Chương 11
Tạ Âm Lâu đứng trên cầu thang chạm khắc gỗ, trên người là chiếc sườn xám thêu màu trắng, mái tóc dài dùng một chiếc trâm ngọc đơn giản vấn lên. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ phủ lên dáng người của cô, làn da trắng như ngọc sứ, mỏng manh dễ vỡ đến mức như chỉ cần thở mạnh một chút là sẽ tan biến ngay.
Cô dừng lại một lúc rồi bước xuống cầu thang, sau đó đi từng bước về phía ánh nắng mặt trời chiếu rọi.
Suốt cả quá trình này, mọi người trong phòng khách đều im lặng.
Cho đến khi Tạ Âm Lâu đứng yên, gật đầu chào hỏi mọi người, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười tươi: “Đã để mọi người chờ lâu rồi.”
Những giọng nói đầy sự châm chọc khi nãy biến mất ngay lập tức, lúc này phó đạo diễn ghi hình hiện trường bước ra, nói: “Mọi người đến đủ rồi thì bắt đầu thôi, cô Tạ mau ngồi xuống đi.”
Đôi mắt Tạ Âm Lâu nhìn quanh nửa vòng, tìm được ghế sô pha của mình.
Lúc cô ngồi xuống, Mạnh Thơ Nhụy còn đặc biệt nhìn sang, trông thấy Tạ Âm Lâu vẫn mặc chiếc sườn xám trước đó, có điều những bông hoa bị đứt chỉ ở vạt áo trước đã biến mất, ở chỗ đó đã được thêu lên mấy đóa mẫu đơn màu trắng nhạt, nhìn không ra dấu vết chỉnh sửa.
Mạnh Thơ Nhụy lặng lẽ nắm chặt quạt gấp, ống kính của nhiếp ảnh gia vừa lóe lên cô ta liền dời tầm mắt đi.
Trong phần tương tác đầu tiên với các vị khách mời, chương trình đã sắp xếp trò chơi rút thăm trúng thưởng.
Mỗi tấm thẻ đều có những câu hỏi khác nhau về thêu thùa, phần trả lời dựa theo số thứ tự của viên xúc xắc được ném ra, hồi nhỏ Tạ Âm Lâu đã được chơi trò này, dù có nhắm mắt cô cũng có thể ném ra số sáu, vậy nên cô trở thành người trả lời câu cuối cùng.
Ống kính hướng về phía Mạnh Thơ Nhụy xui xẻo, trên thẻ viết: 《Bắt đầu tìm hiểu về văn hóa sườn xám từ khi nào?》
Mạnh Thơ Nhụy đọc xong tấm thẻ trong tay, cười tươi như hoa, nói: “Là từ lúc tôi gặp được nữ thần mới bắt đầu tìm hiểu.”
Vì tạo hiệu ứng cho chương trình, bên cạnh có người tiếp lời: “Nữ thần?”
“Là nữ thần Khương Nại.”
Mạnh Thơ Nhụy không chút kiêng dè nhắc tới chuyện này trong chương trình, vốn dĩ cô ta dựa vào độ hot của người trong giới giải trí nên đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Cô ta tỏ ra rất ngưỡng mộ, như thể đã sùng bái từ lâu, hồi tưởng lại: “Đến bây giờ tôi vẫn còn ấn tượng sâu sắc khi được gặp nữ thần Khương Nại. Năm đó tại liên hoan phim quốc tế, cô ấy mặc chiếc sườn xám màu tím khiến toàn bộ khán giả trong hội trường phải sững sờ... Thực sự rất đẹp, sau đó tôi đã cẩn thận nghiên cứu, sườn xám của nữ thần là tác phẩm 《Điệp》 của nhà thiết kế hàng đầu thế giới Quan Sơn.”
“《Điệp》 đã sử dụng loại vải di sản văn hóa vật thể để thêu ba mươi sáu con bướm, trong đó có mười loại tơ tằm màu sắc khác nhau.”
Mạnh Thơ Nhụy nói ra được mười màu sắc trước ống kính, hiển nhiên là đã thuộc lòng như bài tập về nhà.
Tống Thước xen vào: “Hóa ra cô vì người này nên mới yêu văn hóa sườn xám sao?”
