Chương 53: Artenza (01)
Bên tai cô có rất nhiều âm thanh hỗn độn, tiếng bánh xe di chuyển vọng ngoài hành lang, những giọng nói quen thuộc đang trò chuyện vẳng vào tai cô. Từ những giọng nói quen thuộc ấy, trong đầu cô hiện lên những khuôn mặt khác nhau, như thể não cô đang tưởng tượng ra hình ảnh họ trong cuộc trò chuyện. Thi thoảng lại có tiếng bánh xe lăn trên sàn nhà, tiếng cãi cọ nho nhỏ, tiếng bánh xe đột ngột dừng lại, sau đó lại chuyển động, tiếng cánh cửa mở ra. Trong thế giới chỉ có âm thanh ấy còn có một thế giới khác cực kì ồn ào, khiến cô không hiểu tại sao nó lại xuất hiện.
Rất lâu, rất lâu sau, mãi mới có một giọng nói xuất hiện, cực kì dễ nghe. Đó cũng là giọng nói cô yêu thương nhất: “Để cô ấy ở lại đây.”
Giọng nói ấy không giống ngày thường, hôm nay nó mang theo sự mệt mỏi, yếu đuối, khiến cô hơi nghẹn trong lòng. Tại sao nghe giọng anh như thể người vừa mới nhặt được mạng về từ sa mạc vậy.
Sau khi giọng nói ấy xuất hiện, cả thế giới trở nên yên tĩnh. Những dây thần kinh đang căng thẳng của cô cũng được thả lỏng.
Lại một quãng thời gian dài trôi qua, có tiếng đếm ngược vọng vào đầu cô. Cô che lỗ tai lại, không muốn nghe chút nào, giờ cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Cô đã rất lâu không được ngủ rồi. Nhưng âm thanh ấy vẫn cứ lôi kéo suy nghĩ trong đầu cô, nhất định còn có chuyện quan trọng, nhất định đây là chuyện quan trọng.
Khi âm thanh đếm ngược ấy chạm tiếng ‘Một’, cô dùng sức mở to mắt. Mùi thuốc sát khuẩn đập vào mặt khiến cô thấy buồn nôn.
Đây là ở bệnh viện.
Bệnh viện có tường màu trắng, những khay dụng cụ lạnh băng, nơi nào cũng toàn mùi thuốc sát khuẩn khiến cô càng thấy đau mỏi.
Cô duỗi tay chân một chút, ơ, hoá ra cô không phải là người bệnh.
Giây tiếp theo, cơ thể đang nằm trên giường giật bắn lên.
Đây là một giường bệnh phụ trong phòng bệnh, cô đem tấm mành ngăn bên cạnh đẩy ra, và nhìn thấy Lệ Liệt Nông đang nằm trên giường bên.
Hai y tá rời đi dưới yêu cầu của cô. Cô ngồi xuống vị trí mà họ đã ngồi, hôn nhẹ lên mu bàn tay anh, rồi ghé mặt vào bả vai anh nhắm mắt lại. Hiện tại cô rất mệt, cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Ngoài cửa sổ là màn đêm tối tăm.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, có ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tóc mái bên thái dương, cô mở mắt thật nhanh.
Dưới ánh đèn dầu leo lét như hạt đậu, khuôn mặt người đàn ông trước mặt cô toát ra sự dịu dàng trước đây chưa từng có. Tựa như một giấc mộng, khoé miệng cô nhếch lên, nỉ non: “Artenza!”
Tiếng ‘Artena’ không hiểu vì sao khiến anh thở dài như vậy. Tiếng thở dài ấy khiến cô cực kì khó chịu.
Mắt cô lại mở to hơn một chút: “Làm sao vậy?”
“Không có gì đâu.” Giọng anh khàn khàn.
Cô cực kỳ buồn ngủ nhưng không hiểu sao trong đầu còn đang lo lắng gì đó. Cô theo bản năng sờ túi áo khoác kiếm chiếc ví, ơ, kỳ lạ, nó ở đâu rồi. Cô mở ví tiền ra không thấy món đồ cần tìm.
Cô gấp đến độ đứng dậy, sờ s0ạng quanh người xem có phải mình làm rơi mất thật rồi không, có phải trên đường cô ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chỉ lo lắng cho an nguy của anh, nói không chừng…
Nếu mất rồi thì sao đây.
“Atenza!” Cô trĩu miệng, mặt như sắp khóc đến nơi.
“Em làm sao thế?” Bộ dạng của cô khiến anh lo lắng, anh chật vật gượng dậy từ giường. Động tác anh cực kỳ gian nan, cô nhìn ra mồ hôi lấm tấm trên trán anh.
Cô vừa hoang mang vừa rối rắm, giúp anh điều chỉnh tư thế thoải mái xong, cô dùng ống tay áo chấm mồ hôi trên trán anh. Xong xuôi, cô tỉ mỉ quan sát khuôn mặt trước mắt.
