Chương 11: Đường Đường nhà chúng ta thích người đẹp trai...

Cuộc họp trực tuyến của Tưởng Thành Duật mất gần hai tiếng đồng hồ mới kết thúc, cũng đã đến khách sạn mà Nghiêm Hạ Vũ đang ở.
Lúc này anh mới thấy tin nhắn tối qua của Điền Thanh Lộ: [Ngày mai anh có đến không?]
Bàn bạc hợp tác hôm nay là do Điền Thanh Lộ giới thiệu.


Tưởng Thành Duật: “Thật ngại quá, giờ mới nhìn thấy.”
Sau đó, Điền Thanh Lộ gọi điện thoại tới: “Tôi thấy xe của anh rồi, một lát nữa nói chuyện.”
Tưởng Thành Duật quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, Điền Thanh Lộ đã đứng trên bậc thềm trước cửa khách sạn, nhìn về phía bên này của anh.


Trên người Điền Thanh Lộ mặc một chiếc áo sơ mi trắng không tay, phối hợp với một chiếc váy dài màu khói xanh, đơn giản mát mẻ, trên lớp trang điểm lại là sự tinh xảo không dấu vết.


Cô ta cảm thấy có lẽ mình điên rồi, không phải chỉ gặp một Nghiêm Hạ Vũ sao, trang điểm ở nhà hơn một tiếng đồng hồ mới ra ngoài.
Tưởng Thành Duật đến gần, Điền Thanh Lộ mỉm cười: “Lâu vậy mà không trả lời tin nhắn, còn tưởng anh không đến nữa.”


Cô ta biết Tưởng Thành Duật không thích nói quanh co, thế là đi thẳng vào chủ đề: “Tối nay là do ông cụ Tiêu Đổng làm chủ, ông ấy rất tán thưởng anh.”


Ông cụ Tiêu năm nay đã tám mươi hai tuổi, nhưng vẫn chưa từ chức chủ tịch Hội đồng quản trị. Ông cụ là nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh, làm việc quyết đoán tàn nhân, việc làm ăn của nhà họ Tiêu trải dài một đường khắp thế giới.


available on google playdownload on app store


Tưởng Thành Duật nhìn sang: “Cô rất thân với Tiêu Đổng sao?”
Điền Thanh Lộ lắc đầu: “Tôi còn chưa từng gặp lần nào, con gái út của ông ta là nhà đầu tư của công ty tôi.”


Ông cụ Tiêu có hai con trai và một con gái, con gái nhỏ nhất tên là Tiêu Chân, tuy rằng bây giờ Tiêu Chân đã bốn mươi bảy tuổi, cũng đã kết hôn và có hai người con từ lâu, nhưng đến nay vẫn là hòn ngọc quý được ông cụ Tiêu giữ trong lòng bàn tay.


Ngàn vạn yêu thương chiều chuộng trong nhà đều thuộc về Tiêu Chân từ khi còn nhỏ, nghe nói cũng là người khiến ông cụ Tiêu đau đầu nhất trong ba người con, khi Tiêu Chân mới hai mươi tuổi còn từng có ồn ào từ mặt với ba mình.
Không biết là thật hay giải, cũng không thể xác minh.


Nhưng năm đó Tiêu Chân đã xao lãng việc học nghiên cứu sinh, không rõ nguyên nhân, sau này cũng không đi học thêm nữa.


Hơn mười năm gần đây, Tiêu Chân đã đầu tư vào không ít xí nghiệp ở Thâm Quyến, bao gồm công ty của cô ta. Lúc đầu cô ta rời Bắc Kinh đến Thâm Quyến lập nghiệp, Tiêu Chân như thiên sứ bước chân vào.


Tuy Tiêu Chân đã đầu tư cho cô ta không ít khoản, nhưng trước nay bà ta chưa từng hỏi tình hình kinh doanh của công ty, đều là do thư ký và nhóm đầu tư của Tiêu Chân tiếp nhận việc kinh doanh với cô ta.
Cô ta không thân với Tiêu Chân.


