Chương 1
Một chiếc xe mui trần màu đỏ lướt nhanh trên con đường vắng ở một vùng ngoại ô. Bánh xe nhanh chóng ngừng chuyển động trước một toà biệt thự màu trắng. Tôi là Trần Ngọc Khánh Thy, tiểu thư họ Trần. Ba tôi là chủ tịch của tập đoàn GoT, một tập đoàn lớn, sở hữu nhiều khách sạn 5 sao lớn.
Khu ngoại ô này là do ba tôi mua lại để cả nhà có thể đi chơi vào cuối tuần. Nó chỉ cách thành phố khoảng 20km, chỉ mất 1 giờ là tôi có thể thoát ra khỏi thành phố ồn ào, bụi bặm để tới một nơi yên tĩnh với bầu không khí trong lành. Lần đầu tiên tôi tới đây là năm tôi 8 tuổi. Tôi thường hay lên một cái đồi gần đó cùng em gái của tôi để chơi nhưng trò ngô ngố của trẻ con. Cả nhà tôi cùng nhau trồng một cây hoa anh đào trên ngọn đồi đó, ngay bên cạnh một cái hồ nhỏ.
Lần thứ hai tôi đến đây là hai năm sau đó cùng với mẹ và em gái, không có ba. Ba tôi qua đời trong một cuộc tai nạn vài tháng trước đấy, mẹ tôi dắt hai đứa đi chơi cho khuây khoả. Ba tôi mất, mọi thứ đổ dồn về phía mẹ tôi. Bà phải tạm gác việc nhà để lo chuyện công việc. Nhiều khi mẹ về tới nhà thì cả tôi và em tôi đều đã ngủ say như ch.ết.
Khi em tôi vừa tròn 12 tuổi, mẹ hứa dẵn hai đứa ra ngoại ô chơi nhân dịp sinh nhật em tôi nhưng đến phút chót bà lại có một vài vấn đề ở khách sạn nên bảo hai đứa tôi đi trước. Tôi và em gái ngồi chơi dưới tán cây nhỏ của cây anh đào năm nào, chờ bóng xe mẹ tôi nhưng bà ấy nhưng dừng như bà ấy đã quên béng mất hai đứa tôi. Năm ấy, tôi 13 tuổi.
Tôi cũng hay quay lại đó mỗi lúc bực mình hay mệt mỏi. Em tôi được hứa hôn với con trai tập đoàn KP, nó được họ “bồi đắp” tình cảm giữa nó và tên con trai ấy bằng cách đi học ở nước ngoài và sống trong kí túc xá của trường. Thế là chỉ còn một mình tôi đến toà biệt thự này.
– Tiểu thư – là giọng bác quản gia nhà tôi – Sao tiểu thư về mà không báo trước cho tôi một tiếng để tôi còn chuẩn bị. Tiểu thư đi chắc đói lắm, để tôi kêu người làm món nhẹ cho tiểu thư!
– Thôi khỏi bác ạ! – Tôi gỡ đôi giày thể thao ra, nói với bà quản gia – Cháu có mua ít đồ ăn trên đường tới rồi, cháu cất đồ rồi lên đồi ăn cũng được!
Tôi đi lên đồi, ngồi bên cạnh cây anh đào nhỏ, dọn đồ ăn ra ngồi chén một mình. Bác quản gia nhà tôi đã quen với tình huống này rồi nên bác cũng không nói gì hơn, chỉ lắc đầu thở dài nhìn bóng tôi trên đồi núi. Bác ấy biết tôi từ khi tôi mới đẻ, ban đầu bác ở trong thành phố với chúng tôi, sau này mua nhà ở ngoại ô, vì tin tưởng bác nên ba mẹ tôi giao toàn quyền cai quản toà biệt thự này cho bác, còn ngôi nhà trong thành phố thì đã có một ông quản gia khác chăm lo. Kể từ lúc ba tôi mất, mỗi lần tôi tới nơi này là bác lại tự tay làm món bánh cuộn mà tôi ưa thích cho tôi ăn.
” Made a wrong turn, once or twice
Dug my way out, blood and fire
Bad decisions, that’s alright
Welcome to my silly life
Mistreated, misplaced, misunderstood
Miss, no way it’s all good, it didn’t slow me down
Mistaken, always second guessing
Underestimated, look, I’m still around
Pretty, pretty please, don’t you ever, ever feel
Like you’re less than F**kin’ perfect”
Nhạc chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi nhìn màn hình rồi ngán ngẩm bốc máy.
– Alô…
– Khánh Thy! – giọng mẹ tôi vang lên với một chút giận dữ – Con đang ở đâu hả? Về nhà ngay, mẹ có chuyện muốn nói!
– Có quan trọng đến vậy không mẹ? – Tôi ngán ngẩm.
– Về ngay, con học đâu ra cái thói hỏi vặn mẹ thế hả? – Mẹ tôi bắt đầu bài ca muôn thuở làm tôi cảm thấy khó chịu.
– Con về đây! – Tôi nói ngắn gọn một câu rồi cúp máy trước khi mẹ tôi có cơ hội để nói thêm câu nào.
Tôi đẩy cửa vào nhà, đang định xách túi đi thì bác quản gia chạy ra với khay bánh nóng hổi trên tay. Bác nhìn tôi tiếc nuối làm tôi mủi lòng, chạy lại lấy hộp nói:
– Cháu biết bác sẽ làm bánh cuộn mà, bác bỏ vào hộp cho cháu với!
– Dạ… Tiểu thư chờ tôi một chút! – Bác quản gia là hí hửng bỏ bánh vào hộp rồi gói lại cẩn thận cho tôi. Bác chạy ra cửa tiễn tôi – Tiểu thư đi cẩn thận, cho tôi gửi lời hỏi thăm bà chủ!
– Bác yên tâm, – Tôi lên xe, nổ máy – cháu sẽ nhắn giúp bác! Cảm ơn bác vì món bánh cuộn ạ!
Bác cười, vẫy vẫy tay tạm biệt tôi, đứng đó nhìn bóng xe của tôi phóng nhanh trên mặt đường rồi dần biến mất sau những ngọn đồi xa xa, tiến về phía thành phố.