Hoàn hảo, không khuyết điểm.
Nhìn ngắm một lần, cô lại chớp mắt lần hai, lần ba nhìn anh kỹ hơn. Hình như đã rất lâu rồi cô không nhìn anh kỹ như thế này, hơn nữa…
Thật kỳ lạ, không biết từ bao giờ, cô đã bỏ lỡ mất thời gian nhiều như vậy, khuôn mặt trước mắt cô giờ đã cực kỳ hoàn hảo, như một tuyệt tác của tạo hoá: Tỉ lệ khuôn mặt ngày càng hoàn mỹ, thâm thuý.
Người đàn ông như thế này, cô làm thế nào để coi chừng anh đây? Trong lòng cô thở dài một hơi, quay mặt sang chỗ khác.
“Em làm sao thế?” Anh dò hỏi nhưng trong giọng nói có thể nghe ra một chút nóng nảy.
Ánh mắt cô một lần nữa trở lại khuôn mặt anh. Cô nhích chầm chậm gần anh hơn, hơi cong lưng xuống, nhìn kìa, anh lại vã mồ hôi rồi. Cô vươn người gần anh, kéo khoé miệng cười: “Không có gì, anh không sao là tốt rồi.”
Cô nhìn thấy nụ cười của mình phản chiếu trên đôi mắt anh. Nhưng khi nụ cười vẫn còn vương trên khoé môi, cô lại hơi nhíu mày lại.
Một giọng nói nhẹ như lông vũ vuốt vào tai cô: “Không cho em nhíu mày.”
Câu nói với giọng điệu như vậy khiến cô dễ dàng mê đắm vào buổi tối như hôm nay, dễ dàng khiến cô ảo tưởng rằng hình như anh bị nụ cười, bị hơi thở, ánh mắt của cô mê hoặc.
Cô rũ mắt, thấp giọng: “Artenza, trên đường đến đây gặp anh, em đã nói với bản thân rằng chỉ cần anh không có việc gì, về sau em nhất định sẽ ngoan hơn.”
Giọng nói khiến người ta say mê lại tiếp tục: “Em bị doạ rồi à?”
Cô gật đầu, nói tiếp: “Anh ấy nằm nơi đó, khuôn mặt anh ấy toàn là máu khiến em không thể nhớ ra tên anh ấy là gì, nhưng em nhớ bạn bè hay gọi anh ấy là đầu bí. Em nhớ rõ anh ấy luôn đứng ở bên trái anh, nhưng giờ anh ấy đã….”
Cô dừng một chút, nhớ đến khoảnh khắc ấy, giọng cô run run: “Lúc ấy em rất sợ, Artenza, lúc ấy em đã nghĩ là…”
Cô đang nói dở thì bị âm thanh ‘Hự’ của anh chặn lại.
Cô ngẩng đầu, những giọt mồ hôi trên trán anh đã to bằng hạt đậu. Trong nháy mắt, mồ hôi liên tục vã ra, nhỏ xuống liên tục trên khuôn mặt tái nhợt của anh. Ngay cả khi ánh đèn trong phòng là màu vàng ấm, sắc mặt anh trắng như tờ giấy. Cô chớp mắt, mặt anh ngày càng tái đi.
Lệ Liệt Nông như vậy khiến cô cực kì sợ hãi, cô xoay người muốn gọi y tá nhưng tay cô đã bị anh túm chặt lấy, anh dùng lực mạnh giữ cô ở lại.
“Artenza….”
Một tiếng gọi ‘Artenza’ càng khiến mặt anh tái hơn: “A….”
“Em vừa gọi anh là Artenza năm lần.” Giọng nói khiến người ta say mê không biết sao lại có chút run run.
“Artenza, anh…”
“Lần thứ sáu.”
Tiếng ‘Artenza’ tiếp theo bị nén lại ở cổ họng. Nếu cô gọi anh lần nữa như vậy lại mất công anh đếm. Một Lệ Liệt Nông như vậy khiến cô không tài nào thích ứng nổi. Việc duy nhất hiện tại cô có thể làm chính là ngây ngốc nhìn anh.
Mà anh vẫn đang ngắm cô chăm chú.
Dần dần, từ trong mắt anh, cô nhìn thấy một thứ khác. Mặt anh trở nên long lanh bởi tầng nước mỏng, lông mi vừa dài vừa dày run run, không chỉ có lông mi, giọng anh cũng run lên. Anh cẩn thận gọi: “Hứa Qua?”
Artenza, anh làm sao vậy? Cô cau mày, tay úp lên trán anh, không phát sốt mà.
“Hứa Qua.”
“Làm sao vậy, hôm nay anh làm sao thế?”
“Em còn chưa trả lời anh!” Giọng nói đầy sự cố chấp trước nay chưa từng có.
“Trả lời anh cái gì mới được chứ?”