Mạnh Thơ Nhụy quay sang nhìn cô ta, dịu dàng nói: “Tôi yêu sườn xám, cũng muốn trở thành một nữ thần và một diễn viên xuất sắc, cô ấy là giấc mơ lớn nhất của tôi.”
Theo sự sắp xếp của chương trình, khi nói đến đây khách mời tiếp theo có thể đặt câu hỏi.
Ai ngờ có người khẽ cười.
Mạnh Thơ Nhụy ngạc nhiên nhìn sang, thấy là Tạ Âm Lâu, cô ta lập tức bắt bẻ điệu cười của cô: “Cô cười cái gì, tôi đã nói gì sai sao?”
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Âm Lâu, cô cong khóe môi lên: “Nói sai về bộ sườn xám rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Thơ Nhụy chính là không thể nào, ánh mắt của cô ta đột ngột trở nên lạnh lùng: “Tôi nói sai? Vậy để người trong nghề là cô Tạ đây nói thử xem tôi sai chỗ nào?”
“Số bươm bướm trên bộ sườn xám “Điệp” có tổng cộng ba mươi bảy con, con nhỏ nhất thêu ở bên hông sau, dùng sợi tơ màu hồng tương tự màu vải thêu lên.”
Giọng nói của Tạ Âm Lâu rất rõ ràng, truyền vào tai tất cả mọi người ở đây.
Mạnh Thơ Nhụy vẫn không tin: “Cô đừng có nói bậy.”
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu khẽ xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay, dưới hàng lông mi cong vút là sự chắc chắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, tác phẩm “Điệp” của nhà thiết kế hàng đầu thế giới Quan Sơn đang được treo trong cửa hàng của cô, đó là món quà sinh nhật tuổi mười tám mà người mẹ ảnh hậu ở nhà tặng cho cô.
Tạ Âm Lâu yêu thích nó đến mức không nỡ buông tay, nên cô đã nghiên cứu thấu đáo từng chi tiết trên chiếc sườn xám từ lâu rồi.
Mắt thấy tình hình đang rơi vào lúng túng, một vị khách mời khác trong giới văn hóa phi vật thể được biết đến với cái tên Mr. Tamagawa - Triệu Hàm Thanh đứng ra nói một câu: “Tôi nhớ rồi... Mặt sau của sườn xám có một con bướm nhỏ phe phẩy vẫy cánh, hình như là sau cuộc đấu giá của ảnh hậu Khương Nại cô ấy đã mời chuyên gia thêu lên.”
Lần này sắc mặt Mạnh Thơ Nhụy trở nên cứng đờ, lớp mặt nạ dịu dàng cũng sắp không duy trì được nữa.
Tạ Âm Lâu không thể bị đánh bại, nhưng đối với những người ngu xuẩn thì sự nhẫn nại của cô cũng có giới hạn, giọng điệu của cô cũng nhẹ nhàng trầm xuống: “Cô Mạnh nói sai chuyện này vẫn có thể chấp nhận được, dù sao mấy thông tin trên mạng cũng không thể tin tưởng hoàn toàn.”
Nói xong, ánh mắt của cô hướng về phía Mạnh Thơ Nhụy, khẽ mỉm cười, rất rõ ràng là đang đánh vào mặt người ta nhưng còn khiến người ta phải cảm ơn ngược lại.
Cô ta đã được cứu.
Bị kẹt giữa mấy ống kính chụp ảnh nên Mạnh Thơ Nhụy chỉ có thể nhịn xuống, nói: “Cảm ơn cô.”
......
Trong chương trình tiếp theo, các khách mời lần lượt trả lời xong câu hỏi trên tấm thẻ, không còn sóng gió gì nữa.
Chờ thu hình xong, người đầu tiên đứng dậy hất mặt bỏ đi chính là Mạnh Thơ Nhụy.
Tất cả mọi người đều giả vờ như không thấy chuyện gì xảy ra, Tạ Âm Lâu cũng lên lầu nghỉ ngơi, vừa mới thay bộ sườn xám thêu ở trong phòng thay đồ ra xong, Dư Oanh liền đẩy cửa bước vào, bắt đầu cười điên cuồng: “Mạnh tiểu hoa dám nhắc tới ảnh hậu nhà cậu ở đây, đúng là xứng đáng được nổi tiếng nhất trong số khách mời!”
