Chương 53: Đột nhiên tới
Đổng lão gia gia nhìn thương khách tốp năm tốp ba tản đi, dược hội hôm nay cũng tuyên cáo kết thúc.
Nhiều gia đình thở dài, nói, cười, mắng đều nhao nhao thu thập quầy hàng.
So với người khác, hôm nay mua bán tốt nhất tự nhiên là Cố Thập Bát Nương, tuy rằng chỉ có một vụ làm ăn này tới của, nhưng giá tiền cũng tương đương một ngày bán hàng, đương nhiên càng mấu chốt là tại dược hội này nàng chỉ có duy nhất một người mở hàng.
"Cái này tốt lắm, đại tỷ nhi, " tiểu hỏa kế hưng phấn mãn mặt đỏ ửng, "Ngay đến cả thương nhân đến mua dược của Đổng lão gia cũng mua dược của chúng ta, cái này coi như là chúng ta tạo tên tuổi thành công đi..."
Cố Thập Bát Nương ý cười trên khóe miệng vẫn không có rút đi, nhìn ánh mắt hâm mộ bốn phía, tên tuổi thành công còn không dám nói, nhưng ít ra so với trước kia tốt hơn đi.
Nàng tung tung bạc trong tay, tiệm dược khai trương đến hiện tại rốt cục có lời.
Chẳng qua những người này như thế nào đều nhìn mình chỉ trỏ ?
"Chính là nhà này?"Một thương nhân mua dược mạc áo choàng hoa liếc mắt nhìn tới đây, bởi vì khuôn mặt tươi cười khiến thịt trên chen thành một đoàn.
"Thét, là một tiểu nương tử xinh đẹp.." Mập mạp cười nham nhở đối với người bên cạnh nói, "... Lão Vương đến từng tuổi này, còn có tâm tư phong lưu này...."
Nhiều người ồn ào, bọn hắn thanh âm nói chuyện lại thấp, Cố Thập Bát Nương cũng nghe không được nói cái gì, chỉ thấy người trong tốp năm tốp ba này đi qua hương chính mình cổ quái đánh giá, tiếp đó phát ra tiếng cười to.
Vẻ mặt cười của bọn họ khiến Cố Thập Bát Nương rất không thoải mái.
"Chúng ta cũng thu thập, trở về đi." Nàng cúi đầu phân phó tiểu hỏa kế.
"Chao ôi, tiểu nương tử..." Rốt cuộc là có một dược thương mặt mũi bóng loáng đi tới, nhếch mắt, đưa tay cầm lấy dược trước mặt, "Cái gì cũng có một ít sao?.. Còn có hay không lưu công bào chế a?...."
Cố Thập Bát Nương dừng động tác trên tay lại, nhìn hắn một cái, chịu đựng không vui nói: "Khách quan muốn cái gì?"
"Tiểu nương tử..." dược thương kia hì hì cười nói, "Bán thế nào a?"
Cố Thập Bát Nương giận tím mặt.
Nàng là ai, nàng cố Thập Bát Nương tiểu thư được dậy dỗ trong đại gia tộc Kiến Khang, là Thẩm Thị tam phòng ( vợ của người con trai thứ ba) quyền quý tại Kiến Khang, tuy rằng cả một đời đều trải qua mặt lạnh, chế giễu, ủy khuất, cũng không có người cấp nàng một chút tôn trọng , nhưng còn chưa từng trải qua có người đố với mình trăng trợn táo bạo trước mọi người chêu chọc!
"Cút!"
Cố Thập Bát Nương lông mày dựng đứng, đưa tay cầm lấy một cây Bạch Thược(một loại thuốc) đập tới, dược thương kia không ngờ chỉ một câu nói liền khiến tiểu cô nương này tức giận, vội trốn tránh thối lui mấy bước, có chút chật vật.
Đám người cười vang.
"Lão cao, cũng không nhìn xem ngươi như vậy, đừng quấy nhiễu người ta..." Có người cao giọng cười bỡn cợt.
Dược thương kia cố tình nói vài lời ngoan độc, lại thấy Cố Thập Bát Nương không phải người dễ chọc, lại nghĩ tới những thương nhân nhỏ đều là nơi tâm địa rắn rết , đành phải phẫn nộ nói: "... Ngươi là thế nào buôn bán? Hỏi một chút dược thôi, thái độ cái gì....."
Hắn kéo tay áo, từ trên thân quét lạc Bạch Thược, nhéo ở trong tay xem mắt, vẻ mặt xem thường, "Xem Bạch Thược cắt.... cho không ta cũng không muốn..."
"Không muốn liền cút." Tiểu hỏa kế chống nạnh mắng, xách ghế dài nhỏ liền muốn đánh tới.
Dược thương lúc này mới vội tránh ra, không quên quay đầu ném một câu, "tiểu dân vô tri.... Thô bỉ!"
Tiểu hỏa kế hướng hắn phun nước bọt.
Dược thương trở lại trong đội ngũ, bị mấy người quen chụp đầu vai cười đùa.
"... Bộ dạng còn không bằng lão Vương.... tiểu nương tử này chướng mắt..." đoàn người cười nói đi xa.
"Đại tỷ nhi, những kẻ buôn bán này đều là kẻ thô kệch, ngươi đừng để trong lòng...." Tiểu hỏa kế cẩn thận dè dặt an ủi.
