Chương 16: Đường Đường, đến chỗ anh này
Triệu Trì Ý rời khỏi phòng họp thì cửa chính cũng tự động khép lại.
Toàn bộ thanh âm đều bị chặn lại ở sau cánh cửa.
Thẩm Đường vẫn còn mong chờ theo cánh cửa, chắc là mình nghe nhầm rồi.
Sao anh có thể ở Thượng Hải đúng lúc như vậy được, còn có thể đến đây trong mười phút ngắn ngủi.
Nếu như là anh, thì đã đến đây từ trước rồi.
Trợ lý xác định người bên ngoài đúng thật là Tưởng Thành Duật, cô ấy kích động đến mức bỗng nhiên cầm lấy cánh tay của Thẩm Đường: “Tốt quá rồi!”
Thẩm Đường quay lại xác nhận với trợ lý lần nữa: “Không phải chị mới vừa nghe nhầm sao?”
Trợ lý lắc đầu lia lịa.
Thẩm Đường quơ lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Tưởng Thành Duật: [Có đúng là anh không?]
Không ai trả lời.
Sau đó cánh cửa lại được mở ra lần nữa.
Triệu Trì Ý cúi đầu chào hỏi, mời chủ tịch Tưởng tiến vào.
“Ồ.” Ngôi sao nữ im lặng há hốc miệng.
Mặc dù đã quen với những anh chàng đẹp trai giới giải trí, nhưng quả thật ánh mắt của người đàn ông này, ngay cả với khí thế mạnh mẽ của ông chủ Triệu Trì Ý cũng bị lu mờ ngay lập tức.
Tưởng Thành Duật đảo mắt một vòng quanh bàn họp, nhìn về phía Thẩm Đường.
Thẩm Đường cũng không lên tiếng nhìn anh.
Hai người đối mặt với nhau vài giây, Tưởng Thành Duật có điện thoại gọi đến.
“Sao cậu vừa nhận một cuộc điện thoại thì vứt cả một phòng người vậy?” Nghiêm Hạ Vũ vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, anh ta vừa vào thì bọn họ đã thông báo Tưởng Thành Duật có việc cần rời đi.
Tưởng Thành Duật: “Tôi cần xử lý chút việc, khi về nói chuyện sau.”
Nghiêm Hạ Vũ không hỏi rõ ràng nguyên nhân: “Có cần điều thêm viện trợ từ bên ngoài không?”
“Không cần đâu.”
"Được rồi, vậy chúng tôi đánh bài chờ cậu.”
Tưởng Thành Duật vừa cúp điện thoại thì Điền Thanh Lộ đã gửi tin nhắn tới: [Tình huống gì vậy? Tôi vừa đi vệ sinh trở về thì không thấy anh đâu, có vấn đề gì nghiêm trọng không?]
Tối nay bọn họ là có một cuộc hẹn bàn chuyện hợp tác.
Tưởng Thành Duật: [Không có gì, mọi người cứ bàn việc trước đi.]
Đang sốt ruột không biết Thẩm Đường thế nào, anh thu điện thoại di động vào.
“Anh Tưởng, đã lâu lắm rồi chưa gặp ạ.” Trữ Nhiễm cố gắng không để bản thân mình kích động.
Cô ta có quen biết Tưởng Thành Duật, còn có may mắn được ăn với anh một bữa cơm.
Tưởng Thành Duật nắm cổ phần của Đầu Tư GR và có hợp tác với thím hai, lần đó chú hai dẫn cô ta theo để tham gia bữa tiệc.
Cô ta nghĩ chắc là vì chú hai yêu thương mình, sợ Triệu Trì Ý cư xử làm cô ta không thoải mái, nên đã mời Tưởng Thành Duật tới đây một chuyến.
Triệu Trì Ý không bất ngờ mấy khi Trữ Nhiễm quen biết Tưởng Thành Duật, vừa mới ra ngoài cửa thì Tưởng Thành Duật đã nói rõ mục đích đến đây, vì cô nhóc không nghe lời đánh nhau với người khác, anh đến để đưa cô đi.
Đúng là Trữ Nhiễm rất có khả năng gây sức ép lên người khác, ngay cả Tưởng Thành Duật cũng phải đến.
Tưởng Thành Duật làm ngơ trước sự nhiệt tình quan tâm của Trữ Nhiễm, nhìn cô ta, thanh âm của anh vang lên lạnh lẽo: “Cô chính là Trữ Nhiễm sao?”
“…” Trên mặt Trữ Nhiễm không nén được tức giận.
Cô ta nói đã lâu không gặp anh, vậy mà anh không nhớ rõ cô ta.
Cho dù chưa thấy mặt, thì thế nào đi chăng nữa cô ta cũng là một… ngôi sao mà.
