Chương 13
Sinh hoạt giữa hai người, cứ diễn ra có tư có vị như thế.
Thỉnh thoảng, Lý Vân Ca sẽ tìm Y Minh ăn một miếng đậu hủ non mền*. Y Minh ban đầu thì mặt đỏ tai nóng, sau rồi cũng chầm chậm tu luyện thành một chút đạo hạnh, thậm chí ngẫu nhiên sẽ đùa giỡn lại anh một phen, cố tình khiến cho Lý Vân Ca tái phát bệnh tim đập loạn.
*Đậu hủ non mền: Tạm hiểu là từ chỉ việc Vân ca ca dê Minh Minh.
Mỗi khi ấy, Lý Vân Ca sẽ đều ôm chặt Y Minh hung hăng hôn môi, cho đến khi người trong ngực nhũn nhão toàn thân, năn nỉ ỉ ôi thật lâu rồi mới dừng lại. Chuyện này khiến Lý Vân Ca ngày ngày trải qua việc làm dịu rồi lại phát hỏa.
Ngẫu nhiên, cũng sẽ có lúc không thể nhịn được nữa, trong đầu sẽ hiện ra ý hối hận, sao lúc ấy lại nói ra câu: Đừng miễn cưỡng ! Em cứ từ từ suy nghĩ, suy nghĩ bao lâu cũng được ! kia chứ.
Bất quá, khi tỉnh táo lại, Lý Vân Ca vẫn sẽ tự đi giải sầu dục hỏa cho mình, sau đó lại nhẫn nại thêm một lần nữa.
Đỗ Vân Huy biết chuyện bạn học Tiểu Lúc đến ở với Lý Vân Ca sẽ thường xuyên lấy chuyện này ra làm trò tiêu khiển.
Ví dụ như, thánh thượng, ngài thay thiên triều ta tiết kiệm không ít năng lượng nha…., ánh mắt ngài còn sáng hơn tất cả đèn đóm trong công ty đó!
Thánh thượng, chuyện này so với Hàn Tín* năm đó thì có là cái thá gì a! Nhịn nhục luồn qua háng người ta so ra có kém chuyện nhịn dục hỏa dưới háng sao!
*Hàn Tín: Còn gọi là Hoài Âm hầu (淮陰候), là một danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch. Hồi nhỏ ông được coi là một kẻ hèn nhát, thấy Hàn Tín gầy gò yếu đuối nhưng lại vác kiếm trông như võ tướng, có gã bán thịt lợn làm nhục bắt Tín một là dùng kiếm đánh nhau với gã, hai là luồn qua háng y. Sau mới có câu ‘Hàn Tín luồn trôn’ để chỉ sự nhẫn nhục chịu đựng, biết mình biết ta, hiểu rõ thế cuộc của ông.
Thánh thượng, ngài phải khống chế ánh mắt mình khi tảo triều, ở đó có một đám nữ quan mặt như hoa nào, mắt như nước mùa xuân đó ah! Coi chừng vướng vào nợ đào hoa, Tiểu Lục sẽ không muốn ngài nữa đâu.
Khiến cho Lý Vân Ca có chuyện phải ra ngoài, thấy Đỗ Vân Huy cái là phải đi đường vòng ngay.
Y Minh thỉnh thoảng sẽ cảm thấy ánh mắt Lý Vân Ca nóng bỏng, trần trụi quá mức. Thậm chí giữa lúc bọn họ đang hôn môi, cậu đều có thể cảm nhận được là Lý Vân Ca đang dốc sức liều mạng ngăn chặn bè lũ dục vọng xâm lược. Lúc đó, Lục Y Minh sẽ đều tím cớ, cách Lý Vân Ca ba mét có hơn. Thế là, trời lạnh như vầy, mà Lý Vân Ca vẫn phải tắm nước lạnh mỗi ngày, kẻ đần cũng biết là vì cái gì nha nhoa!
Lý Vân Ca vì tránh cho mình thật sự hóa thân thành Sói, đem Cô gái gái quàng khăn đỏ Lục Y Minh nuốt răng rắc vào bụng, nên sẽ về nhà trước khi tan tầm, cùng ăn với cậu một bữa. Sau đó, tìm đủ mọi lý do chạy ra khỏi nhà.
Gọi điện thoại lôi Đỗ Vân Huy ra, cùng quân say cười ba ngàn trận!
Dù sao bọn họ đều biết chuyện của mình, cũng không phải giấu diếm cái gì cả, ngược lại lại có đối tượng để kể khổ.
Qua 11 giờ đêm, anh sẽ lật tức về nhà, Y Minh muốn chờ cửa anh. Hơn nữa, một hôm khi đang ăn cơm tối, Y Minh đã thuận miệng nói ra một câu, anh không về, em sẽ không không nỡ ngủ.
Mắt thấy đã 10 giờ rưỡi, tiến độ luận văn của Y Minh hôm nay cũng không tệ lắm, thế là đứng dậy đi rửa mắt. Đến khi: đợi cậu lên giường, Lý Vân Ca cũng sẽ trở về không sai biệt lắm.