Buổi sáng hôm qua, Tiêu Chân tự mình gọi điện thoại đến nói ba bà ta muốn hợp tác một dự án với Đầu Tư GR, hỏi cô ta có tiện giới thiệu hay không.
Khó mà tìm được một lần giúp lại, đương nhiên cô ta không thể từ chối.


Đầu Tư GR là một trong những công ty cổ phần của Tưởng Thành Duật, ba nhà cổ đông lớn của GR là Phó Thành Lâm, Nghiêm Hạ Vũ và Tưởng Thành Duật.
Khi hai người đến trước thang máy, thư ký của Nghiêm Hạ Vũ đợi bọn họ ở đó.
Thư ký quẹt thẻ, không đi cùng bọn họ.


Khi thang máy đến tầng có phòng của Nghiêm Hạ Vũ, Tưởng Thành Duật đợi Điền Thanh Lộ xuống trước, anh đi theo sau ra khỏi thang máy.
Điền Thanh Lộ chỉ vào khu nghỉ ngơi: “Tôi qua đó gọi điện thoại trước.”
Cô ta chỉ tìm một cái cớ, ba người bọn họ bàn chuyện công việc, cô ta không tiện ở đó.


Còn có một nguyên nhân nữa, sắp phải nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ, bỗng nhiên trong lòng cô ta rất hỗn loạn, cần phải bình tĩnh một chút.
...
Nghiêm Hạ Vũ nhàm chán đến khó chịu, đang pha cà phê.
Phó Thành Lẫm cũng ở chỗ này, đến sớm hơn Tưởng Thành Duật mấy phút.


Anh ta lấy ba cốc cà phê ra, nói với Tưởng Thành Duật: “Điền Thanh Lộ nói sáng nay muốn đến đây mà.”
Tưởng Thành Duật: “Cô ấy đã đến từ trước rồi, lúc nãy vừa gặp ở dưới lầu.”
Không đợi Nghiêm Hạ Vũ hỏi, anh nói: “Điền Thanh Lộ vào khu nghỉ ngơi gọi điện thoại rồi.”


Bảo sao không gặp được cô ta.
Nghiêm Hạ Vũ mang cà phê đến, mỗi người một cốc.
Tưởng Thành Duật nhận lấy cà phê, mà hai chân Phó Thành Lẫm vắt chéo, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Tưởng Thành Duật nhìn Phó Thành Lẫm: “Cậu đến đây là để ngủ sao?”


Nghiêm Hạ Vũ tiếp lời: “Tối qua cháu gái cậu gọi điện cho tôi, hóng hớt chuyện cậu và Thẩm Đường ở bên nhau từ chỗ tôi, cậu cũng biết tôi không phải người thích tám chuyện, vừa lúc Phó Thành Lẫm ở bên cạnh, tôi đã để cậu ấy nói chuyện với cháu gái cậu.”
“Sau đó thì sao?”


“Ai biết cháu gái cậu có thể nói chuyện nhiều như vậy, kéo Phó Thành Lẫm nói chuyện hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng điện thoại hết pin tự động tắt nguồn mới dừng lại.”
“...”


Tưởng Thành Duật không rõ bản thân anh và Thẩm Đường có chuyện gì đáng giá mà để cháu gái nói chuyện mấy tiếng đồng hồ.


Nghiêm Hạ Vũ trở lại chuyện chính: “Không biết trong đầu Tiêu Đổng nghĩ gì, chủ động muốn hợp tác với chúng ta, sau này GR chúng ta chỉ có lợi nhuận ổn định chứ không có thiệt hại.”


Tưởng Thành Duật không thích nhất là khi làm ăn mà nói về tình cảm riêng, lần này rõ ràng là Tiêu Đổng tặng cho bọn họ một ân tình, nhưng có tặng ân tình thì phải trả lại: “Ông cụ Tiêu này, cậu thấy ông ta từng làm vụ mua bán lỗ vốn lúc nào chưa?”


Phó Thành Lẫm đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng xen vào: “Bữa cơm tối nay, tôi và Nghiêm Hạ Vũ đến đó là được, cậu không cần đi, nếu tất cả đều đi thì con át chủ bài của chúng ta cũng không còn nữa.”


