Chương 4
Sau khi nhà cô nhộn nhịp vì ai kia kéo khách đến cũng yên ổn.
Châu Nhi cùng Phong Đằng ra về.
Tiểu Vy và Phong Kha cũng do mệt mà ngủ đi, cả hai đứa đã làm ầm ầm cái nhà nhỏ này của cô rồi.
Cô trong bếp dọn dẹp, rửa chén. Anh như cái đuôi nhỏ theo sau cô, nhưng.. cô cứ lườm anh, muốn giết anh vậy.
Rửa đống chén, bát kia. Cô vào phòng, ôm đồ đi tắm. Tắm xong, cô ra đuổi ai kia mặt dày.
"Anh không về nhà sao"Cô tức giận nhìn anh đang ung dung nằm trên giường kia.
"Có em ở đây, hà cớ gì anh về nhà? "Anh thản nhiên.
CMN... anh, đồ vô sỉ mặt dày.
Anh kéo cô xuống giường, ôm vào lòng, khẽ nói:"Em... về với anh, cùng anh kết hôn được không? "
Cô im lặng.
"Con chúng ta còn sống, bắt đầu được không em? "Anh lại nói.
Cô im lặng.
"Anh... yêu em"
"Ngủ đi"Cô lên tiếng. Xoay người qua chỗ khác.
Anh im lặng không nói gì, nằm bên cạnh nhìn cô.
Kết hôn với anh? Cô chưa nghĩ đến, Tiểu Vy đã lớn, nếu kết hôn thì... sẽ bị bàn tán mất.
...
Sáng hôm sau.
Cô mệt mỏi ngủ dậy, đêm qua cô có ngủ được đâu, suy nghĩ về việc anh nói mãi...
Anh cũng giống cô, đều không ngủ được.
Anh đưa Phong Kha về nhà, anh cũng không muốn làm khó cô đâu.
Cô mỉm cười chào tạm biệt Phong Kha, trong cô rất khó xử.
Tiểu Vy thấy anh về liền muốn đi theo, cô cũng không ngăn cản, cô muốn được yên tĩnh.
Trước khi về, anh nấu bữa sáng để đó cho cô.
Anh và Tiểu Vy, Phong Kha rời khỏi. Nước mắt cô tự rơi xuống, cô nên làm gì đây? Cô không thể để con mình lại không có ba, lớn lên với đầy dư luận, nhưng nếu cô và anh kết hôn thì.. sau này ra sao?
Cô vào phòng khóc, cô không hiểu sao mình lại yếu đuối như vậy.
...
Phong Kha và Tiểu Vy nhận ra anh và cô đều có buồn phiền, nên cũng không dám làm phiền cả hai.
Sau khi anh giao Tiểu Vy và Phong Kha cho quản gia, bản thân đến công ty nhưng trong đầu vẫn nhớ đến cô.
...
Trưa.
Trong phòng anh nhớ cô như muốn điên lên, muốn đến thăm cô thì Phong Đằng gọi điện đến.
"Có gì sao? "Anh bắt máy.
[ Đến bệnh viện nhanh, Kỳ Thư bị tai nạn đanh cấp cứu]
"Cái gì? "
Mạc Tư nghe xong, vội vàng chạy đến. Cô làm sao mà bị tai nạn chứ?
Chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất, anh thấy Phong Đằng và Châu Nhi ở bên ngoài phòng cấp cứu. Anh vội chạy lại, vừa thở vừa hỏi:"Kỳ Thư, Kỳ Thư cô ấy sao rồi? "
"Đang cấp cứu, nghe người đụng phải cô là do cô qua đường như người không hồn, làm anh ta thắng không kịp"Phong Đằng nói.
Mạc Tư ngạc nhiên, cô sao lại bất cẩn chứ?
Hai giờ sau.
Phòng cấp cứu cuối cùng mở ra, bác sĩ nói cô không sao rồi, nhưng lần sau nên chú ý hơn, sức khoẻ cô không được tốt còn mất ngủ, như vậy rất nguy hiểm khi ra đường một mình.
Tim Mạc Tư gần như không đập một nhịp. Anh sợ mất cô... rất sợ.
