân Vũ phát hiện mọi người đã về cả, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Dương Kỳ Phong thì nhìn cô chăm chú, vì thế cô lau khô tay nói: "Em đi về trước."
"Anh đưa em về." Anh nắm chìa khóa xe, tiện tay tắt đèn và điều hòa.
"Cần, nhất định cần."
Cuối cùng cô không lay chuyển được anh, vẫn leo lên xe anh, thật là có một là có hai, vô tam bất thành lễ ( ), chỗ ngồi này giống như chỗ ngồi quen thuộc của cô mất rồi.
"Thời gian còn sớm, chi bằng chúng ta cũng đi xem phim?" Anh coi như không có chuyện gì xảy ra, không muốn tạo áp lực quá lớn cho cô.
"Trước kia đều xem ở nhà, cùng anh đến rạp thật không quen." Bước đi của bọn họ quả khác người ta, vừa bắt đầu hẹn hò đã ở tại nhà, những chuyện như đi dạo phố, đạp thanh, xem phim, tất cả đều chưa làm qua, nhưng sau khi chia tay lại muốn thử một lần, thật là loạn hết cả.
"Thói quen cũng có thể bồi dưỡng, thử một lần xem?"
"Em sợ anh sẽ ngủ."
"Nếu thật như thế, anh sẽ làm em mất thể diện." Anh không thể không thừa nhận, các loại văn nghệ điện ảnh đều muốn thôi miên anh.
Cô nhớ đến hình ảnh kia, nhịn không được nở nụ cười, dĩ vãng khi ở chỗ anh, anh thích ngủ thế nào thì ngủ, nếu là đi xem phim hay ca nhạc, ngủ tại chỗ chẳng phải làm trò hề cho thiên hạ, hơn nữa lại còn ngã lên đùi cô, quả thực không có thuốc nào cứu được.
Anh kinh ngạc nhìn cô. "Đã lâu không thấy em cười."
Cô ho khan một tiếng, lảng tránh khát vọng của anh. "Như vậy đi, đi dạo chợ đêm."
Đại thiếu gia có làm chút hoạt động bình dân không? Cô cố ý khiêu chiến cực hạn của anh, đã thấy anh gật đầu như giã tỏi. "Ý kiến hay!"
Tùng Sơn, chợ đêm phong phú, trải dài sáu trăm mét, là khu chợ đêm số một của Đài Bắc.
Tuy rằng không quá đói, nhưng trong mùi hương hấp dẫn, bọn họ vẫn mua bánh tiêu, ngô nướng, sữa đu đủ, vừa đi dạo vừa ăn.
Đi đến miếu, bọn họ còn vào dâng hương, Hà Tân Vũ thấy người đàn ông bên cạnh thì thầm, không biết đang ước gì, thêm một đồng tiền, bộ dạng thành kính làm cô mê hoặc, cái người quá mức tự tin Dương Kỳ Phong cũng có lúc phải khẩn cầu thần linh sao?
"Chúng ta đi thôi."
"Ừ." Cô vẫn là không rõ anh khẩn cầu cái gì, lúc nào anh muốn nói thì tự nhiên sẽ nói.
Trong miếu yên tĩnh, ngoài miếu tấp nập, du khách và người bán hàng đan xen, một cảnh này tạo cho anh lý do và dũng khí, chỉ mong ông trời phù hộ!
"Nhiều người như vậy, anh sợ sẽ lạc mất em." Anh nắm tay cô, cảm giác cô cứng đờ người, nhưng không giãy tay rút lại.
Nếu cô không cự tuyệt, anh coi như là tiếp nhận rồi, vì thế hai người tay trong tay đi dạo, giống như các đôi tình nhân xung quanh đó vậy.
Trước mắt chợ đêm vẫn là chợ đêm, tâm tình đã có biến hóa, bởi đám đông chật chội, cô thỉnh thoảng đụng phải vai anh, có mấy lần thậm chí còn ngã vào lòng anh, anh cố gắng làm tròn trách nhiệm của người bảo vệ, hưởng thụ tất cả sự tr.a tấn tốt đẹp này.
Cô không nghĩ sẽ có một ngày này, bọn họ không chỉ công khai nắm tay, còn ở nơi rất đông người, không sợ người khác nhìn thấy cũng không phải chạy trốn, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Anh đổ mồ hôi kìa." Cô lấy giấy lau cho anh, thấy đầu anh đầy mồ hôi, tại sao vậy?
