Chương 2: Món quà kỷ niệm ba năm
Cho dù đã quen nhìn thấy biệt thự cao cấp của các nhiếp ảnh gia, nhưng ngay khi bước chân vào chung cư vẫn bị sự xa hoa này làm chấn động. Chị Lỵ nói là hỏi bạn bè mượn tạm nơi này, đương nhiên cô sẽ không lắm miệng hỏi là bạn bè nào.
Chung cư không có nhiều dấu vết sinh hoạt, chỉ có trên bàn trà kia chồng chất các tạp chí cũ, có chút không khí sinh hoạt hằng ngày.
Quyển tạp chí trên cùng kia có nhân vật trang bìa là Thẩm Đường.
Sau khi chụp vài bộ ảnh cảnh đêm, Thẩm Đường không ngủ lại ở chung cư, đi về khách sạn với chị Lỵ.
Chị Lỵ cũng bày tỏ lòng tốt, cô ấy nói buổi tối thích hợp ăn chút đồ ăn khuya.
Tuy nhiên chỉ có salad hoa quả.
Hôm nay vì bộ lễ phục này, cô đã chịu đói vài ngày, không khao mình một bữa thì không thể được.
Ngoại trừ salad, cô còn dự định gọi thêm nửa phần bít tết.
Đồ ăn gọi còn chưa đến, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Chị Lỵ đến tìm cô, bảo cô tranh thủ thời gian sửa soạn đi dự một bữa tiệc tối.
Thẩm Đường đang đắp mặt nạ, vừa ngâm mình trong bồn tắm, cũng chẳng muốn đi đâu hết.
Mỗi lỗ chân lông trên người đều muốn ở lại.
“Tại sao tự nhiên lại có bữa tiệc nữa vậy?”
“Lãnh đạo đài tự gọi điện thoại cho chị, ông ấy nói quảng cáo phim của em đoạt giải quán quân, quá trình phát sóng của các ngôi sao đã ổn định nên muốn ăn mừng một bữa.” Trong mắt chị Lỵ không kìm được sự vui sướng: “Lúc trước chị còn lo lắng, nếu như bộ phim của đạo diễn Trần bị đài truyền hình mua được, vậy thì bộ phim này của em sẽ phải ngừng hoạt động, không biết trên mạng lại cười nhạo em thế nào nữa.”
Vậy là có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Tham gia bữa tiệc chắc là các nhà tài trợ.
Tiền quảng cáo động một tí cũng đã gần trăm tỷ, đều đạt cấp bậc rất lớn.
“Đúng rồi, ăn mừng ngay tại khách sạn này, căn phòng ở lầu chín.”
Thẩm Đường lấy mặt nạ xuống, vo thành hình tròn, lấy tinh chất từ mặt nạ thoa lên trên mu bàn tay. Cô nhìn chị Lỵ trong gương: “Chị gọi điện nói lại là em đang quay cảnh đêm, mất một lúc mới về được.”
Chị Lỵ đến tủ quần áo tìm quần áo thích hợp cho cô: “Lãnh đạo nói biết tối nay em có việc bận, cố ý chờ em chụp xong công việc mới gọi điện thoại cho chúng ta, tất cả mọi người đều đang đợi em.”
Chị Lỵ chọn một bộ váy dài đơn giản, là phong cách mà Thẩm Đường thích, sau đó đưa cho cô: “Mau đi thay đồ đi, không phải vừa lúc em muốn ăn một bữa no nê sao? Cơ hội tới rồi.”
“...”
Thẩm Đường không có ý muốn ăn diện lộng lẫy, sau khi làm khô tóc, đuôi tóc xoăn mềm mại xỏa tung bồng bềnh.
Dựa vào làn da tốt, nên cô chỉ trang điểm đơn giản nhẹ nhàng.
Thẩm Đương vừa tô son vừa nói: “Chị Lỵ, chị hỏi thăm xem bữa tiệc hôm nay có những ai.”
Chị Lỵ hiểu ý, nhanh chóng gửi tin nhắn cho người lãnh đạo kia.
Ba phút sau bên kia trả lời lại.
Chị Lỵ nhìn điện thoại rồi nói với Thẩm Đường: “Nghiêm Hạ Vũ, Chủ tịch Đàm...”
Thẩm Đường không quan tâm đến những người phía sau, đứng đầu bữa tiệc này là ông chủ Nghiêm Hạ Vũ.
Cô chọn một chiếc túi xách phù hợp rồi ra cửa.
Từ tầng hai mươi chín đến tầng chín, chỉ mất mấy chục giây.