"Châu Nhi, em về nhà Tư chăm sóc hai đứa nhỏ giúp anh"Phong Đằng nhìn Châu Nhi nói.
Châu Nhi gật đầu, tuy cô lo lắng cho Kỳ Thư, nhưng cũng thể bỏ mặt hai đứa nhỏ một mình được.
Phong Đằng và Mạc Tư ở lại.
Phong Đằng đi làm các thủ tục còn Mạc Tư thì vội đến phòng của cô.
Nhìn cô nằm trên giường, lòng anh đau xót, sao anh vừa mới đi cô đã gặp chuyện rồi? Anh đáng lẽ không nên để cô một mình, nếu như vậy anh sợ mình mất cô.
...
Anh ngồi bên giường chăm sóc cô đến tối, Phong Đằng cũng về nhà lấy một số thứ rồi qua chỗ Châu Nhi canh chừng hai đứa nhỏ giúp Mạc Tư.
"Ưm... "
Anh ngồi bên cạnh nghe tiếng liền quay sang.
"Kỳ Thư, em tỉnh rồi"Anh vui mừng.
"T.. ư... sao anh.. ở đây? Đây.. là đâu? "Cô yếu ớt nhìn anh hỏi.
"Đây là bệnh viện, em qua đường không cẩn thận nên bị đụng, em có nhớ không? "Anh hỏi.
Cô khựng lại.. hình như sáng cô định ra ngoài mua ít đồ, lúc qua đường như người mất hôn nên... thật đáng sợ mà.
"Nước "
Anh quay sang lấy li nước, nhẹ nhàng đỡ cô dậy, giúp cô uống nước.
"Cảm ơn"Cô nói.
Anh không nói gì, để li nước sang một bên.
"Ngốc"Anh nhìn cô nói.
Cô không hiểu gì.
"Để anh đi gọi bác sĩ"Nói rồi anh quay đi, ra khỏi phòng.
Cô ngồi dựa vào đầu giường, anh chắc.. lo lắng cho cô lắm.
Bác sĩ nói cô không sao, khoẻ lại có thể xuất viện. Anh cúi đầu cảm ơn bác sĩ.
Cô và anh nhìn nhau, lại im lặng.
Anh đi lại, ôm cô vào lòng.
"Làm ơn, đừng xảy ra chuyện như hôm nay nữa, em biết anh lo lắm không? "Lúc nghe cô bị tai nạn, anh dường như thấy thế giới đứng lại vậy, cô là tất cả với anh, cô xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao chứ?
Cô im lặng. Đối với anh, cô quan trọng đến vậy sao?
"Đừng xảy ra chuyện gì nữa, hứa với anh được không? Anh sợ mất em lắm.. sợ lắm... "Anh đau lòng nói.
"V.. âng"Cô nhỏ giọng trả lời, làm sao đây, người đàn ông này cứ làm cô yếu đuối và yêu đến như vậy chứ?
Anh cúi xuống, hôn lên đôi môi cô một nụ hôn dài, nụ hôn này nói lên... cô là của Mạc Tư anh.
...
Cô dần khoẻ lại, anh đành làm thủ tục xuất viện cho cô.
Anh đưa cô về nhà, anh muốn đưa cô về nhà mình nhưng cô không muốn. Đành đưa cô về lại căn hộ, anh thật muốn chăm sóc, và bên cạnh cô 24/24, anh sợ cô xảy ra chuyện gì mất.
Hôm nay Vũ Thiên gọi điện đến, do Vũ Thiên bận túi bụi không biết cô xảy ra chuyện, hôm nay mới biết nên gọi điện hỏi thăm cô.
Điện thoại rung lên, cô nhìn anh đang bên cạnh, Vũ Thiên gọi cô nên nghe chỗ khác vậy.
Cô đứng dậy, cầm điện thoại ra ngoài.
Anh cảm thấy kì lạ, ai gọi mà cô ra ngoài như vậy chứ? Còn tránh anh nữa.