Cố Thập Bát Nương tự bình tĩnh trở lại, nàng mới vừa nhất thời xúc động nên quyên , chính mình đã không còn là Cố Thập Bát Nương trước kia.
"Không có việc gì, không có việc gì" nàng đối với tiểu hỏa kế cười cười, ngược lại cảm thấy chính mình có chút quá xúc động.
Tuy rằng cuối cùng có điểm không thoải mái, nói tóm lại một ngày hôm nay Cố Thập Bát Nương rất cao hứng, có thể ở trước cửa Đổng Lão gia bán được dược, rất có hương vị đùa giỡi đại đao trước cửa quan công.
Trở lại tiệm dược Bành Thị, tiệm dược đóng cửa.
Đậu hoa ở đối diện thấy nàng vội chào hỏi, " Thập Bát Nương, Thập Bát Nương...."
Cố Thập Bát Nương biết nàng có chuyện muốn nói, vội bước mấy bước qua.
"Mẹ ta đã trở về?" Cố Thập Bát Nương vội hỏi.
Nàng mang tiểu hỏa kế đi bán dược, tiệm dược liền đem cho một mình Tào thị trông coi, Tào thị biết chữ, dược trong cửa hàng có ghi tên cùng cách dùng đầy đủ, có thể ứng phó đầy đủ với khách hàng đến mua dược.
"Ngươi gia có thư đưa tới, nương của ngươi vội vàng trở về nhìn....." Đậu hoa nói, một mặt đứng lên, trên mặt mang vài phần thấp thỏm.
Thư? Từ khi phụ thân qua đời, người nhà nàng không có ai lui tới.
" Thập Bát Nương, ngươi mau trở về nhìn xem đi." Đậu hoa chần chừ nói, "Ta xem đây không phải là chuyện tốt gì.... Nương ngươi xem xong thư rồi khóc....."
Khóc? Cố Thập Bát Nương càng kinh ngạc, lập tức tạ ơn Đậu Hoa, lại dặn tiểu hỏa kế cất kỹ dược vào cửa tiệm, chính mình vội vàng chạy về nhà.
Mới quẹo vào ngõ nhỏ liền đụng vào đầu vào Cố Hải cũng đang chạy tới.
"Ca ca, ngươi cũng trở về?" Cố Thập Bát Nương che trán, vội hỏi.
"Đụng vào có đau không?" Cố Hải vội xem xét trán của nàng, bị Thập Bát Nương ngăn.
"Nương thế nào?" Nàng gấp gáp hỏi.
Cố Hải nói nhỏ, "Ngươi trở về vừa đúng lúc, đi giúp nương thu dọn đồ đạc, ta đi trào từ biệt với tiên sinh....."
Nói xong hắn liền nhấc chân chạy đi.
Cố Thập Bát Nương đứng tại chỗ ngây người, thu thập đồ đạc... Từ biệt....
Thu thập đồ đạc làm cái gì? Từ biệt đi nơi nào?
Một chận gió thu thổi qua, Thập Bát Nương rùng mình một cái, nhìn lại Cố Hải đã không thấy bóng dáng.
"Ngươi yên tâm.. Tuy rằng ngươi muốn bán gấp căn nhà này, ta cũng cam đoan cấp ngươi một cái giá tốt...."
Mới đi đến ngưỡng cửa, liền nghe thấy thanh âm Lưu đại nương từ trong viện truyền tới.
Cố Thập Bát Nương nhất thời lạnh cả người.
Bán căn nhà..... Thế nào đi quanh quẩn lâu như vậy, vẫn là trở lại vấn đề này?
Làm sao có thể?Làm sao có thể?
Nàng đẩy mạnh cửa ra, động tĩnh quá lớn, hai cánh cửa phát ra âm thanh bịch một cái.
Khí thế ngất trời này khiến cho Lưu nương tử hoảng sợ.
"Không bán! căn nhà này không bán!" Cố Thập Bát Nương thanh âm sắc nhọn hô, mất bước liền sông lên bắt lấy lưu lương tử, "Nói, ai nghĩ mua căn nhà của ta? Ai nghĩ bức chúng ta đi? Ai dám có chủ ý này, ta liền khiến hắn ch.ết không được tử tế!”
Nàng thét chói tai, cười lạnh chính mình thô tục lắc mạnh Lưu nương tử hai cái, giống như điên.
Lưu nương tử bị dọa kêu lên, Tào thị lấy lại tinh thần vội vàng ôm lấy Cố Thập Bát Nương.
" Thập Bát Nương sao vậy? Đây là làm sao vậy?" Nàng dùng hết khí lực, mới đem nữ nhi đang túm lưu nương tử kéo ra.
"Ngươi cút cho ta, ngươi cút cho ta, ai nghĩ mua căn nhà của ta, ta giết hắn! Ta đi giết hắn!" Cố Thập Bát Nương duỗi ngón tay chỉ vào lưu nương tử, hai mắt hồng hồng ,hô khàn cả giọng, "Ai nghĩ hại ta! Ai nghĩ hại ta! Ta sẽ khiến hắn ch.ết không được tử tế, sống không bằng ch.ết.
Cố nha đầu này điên rồi! Lưu nương tử vừa lăn vừa bò xông ra.