Chương 62
Ởtrong sảnh, giải đáp thắc mắc xong, đại phu quỳ mọp rời đi.
Phục Đình gấp gáp ra theo, đi đi lại lại dưới hiên mà chẳng có mục đích.
Mãi tới khi hỏi đại phu rồi, tin chắc rằng Tê Trì hoàn toàn bình an vô sự thì chàng mới thực sự yên tâm.
Chàng giơ tay sờ ngực, toan lấy túi rượu, nhưng mùa đông khắc nghiệt cần xua lạnh đã qua, không cần phải lúc nào cũng giữ tinh thần nên chàng không cất rượu trong ngực nữa.
Hoàng hôn buông, tà dương sắp tắt, kéo dài bóng chàng kéo dài ngay trước hành lang, chàng nhìn chiếc bóng của mình, bỗng cảm thấy buồn cười.
Cảm giác bản thân bây giờ như một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch chưa trải sự đời.
“Tam ca?” La Tiểu Nghĩa bỗng từ đâu ló ra.
Phục Đình liếc hắn, đứng thẳng người dậy, chỉnh lại vẻ mặt đường hoàng: “Lén lút gì đấy?”
La Tiểu Nghĩa cười ha ha: “Đệ đã nghe cả rồi.” Hắn chỉ chỉ hướng đại phu rời đi, mặt mày hớn hở.
Hắn đã tới doanh trại một chuyến, khi về khéo sao thấy đại phu vừa rời khỏi sảnh, còn tưởng vết thương của tam ca bị gì nên tính tới hỏi, nào ngờ lại hỏi được tin vui.
“Nói thật đi tam ca, có phải huynh sướng phát điên rồi đúng không?”
Phục Đình nói: “Ta là đệ chắc?”
La Tiểu Nghĩa xì một tiếng: “Đúng, xưa nay tam ca luôn chững chạc, dĩ nhiên sẽ chỉ thầm vui trong lòng.”
Phục Đình biết hắn lại đang chọc cười, nhưng hôm nay chàng cứ kệ hắn.
“Phải ăn mừng chứ nhể?” Bỗng La Tiểu Nghĩa hỏi.
Phục Đình liếc hắn: “Lại giở trò gì đấy.”
La Tiểu Nghĩa lập tức đứng đắn: “Có giở trò gì đâu huynh, từ sau khi cha mẹ qua đời huynh vẫn luôn một mình đến tận bây giờ, nay tẩu tẩu đã thêm con thêm cái cho huynh, sao có thể không chúc mừng được?”
Nghe hắn nhắc tới cha mẹ mình, Phục Đình mím môi.
La Tiểu Nghĩa lập tức nhận ra, xấu hổ cười gượng: “Đệ không nên bới chuyện này ra, cũng không có ý gì khác đâu, dù sao đệ cũng mừng thay tam ca.”
Hắn đi theo Phục Đình nhiều năm, nên biết rõ quá khứ của chàng hơn bất kỳ ai.
Cha mẹ Phục Đình mất sớm, nhưng chàng gần như chưa bao giờ nhắc đến quá khứ ấy.
Những người bên cạnh chàng kể cả thuộc hạ trong quân, thậm chí là quan viên hạ cấp, thì cũng chỉ có mỗi đệ đệ kết nghĩa là hắn đây biết rõ. Nay bất cẩn lỡ miệng, thực sự lúng túng.
“Tam ca, hay là uống một cốc đi.” Hắn đổi đề tài.
Phục Đình đứng một lúc, nói: “Cũng được, đi uống thôi.”
La Tiểu Nghĩa thấy chàng lên tiếng thì thoải mái hơn, vỗ đùi cái đét: “Được!”
Vừa nói vừa cười khà khà.
Trời sinh hắn có đôi mắt to tròn, lúc cười lại càng trở nên nổi bật.
Phục Đình nhấc chân đạp hắn: “Dẹp cái kiểu cười ấy đi.”
Không biết còn tưởng hắn mới là người có con.
***
Tê Trì ngồi trong nhà chính.
Mọi người vây xung quanh nàng.
Tân Lộ và Thu Sương cung kính bái lạy trước mặt nàng, hành lễ rất quy củ, sau khi đứng dậy thì cười rất tươi: “Chúc mừng gia chủ.”
Lý Nghiên đứng trước mặt nàng, khó tin nhìn vào bụng dưới của nàng: “Hay quá rồi cô ơi, cháu sắp có em trai, à không, có lẽ là em gái, mà dù sao thì cũng tốt cả.”
Tân Lộ và Thu Sương nghe cậu luống cuống nói thế thì che miệng cười.