Bên ngoài, cô bắt máy trả lời:"Alo, có gì không Vũ Thiên"
[ Kỳ Thư hả? Em khoẻ chưa? Anh bận quá không biết em xảy ra chuyện, xin lỗi vì không đến thăm em được ]
"Không sao đâu, em cũng xuất viện rồi"Cô vội trả lời, thì ra là vậy. Hèn gì dạo này coi cũng không thấy Vũ Thiên, thì ra là anh ấy bận.
[ Vậy sao, anh giải quyết công việc rồi đến thăm em nhé ]
"Vâng"Cô trả lời.
Nói thêm vài câu, cô cúp máy, anh còn bên trong nên không tiện nói nhiều qua điện thoại.
Cô bước vào, anh vẫn đang ngồi đó.
"Ai gọi em vậy?"Anh ngẩn đầu lên hỏi.
"Mẹ"Cô trả lời.
Anh cau mày, em nói dối anh sao Thư? Gương mặt em có in rõ hai chữ nói dối kìa.
Cô không nói gì nữa, vội ôm đồ vào phòng tắm, đứng đó nữa lộ mất.
Đợi cô vào phòng tắm, anh lấy điện thoại cô ra mở nhật kí cuộc gọi. Vũ Thiên? Người này vừa gọi cho cô sao?
Anh ghi lại số điện thoại của Vũ Thiên vào tờ giấy, rồi để lại điện thoại cô về chỗ cũ, để cô biết cô sẽ giết anh mất.
Cô tắm xong, vừa đi ra vừa lau tóc, nhìn anh đang ngồi coi tài liệu kia.
"Nè, anh định để hai đứa nhỏ một mình vậy sao? "Cô thật không hiểu sao, anh cứ theo cô mãi, còn Phong Kha và Tiểu Vy không biết anh để hai đứa nhỏ lạc trôi đâu mất rồi.
"Em yên tâm, hai đứa nhỏ bây giờ cần Đằng với Châu Nhi hơn"Anh thản nhiên nói, có ai biết là hai đứa nhỏ đã được anh cho đi du lịch cùng Phong Đằng và Châu Nhi chứ, để cả bốn đi du lịch, không gian còn lại là của cô và anh.
Cô nhìn anh đầy nghi ngờ, Mạc Tư.. anh làm cái gì rồi phải không?
Cô sấy tóc khô rồi nằm xuống giường, không quan tâm anh. Cô cần ngủ, anh cần gì kệ anh.
Anh chỉ biết lắc đầu với cô, ôm tài liệu ra ngoài, tắt đèn giúp cô.
...
Đến khuya, cô nằm lăn qua lăn lại, phòng khách vẫn sáng đèn, anh vẫn còn làm việc sao?
Đưa tay lấy điện thoại, trời ạ mười hai giờ rồi đấy.
Không nhịn được, cô đi ra ngoài phòng khách. Vẫn thấy anh ngồi đó cùng tấm tài liệu kia.
"Anh không định ngủ sao? "Cô đi lại hỏi.
"Lát anh ngủ, em đi ngủ đi"Anh bỏ tài liệu sang một bên, đưa tay kéo cô vào lòng nói.
"Không, anh không đi ngủ em cũng không ngủ"Cô bĩu môi, làm việc thì sáng làm, thức khuya vậy có gì tốt chứ?
Anh nhìn cô đầy tà mị, xoay người đè cô xuống sofa.
"Nè anh làm gì vậy?"Anh không định.. ở đây đấy chứ?
"Đêm nay anh và em không ngủ đi"Anh nói, rồi cúi xuống hôn đôi bé nhỏ của cô, tay luồng vào chiếc áo ngủ của cô.. và sau đó(... sau đó, sau đó... Em Chưa 18)
...
Cô bị anh ăn sạch cả đêm, sáng dậy hạ thân đau. CMN, Mạc Tư anh là đồ khốn, mỗi lần 419 làm cô đau muốn ch.ết, hận anh hận anh.
Anh thấy cô dậy, mỉm cười nói buổi sáng. Ai ngờ bị cô đấm một cái vào bụng:"Đồ đáng ghét, đau cả người CMN em rồi"Cô tức giận.
Anh vuốt ve.
"Rồi rồi, nước anh chuẩn bị rồi, em đi ngâm mình đi, sẽ hết đau"Anh nhẹ nhàng nói, rồi ôm cô vào phòng tắm.
