Chương 37
– Giải thích đi nương nương! – Chi cúi gằm mặt, giọng sát thủ.
– Hơ … Mày làm tao sợ đấy, Chi! – tôi nhích ghế về phía sau.
– Mày … – Chi cúi đầu từ từ rồi nhìn tôi – Mày là hôn thê của Long à? Vậy mà không nói cho tao biết, tưởng hai người chỉ cặp kè nhau cho vui thôi chứ! Sướng nha!
– Con hâm! Làm tao sợ phát khiếp đây này! – tôi tiện chân, đạp cho nhỏ một cái ngã ghế, xong tôi cầm luôn quyển tạp chí – Cho mượn tí nha mày!
– Ờ! – Chi lồm cồm bò dậy, ngồi lại trên ghế.
Cuốn tạp chí trường hôm nay tự nhiên dày hơn bình thường, nói chính xác hơn là dày gấp đôi. Mà hơn hai phần ba cuốn tạp chí có chủ đề được gọi là “HOT nhất trong tháng!!!” và chắc mọi người biết nó viết về gì rồi nên khỏi nhắc ha! cô giáo vào lớp trong giờ “Sự kiện trong tuần”, hào hứng kéo tấm bảng xuống rồi dùng máy chiếu bản tin đặc biệt dành cho riêng trường lên cho mọi người xem.
Tôi hít một hơi dài, chuẩn bị tinh thần cho tiếng gầm hết, gào rú ầm ĩ của lũ con gái vì đoạn khiêu vũ. Nhưng khác xa với những gì tôi nghĩ, cuối đoạn băng “khiêu vũ” dài mấy phút cùng tiếng gào rú của mọi người hôm ấy và tiếng “phóng viên” của hội báo trường là một đoạn clip khác, ngắn hơn nhưng sắc nét, âm thanh to, rõ. Hai nhân vật chính, khó mà nhầm lẫn được, đó là hắn và tôi. Hắn ôm tôi phía sau eo, thổ lộ rõ tình cảm với tôi. Sau đó là anh “phóng viên” cười nham nhở rồi hết. Lũ con gái trong lớp miệng đồng loạt rớt. Mấy đứa kia sốc vì hắn tỏ tình với tôi, Chi thì sốc vì tôi từ chối hắn, còn tôi thì ngã ghế vì không ngờ cái lũ báo chí lá cải này cũng có cái đoạn phim “sống” này.
Giờ ăn trưa, nó, Huy, nhỏ và nhóc ngồi sẵn trong cái bàn quen thuộc ở góc canteen, nhe răng cười nham nhở nhìn hắn nắm tay tôi, lôi tôi ra khỏi đám fangirl đang vây kín xung quanh cả hai đứa.
– Gezz … Chị với anh Long nổi hơn cả hai đứa em rồi! – nó với Huy đồng thanh, nhe răng cười.
– Hai đứa em cũng không có cửa để nổi như hai người! – nhóc với nhỏ bám dính lấy nhau trong góc lên tiếng.
– No comment! – Chi vẫy vẫy tay trước mặt, nhấc quyển sách dày cọc lên đọc.
– Mày đọc cái gì vậy? – tôi nhìn Chi.
– Pride and Prejudice! – Chi dán mắt vào quyển sách – Bản tiếng Anh, tao mượn ở thư viện!
– Trường mình cũng có mấy quyển sách cũ rích năm nảo năm nào này nữa hả? Mà bản tiếng Anh nữa! – nhỏ nhìn tôi nhàm chán.
– Em chưa tới cái thư viện trường bao giờ phải không? – nhóc ngồi bên cạnh nhỏ, xoa đầu nhỏ cười nhạt – Nó to lắm đấy, y như cái thư viện công cộng ấy, hơn 80 mét vuông, 40 phòng nhỏ để học nhóm, sách vở thì tiếng nào cũng có, từ 1950 đến nay, địa vị nào cũng có hết!
– Vậy có manga không anh? – nhỏ ngồi phật dậy hào hứng.
– Đương nhiên là có, tất cả mọi loại, cả cái mới ra thị trường cũng có! – Huy ngồi đối diện, cười vì sự nhí nhố, trẻ con của nhỏ cứ nghĩ tới manga là mắt lại sáng như đèn pha.
– Hê! Vậy có Shingeki no Kyojin luôn hả anh! – nhỏ vẫn hí hửng nhìn mọi người.
– Không biết là cái giống gì nhưng miễn là sách thì chắc có! – hắn xoa đầu nó nhẹ nhàng.
– Muốn vào tìm thử không em dâu? – nó nhìn nhỏ đề nghị.
– Dạ! – nhỏ gật đầu lia lịa.
– Trốn khỏi cái lũ fan này thôi là chị mừng rồi! – tôi thở dài, đứng dậy.
– Yên tâm, thư viện trường mình nghiêm cấm ồn ào, lũ fan chắc không dám đi theo làm phiền đâu! – Chi cũng xách sách đi theo – Vả lại toàn mọt sách “đóng đô” trong đó thôi, khỏi lo!
Thế là cả lũ lôi nhau vào trong thư viện to vĩ đại như lời nhóc nói. Và quả không sai, cả thư viện rộng lớn có nhiều giá sách cao ít nhất hai, ba mét, chia thành nhiều địa vị rồi lại thành nhiều ngôn ngữ khác nhau. Cái thư viện ấy có hơn năm mươi đứa, đi ra đi vào với chồng sách cao ngất, vào mấy căn phòng nhỏ để học nhóm mà Chi gọi là “đóng đô” vì mấy đứa này, có nhiều đứa đã ngủ qua đêm trong mấy cái phòng đó cùng lũ bạn “mọt sách” hơn mấy tuần liền. Tôi phải bái phục mấy đứa này. Ngày xưa, anh cũng hay dắt tôi với nó đi thư viện mượn sách, có khi ngủ quên ở đó.
Nhỏ nhảy cẫng lên nhẹ nhàng, lôi nhóc một mạch tới quầy manga để tìm mấy quyển truyện rồi bắt đầu làm một phòng, bắt chước mấy đứa kia “đóng đô” trong thư viện. Nó ôm cánh tay trái của Huy đi lòng vòng trong thư viện tìm sách để đọc. Vậy là lại một lần nữa, hắn với tôi ở lại một mình. Tôi chán nản thở dài, không biết làm gì thì hắn nắm nhẹ tay tôi, bắt đầu rảo bước. Nhưng không hiểu vì cái gì mà tôi lại đi theo hắn. Tôi im lặng, nhìn hắn kéo tôi đi nhẹ nhàng qua thư viện, không khác gì một … cặp tình nhân.