Mấy ngày liên tục, vì lo lắng cho an nguy của Tê Trì, đồng thời muốn nhận được tin sớm nhất mà Lý Nghiên kiên quyết đòi vào doanh trại, vì vậy Tân Lộ và Thu Sương phải đi cùng đến đó hầu hạ.
Hôm nay sau khi nhận được tin tức, bọn họ tức tốc quay về, đúng lúc trông thấy Tê Trì và Phục Đình cùng đi ra từ trong thư phòng.
Tình cảnh lúc đó, theo như Lý Nghiên nói thì là, vẻ mặt dượng vẫn bình thường, nhưng một tay cẩn thận đỡ sau thắt lưng cô, còn cô cậu lại đỏ mặt, trông thì không có chuyện nhưng lại như rất có chuyện.
Khi ấy còn chưa biết nguyên nhân, sau đó dượng gọi bọn họ vào phòng, trùng hợp một tỳ nữ đưa bát thuốc an thai do đại phu dặn tới thì bọn họ mới biết thông tin này.
Trời đất tức khắc đảo lộn, Tân Lộ lẫn Thu Sương mừng đến phát khóc.
Ngày trước bọn họ chỉ lo lắng cho an nguy của Tê Trì, nào ngờ không chỉ không sao mà nay còn có thêm một người nữa!
Quả thực sướng như lên trời.
Thế là Tân Lộ và Thu Sương lập tức hành đại lễ, quỳ lạy chúc mừng.
Lý Nghiên cũng ngạc nhiên tới mức nói năng lộn xộn.
Tê Trì thấy mọi người như vậy thì lấy làm buồn cười: “Mọi người trịnh trọng vậy làm ta ngạc nhiên đấy.”
Tân Lộ nói: “Dĩ nhiên phải trịnh trọng rồi ạ, gia chủ đã hoài thai cốt nhục của Đại đô hộ, chắc hẳn Đại đô hộ sẽ càng yêu thương người hơn, những khó khăn trắc trở ngày trước cũng không còn, đây là chuyện tốt động trời đấy ạ.”
Tê Trì nghe thế thì xúc động.
Nàng cũng thật bất ngờ, nhưng giờ đã bình tĩnh lại phần nào. Tuy đứa bé này đến quá đột ngột nhưng cũng hợp lẽ, lập tức khiến nàng hiểu rõ giữa nàng và chàng đã có mối liên kết sâu nặng.
Đúng là chuyện tốt, giữa hai người từ giờ không chỉ mỗi là hai bên nữa rồi.
Nàng khó hiểu bật cười, lại nhìn bọn họ, thôi cười: “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, làm ta có tâm lý gánh nặng quá.”
Tân Lộ nghe vậy thì thôi, nhìn Thu Sương rồi kéo tay áo Lý Nghiên, cười đáp: “Vậy gia chủ nghỉ ngơi đi ạ, chúng nô tỳ xin được cáo lui.”
Lý Nghiên đang định hỏi nàng lần này ra ngoài có gặp mạo hiểm gì không, nhưng giờ cũng không dám hỏi nữa.
Trước khi đi, cậu còn thở dài: “Cô phải nghỉ ngơi lại sức đấy ạ, dù là em trai hay em gái thì cũng là báu vật của phủ Quang vương chúng ta.”
Vừa rồi cậu còn đang nghĩ, nếu phụ vương cậu vẫn tại thế thì không biết sẽ vui tới mức nào.
Tê Trì nhìn cậu: “Cháu mới là báu vật của phủ Quang vương.”
Lý Nghiên xấu hổ cười cười, căn dặn đôi câu rồi mới theo Tân Lộ Thu Sương rời đi.
Đợi bọn họ đi rồi, Tê Trì tiện tay lấy sổ sách lật xem, rồi lại đặt xuống.
Bỗng nàng nghĩ, nếu phủ Quang vương vẫn còn như xưa, đất Bắc cũng lấy lại uy phong, cháu nàng gánh vinh quang của cả phủ Quang vương lẫn phủ đô hộ An Bắc, thì chẳng hay sẽ cao quý cỡ nào.
Đáng tiếc giờ đây đất Bắc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, mà phủ Quang vương vẫn chưa vực dậy.
Nàng hoàn hồn, lẩm bẩm: rồi sẽ ổn thôi…
Ngồi đến lúc này, bất giác cảm thấy mệt nhoài.
Sau khi biết được nguyên nhân, dường như cảm giác cũng trở nên rõ ràng hơn, nàng đi tới sạp nằm xuống.
