Chương 5

Tiết học đầu tiên trôi qua một cách nhàm chán, tôi nằm dài ra bàn như bao đứa khác, lướt facebook vô tư mà bà cô cũng chẳng nói một lời nào. Tôi chỉ mong thời gian tua thật nhanh tới giờ ra chơi để tôi có thể tự do, không phải nghe lời bà cô lèm bèm.
“Reng, reng”


Tiếng chuông vang lên, tôi thoải mái vươn vai rồi bước ra ngoài. Chưa qua khỏi cửa lớp thì một thấy một lũ lốn nhốn đứng phía trước. Cụ thể hơn là một lũ con gái.
– Tỉ tỉ! – Một giọng nói vang lên làm toàn bộ lũ con gái hướng mắt về phía tôi, nhiều đứa nhìn tôi như thể vật lạ.


– Kyo? – Tôi nhìn thằng con trai trước mặt, nheo mắt – đệ làm gì ở đây?
– Thì … đi học! – Nhóc nhìn tôi là lạ – Tỉ tỉ cứu đệ với!
– Đường đường là đồ đệ giỏi nhất của tỉ mà lại phải cầu xin tỉ giúp đỡ ư? Khó tin! – Tôi ra bộ làm cao với nhóc.


– Tỉ tỉ à, con gái khó … – Nhóc ngập ngùng.
– Tỉ tỉ cũng là con gái, lẽ nào đệ lại nói tỉ tỉ là …


-Không phải! – Nhóc gắt lên, cắt lời tôi, rồi lại khóm nóm đau khổ – bọn này girly lắm! – Tôi liếc nhìn nhóc với ám hiệu: trả công thế nào? Nhóc nhìn tôi như mếu – Ăn canteen! – Tôi lắc đầu ra bộ chưa đủ – … uhm … rủ cả Mia đi luôn!
Tôi khoác tay nhóc đi xuống canteen, giọng con nít:


– Em trai à, chị đói! Tụi mình đi tìm Mia rồi đi ăn đi!
– Hơ … Ok! – Nhóc vừa nói vừa nổi da gà.
Dưới canteen, tôi ngồi xuống bàn, nhìn đồ đệ rồi cười:
– Tỉ tỉ ăn mì ý, hamburger và bánh nướng nhân thịt món chính rồi tráng miệng bằng kem socola, tiramisu, bánh bông lan, uống milkshake!


available on google playdownload on app store


Thằng nhóc cúi đầu, nhìn tội nghiệp cực kì. Lần này nhóc nhất định sạch túi vì bao tôi. Đang chờ nhóc đi mua đồ cho ăn thì tôi thấy nó và chồng tương lai của nó đi tới. Nó nhìn thấy tôi, cười hí hửng. Chồng tương lại của nó thì cúi đầu chào tôi. Phải công nhận là lần đầu tiên trong đời, ngoại trừ Kyo ra, đây là lần đầu tiên tôi gặp một thằng con trai da trắng mịn, tóc màu nâu che trước trán nhìn rất kawaii. Cậu nhóc mặc đồng phục của trường, đi giày adidas, đồng hồ led, trông rõ giống công tử nhà giàu.


– Chào chị, em là Huy. Trước sau gì chị em ta cũng là người một nhà, hay chúng ta làm quen đi! – Huy ngồi xuống, nhìn tôi mỉm cười.
– Phải đó chị hai! – Nó đồng tình – biết đâu lại có thêm tí thông tin về “chồng tương lai” của …


– Chị là Trần Ngọc Khánh Thy, chị vợ cũng như chị dâu tương lai của em! – Tôi cố gắng giữ bộ mặt vui vẻ với thằng nhóc – Chị học lớp 11A2, có gì hai đứa lên tìm chị cũng được!
– Em là Nguyễn Quang Huy, học lớp 10A1, ờ … chị có muốn hỏi em chuyện gì không?


– Trước sau gì cũng gặp anh trai em, nhưng chị muốn biết thêm một chút về anh ấy ví dụ như tên, tính cách, vẻ bề ngoài và gia đình được không?


– Ừm … tên thì em không được tiết lộ vì đó là bí mật cho chị, vẻ bề ngoài thì miễn chê, chuẩn cực kì! Tính tình anh ấy thì lạnh lùng nhưng tốt tính. Học lực của anh ấy cũng tốt, thể thao thì giỏi, nhạc cụ thì cũng chẳng kém ai. Còn về gia đình thì anh ấy là anh cả, em là anh ba và có thêm một cô em út tên là Thư. Ở nhà em và anh hai hay gọi nó là Chelsea vì nó mê bóng đá. Con gái như nó cũng thích vì mỗi lần em chơi bóng đá là nó lại lon ton chạy theo đòi chơi.


Bất chợt Huy ngừng nói, rùng mình nhìn sang bên, thấy Mia đang ngồi bên cạnh nhìn cậu nhóc cực kì “âu yếm” làm cậu nuốt nước bọt ừng ực.
– Ý … là có nó làm em gái cũng tốt! – Huy đặt tay lên vai Mia – Ấy đừng giận!


Nghe cái kiểu xưng hô của hai đứa nó tôi cũng hiểu được rằng tụi nó không thấy tiện khi gọi nhau anh anh em em. Tôi chẳng nói gì thêm, chỉ cảm ơn thằng nhóc rồi cả lũ ngồi im. Không khí im lìm tới đáng sợ, chẳng ai nói gì cho tới khi Kyo quay lại với đồ ăn trên tay. Nhóc nhìn Mia rồi nhìn Huy hằn học. Bỏ khay đồ ăn xuống bàn, nhóc cảm ơn tôi rồi chạy phóng đi đâu mất. Huy chẳng hiểu mô tê gì cả, ngồi nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi thì biết lí do, tôi không biết nói gì cho bớt ngột ngạt.


– Chị Thy à – Huy lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt – Cậu bạn đó học chung lớp với tụi em, hình như chị quen bạn ấy! Bạn ấy có vẻ không vui với em nhỉ?


– Ừ … bạn của Mia, chị coi nó như em ruột. – Tôi ngập ngừng, không biết nói lí do như thế nào – Nó … không khí ngột ngạt, vừa ra khỏi hàng nên ra ngoài cho mát!
– Ra là vậy! Thế mà em cứ tưởng em làm gì sai để cậu ấy không vui! – Huy thở phào nhẹ nhõm.


Ăn uống xong xuôi, tôi sân sau trường, trèo lên cây đánh một giấc tới giờ ăn trưa, trốn hai tiết văn nhàm chán.






Truyện liên quan