Cô ta cảm thấy có vài nụ cười chế nhạo hướng về phía mình.
Chắc cũng có thể vì Tưởng Thành Duật quá bận bịu, ngày thường không xem TV, không xem các chương trình truyền hình giải trí.
Trong lòng Trữ Nhiễm tự tìm lối thoát cho bản thân, cô ta không chịu được khi bị người khác cứ đem mình ra làm trò cười như vậy, thế nên đành cưỡng ép lễ phép: “Dạ, Anh Tưởng…”
Tưởng Thành Duật chẳng để ý cắt đứt lời cô ta: “Cô chỉ cần trả lời có đúng hay không là được.”
Trữ Nhiễm cảm thấy tình hình không đúng, sắc mặt cô ta biến đổi, gật đầu.
Tưởng Thành Duật không nói nữa quay người nhìn về phía Thẩm Đường, đưa tay ra: “Đường Đường, đến chỗ anh này.”
Đầu mũi Thẩm Đường hơi cay.
Lần thứ hai anh gọi cô như vậy, nhưng lần này là trước mặt rất nhiều người.
Rõ rành anh vẫn giống với ngày thường, vẫn như mọi khi phối hợp với hai màu đen và trắng, áo vest đen khoác bên ngoài áo sơ mi trắng, nhưng hôm nay dường như không có chỗ nào giống lúc trước.
Cô cũng hoảng loạn một lúc.
Không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, Thẩm Đường nắm lấy ghế rồi đứng dậy, mất đi vẻ ưu nhã thường ngày, giẫm lên giày cao gót bước nhanh về phía Tưởng Thành Duật.
Cảm thấy vẫn chưa đủ nhanh, bước chân không còn nghe theo sự điều khiển cô, từ bước nhanh rồi lại vô thức chuyển sang chạy hai bước, chạy thẳng vào trong ngực của Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật cũng rất bất ngờ, ở bên nhau ba năm, Thẩm Đường chưa bao giờ chạy đến chỗ anh như thế này.
Anh mở rộng vòng tay, vững vàng đỡ lấy cô.
“Sao lại gấp? Anh ở đây mà.”
Thẩm Đường đưa tay luồn vào bên trong áo vest đen, ôm lấy thắt lưng của anh.
Mặt cô vùi vào ngực anh, một câu cũng không muốn nói.
Nếu hồi trước lúc cô còn đi học bị bạn ức hϊế͙p͙, có một cái ôm như vậy thì thật tốt biết bao nhiêu.
Tưởng Thành Duật không nhúc nhích để Thẩm Đường ôm anh.
Cô luôn mạnh mẽ, chẳng bao giờ để người ngoài thấy vẻ yếu đuối của mình, hôm nay là ngoại lệ.
“Thật ngại quá Chủ tịch Triệu, làm anh phiền phức rồi.” Tưởng Thành Duật rất bình tĩnh chuyển sự chú ý sang người Triệu Trì Ý.
Triệu Trì Ý còn đang đứng bất động ở đó, kết cuộc đảo ngược thật khiến cho ông chủ công ty giải trí như anh ta kinh ngạc không thôi.
“Không có gì phiền phức đâu, là do tôi tiếp đãi không tốt.”
Sau vài giây anh ta mới phản ứng lại, bổ sung thêm vài lời khách sáo.
Thì ra Thẩm Đường đã ở cạnh Tưởng Thành Duật từ lâu.
Mọi thứ được che giấu rất hoàn hảo, ngay cả anh ta cũng chưa từng nghe một lời nghi ngờ nào từ người ngoài.
Câu chuyện này thay đổi rất bất ngờ, cuối cùng kết cục sẽ như thế nào, không một ai đoán ra được.
Nữ diễn viên không thể không thẳng lưng rồi bày ra bộ mặt không liên quan đến mình.
Cô ta không biết người đàn ông trước mặt mình là ai, nhưng đầu tiên cũng phải để mình không liên quan đến trước, không uổng phí ký hợp đồng với Giải trí Trường Thanh.
Trữ Nhiễm nhìn chằm chằm Thẩm Đường đang nép trong lòng Tưởng Thành Duật, không thể tiếp nhận sự thật này.
Vốn dĩ cô ta còn nghĩ Tưởng Thành Duật đến là để bênh vực mình.
Vậy mà cái mặt mũi này, phải để đâu đây.
Thẩm Đường từ từ bình tĩnh lại, giọng mũi nặng hơn một chút: “Sao anh lại đến đây?”
Tưởng Thành Duật nhìn xuống mặt cô, chỉ thấy lọn tóc mềm mại pha lẫn hương thơm dầu gội của cô.