Chỉ định chợp mắt một lúc thôi, nào ngờ lại ngủ một giấc dài.
…
Trời đã tối.
Bên ngoài hậu viện, La Tiểu Nghĩa chân nam đá chân chiêu..
Vì nghĩ đến vết thương trên người Phục Đình nên chỉ uống khá ít, nhưng vì hắn uống thay tam ca nên thành ra uống nhiều, tới lúc cáo từ đến đầu lưỡi cũng cứng đờ, xúc động mấy câu là rất vui cho tam ca của hắn rồi vội vã chuồn đi.
Lúc Phục Đình tới cửa nhà chính, ngửi thấy mùi rượu trên người thì chàng nhìn vào trong rèm cửa, nhớ đến Tê Trì hay không thoải mái khi ngửi thấy mùi này, thế là quay đầu gọi người hầu tới.
Chàng cúi đầu đi vào cửa, thấy Tê Trì đang im lặng nằm ngủ trên sạp.
Chàng bước đến cụp mắt nhìn, nàng nằm nghiêng, dáng người nhỏ bé thướt tha, có lẽ không thoải mái lắm nên lúc ngủ còn nhíu mày.
Mấy người hầu bưng nước vào.
Chàng vung tay ra hiệu đưa ra sau bình phong, kéo chăn nhung đắp lại cho nàng rồi quay đầu đi ra.
Đúng lúc trông thấy Tân Lộ ở đây, chàng hỏi: “Nàng ấy dùng bữa chưa?”
Tân Lộ nhún gối thưa: “Gia chủ đã ăn rồi ạ, chỉ là vẫn còn khó chịu nên không ăn nhiều.”
Chàng gật đầu: “Nhớ chăm sóc nàng cẩn thận.”
Tân Lộ thấy chàng căn dặn đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy thì vui thay gia chủ, ngẩng đầu lên, thấy chàng đã sải bước vào phòng.
…
Lúc Tê Trì tỉnh, phát hiện trên người đắp chiếc thảm lông nhung. Nàng ngồi dậy sửa xiêm y, thấy trong phòng đã thắp đèn, sau bình phong có tiếng động, một bóng người đang đứng ở nơi đó, nhìn qua cũng biết chính là Phục Đình.
Chàng bước ra từ sau bình phong, vừa tắm rửa xong, thay sang bộ đồ rộng rãi, thấy nàng tỉnh thì đi tới, vạt áo để hở lộ một mảng ngực.
Hai tay Tê Trì chống lên đầu gối, sóng mắt liếc tới, khóe mắt cong cong, có nét phong tình đặc biệt.
Chàng nhìn một lần rồi lại nhìn thêm lần nữa, kéo áo khoác lại, ngồi xuống cạnh nàng.
Tê Trì lập tức ngửi thấy mùi trên người chàng: “Chàng uống rượu à?”
Phục Đình ừ một tiếng, cúi đầu hỏi: “Ngửi khó chịu hả?”
Vì sợ nàng ngửi mùi thấy khó chịu nên mới đi rửa ráy, chàng đang bị thương không thể đụng vào nước, nên cũng không tắm được.
Tê Trì lắc đầu, không thấy khó chịu lắm, chỉ là cảm thấy mùi có hơi nồng, lại nhìn sắc mặt chàng – vẫn như bình thường, chỉ là trong mắt mờ mịt hơn, ánh mắt đen láy như mực mài nhìn vào mặt nàng, mang theo ý tứ sâu xa.
Nàng hỏi: “Tự dưng uống rượu làm gì.”
Phục Đình nói: “Tiểu Nghĩa muốn ăn mừng ấy mà.”
Vốn dĩ không có ý định đó, chỉ là nghe La Tiểu Nghĩa nhắc đến cha mẹ đã qua đời, chàng bỗng ý thức được, trên đời này sắp có thêm một người có huyết mạch tình thân với chàng rồi.
Mà còn là người duy nhất có cùng huyết thống.
Thế nên mới gật đầu đồng ý.
Tê Trì biết hai người họ muốn ăn mừng cái gì, không ngờ bọn họ lại để ý đến thế, thực khiến nàng đâm lo vì được quan tâm quá, bèn thấp giọng bảo: “Thì ra mọi người phấn khích tới vậy.”
Phục Đình đánh mắt nhìn sang, nàng nằm nghiêng dựa vào trên sạp, hơi nghiêng về phía chàng, chàng có thể thấy rõ từng sợi lông mi dài của nàng. Mỹ nhân dịu hiền, ngay đến ngôn từ cũng thật nhỏ nhẹ.