Ngâm mình trong nước, cô thấy đỡ đau hơn. CMN anh mà không chuẩn bị nước cô cho anh làm thái giám luôn.
Anh bên ngoài chỉ biết lắc đầu, ai biểu cô mê người như vậy... làm anh cuồng nhiệt cả đêm chứ. (Mập: Giỏi ăn con gái nhà người ta quá)
Cô tắm xong ra ngoài, cùng anh ăn sáng.
Ăn xong, anh đến công ty, còn cô ở nhà.
Anh thật sự muốn kết hôn với cô, cứ như vậy thật phiền phức mà, cưới về cô còn làm thiếu phu nhân, làm vợ anh, làm mẹ của các con anh nữa chứ.
Cô ở nhà, thấy anh đi qua đi lại cũng thấy phiền phức, chuyện kết hôn anh vẫn đề cập đến, nhưng cô.... còn có thể kết hôn sao?
...
Vài ngày sau, Vũ Thiên hay hẹn cô đi ăn sáng, cà phê. Nên cô hay đi ra khỏi nhà sớm, làm anh nghi ngờ bám theo, mấy hôm nay cô rất lạ, cứ đi đi về về mãi.
Anh bám sau cô, thấy cô hẹn cùng một người đàn ông trong tiệm cà phê, cười nói vui vẻ, nhịn không được giận đi vào, nắm cổ áo Vũ Thiên quát:"Vợ tôi, ai cho anh đụng"
Cô đơ người.
Vũ Thiên bất ngờ.
Cô vội lôi Mạc Tư ra.
"Anh bỏ tay ra"Cô quát.
"Em vì thằng này mà lớn tiếng với anh? "Anh tức giận nhìn cô.
"Anh... "Cô trợn mắt, tức giận bỏ đi. Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét aaaa~.
Nhìn cô đi, anh bực tức quay sang trợn mắt nhìn Vũ Thiên:"Tốt nhất, nên tránh xa Kỳ Thư của tôi ra"
"Anh làm cái quái gì vậy? Tôi có gia đình rồi, hôm nay hẹn Kỳ Thư chủ yếu muốn nhờ cô ấy đến làm bạn với vợ tôi thôi, cô ấy đang mang thai"Vũ Thiên cũng tức giận.
CMN, cái quái gì vậy?
Anh bỏ Vũ Thiên ra, vội chạy theo cô, lần trước là cô hiểu lầm, lần này lại là anh... lần trước là một năm, lần này....
Cô vừa đi vừa tức giận anh, đồ đáng ghét Mạc Tư, anh đi ch.ết đi.
Mạc Tư vội chạy tìm cô, CMN sao cô đi nhanh vậy chứ?
Chạy nhanh đi tìm cô, cuối cùng anh cũng thấy cô.
"Kỳ Thư"Anh vội nắm lấy tay cô.
"Bỏ ra"Cô quay sang tức giận.
"Kỳ Thư nghe anh nói.. "
Cô tức giận, giựt tay ra khỏi anh hầm hực bước sang đường.
Bíp... bíp... bíp tiếng còi của chiếc xe hơi vang lên.
Cô quay đầu nhìn, chiếc xe đó nó đang lao đến chỗ cô.
"Kỳ Thư, cẩn thận!! "
Một lực mạnh đẩy cô sang một bên, làm cỗ ngã xuống đường.
Rầm!! Anh bị chiếc xe hất văng ra xa.
Cô bàn hoàng, anh.... anh... đang nằm trên vũng máu.
Cô dùng sức bò lại chỗ anh, sao lại như vậy? Sao lại như vậy chứ?
"Tư... cố lên.. cứu.. giúp tôi gọi cấp cứu, giúp tôi... "Cô vừa khóc vừa nói.
Anh đưa tay lên, sờ vào má cô:"Anh.. không.. thể... cùng.. em kết.. hôn.. rồi"
"Em đồng ý, đồng ý kết hôn với anh, anh đừng ngủ mà.. đừng ngủ"Cô vừa khóc vừa nói, dùng lực lay anh.
Mắt anh.. nó chỉ muốn nhắm lại, xin lỗi Kỳ Thư.. anh.. buồn ngủ quá.