Bàn tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu đặt bộ sườn xám lên thành ghế, đầu ngón tay cô sửa sang lại cổ áo, hé môi hỏi: “Cậu đã nói với nhiếp ảnh gia chưa?”
“Nói rồi, đừng chụp góc chính diện của cậu khi ghi hình chương trình.”
Dư Oanh biết góc chính diện của gương mặt cô ở một góc độ nào đó có nét rất giống với gương mặt tuyệt đẹp của ảnh hậu, cho nên bình thường khi lộ mặt cô cũng không cho người khác chụp, chuyện này đã được sắp xếp thỏa đáng từ lâu rồi.
Nói đến đây cũng không thể không cảm khái Tạ Âm Lâu thật biết cách đầu thai.
Người bình thường chỉ có thể hâm mộ hoặc ghen tị.
Mà lúc mới quen, Tạ Âm Lâu thực sự là một người đẹp nhưng không tự biết, đối với việc này còn cười nói: “Cuộc sống chỉ có ba vạn ngày... Tôi chỉ mượn một phần da dẻ của mẹ tôi thôi chứ có gì đâu.”
Chỉ với câu nói này Dư Oanh đã hạ quyết tâm kết giao với nàng tiên nữ coi tất cả chúng sinh đều bình đẳng!
Lúc này Tiểu Tiên Nữ nói với cô ấy: “Chiếc sườn xám độc nhất này bị người ta cố tình cắt chỉ. Trước khi ghi hình tớ đã sử dụng phương pháp thêu Tô Châu cổ đại để thêu lại một đóa mẫu đơn, sản phẩm độc nhất e là bị hỏng rồi, cậu mang cho đạo diễn xem đi.”
Dư Oanh giật mình, lúc này mới biết đầu đuôi câu chuyện từ miệng Tạ Âm Lâu.
Cô ấy nhất thời nổi trận lôi đình: “Đang yên đang lành sao tự nhiên sản phẩm độc nhất lại bị cắt chỉ? Nếu như không có nhân viên làm chứng ở đây, có phải cậu sẽ bị gán tội danh hủy hoại sản phẩm chương trình không? Mạnh Thơ Nhụy còn cố ý lấy chuyện sườn xám để khiến cậu thấy ghê tởm, đây là cố ý làm chuyện xấu để hại cậu xấu mặt!”
Tạ Âm Lâu cong môi, nói: “Ừm, cho nên trong chương trình tớ cũng làm cho cô ta xấu mặt.”
Dư Oanh không kìm nén nổi sự tức giận, cô ấy cầm bộ sườn xám ở trên ghế đi ra ngoài: “Tớ đi tìm đạo diễn.”
Cô ấy vừa đến tìm đạo diễn, không ngờ người đại diện của Mạnh Thơ Nhụy là Đàm Lỵ cũng mới từ bên đạo diễn trở về.
Vừa vào phòng ngủ ở tầng bốn, cô ấy đã thấy Mạnh Thơ Nhụy ngồi bên mép giường, cầm kéo cắt xé chiếc sườn xám đã được chứng thực của Tô Tú, giống như muốn trút hết sự tức giận của mình lên nó.
Đàm Lỵ bước tới khuyên cô ta bớt giận: “Tạ Âm Lâu chẳng qua chỉ là một người nghiệp dư, cố ý lộ mặt trong chương trình vì muốn có thêm vài cảnh quay nên mới khiến cô bị chú ý.”
Mạnh Thơ Nhụy hung hăng ném kéo xuống đất, lạnh mặt nói: “Tôi thật sự rất khó chịu với cô ả Tạ Âm Lâu phiền phức này, tại sao chỗ nào cũng có sự xuất hiện của cô ta? Lúc trước còn dựa vào việc nhảy múa rồi thổi phồng tin mình là đệ nhất mỹ nhân cổ điển. Ai trong giới mà không biết tôi mới là bản sao của Khương Nại trong làng giải trí chứ? Một đứa bắt chước như cô ta mà cũng xứng tranh giành với tôi sao!”
Đàm Lỵ nhíu mày: “Chương trình lần này nghe nói là đạo diễn đặc biệt mời cô ấy tham gia.”