Cậu biết rõ, công ty bọn anh vào cuối năm, sẽ có rất nhiều công việc kinh doanh cần được giải quyết, cho nên việc tiếp khách hàng dạo gần đây bê bộn hơn trước rất nhiều. Cậu thà tin tưởng câu nói đó của Lý Vân Ca chứ không muốn suy nghĩ tới cái vấn đề gọi là dục vọng chưa được thỏa mãn kia. Đương nhiên, muốn có bao nhiêu tâm tính đà điểu thì có bấy nhiêu.
Y Minh bước ra từ phòng tắm, vừa lau khô tóc vừa đi về phòng mình, đúng lúc đó thì tiếng chuông điện thoại nhà lại vang lên. Y Minh nghĩ nghĩ, hay là nghe đi.
Đầu bên kia là một giọng nam trẻ tuổi ôn hòa, “Y Minh đấy à, anh là bạn Vân Ca, đêm nay hắn ta uống hơi nhiều, không về được, em đừng đợi cửa nhé!” Sau đó rõ ràng quay sang nói một câu với người bên cạnh “Vân Ca, đừng nghịch !”
Y minh ngồi ở trên ghế sa lon, có chút sững sờ. Bạn bè bên cạnh đại ca, ngoại trừ Đỗ Vân Huy và mấy người mình gặp ở bờ biển, cậu hình như chẳng còn biết ai. Cái người vừa gọi này, tựa hồ có quan hệ rất tốt, rất thân quen với đại ca, có thể…
Trong lòng Y Minh thấy có chút vắng vẻ, không biết mình như vậy, cuối cùng là đang tính toán cái gì đây nha!
Nghĩ đến chuyện Lý Vân Ca không về, trong lòng Y Minh có chút không thoải mái, nhưng còn xa mới đến ghen ghét.
Y Minh sao lại không nỡ ngủ chứ, nửa đêm tỉnh dậy. Điều hòa tuy rằng ấm áp, nhưng lại khiến người ta miệng đắng lưỡi khô. Thế là, Y Minh đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước.
Lúc đang rót nước, hình như có nghe thấy tiếng xột xoạt phát ra từ phía cửa. Tim Y Minh nhảy dựng một cái, không phải là ăn trộm đó chớ.
Y Minh nhìn trái nhìn phải, cầm lấy một cái cây ! Nắm chặt tay, rón ra rón rén đi ra khỏi phòng bếp, đi ra cửa xem.
Lần này nghe rõ ràng, là tiếng chìa khóa chuyển động. Ngoài cửa có người mở cửa, đẩy ra một chút, bên trong có dây xích chặn lại. Thấy vậy bèn không đẩy nữa, ngược lại lại nhẹ nhàng giữ cửa như vừa rồi.
Y Minh đi tới canh cửa, kéo mở cửa ra xem, đã thấy Lý Vân Ca ngồi dựa vào cửa ra vào chống trộm, mắt hơi nhắm. Y Minh bề bộn mở cửa ra, “Đại ca, sao anh không gọi em!”
Lý Vân Ca mở mắt ra, xông đến chỗ Y Minh cười cười. Bộ dạng say rượu không làm cho anh trở nên khó coi, mà ngược lại khiến cho lông mày khóe mắt anh trở nên kém sắc nét hơn bình thường, gương mặt nhu hòa lộ ra nét trẻ con.
“Anh sợ đánh thức em!” Tiếng nói sau khi sau rượu có chút ướt ái, ngược lại lại khiến cho giọng nói trở nên mền mại như tiếng Ngô*.
*tiếng Ngô: Được nói phần lớn ở Chiết Giang, Thượng Hải, Nam Giang Tô, An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến…Là một trong những bộ phận lớn của tiếng Hoa.
Y Minh cúi người để anh vịn vào, mùi rượu nồng nặc và khí lạnh giá của ban đêm khiến cho Y Minh không khỏi rùng mình một cái.
Đỡ Lý Vân Ca dựa vào ghế sô pha, cởi áo khoác trên người anh xuống, Y Minh quay người đi vào phòng tắm, dấp một cái khăn ướt rồi đi ra, trước tiên lau mặt cho anh đã.
Lý Vân Ca ngoan ngoãn nhắm mắt, hưởng thụ sự hầu hạ của Y Minh.
Y Minh lấy một chén nước sôi qua, đưa cho Lý Vân Ca, Lý Vân Ca nhận lấy từ tay cậu rồi uống một ngụm, hô toáng lên, “Nóng quá!” Y minh bèn đặt ly nước xuống bàn, đứng trước sô pha, nhất thời không biết phải làm sao.
Lý Vân Ca vẫn nhắm mắt, thò tay lục lọi bắt được tay Y Minh, nhẹ nhàng vân vê ngón tay dài nhỏ mềm dẻo của cậu, ngẫu nhiên dùng ngón út vẽ vẽ lên lòng bàn tay cậu.
Y Minh lẳng lặng đứng, sau đó mới nghe Lý Vân Ca mở miệng nhỏ giọng nói, “Anh lo em ở một mình, sợ em không nỡ ngủ.”