Tay anh buông xuống, cô gần như cảm thấy thế giới sụp đổ vậy.
"KHÔNG, ANH ĐỪNG NGỦ, ĐỪNG NGỦ MÀ"
...
Bệnh viện.
Cô ngồi ôm mình trên hành lang bệnh viện, anh còn cấp cứu trong đó. Tư à, anh đừng xảy ra chuyện mà, đừng xảy ra chuyện gì mà. Em đồng ý kết hôn với anh mà, đừng xảy ra chuyện mà.
Cả người cô đầy máu, đó là máu của anh, cô ngồi đó, vừa khóc vừa lo cho anh, y tá đi qua đau xót thay.
Sau vài giờ, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Hai chân cô run run, đi lại đến chỗ bác sĩ.
"Bác sĩ... anh ấy... "
"Bệnh nhân không sao, đã qua cơn nguy kịch rồi. Nhưng... sau này có thể bệnh nhân sẽ không đi lại được như trước"Bác sĩ nói.
"Không thể đi lại... không.. thể... "Cô chưa nói xong câu đã ngất vì kiệt sức.
"Nè, cô gì ơi, cô gì ơi"
...
"Tư à, ăn cháo đi"Cô nhìn anh nói.
"Em đi đi"Anh lạnh nhạt.
"Tư... "
"Anh nói em đi"Anh quát.
Cô thở dài, quay đầu bước đi. Từ lúc anh tỉnh lại, biết mình không thể đi lại liền như vậy. Do cô, tất cả do cô, là do cô hại anh thành kẻ tàn phế. Cô đáng ch.ết, cô đáng ch.ết mà.
...
"Tư... "
"Đi" Anh vẫn vậy.
Cô thở dài, bây giờ đợi anh khoẻ lại, còn việc gì cô tính sau. Cũng hai tuần rồi, anh đều như vậy, ăn uống lại không đầy đủ nữa, cô thật sự rất lo. Cứ như vậy sẽ...
Cô mệt mỏi về nhà, Tiểu Vy lúc này thấy cô về nhà liền đi đến ôm chầm cô.
"Mama về rồi, mama baba khoẻ chưa? "Tiểu Vy ngây ngô hỏi.
Cô im lặng. Cúi xuống ôm Tiểu Vy.
"Mama... xin lỗi"
"Mama"Mama sao vậy? Baba lại ức hϊế͙p͙ mama sao?
"Cho mama, ôm con một lát đi"Cô nhỏ giọng, ôm chặt Tiểu Vy, cô hại anh thành kẻ tàn phế, cô nên nói sao với con bé đây?
"Mama... "Baba, lần này baba đùa quá trớn rồi.
...
Vẫn như mọ hôm, cô mang cháo vào bệnh viện cho anh, hi vọng hôm nay anh có thể ăn hết cháo, anh cứ nói cô đi, cháo thì cũng không ăn, làm cô lo ch.ết được.
Mở cửa phòng bệnh ra...
"Tư.. em.. "
Sao trong phòng không có ai? Anh đâu? Anh đi đâu rồi?
Kỳ Thư vội chạy đi tìm anh, anh đi đâu chứ? Không lẽ anh ngồi xe lăn đi rồi sao, anh đâu mất rồi chứ?
Cô chạy khắp bệnh viện tìm anh. Anh đi đâu chứ? Tình trạng của anh đâu thể đi xa được chứ?
Đang chạy đi tìm anh thì điện thoại cô run lên.
Cô lấy điện thoại ra, Tiểu Vy gọi, có chuyện gì sao?
"Có chuyện gì sao Tiểu Vy, mama đang bận"Cô vừa đi vừa nói.
[ Mama, mama về nhà đi, cháy.. cháy nhà.. nhà bếp cháy.. cháy.. mama mama về nhà đi ]
"Tiểu Vy, bình tĩnh, mama về liền"Cô hấp tấp quay đầu chạy đi, sao lại cháy chứ?
Chạy về căn hộ, cô thấy cứu hoả đã đến, căn hộ của cô vẫn đang cháy.
"Tiểu Vy, Tiểu Vy con bé chưa ra sao? "Cô nhìn xung quanh, con bé còn bên trong.