Chị Lỵ dẫn cô đi thẳng đến cửa phòng, chỉ vào phòng nghỉ ngơi bên kia: “Chị không đi, chờ em ở bên kia.”
Thẩm Đường biết quản lý lo lắng điều gì: “Chị trở về nghỉ ngơi đi, em sẽ không uống rượu đâu.” Những trường hợp như vậy, cô đã có thể ứng phó thành thạo.
Chị Lỵ xua xua tay, ý bảo cô vào đi.
Trước cửa có bảo vệ mở cửa cho Thẩm Đường.
Chị Lỵ không yên tâm, cô ấy không lên lầu mà vào khu nghỉ ngơi nghịch điện thoại chờ Thẩm Đường.
Phòng trò chuyện vui vẻ.
Một bàn người, Thẩm Đường chỉ thấy Nghiêm Hạ Vũ ngồi ở ghế chính.
Anh ta dựa lưng vào ghế, tâm trạng thả lỏng, ngón tay vô thức xoay chiếc cốc, nghiêng đầu trò chuyện với người bên cạnh.
Thấy cô đến cả phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
“Tiểu Thẩm, ở bên này.” Người tiếp đón cô là lãnh đạo đài, giới thiệu từng người trên bàn cho cô biết.
Người đến vào đêm nay đều là nhà tài trợ quảng cáo của cô.
Công ty Nghiêm Hạ Vũ là thương nghiệp đứng đầu, theo như lời chị Lỵ nói là nhà tài trợ lớn nhất.
Cách Nghiêm Hạ Vũ vài chỗ ngồi là Chủ tịch Đàm, anh ta lắc nhanh ly rượu đến thấy cả đáy, ánh mắt chuyển động trên người Thẩm Đường.
Trước đó ở Hội nghị Thương nhân còn cách một cái sân khấu, bây giờ chỉ có một cái bàn ăn, có thể nhìn rõ đến từng sợi lông mi của Thẩm Đường đang chớp động.
Cô gái này là người đẹp nhất trên đời.
Trên bàn có hai cái ghế trống, một cái bên cạnh Nghiêm Hạ Vũ, một cái kế bên Chủ tịch Đàm.
Có vài ánh mắt tự nhiên chọn vị trí bên cạnh Chủ tịch Đàm, bữa tiệc loại này đều dựa theo sự giàu có và địa vị mà tự động sắp xếp, bản thân mình nên ngồi chỗ nào, trong lòng đều hiểu rõ.
Tuy nhiên hết lần này đến lần khác, Thẩm Đường luôn là người khác loài trong mắt mọi người, cô cười như không cười đi về phía Nghiêm Hạ Vũ.
Lãnh đạo đài thay Thẩm Đường lau một vệt mồ hôi trên trán, Nghiêm Hạ Vũ không thể so với các nhà tài trợ khác, không phải phụ nữ muốn dựa dẫm vào thì anh ta sẽ nể tình. Đừng để đến lúc đó chuyện không thành, còn quấy nhiễu đến tiền tài trợ quảng cáo
Được một mất mười.
Ông ta tranh thủ thời gian ngăn cản: “Tiểu Thẩm, Chủ tịch Nghiêm còn có một người bạn chưa tới.”
Ý nhắc nhở cô nên ngồi đúng vị trí của mình.
“Không sao, người bạn đó cũng chưa đến kịp.” Nghiêm Hạ Vũ cười trêu ghẹo: “Nếu không ghế chính này cũng chưa đến lượt tôi ngồi.”
Thẩm Đường đi đến chỗ rồi ngồi xuống, phía đối diện bên kia là Chủ tịch Đàm.
Chủ tịch Đàm có sự mê muội gì đó khó giải thích với Thẩm Đường, cũng đã lâu không có người phụ nữ nào khiến anh ta nhớ nhung như vậy.
Anh ta đưa chiếc ly cho người phục vụ, rót hơn phân nửa ly rượu vang đỏ.
“Cô giáo Thẩm.” Lời chúc mừng còn chưa nói ra.
Điện thoại Nghiêm Hạ Vũ để trên bàn rung lên, anh ta nhìn tên người gọi một cái rồi trượt nút trả lời.
“Tôi đến rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ cau mày: “Không phải nói đi đường vòng sao?” Không phải đi đường vòng, mà là cố ý đi về phía dòng sông này.
"Ngồi du thuyền đến.”
Nghiêm Hạ Vũ "chậc chậc" trêu đùa hai tiếng.
Ý tứ trêu chọc sâu xa, chỉ có hai người họ mới hiểu.
Cửa phòng được đẩy ra từ phía bên ngoài.
Anh ta cúp điện thoại, đứng dậy nghênh đón.