“Chị Lỵ, tôi không muốn tiếp tục ghi hình nữa.” Mạnh Thơ Nhụy oán giận nói một câu, nhưng trong lòng cô ta biết chương trình văn hóa truyền thừa nổi tiếng mà đài tin tức này đưa ra đã thu hút không ít các ông lớn đầu tư vào, đến lúc đó có thể tưởng tượng được sức mạnh tuyên truyền của mạng lưới internet.
Rõ ràng là những người có thể đến tham gia chương trình này thì sau khi phát sóng sẽ không thiếu cơ hội tiếp xúc.
“Bác của cô đã đầu tư vào đây một khoản nên mới lấy được vị trí trong danh sách khách mời minh tinh cho cô, Thi Nhụy, cô đừng tùy hứng, chỉ với một người bình thường không có chỗ dựa vững chắc như Tạ Âm Lâu không thể so sánh với cô đâu.”
Đàm Lỵ khuyên cô ta nên bình tĩnh lại, lại nói tiếp: “Chuyện chiếc sườn xám đặc biệt kia, tôi thay cô giải quyết.”
Mạnh Thơ Nhụy không quan tâm, làm hỏng một món đồ đặc biệt cũng không phải không bồi thường nổi.
Cho dù đạo diễn biết cô ta nhắm vào Tạ Âm Lâu trong chương trình thì đã sao, chẳng lẽ anh ta có thể vì một người bình thường mà ra mặt?
Đúng lúc này, trợ lý bên ngoài đột nhiên đẩy cửa bước vào, Đàm Lỵ nhíu mày định mắng thì nghe thấy: “Có nhà đầu tư tới thăm... Là vị Phó tổng kia, lần trước chị Thơ Nhụy suýt chút nữa đã lấy được quyền làm gương mặt đại diện cho thương hiệu của công ty này.”
——
Phó Dung Dữ ghé thăm trong lúc đi dự hội nghị, người đầu tiên cảm thấy mừng rỡ chính là đạo diễn Trần Nho Đông.
Vốn dĩ chương trình này có thể thuận lợi quay phim đều là nhờ Phó Dung Dữ, Trần Nho Đông nhiệt tình nghênh đón đại boss vào biệt thự, dẫn đường cho anh tham quan phong cảnh nơi quay phim.
Thư ký mặc âu phục đen đứng bên cạnh mỉm cười: “Lần này Phó tổng tới có chuẩn bị cho mọi người chút bánh ngọt.”
Kể cả là bánh ngọt cũng được đặt từ câu lạc bộ Đàn Cung.
Những người thường xuyên lui tới câu lạc bộ đều biết bánh ngọt trong Đàn Cung là do đầu bếp nổi tiếng làm, phải đặt trước ba ngày mới có thể ăn được, cũng không giao đến tận nơi.
Cho nên khi thư ký dặn dò người đem bánh ngọt tinh xảo bày biện ở phòng khách, ánh mắt Trần Nho Đông nhìn Phó Dung Dữ lại thay đổi.
Anh ta có thể cảm nhận được phiên bản hiện thực này tiêu xài xa hoa, ngông cuồng!
Sống mũi Phó Dung Dữ đeo kính viền vàng, đôi mắt dưới tròng kính cực kỳ bình tĩnh nhưng lại tỏa ra một áp lực không thể xem nhẹ, anh đảo mắt quanh phòng khách nửa vòng, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Đã tới đủ rồi sao?”
Trần Nho Đông nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu bảo trợ lý gọi các khách mời xuống.
Lúc này Mạnh Thơ Nhụy mặc một bộ váy dài mềm mại chậm rãi xuất hiện. Cô ta bước dọc theo cầu thang, trên mặt đã trang điểm lại lần nữa, lúc nhìn thấy Phó Dung Dữ cũng không hề giận chó đánh mèo chuyện anh từ chối lời phát ngôn của mình, chủ động đến bắt chuyện: “Phó tổng đến thăm trường quay sao không nói trước cho em biết một tiếng.”
Trần Nho Đông nghĩ thầm, khó trách Phó tổng tôn quý chạy tới thăm trường quay, thì ra nguyên nhân ở đây.
“Cô và Phó tổng quen nhau à?”
Mạnh Thơ Nhụy liếc nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Phó Dung Dữ, gương mặt tinh xảo của anh không giống với những kẻ phải dựa vào chuyên gia trang điểm để che giấu khuyết điểm, thực sự hoàn mỹ giống như một bức tượng điêu khắc tinh tế.