"Cám ơn." Anh tiếp nhận mấy cái, không hình dung ra cảm giác chua ngọt này.
"Không còn sớm nữa, em nên trở về nhà."
Lên xe, anh đưa cô về nhà, dọc theo đường đi không nói chuyện nhiều lắm, nhưng không khí lại ấm áp, dù sao cũng đã dắt tay rồi, để cô ở đầu hẻm, cô lịch sự nói lời cảm ơn. "Cám ơn anh đã đưa em về."
"Đừng khách khí, à...... Ngoài lúc chơi bóng, anh có thể gặp lại em không?"
"Công việc của anh chắc hẳn rất bận." Cô thản nhiên từ chối.
"Bận đến đâu cũng phải có cuộc sống riêng, anh không còn giống trước kia nữa, ngoài việc theo đuổi công việc, càng phải quý trọng người anh yêu."
"Anh có thể nghĩ như vậy cũng tốt." Cách cô nói như là chuyện không liên quan gì đến cô
"Đương nhiên, thời gian làm việc của anh rất dài, có lẽ không có cách để đưa đón em đúng giờ làm, nhưng mỗi ngày anh vẫn muốn gặp em, nếu em nguyện ý, có thế cho phép anh làm vậy không?" Anh nói rõ ràng như vậy, cô không thể không hiểu, nhưng xin anh đừng quan tâm cô nữa.
"Cho phép?" Cô nhíu mày, trong từ điển của anh cũng có hai chữ này, thật là kỳ diệu.
"Đúng vậy, vì anh đang theo đuổi em, nhưng không muốn quấy nhiễu em, anh phải được cho phép của em."
"Nhìn lại đi, em không tin anh làm được bao nhiêu." Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, làm việc điên cuồng sao có thể nói dừng là dừng?
"Coi như em không phản đối, anh rất mong."
"Ngủ ngon." Cô xuống xe, không quay đầu, trong mắt anh có nhiệt tình cũng có cô quạnh, đều làm cho lòng cô dao động.
Dương Kỳ Phong nói được làm được, bắt đầu theo đuổi Hà Tân Vũ, vì công việc bận rộn, anh không thể đến đưa cô đi làm, nhưng buổi tối có thể đón cô về nhà, mỗi ngày ít nhất có thể gặp mặt một lần, ngoài ra còn điện thoại trong ba bữa cơm, báo lại hành tung của mình, cô không muốn biết cũng không được.
Gặp đội bóng là lộ trình cố định, bình thường còn hẹn đi ăn cơm, đi dạo phố, xem ca nhạc, làm những chuyện giống như những đôi tình nhân thường làm. Anh rất thích chụp ảnh, hơi một tí là lại chụp lại hình ảnh hai người, mỗi chỗ đến đều phải chụp, mặt hai người cùng dán vào ống kính.
Nhưng bọn họ rất ít khi đến nhà anh, hơn nữa cô cũng không vào phòng ngủ của anh, trên chiếc giường lớn kia đã xảy ra quá nhiều việc, cô chưa chuẩn bị tâm lý hoàn toàn đón nhận anh, trước hết hãy hưởng thụ cảm giác được theo đuổi đi, thiếu mất đoạn này, khó tránh khỏi cảm giác tiếc nuối, là anh nợ cô, cô không có lý do để chối từ.
Tối thứ sáu, khi Hà Tân Vũ về nhà đã là mười một giờ, Hà Thiến Văn nháy mắt nói: "Chị, gần đây sao hay về khuya vậy, có phải đội trưởng không cho chị về không?"
"Chị đi làm bảo mẫu, chăm sóc cún con."
"Chà, chà chà, Lại định dùng cái này hù em à." Hà Thiến Văn đã sớm khám phá ra bí mật của chị, nghĩ ra lý do này thật kém.
Hà Tân Vũ nở nụ cười, ngồi trước mặt em gái hỏi: "Em và đội phó thế nào rồi?"
"Anh ấy rất tốt với em, nhưng lại có nhiều tình địch, đi đánh giết nhiều cũng mệt á." Chu Bằng Phi hiền hoà lại thân thiết, nam nữ già trẻ đều thích anh, cũng coi như đạt đến trình độ vạn người mê.