Anh thấp giọng nói: “Em đánh nhau với người ta, anh không được đến sao? Nhìn là biết muốn bắt em xin lỗi và bồi thường tiền thuốc men rồi. Nếu không phải lỗi của em, anh không thể để em ôm một bụng tủi thân về nhà đâu đúng không?”
Tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn về Thẩm Đường, bao gồm cả Triệu Trì Ý.
Thẩm Đường bình tĩnh hô hấp, cố gắng để giọng nói mình không có gì khác lạ: “Trên video giám sát là lỗi của em.”
Tưởng Thành Duật không biết trước khi anh đến phòng họp đã xảy ra chuyện gì, anh vẫn chưa kịp hiểu rõ.
Anh muốn biết: “Vậy em có nói xin lỗi không?”
Thẩm Đường lắc đầu: “Không có.” Cô nói: “ Trên video giám sát không đúng sự thật, vậy nên để Thẩm Đường trên camera xin lỗi đi, không liên quan gì đến em.”
Mọi người: “…”
Tưởng Thành Duật cười: “Chiêu này của em chỉ có thể dùng để đối phó với anh thôi, với người khác thì không có tác dụng đâu.”
Triệu Trì Ý vuốt đầu, anh ta kéo ghế ngồi xuống.
Nếu như đây là phim trường mà anh ta thường đến xem xét, thì đây chính là cảnh quay nam nữ chính dính lấy nhau.
Tưởng Thành Duật không coi ai ra gì: “Vậy phía bên kia yêu cầu thế nào?”
Thẩm Đường: “Bảo em phải tự tát mình một cái tát rồi nói xin lỗi, việc này xem như được giải quyết.”
Đột nhiên Tưởng Thành Duật ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trữ Nhiễm, cô ta bị ánh mắt lạnh lẽo của anh làm cho hoảng sợ, hít một hơi, cố gắng điều chỉnh nhịp thở: “Cô ta túm tóc rồi đè tôi xuống đất, chẳng lẽ tôi không thể yêu cầu một lời xin lỗi hay sao?”
Cô ta đánh cược rằng Tưởng Thành Duật sẽ không thể gây khó dễ.
“Là do cô ta tự trượt chân ngã trên giày cao gót của mình, rồi lại quay về phía tôi cố ý đẩy tôi ngã. Tôi đây còn nhường nhịn, đổi thành người khác vô cớ bị cô ta đánh như thế, thử xem liệu anh có thể bình tĩnh như tôi mà hòa giải không? Trên video giám sát đã hiện rõ, tôi không hề đẩy cô ta, lúc đó tôi còn đang bàn công chuyện với trợ lý.”
Trữ Nhiễm thật sự ăn không nói có. Việc đã đến nước này, đương nhiên cô ta sẽ không dễ thừa nhận đã đẩy Thẩm Đường, dù sao cũng có Triệu Trì Ý giúp đỡ, vừa rồi anh ta rất tinh tường chứng tỏ phía bên kia không có video giám sát.
Cho dù có thì nó cũng đã hỏng rồi.
Nếu không thể lấy được video giám sát quay kĩ lúc đó, Thẩm Đường sẽ phải cúi đầu xin lỗi.
Tưởng Thành Duật dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng như lời an ủi Thẩm Đường, cứ liên tục như vậy.
“Cô có chắc là muốn Thẩm Đường phải xin lỗi không?”
Giọng điệu của anh ngày càng thêm đáng sợ.
Trữ Nhiễm điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, nhất định không để bị lép vế.
Phía sau cô ta là nhà họ Trữ, nhà họ Triệu và còn có nhà họ Tiêu, Tưởng Thành Duật không thể không giữ lại chút sĩ diện cho bọn họ.
Hơn nữa, kiếp này Thẩm Đường sẽ không bao giờ được gả vào nhà họ Tưởng, có lẽ Tưởng Thành Duật nhất thời không tìm được cảm giác mới mẻ nên mới chạy đến đây dỗ dành Thẩm Đường vui vẻ thôi.
Sẽ không thể xem nhẹ sự hợp tác giữa Đầu Tư GR và gia đình thím hai.
Sau khi cân nhắc một lúc, Trữ Nhiễm quyết định.
Cô ta không trả lời mà hỏi lại: “Làm sai thì không phải nên xin lỗi sao?”
Tưởng Thành Duật gật nhẹ đầu: “Bây giờ cô gọi cho Trữ Nhạc Lễ, nói rằng Tưởng Thành Duật muốn thay mặt Thẩm Đường xin lỗi, cô hỏi chú hai mình thử xem, phải xin lỗi thế nào thì mới có thể làm vừa lòng con gái lớn nhà họ Trữ?”
Trữ Nhiễm sửng sốt, anh nói thật sao?