Không có người phụ nữ nào không thèm muốn khuôn mặt này, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, vừa muốn nói...
Thư ký bên cạnh Phó Dung Dữ bèn hỏi: “Đạo diễn Trần, vị này là?”
Trong nháy mắt, nụ cười tự tin của Mạnh Thơ Nhụy cứng đờ.
Trần Nho Đông tiếp lời: “Mạnh Thơ Nhụy, cô Mạnh là ngôi sao khách mời của chương trình.”
Vị thư ký này họ Trần, dáng vẻ nhã nhặn hiền lành nhưng tính tình lại lạnh lùng: “Phó tổng nhà tôi đến thăm trường quay thì nói với cô Mạnh này làm gì? Cái giá của ngôi sao lớn thật đấy, chẳng lẽ chúng tôi muốn tới còn phải được sự đồng ý của cô ta sao?”
Những người ở đây cũng không ngờ sẽ thành ra thế này, ngay cả Trần Nho Đông cũng lắp bắp: “À, chuyện này...”
Mạnh Thơ Nhụy thân là minh tinh nên cũng không sợ hãi ánh mắt xung quanh, nhưng cô ta lại cảm thấy lòng mình như bị dao cắt, sắc mặt từ khiếp sợ đến thẹn quá hóa giận, cuối cùng không ở lại được nữa bèn xoay người đi lên lầu.
Vừa đúng lúc gặp Tạ Âm Lâu được trợ lý mời xuống.
Oan gia ngõ hẹp.
Mạnh Thơ Nhụy không dám đem nỗi tức giận trút lên Phó Dung Dữ, đột ngột quay sang phía Tạ Âm Lâu nói với vẻ hận thù: “Thứ thấp kém!”
Tạ Âm Lâu không hiểu nguyên do tại sao, đợi đến khi bước xuống cầu thang, nhìn thấy người đàn ông trong phòng khách cô cũng giật mình hai giây.
Trợ lý mời cô xuống nói là nhà đầu tư đến.
Phó Dung Dữ nhìn cô từ khoảng cách xa, đáy mắt lạnh lùng dần dần xuất hiện ý cười, không giống ánh mắt nhìn người lạ khi mới bước vào.
Nhưng có vết xe đổ của Mạnh Thơ Nhụy, Trần Nho Đông cũng không dám để các khách mời nữ tiếp xúc với vị đại gia này, nghiêm túc giới thiệu: “Phó tổng, vị này là nhà thiết kế sườn xám được chương trình đặc biệt mời tới, Tạ Âm Lâu.”
“Cô Tạ, vị này là nhà đầu tư chương trình của chúng ta.”
Trước mặt đạo diễn, Tạ Âm Lâu che giấu sự kinh ngạc đối với chuyện Phó Dung Dữ là nhà đầu tư chương trình, cũng làm bộ không quen biết anh, lễ phép giơ tay lên: “Xin chào, Phó tổng.”
Hầu như tất cả mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn sang, ăn ý nhìn về phía Trần Nho Đông.
Trần Nho Đông cho rằng Phó tổng quyền lực lại định không cho mặt mũi…
Ai ngờ lần này Phó Dung Dữ rất tự nhiên cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô gái trước mặt, xúc cảm mềm mại và mịn màng từ lòng bàn tay của cô truyền tới, anh khẽ xoa dọc theo đầu ngón tay trắng như tuyết của cô một cái, mang theo một luồng nhiệt nóng bỏng.
Nhận thấy động tác của anh, Tạ Âm Lâu cảm giác da thịt như phải bỏng, ngay cả vị trí trái tim dường như cũng nóng rực lên. Sau khi thu tay về, đầu ngón tay cô khẽ cuộn lại.
Trần Nho Đông vẫn chưa tìm được đề tài để tiếp chuyện: “Đúng rồi cô Tạ, cô thêu lại bộ sườn xám đặc biệt kia...”
“Có chuyện gì à?”
Người hỏi ông ta là Phó Dung Dữ.
“Sườn xám mà tổ trang phục chuẩn bị cho cô Tạ không may bị sứt chỉ, vì không muốn làm chậm trễ tiến độ ghi hình, cô ấy đã tự thêu hoa văn lên...”