Hà Tân Vũ vừa nghe lập tức đề nghị: "Nếu anh ấy có lòng thì để cho anh ấy tự giải quyết."
"Đúng không? Em nên nhượng bộ một bước? Nếu vậy những người phụ nữ khác có nhân cơ hội này chiếm lấy anh ấy không?"
Hà Thiến Văn như thể bị đánh thức. "Sao tự nhiên chị thông minh vậy?"
"Một chút kinh nghiệm nói chuyện mà thôi." Trải qua chia chia hợp hợp, cuối cùng cũng học được thế nào là đau đớn.
"Chị và đội trưởng thế nào? Tiết lộ một chút thôi!" Mỗi lần chơi bóng bọn họ đều ám muội, người ngoài đều tò mò bàn tán.
"Thời kỳ quan sát mà thôi, chuyện này không thể nôn nóng được."
Nghe hai đứa con tâm sự chuyện tình cảm, Hà Thu Mỹ mới đầu muốn vào phòng, rồi lại mỉm cười, lặng lẽ đóng cửa lại, có thể an tâm rồi, có khi nằm mơ cũng cười ấy chứ.
Sau khi tan làm, Dương Kỳ Phong hẹn Hà Tân Vũ đi ăn cơm, anh không biết cô thích ăn gì, cho nên đi qua các nhà hàng một vòng, ý định quan sát xem cô thích món ăn nào nhất, để sau này còn có phương hướng xác định.
Hôm nay bọn họ ăn món Thái, gọi rất nhiều đồ ăn thịnh soạn cho cô, anh nhắc đến một việc. "Gần nhất hoàn thành mấy hợp đồng lớn, ông chủ đã tăng lương cho anh."
"Chúc mừng." Cô biết anh làm việc rất thuận lợi, công ty thiết kế giờ không thể thiếu anh, người có bản lĩnh đến chỗ nào cũng có thể sinh tồn, nhưng có lẽ có điểm phí phạm nhân tài? Cô không tiện hỏi nhiều.
"Anh muốn chúc mừng mình một chút."
"Tốt, em mời anh ăn cơm." Mỗi lần đều để anh trả tiền, cô rất áy náy.
"Khụ! Em có thể nấu cơm cho anh ăn được không? Chỉ làm cho một mình anh." Bình thường khi chơi bóng, cô cũng sẽ làm chút đồ ăn đến, nhưng đây là chia cho mọi người, anh hi vọng cô chỉ một lòng vì anh.
"Ở nhà anh?" Cô như ngửi được vị dụ hoặc?
Anh gật đầu. "Ừ! Anh và em cùng đi mua đồ ăn, anh có thể giúp em rửa thức ăn, còn có thể rửa chén, anh sẽ không vụng về như trước nưa đâu, em yên tâm."
"Ăn cơm trưa hay là bữa tối?" Cô nam quả nữ ở cùng phòng, nếu là ban đêm còn nguy hiểm hơn nữa.
"Đều tốt, tùy em."
"Được rồi, chúng ta hẹn lại thời gian."
"Cho nên...... Em đồng ý rồi?"
"Nấu bữa cơm thôi mà, có gì đâu." Cô cũng muốn biết, trong hồ lô của anh có thuốc gì?
"Thật tốt quá!" Anh nắm tay cô, lại gần định hôn một cái, nhìn biểu tình lúng túng của cô, biết mình đã mạo phạm, vội buông bàn tay nhỏ bé ra. "Thật có lỗi, anh nhất thời cao hứng quá."
Hai tay cô đan vào nhau, hai gò má đỏ bừng, giọng nói mang theo ý nhắc nhở. "Lúc ăn cơm ở nhà anh, hi vọng anh sẽ không kích động như vậy."
"Anh hứa, chuyện em không cho phép, anh tuyệt đối không làm."
Đàn ông hứa hẹn, một cân đáng giá bao nhiêu tiền? Nụ cười của cô mang theo chút tàn khốc, không bằng thử một lần đi, xem năng lực của anh đến trình độ nào, ai bảo anh nhẫn tâm vứt bỏ cô, trình độ hận thù của phụ nữ đúng là vượt quá sức tưởng tượng.