Lúc này, Thẩm Đường đang nằm trong lòng Tưởng Thành Duật, bình ổn, không nghĩ ngợi bất cứ cái gì nữa.
Ngoài ông bà nội ra, anh là người đầu tiên đứng về phía cô vô điều kiện như thế.
Tưởng Thành Duật không kiên nhẫn: “Vẫn chưa gọi sao? Nếu cô không có số của chú hai mình, tôi có.”
Trữ Nhiễm giật giật khóe môi, câm như hến.
Cô ta vẫn biết chuyện này ảnh hưởng rất nhiều, nếu như gọi cho chú hai, cô ta sẽ đẩy chú mình vào tình huống khó xử.
Nhỡ cô ta lại làm mọi chuyện tệ đi, ảnh hưởng đến sự hợp tác của gia đình thím hai và Tưởng Thanh Duật, hậu quả cô ta không gánh nổi.
Dù sao, chú và thím quả thực rất khác nhau, chú hai rất yêu thương cô nhưng còn thím hai thì khác, nói cho cùng vẫn là thiếu đi quan hệ huyết thống.
"Chị Nhiễm, cho cô một phút suy nghĩ, tôi bắt đầu tính thời gian.”
“…”
Lời nói sắc bén châm chọc vừa rồi là từ trợ lý của Thẩm Đường, lúc trước khi Trữ Nhiễm uy hϊế͙p͙ Thẩm Đường cô ấy đã không thể chấp nhận nổi, đến bây giờ cô ấy vẫn còn tức giận thay cho Thẩm Đường.
Dù gì, Tưởng Thành Duật cũng đang ở đây cô ấy còn sợ cái gì.
Trợ lý lập tức bấm giờ.
Âm thanh tích tắc quen thuộc nhưng lại như đổ dầu vào lửa, phá vỡ sự yên lặng của phòng họp.
Năm mươi chín, năm mươi tám, năm mươi bảy...
Tiếng đếm ngược giống như một sợi dây câu bằng bạc quấn quanh cổ Trữ Nhiễm. Càng siết càng chặt hơn, chặt đến mức cô ta thở không ra hơi.
Cô ta mưu tính ngàn vạn lần, nhưng cũng không tính đến chuyện Tưởng Thành Duật sẽ nổi điên.
Người đàn ông này thật sự có bệnh, coi thường quyền lợi của mình chỉ để làm vui lòng phụ nữ.
“Anh Tưởng, là tôi giữ thể diện cho anh.”
Bất đắc dĩ, Trừ Nhiễm chỉ có thể nén giận từng chút một.
“Cho dù tôi gọi chú hai, chú hai nhất định sẽ giữ thể diện cho anh. Tôi không tha cho Thẩm Đường, tôi là giữ lại chút thể diện cho anh.”
Chẳng qua cô ta chỉ thua kém Tưởng Thành Duật, chứ không phải Thẩm Đường! Tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này gần như đã được giải quyết.
Tuy nhiên, đây chỉ là phần mở đầu.
Tưởng Thành Duật nói: “Bây giờ cô phải xin lỗi Thẩm Đường.”
“Cái gì?” Trừ Nhiễm không tự chủ được hét lên.
Tưởng Thành Duật lặp lại với Trừ Nhiễm: “Cô xin lỗi Thẩm Đường ngay lập tức.”
Trừ Nhiễm mất bình tĩnh, không nhịn được nữa.
Cô ta cười nhạt: “Cô ta đánh tôi, tôi còn phải xin lỗi cô ta sao?”.
Mấy người có mặt hôm nay, khi trở về không biết sẽ cười nhạo cô ta thế nào, sao mà cô ta có thể cúi đầu xin lỗi Thẩm Đường chứ.
Cho dù người khác nghĩ cô đã đẩy người, vậy thì đã sao?
“Anh Tưởng, cho dù bây giờ tôi nói gì, anh cũng sẽ không tin. Nếu tôi nói là tôi không đẩy người, anh nhất định sẽ nghĩ tôi đang ngụy biện.” Trừ Nhiễm cương đến cùng: “Vậy thế này đi, nếu có chứng cứ chứng minh tôi đã đẩy Thẩm Đường, tôi sẽ xin lỗi.”
Tưởng Thành Duật lười nói nhiều: “Bảo cô xin lỗi thì cứ dứt khoát xin lỗi đi, tôi cũng đã tự mình đến đây, còn muốn chứng cứ gì?”
Mẹ anh!
Thiếu chút nữa Trừ Nhiễm đã phun ra một ngụm máu, ngực cô ta liên tục phập phồng, cô ta tức tới mức muốn đập thẳng điện thoại vào mặt Tưởng Thành Duật.
Cô ta chưa bao giờ thấy một người đàn ông phách lối, vô liêm sỉ không ai sánh nổi như vậy!