Tưởng Thành Duật cũng nghĩ như vậy, Phó Thành Lẫm là ông chủ của GR, không đi dự tiệc thì không thể được, lại cộng thêm một cổ đông lớn Nghiêm Hạ Vũ, cũng coi là cho ông cụ Tiêu thể diện.
“Bữa cơm tối nay còn có ai không?” Anh hỏi một câu.


Nghiêm Hạ Vũ: “Không nhiều người lắm, ngoại trừ Tiêu Đổng, còn có con gái của Tiêu Đổng, Tiêu Chân, đều được xem là bề trên của chúng ta.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, anh và Tiêu Đổng chưa từng tiếp xúc, không thân thiết.


Bọn họ vừa thương lượng xong, chuông cửa vang lên, Điền Thanh Lộ đã đến.
Tưởng Thành Duật ngồi ở phía ngoài, anh đứng dậy đi tới mở cửa.
Trái tim đập thình thịch của Điền Thanh Lộ, vào lúc cửa mở ra bỗng nhiên thất vọng dừng lại trong giây lát.


Cô ta không nghĩ là Tưởng Thành Duật đến mở cửa, giả vờ mỉm cười một chút.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn có phong độ nên có, anh ta khách sáo hỏi Điền Thanh Lộ: “Uống trà hay là cà phê?”


“Cà phê, cảm ơn.” Điền Thanh Lộ giống như hào phóng trả lời Nghiêm Hạ Vũ, không cố tình nhìn đi chỗ khác. Lần trước hai người gặp mặt là tết năm ngoái, chạm mặt nhau lúc trên đường chúc tết các bậc cha chú trong sân, cũng không nói thêm nhiều điều, chỉ nói câu chúc mừng năm mới đơn giản.


Lần này gặp lại, vẫn không ngừng rung động.
Điền Thanh Lộ duy trì sự bình tĩnh trên khuôn mặt, ngồi xuống bên cạnh Phó Thành Lẫm.


Tiêu Đổng muốn hợp tác với GR, cô ta liên lạc với Phó Thành Lẫm trước, sự việc quan trọng nên ba cổ đông lớn bọn họ mới họp lại, nếu không Nghiêm Hạ Vũ sẽ không thể dây dưa gì với cô ta.


Điền Thanh Lộ không chắc có phải bọn họ đều đi đến chỗ hẹn tối nay hay không, cô ta ngập ngừng hỏi: “Vậy tôi trả lời Tiêu Đổng, các anh đều đi chứ?”
Phó Thành Lẫm: “Tôi với Nghiêm Hạ Vũ đến đó, Tưởng Thành Duật có cuộc xã giao khác.”
Điền Thanh Lộ gật đầu: “Được thôi.”


Bọn họ tự có cân nhắc quyết định trong chuyện làm ăn, cô ta không thể xen vào.
...
Sau khi thống nhất phương án giải quyết những vấn đề có lẽ sẽ gặp phải trong lúc hợp tác, hai giờ chiều Tưởng Thành Duật trở về.


Đi được nửa đường, anh gọi điện thoại cho Thẩm Đường, sau khi kết nối thì tiếng ồn ào của sóng biển được truyền tới trước.
“Đang đi dạo trên bờ biển sao?”
“Ừm, em xem kịch bản không vào.” Thẩm Đường đi trong nước biển, thỉnh thoảng giơ chân hất nước lên: “Anh bận xong rồi sao?”


Tưởng Thành Duật nhìn biển báo chỉ đường bên ngoài cửa sổ, nói với Thẩm Đường bây giờ anh đã đến đâu.


Gió hơi lớn, một tay Thẩm Đường giữ lấy vành mũ che nắng: “Vậy có lẽ khoảng bốn mươi phút nữa là có thể về đến nhà rồi. Còn tưởng anh gọi điện thoại cho em có chuyện gì.”
Tưởng Thành Duật chống khuỷu tay lên cửa xe: “Không có gì.”