Một bóng dáng cao lớn mặc sơ mi trắng và quần tây đen bước vào cửa, những người quen biết anh nhanh chóng đặt ly rượu xuống, xúm lại bắt tay chào hỏi, lập tức biến anh trở thành ngôi sao trên mặt trăng.
“Chủ tịch Tưởng, đã lâu không gặp.”
Cuối cùng Chủ tịch Đàm cũng hiểu lúc ở Hội nghị Thương nhân, Nghiêm Hạ Vũ nói một câu "giúp người khác làm việc" là giúp ai, hóa ra là Tưởng Thành Duật. Người này là cậu hai của nhà họ Tưởng và cũng là bạn thân từ nhỏ của Nghiêm Hạ Vũ.
Anh ta đặt chiếc ly xuống, cũng đi qua đó.
Thẩm Đường chống cằm nhìn Tưởng Thành Duật, chỉ còn một mình cô vẫn bình tĩnh ngồi ở kia.
Anh thật là biết đến đúng thời điểm, cũng đỡ cho cô phải đối phó với Chủ tịch Đàm.
Thẩm Đường suy nghĩ, lần cuối cùng nói chuyện thân mật với người đàn ông này ở trên giường đã là hơn một tháng trước.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn bận rộn việc đóng phim, vừa mới đóng máy hôm trước.
Trong khoảng thời gian đó, hai người chỉ gọi vài cuộc điện thoại, đều là anh gọi điện thoại cho cô.
Không nghĩ đến anh cũng đang ở Thượng Hải.
Cho dù là cô hay là Tưởng Thành Duật cũng không có thói quen tr.a hỏi quá trình công việc của nhau, ai cũng đều tôn trọng không gian riêng của đối phương.
Nghiêm Hạ Vũ đi đến lấy ly rượu, tay kia cầm lấy hộp thuốc, đưa ghế chính lại cho Tưởng Thành Duật.
Mãi đến khi Tưởng Thành Duật đi đến trước mặt mình, Thẩm Đường mới đứng lên, giả vờ không quen nhau nói: “Chủ tịch Tưởng.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, đưa áo vest cho người phục vụ để vào tủ quần áo.
Phục vụ nơi này đều đã gặp qua những người đàn ông có thân phận cao quý, nhưng cũng nhịn không được nhìn Tưởng Thành Duật vài lần, toàn thân anh mang lại cảm giác kiên định, còn có vẻ lạnh lùng dễ làm người khác mê đắm.
Tưởng Thành Duật đứng bên cạnh ghế chính nhưng không ngồi xuống.
Anh gõ gõ lưng ghế, ý bảo Thẩm Đường: "Em ngồi bên này đi."
Lần này đã làm cho tất cả mọi đều người kinh ngạc, ngoại trừ Nghiêm Hạ Vũ.
Tưởng Thành Duật nhường ghế chính cho cô ở trước mặt nhiều người, thật sự làm cho Thẩm Đường được ưu ái mà lo sợ, tuy nhiên cô cũng không lộ ra biểu cảm không nên có, thoải mái nói: “Cảm ơn Chủ tịch Tưởng.”
Cô tự nhiên ngồi lên ghế chính.
Chỉ là một cái chỗ ngồi mà thôi, thế mà lại có loại khí thế như là liếc nhìn cả thiên hạ.
Đêm nay, không có ai mời cô uống rượu.
Tưởng Thành Duật ngồi xuống bên cạnh cô.
Tự nguyện làm nền.
Bữa tiệc đêm nay đều là những người giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, liếc mắt nhìn nhau một cái đã hiểu. Thì ra Tưởng Thành Duật coi trọng Thẩm Đường.
Đương nhiên Thẩm Đường cũng rất bình tĩnh, vẫn là tư thế tay nâng cằm, khí thế thanh thản, nhìn Tưởng Thành Duật mở chiếc khăn ăn.
Người đàn ông này chỉ cần ngồi một chỗ cũng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Tưởng Thành Duật cởi bỏ khăn ăn, lấy lợi thế của cánh tay dài, tay trái vòng qua phía sau lưng Thẩm Đường như muốn đặt cô vào trong trong ngực, hai tay lấy một góc của chiếc khăn nhẹ nhàng đưa lên trên, ngón tay linh hoạt nhanh chóng đặt khăn ăn ở giữa cổ cô.
Đây rõ ràng là công khai đánh dấu chủ quyền, che khuất phong cảnh tuyệt đẹp như ẩn như hiện phía trước ngực cô.