Chàng duỗi tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu nhìn nàng: “Không lẽ nàng không vui?”
Tê Trì đang uể oải, được chàng ôm sát vào lồng ngực chàng, ngẩng đầu lên thì mặt sượt qua vạt áo chàng, cằm đụng vào ngực chàng, xúc cảm ấy như bám vào trên da mặt khiến lòng nàng nao nao, nhướn mày: “Cái gì?”
Phục Đình thấy nàng vậy thì hồ nghi, giọng trầm trầm: “Sinh con cho ta, chẳng lẽ nàng không vui?”
Mắt Tê Trì giật giật, chỉ vì câu nói ‘sinh con cho ta’ quá thẳng thừng, nàng đưa tay ra đặt trước ngực chàng, khẽ nói: “Chàng đang nói oan cho thiếp đấy, thiếp có bảo thế đâu.”
Chàng là phu quân của nàng, sinh con cho chàng là lẽ hiển nhiên, mà cũng chỉ có thể sinh cùng chàng, sao lại hỏi điều này chứ.
Trên mặt Phục Đình chợt xuất hiện ý cười, tay vẫn ôm nàng không buông.
Nàng lúc này đúng là rất hợp lòng, thân thể mềm cực kỳ. Chàng thu tay về, đầu nghĩ, nàng không khác gì chú chim tước thu cánh, có thể thấy mang thai đã đem đến thay đổi không nhỏ cho phụ nữ.
Chàng bóp cằm nàng: “Nàng cũng chỉ có thể sinh con cùng ta.”
Tê Trì giật mình, hệt như bị chàng nhìn thấu suy nghĩ vừa rồi, mắt ngước lên rồi lại cụp xuống, nhiều lần như thế mới chịu nhìn chàng, nói nhỏ: “Có phải chàng uống nhiều quá rồi không?”
Vẻ mặt chàng cũng khác ngày thường, trông như có nhiều cảm xúc hơn.
Phục Đình cúi đầu, định hôn nàng nhưng lại sợ mùi rượu trong miệng khiến nàng không dễ chịu, thế là lại dằn lòng, mặt áp vào bên cổ chàng, kéo bàn tay nàng đang đặt trên lồng ngực đi xuống, nắm chặt trong tay, vói vào vạt áo.
Bàn tay ấy dần dần đi xuống.
Tay Tê Trì luồn vào dưới áo chàng, dưới tay là xúc giác rắn chắc. Chàng cúi sát mặt, nheo mắt nhìn nàng.
Nàng lẩn tránh ánh mắt, song chẳng lánh đi được.
Bỗng tay nàng chạm phải nơi ấy, mặt thoắt đỏ lựng, vùi đầu vào ngực chàng.
Phục Đình giữ tay nàng, thì thầm bên tai: “Nàng xem có phải ta uống nhiều không?”
Giọng chàng bất giác trở nên khàn khàn.
Nàng cắn môi không đáp.
Phục Đình đè lưỡi vào chân răng, nắm tay nàng, nghiêng mặt nhìn nàng.
Tê Trì không ngẩng đầu, trong mắt là vạt áo dưới eo chàng, nếp nhăn trên áo động đậy trước mắt nàng.
Nàng càng cắn chặt cánh môi.
Tay Phục Đình đè trên tay nàng đã được một lúc.
Nàng hé môi, nói nhỏ một câu: “Đúng là uống nhiều rồi.”
Phục Đình bật cười bên cổ nàng, phả ra mùi rượu.
Chàng không phải là người không kiềm chế được, chỉ là khi đối mặt với nàng thì cần chút giải tỏa.
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của người hầu, nói là có chuyện quan trọng đột nhiên xảy ra, có hạ quan tới tìm.
Chàng nói: “Biết rồi.” Âm thanh đã trầm ổn trở lại.
Tê Trì vẫn đang tựa vào chàng, vừa nghe thấy tiếng người khác thì lập tức rút tay về.
Tới khi nhìn lên mới phát hiện Phục Đình đã vào sau bình phong, khi đi ra đã lại rửa ráy, thay xiêm y, mắt vẫn nhìn nàng.
Tròng mắt chàng sáng rực, như vũng nước sâu nhìn nàng chăm chú, khép lại chéo áo, thắt đai lưng, tiện tay cầm khăn đến lau tay cho nàng.
“Đợi ta về.”
Tê Trì dựa lên sạp, cho đến khi thấy chàng ra ngoài thì mới nhìn xuống bàn tay được chàng lau, vừa xấu hổ vừa tức giận, ai oán: người đàn ông này đúng là càng lúc càng xấu.