Trước đây bọn họ chưa từng gọi điện thoại tán gẫu, nếu đã gọi vậy chắc chắn có chuyện, không lớn thì nhỏ.
Anh vẫn đang nghĩ câu nói lúc nãy của cô: “Tại sao xem kịch bản không vào vậy?”
Bởi vì Trần Nam Kình, bởi vì quá khứ.


Thẩm Đường nuốt xuống những lời thật lòng vào miệng: “Không có anh ở bên cạnh, em không yên lòng được.”
Tưởng Thành Duật cười: “Câu nói này của em có tổng cộng mười một chữ, không có chữ nào là thật.”


Tiếng cười sảng khoái của Thẩm Đường truyền vào micro điện thoại, tiếng sóng biển cũng rõ ràng hơn.
Tưởng Thành Duật nói: “Xem không vào thì đừng xem nữa, đợi anh về em yên lòng rồi lại xem.”


“Là em muốn như vậy đó.” Hôm nay Thẩm Đường mặc quần ngắn thuận tiện đi trong nước, cô đi đến vùng nước càng sâu hơn.
Không ai cúp điện thoại, hai người cứ tán gẫu một câu Đông một câu Tây như vậy.


Thẩm Đường nhớ ra: “Phải rồi, em đã giải thích với ông nội, anh đến thôn Hải Đường là để theo đuổi em, em không muốn yêu đương vậy nên không chấp nhận anh. Trước nay ông nội không tr.a hỏi đến cuối cùng, có lẽ ông sẽ không hỏi anh vấn đề này nữa, anh trở về cũng không cần giải thích đâu.”


Cô đã thay anh giải quyết một rắc rối nhỏ.
“Đợi anh về, anh với em tập lời thoại.” Đang nói chuyện, có điện thoại công việc gọi cho Tưởng Thành Duật, trước khi cúp máy còn không quên dặn dò cô: “Em đến nơi ít người dạo biển thôi, đừng để đến lúc bị khách du lịch nhận ra đó.”


“Yên tâm đi, em che chắn thật kỹ mới ra ngoài mà.”
Không như mong muốn, lời thề son sắt kia của cô đã bị vả vào mặt rất nhanh.


Thời gian không còn sớm, Thẩm Đường đi dọc theo bãi cát về nhà, lúc cúi đầu nhìn điện thoại thì bị gió thổi bay mũ, ở nơi thắng cảnh nhỏ bé không được xem là nổi tiếng này vẫn có người đã nhận ra cô.
...


Trên bờ, ông nội vẫn giống như trước kia, sau khi lái xe điện đi xung quanh một vòng, mở chiếc ô che nắng trước cửa sân để hóng gió biển, ngắm nhìn du khách qua lại.
Hai chiếc ô tô màu đen rời đi lúc sáng chầm chậm dừng lại ven đường, Tưởng Thành Duật đi xuống.


Các nếp nhăn trên mặt ông nội giãn ra, trong mắt mang theo nụ cười.
“Chủ tịch Tưởng, hình như cô Thẩm bị khách du lịch vây quanh rồi.” Vệ sĩ nhạy bén, vừa liếc mắt đã nhận ra đám ồn ào bên biển có chút khác thường.


Tưởng Thành Duật cũng nhìn qua đó, hai vệ sĩ đi theo anh đã chạy về phía bãi cát.
“Ông nội, cháu đi xem Thẩm Đường đã.”
“Đường Đường bị làm sao vậy?” Ông nội mơ hồ.


“Chắc là bị khách du lịch nhận ra rồi.” Tưởng Thành Duật bước nhanh qua đó, một bước đi xuống mấy bậc cầu thang.
Đến bãi cát, nhưng chưa đi được mấy bước thì trong giày da của Tưởng Thành Duật đã đầy cát mịn.
Không lo được những thứ này, anh đi thẳng đến phía Thẩm Đường bên kia.


Không biết trên bãi cát này ai đã lớn tiếng gọi Thẩm Đường, khách du lịch chen chúc nhau chạy đến, tuy rằng không phải người hâm mộ của Thẩm Đường nhưng cũng muốn theo đám đông nhìn ngôi sao ở khoảng cách gần.