Tưởng Thành Duật không quên cho làm cô bớt cảm giác xấu hổ, nửa vui nửa đùa nói: “Vải dệt của khăn ăn này không tệ, trước khi đi nên đóng gói mấy cái đặt ở trên phi cơ để dùng.”
Nghiêm Hạ Vũ quay về phía người phục vụ, ly rượu trong tay đưa về phía Tưởng Thành Duật: “Cơ hội phát tài của các người đến rồi, tính cậu ấy một chiếc bảy mươi triệu đồng thôi, không cần ngại với cậu ấy đâu, đóng gói hai mươi chiếc.”
Khóe miệng anh ta mỉm cười: “Đến lúc đó các người kiếm được tiền cũng nên chia cho tôi một ít, tôi cũng không phải là người có lòng tham, đưa cho tôi mười tám chiếc cũng đã thỏa mãn rồi.”
Trêu chọc đến người phục vụ cũng cười.
Trong phòng người một lời tôi một lời, náo nhiệt hẳn lên.
Hai người Tưởng Thành Duật và Nghiêm Hạ Vũ này, cho dù trong trường hợp nào cũng phối hợp rất thành thạo.
Thẩm Đường rủ mắt nhìn xuống khăn ăn, cũng không phải là đứa bé, không có một người trưởng thành nào lấy khăn ăn đặt ở trên để trở thành khăn lau nước bọt.
Nhưng dù sao đây cũng là kiệt tác của Tưởng Thành Duật, chiếc khăn lại mang một ý nghĩa khác.
Tưởng Thành Duật luôn luôn săn sóc cô, cũng thường xuyên tạo bất ngờ cho cô. Tuy nhiên cậu hai của nhà họ Tưởng này có hai điều kiêng kị, không thể có được từ anh.
Một là tình yêu, hai là hôn nhân. Nhưng những cái khác, anh sẽ không keo kiệt mà cho cô hết.
Anh cũng không che giấu việc mình thích cô.
Tuy nhiên, sẽ không bao giờ nắm được tình yêu trong tim của anh, bởi vì nó ở cách xa hàng ngàn cây số.
Không biết có cô gái nào đã đến được trái tim của anh chưa.
Tưởng Thành Duật hỏi cô: “Khi nào về Bắc Kinh?”
Thẩm Đường xoay mặt đối diện với đôi mắt của anh: “Sáng mai.”
Tưởng Thành Duật không coi ai ra gì nói: “Hủy vé máy bay đi, trở về với anh.”
“Máy bay tư nhân sao?”
“Ừm.”
Thẩm Đường nói với chị Lỵ, ngày mai sẽ không đi cùng cô ấy, mà trở về cùng Tưởng Thành Duật.
Chị Lỵ kinh ngạc: [Tưởng Thành Duật ở Thượng Hải sao?]
Thẩm Đường: [Ừm, ở ngay bên cạnh em.]
Chị Lỵ nghe nói Tưởng Thành Duật cũng ở trong bữa tiệc đêm nay thì tâm trạng cũng thả lỏng, cô ấy không cần tiếp tục ở lại đây nữa: [Buổi sáng ngày mốt có dự án hoạt động kinh doanh, 8 giờ chị sẽ đến đón em.]
Làm việc liên tục mấy ngày nay, tiếp đến vẫn còn năm sáu hoạt động kinh doanh, Thẩm Đường nhớ không rõ ngày mốt là làm cho nền tảng thương hiệu nào.
[Thương hiệu nào vậy? Còn có người nào đi với em không?]
Chị Lỵ gửi ảnh chụp sự kiện đến, là sự kiện kỷ niệm cửa hàng của một thương hiệu thể thao A hàng đầu ở Bắc Kinh, cùng tham gia hoạt động còn có người phát ngôn của nhãn hiệu thời trang nam và giày nam, là Hoắc Đằng.
Chị Lỵ: [Hai người các em cùng tham dự hoạt động, đến lúc đó chị sẽ mang quần áo và giày mới đến cho em.]
...
Vốn là Tưởng Thành Duật không muốn uống rượu, Nghiêm Hạ Vũ bảo người rót cho anh một ly nước lọc.
Tính lấy nước thay rượu, cũng không có ai dị nghị gì.
“Rượu vang đỏ, cảm ơn.” Tưởng Thành Duật nhàn nhã dựa lưng vào ghế, cầm một ly rượu từ người phục vụ. Một tay khác đặt ở trên lưng ghế Thẩm Đường, đầu ngón tay vòng một lọn tóc dài của cô.
Một ly rượu, anh kính mọi người trong bàn.
“Sau này khi bạn gái tôi đến Thượng Hải, làm phiền mọi người quan tâm cô ấy nhiều hơn.”