Trần Nho Đông không muốn đắc tội với Mạnh Thơ Nhụy có chỗ dựa vững chắc, nên đã đẩy cô ta ra ngoài một cách hoàn hảo.
Theo lý thuyết, hoa văn thêu trên sản phẩm bị hỏng thì tổ trang phục có thể gửi cho nhà thiết kế ban đầu sửa lại, nhưng sau khi được Tạ Âm Lâu thêu lại cũng chưa chắc nhà thiết kế sẽ bằng lòng thu hồi.
Mà sườn xám đắt tiền của đoàn làm phim đều do Phó Dung Dữ đầu tư, Trần Nho Đông thấy anh mở miệng hỏi mới nhớ ra, mất mấy giây cân nhắc lợi ích xong, anh ta lựa chọn hy sinh Tạ Âm Lâu: “Phó tổng, việc này tôi sẽ bàn bạc với cô Tạ.”
“Không cần.”
Phó Dung Dữ dùng giọng điệu nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, khẽ nhìn về phía Tạ Âm Lâu nãy giờ vẫn im lặng.
“Tôi sẽ tự mình trao đổi chi tiết với cô Tạ về việc bồi thường sản phẩm.”
——
Trần Nho Đông không ngờ chỉ nói như vậy mà đã khiến Tạ Âm Lâu phải gánh nợ.
Anh ta không kịp cứu vãn, chỉ thấy Tạ Âm Lâu được Phó Dung Dữ mời đi cùng. Biệt thự kiểu Trung Quốc trong khu thắng cảnh Đào Khê không chỉ có một tòa, ở đối diện rừng hoa cách đó không xa còn có một biệt thự sáng đèn, ngoài cửa cũng có vệ sĩ canh giữ, mấy người không phận sự không vào được.
Tạ Âm Lâu bị đưa đến đây, nếu nói tối hôm qua nhìn thấy Phó Dung Dữ đến khu thắng cảnh tìm cô để đòi quà tạ lễ, cô có thể giả ngu, không đi đoán hành động của anh.
Nhưng hôm nay anh cố ý chạy tới thăm tổ chương trình, tâm tư của người đàn ông này đối với cô đã rất rõ ràng.
“Xem ra thứ mà cô Tạ nợ tôi giờ tính không rõ nữa rồi.”
Phó Dung Dữ tùy ý đặt áo khoác âu phục lên ghế sô pha, giọng điệu ẩn chứa sự trêu chọc kéo suy nghĩ đang phiêu du của Tạ Âm Lâu trở về, từ trong từng câu chữ có thể đoán ra anh cố ý làm vậy.
Đêm hôm đó cô đã nói cô không thích nợ ân tình.
Phó Dung Dữ lại thích cô phải thiếu nợ, đôi môi mỏng gợi lên chút ý tứ.
“Lời mời đến làm khách mời đặc biệt của chương trình, không phải cũng là ý của Phó tổng đấy chứ?”
Tạ Âm Lâu nhẹ giọng nói chuyện với anh, dáng vẻ giả vờ lép vế, hàng mi cong cong rũ xuống, thái độ đặc biệt mềm mỏng: “Phó tổng thật sự là người tốt việc tốt. Bội phục.”
Phó Dung Dữ hơi nghiêng người, ánh mắt dính chặt vào cô: “Tôi không phải người tốt đẹp gì.”
Như có hơi thở ấm áp xẹt qua vành tai, Tạ Âm Lâu giật mình ngước mắt, thấy anh đang c0i bỏ cúc áo, khôi phục lại dáng vẻ chính nhân quân tử hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Lần trước anh hỏi câu này là lúc ở biệt thự Hồ Đảo.
Tầm mắt Tạ Âm Lâu chuyển từ tay áo sơ mi trắng như tuyết của anh xuống xương cổ tay thon dài, như ý nguyện nhìn thấy hình xăm chữ Phạn màu đen, chỉ là có một vài chi tiết bị ẩn vào sau lớp vải.
Nửa ngày sau, cô mới cất giọng gần như thì thầm, nói với Phó Dung Dữ: “Hình xăm chữ Phạn của anh, tôi có thể đọc được một chữ.”
—Hết chương 11—
- -----oOo------