Tưởng Thành Duật bị nhóm người đẩy về phía trước, đôi giày da đầy cát "ùm" một cái lao thẳng xuống nước biển.
Một con sóng biển ập vào tới, nước biển cuốn lấy ống quần.
“Mẹ ơi, sao mà Thẩm Đường trắng quá vậy!”


“Chân của cô ấy giống hệt như photoshop ra vật. Tôi ch.ết đây, đừng cứu tôi.”
“A, Đừng! Đừng chen chúc với tôi! Tôi không nhìn thấy! A a a!”
Các loại âm thanh kích động la hét không ngừng vang lên bên tai.


Bây giờ từng bước đi của Tưởng Thành Duật đều khó khăn, xung quanh toàn là người, anh như được trải qua cảm giác theo đuổi ngôi sao một lần trong đời vậy.
Dựa vào lợi thế chiều cao, anh đã nhìn thấy Thẩm Đường.


Thẩm Đường đứng trong nước biển, trong tay cầm mũ che nắng phối hợp để chụp ảnh, khách du lịch vừa quay video vừa tranh nhau muốn chụp ảnh với Thẩm Đường trước.
Hai vệ sĩ chen đến bên cạnh Thẩm Đường, che chắn cô đi vào bờ.


Thẩm Đường được vệ sĩ đưa ra khỏi đám người chen chúc, khách du lịch không đi theo nữa, trước đây bọn họ cũng không từng nghĩ muốn làm phiền Thẩm Đường, chỉ muốn đứng ở phía xa chụp bức ảnh, nhưng một khi bắt đầu có nhiều người, thật sự không thể khống chế hiện trường.


Lúc nãy hình như Thẩm Đường nhìn thấy một bóng người cao lớn, người đông nên cô không chắc chắn có phải Tưởng Thành Duật hay không. Có lẽ là do cô bị hoa mắt, anh đi một đôi giày da, không đến mức theo dòng người xuống biển.


Đi được mấy bước, cô vẫn là không nhịn được tò mò quay đầu lại.
Đám người vẫn chưa tản đi, Tưởng Thành Duật đeo kính râm nổi bật giữa đám đông, đang nhìn vào cô.
Thẩm Đường vẫy vẫy tay với đám người, hai ngón tay lại làm một động tác bắn tim.


Trong khách du lịch có một nam sinh hét lên: “Thẩm Đường, anh cũng yêu em!”
Tài xế lái xe qua đây, Thẩm Đường và hai vệ sĩ ngồi lên xe rời đi.
Sau đó đám đông đã tản đi rất nhanh, bãi biển hồi phục như bình thường.


Tưởng Thành Duật vắt khô ống quần rồi cuộn lên, xách theo giày trở về, đây là lần đầu tiên trong đời anh thảm hại như vậy.
Ông nội thấy thế thì chống gậy đứng dậy: “Sao mà ướt hết rồi?”


“Không sao đâu ạ.” Tưởng Thành Duật đỡ ông nội ngồi xuống: “Thẩm Đường ngồi xe đi dạo một vòng trước, đợi mọi người không chú ý nữa sẽ về nhà qua cửa sau.”
Ông nội giục anh: “Con nhanh chóng về phòng tìm giày đi vào đi.”


Tưởng Thành Duật không vội đi, anh nói thêm vài câu với ông nội.
Ông nội biết Tưởng Thành Duật đến đây để theo đuổi cháu gái mình, trong lòng vui vẻ, còn giải sầu giúp anh rồi bảo anh đừng gấp gáp.


Tưởng Thành Duật cười nói: “Ông nội, ông cảm thấy con có thể theo đuổi được Thẩm Đường không?”
Vốn dĩ ông nội còn muốn khen Tưởng Thành Duật một chút: “Có thể chứ, ông cảm thấy có thể. Đường Đường nhà chúng ta thích người đẹp trai lắm.”
Tưởng Thành Duật: “...”






Truyện liên quan