Thẩm Đường đang xem tin nhắn của chị Lỵ, bỗng nhiên quay mặt nhìn anh.
Mọi người phản ứng chậm mất nửa nhịp, chờ khi phản ứng lại đã vội vã nâng ly: “Chủ tịch Tưởng, anh khách khí quá.”
Bọn họ đã nghe được ý tứ khác trong câu nói của Tưởng Thành Duật, quan trọng không phải là nhờ bọn họ quan tâm Thẩm Đường, mà là cho bọn họ biết Thẩm Đường là bạn gái của anh.
Nghiêm Hạ Vũ lại nói thêm một câu: “Biết cậu có lòng rồi, vì bữa cơm này mà ngồi du thuyền chạy đến đây. Nào nào nào, chúc hai vợ chồng trẻ ngọt ngào như đường mật.”
Anh ta uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Mọi người cũng hiểu ra, thì ra Thẩm Đường không phải vừa mới quen biết Tưởng Thành Duật.
Chủ tịch Đàm yên lặng uống ly rượu vang đỏ kia một ngụm.
May mắn anh ta không biểu hiện ra quá mức ý gì đó không an phận với Thẩm Đường.
Lại bắt đầu một lượt mời rượu khác.
Thấy Tưởng Thành Duật tự nhiên lại công khai mình, Thẩm Đường hết sức ngạc nhiên, còn chưa biết là vui mừng hay là kinh ngạc.
Trong giới của Tưởng Thành Duật, chỉ có người vợ môn đăng hộ đối mới là quan trọng nhất, bạn gái hay vợ sắp cưới bình thường đều là hai nhóm người.
Danh hiệu bạn gái này, thật ra có hay không cũng không khác biệt lắm.
Đương nhiên, đôi khi vẫn có một vài trọng lượng.
Cũng như bây giờ, những người trên bàn này, về sau khi nhìn thấy cô ít nhiều sẽ cho cô mặt mũi.
Thẩm Đường lấy ly nước trái cây chạm vào ly rượu của Tường Thành Duật một cái, dùng ánh mắt gửi hai chữ cảm ơn đến cho anh.
Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Đường rời đi trước, đêm nay ở lại chung cư của Tưởng Thành Duật.
Tài xế chờ ở dưới lầu, sợ bị chụp lén nên cô và Tưởng Thành Duật tách nhau ra để đi xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn Nghiêm Hạ Vũ và Tưởng Thành Duật, khói thuốc tràn ngập.
Nghiêm Hạ Vũ châm một điếu thuốc, ở lại ngồi với Tưởng Thành Duật hai phút.
Anh ta cũng không quan tâm đời tư tình cảm của người khác, cho dù là chuyện tình của Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật, ngoại trừ ngẫu nhiên tài trợ quảng cáo, tuyệt đối không hỏi nhiều nửa câu.
Hôm nay đúng thật là tò mò.
“Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Tự nhiên bỏ tiền tài trợ quảng cáo, lượn lờ nửa cái Thượng Hải rồi lại chạy đến đeo một cái khăn ăn."
“Không có gì, ba năm thôi.”
Tưởng Thành Duật nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Đêm nay Nghiêm Hạ Vũ uống không ít rượu, phản ứng chậm chạp hơn bình thường.
Không hiểu rõ ba năm rồi là có ý gì.
Anh ta cau mày, ra hiệu với Tưởng Thành Duật: “Cậu nói rõ một chút đi.”
Thấy Nghiêm Hạ Vũ không phải trêu chọc, Tưởng Thành Duật khó có được kiên nhẫn giải thích: “Tôi và Thẩm Đường đã bên nhau ba năm, đây là quà tặng cho cô ấy.”
“?”
Tuy Nghiêm Hạ Vũ uống không ít nhưng anh ta xác định mình không có say: “Không phải hai tháng trước hai người mới chúc mừng ba năm rồi sao? Ngay cả ngọn nến cũng là do cô ấy chỉnh sửa. Sao lại muốn chúc mừng nữa vậy?”
Tưởng Thành Duật đứng dậy mặc áo khoác vào: “Thẩm Đường nói lần trước cô ấy nhớ nhầm ngày, tháng này mới là kỷ niệm ba năm.”
Thật ra tháng này cũng không phải, tháng sau mới đúng.
“Không phải...”
“A.”
“Cậu cứ để cô ấy một mình sao?”
Nghiêm Hạ Vũ nói năng lộn xộn.
Anh ta xoa xoa mũi, không còn gì để nói, giơ ngón tay FUCK.
Cô gái Thẩm Đường kia như là ma quỷ.