Cô vội xuyên qua mọi người, chạy vào căn hộ.
Lính cứu hoả không kịp ngăn cô lại, cô đã chạy vào trong đám lửa.
Chạy vào trong, sao cháy lớn như vậy chứ?
Cô vội lấy khăn tay ra, tìm chai nước đổ lên chiếc khăn, không nên hít nhiều khói, không thì không xong mất.
Cô chạy vào trong bếp, Tiểu Vy con bé đây rồi.
"Tiểu Vy, Tiểu Vy"Cô chạy lại, để chiếc khăn ướt kia cho Tiểu Vy, con bé ngất rồi, hít nhiều khói lắm sao?
Cô ôm Tiểu Vy chạy ra, nhưng thanh gỗ phía trên rơi xuống.
"Á"Cô giật mình hét lên. Bây giờ cần đưa Tiểu Vy đến bệnh viện, không thì không xong mất.
Lửa càng ngày càng cháy to, khói mù mịt che hết cả tầm nhìn.
"Khụ.. khụ.. khói nhiều quá, Tiểu Vy, con cố lên"Cô vừa ho, vừa ôm Tiểu Vy nói.
Tránh được lửa, cô chạy ra ngoài. Mọi người cùng kịp giúp cô, đưa cô và Tiểu Vy ra ngoài.
"Cứu.. con bé... "
...
Bệnh viện.
"Tiểu Vy, Tiểu Vy"Cô giật mình ngồi dậy. Tiểu Vy đâu? Tiểu Vy đâu rồi?
"Mama"Tiểu Vy đi vào. Phía sau là... anh.
Tiểu Vy, con bé không sao.. may quá!
Tiểu Vy vừa đi lại thì cô đã ôm con bé vào lòng.
"Con có sao không? Có bị thương không? "Cô lo lắng hỏi.
"Mama, con không sao"Tiểu Vy trả lời.
"Đồ ngốc, làm mama lo ch.ết được"Cô vừa khóc vừa nói, Tiểu Vy như sinh mạng của cô, con bé xảy ra chuyện cô sống sao nỗi chứ?
Anh lúc này đi vào.
"Con bé không sao rồi, em đừng lo"Anh lên tiếng.
Cô bất ngờ ngẩn đầu lên, giọng của anh sao? Anh đi đâu chứ?
Cô quay đầu, nhìn thấy anh... đang đứng.
"Anh... anh đi được? "Cô lấp bấp, không phải anh...
"Anh xin lỗi"Anh cúi đầu nói.
"Anh lừa tôi? "Giọng cô bỗng trầm lại.
"Anh... "
"Mama"Tiểu Vy lên tiếng.
Cô nhìn Tiểu Vy, con bé.. biết sao?
"Con biết chuyện này? "Cô nghiêm mặt nhìn Tiểu Vy.
"Con.. xin lỗi"Tiểu Vy cúi đầu.
"Tốt! Tốt lắm, hai người xem tôi là trò đùa sao? Hay là con rối?" Kỳ Thư bỗng nói lớn. Anh lừa cô thì cô không nói, còn ngay cả con gái mình... sao cô luôn bị lừa dối chứ?
"Mama/Kỳ Thư"Tiểu Vy và anh đồng thanh, lần này.. cả hai đùa quá trớn rồi.
"Đi, đi hết cho tôi, đi"Cô đưa tay chỉ ra cửa, tốt nhất là đi hết đi, đừng để tôi thấy mặt hai người.
Tiểu Vy cúi mặt đi lại chỗ anh, cả hai ngậm ngùi ra khỏi phòng.
Cô giận đến bật khóc, chùm mền lại khóc nức nở như đứa trẻ lạc đường vậy. Tại sao anh lừa cô chứ? Cả Tiểu Vy nữa, tại sao?
Bên ngoài.
"Baba, mình đùa quá trớn làm mama giận rồi"Tiểu Vy nhìn anh nói, baba tự dưng nói dối mama, làm Tiểu Vy phải phối hợp theo luôn, và giờ.. bị giận hết cả hai.
Anh chỉ biết thở dài, anh đâu ngờ chuyện nó ra như vậy chứ...