“Anh gọi tên em thì em phải trả lời anh chứ?” Giọng anh cao lên, mang theo khí thế của nhà lãnh đạo 1942, khiến cô theo phản xạ đáp nghiêm chỉnh: “Vâng!”
Cứ như vậy, anh dùng tay vuốt v e mặt cô, nhìn chuyên chú, rồi anh nâng khuôn mặt cô sát lại gần mình. Nhìn qua hai người họ trông cứ như đôi nam nữ trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, dù chỉ mới không nhìn nhau một buổi tối, nhưng sáng sớm hôm sau liền không hẹn mà gặp trên hành lang tầng họ sống. Chỉ là ánh mắt nhìn nhau nhưng khoảnh khắc tựa như là vĩnh hằng.
Ý nghĩ này khiến khuôn mặt đang bị nâng lên của cô đỏ ửng. Cô rũ mi mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Hứa Qua?” Giọng anh như đang dò hỏi, kiểm tr.a sự chân thực trước mắt này.
“Vâng.”
“Hứa Qua.” Giọng anh trầm xuống, như thể anh nhặt lại được thứ đã mất.
Cô dùng giọng mũi đáp lại anh: “Vâng.”
Vừa dứt lời, cơ thể Hứa Qua bị anh kéo thật mạnh vào trong lồ ng ngực vững chãi.
Xung quanh tĩnh lặng, anh không nhúc nhích, cô cũng không muốn cử động.
Rất lâu sau, khi Hứa Qua cho rằng mình sắp ngủ đến nơi rồi thì cô nghe thấy giọng nói truyền xuống từ trên đỉnh đầu: “Em nói anh nghe, trên đường đến đây em gặp chuyện gì, gặp gỡ những ai?”
Vì vậy, Hứa Qua bắt đầu nói, kể cho anh nghe sự tình ngày hôm đó.
Rõ ràng nó vừa xảy ra gần đây nhưng không hiểu sao cô phải khó khăn mới có thể hồi tưởng lại được, vừa nói vừa cẩn thận nhớ lại không gian, mọi người xung quanh lúc đó.
Khi cô kể đến đoạn đến Santiago, cơ thể cô run lên, anh khẩn trương ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai: “Dừng ở đây thôi, không phải cuối cùng anh không có việc gì sao?”
Cô gật gật đầu trong ngực anh, Hứa Qua cảm thấy khung cảnh hiện giờ như một giấc mơ của cô. Động tác và thái độ của anh bây giờ hệt như trong sự tưởng tượng đầy mơ mộng của cô vậy.
“Artenza, em thấy chuyện xảy ra tối nay hệt như trong mơ vậy.”
Có tiếng cười nhẹ bên tai cô.
“Hứa Qua.”
“Vâng.”
“Giờ em nên ngủ một giấc thật ngon, bởi vì sau khi em thức dậy, anh muốn em phải đối mặt với một số chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
Môi anh hôn nhẹ lên thái dương của cô, ý anh rất rõ ràng, em ngoan nào. Hứa Qua ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Giấc ngủ ấy thật dài, khi Hứa Qua mở to mắt thì đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Rèm cửa sổ trong phòng được vén lên, màu trắng của bức tường được phủ màu cam hồng của bầu trời lúc mặt trời lặn.
Xung quanh cô là không gian yên tĩnh. Cô theo thói quen duỗi eo, động tác quen thuộc này khiến cô đau nhức như thể cơ thể cô là cỗ máy gỉ sét đã lâu không dùng. Ừm, cô nghỉ phép một tháng, nên xương cốt kém linh hoạt là điều đương nhiên.
Bước xuống giường, cô vừa vặn eo vừa đi về phía chỗ Lệ Liệt Nông. Phòng bệnh VIP này dùng bình phong để ngăn giữa giường người bệnh và không gian riêng cho người chăm sóc. Khi bước qua bình phong, Hứa Qua phát hiện không gian yên ắng quanh cô ban nãy hoàn toàn là ảo giác.
Cách một cái bình phong, bên này toàn là người ngồi trên sô pha. Trên sô pha dài có hai người, hai chiếc sô pha đơn lần vài chiếc đôn nhỏ cũng có người ngồi kín. Tổng cộng có sáu người tất cả. Còn có một người khác đang đứng, mà lúc này, tất cả mọi người đều đặt ánh mắt lên trên mặt cô.
Trước tiên, cô đánh mắt tìm Lệ Liệt Nông, anh đang nằm dựa vào giường nhìn Hứa Qua.
Nhiều đôi mắt đặt lên người như vậy khiến Hứa Qua rợn tóc gáy, cô cảm thấy ‘một số chuyện’ trong lời Lệ Liệt Nông tối qua có lẽ là một chuyện cực kì nghiêm trọng.
“Hứa Qua.” Lệ Liệt Nông vẫy tay với cô.
Cô đặt tay bàn mình vào bàn tay anh, anh nói: “Mẹ anh từng nói với anh là, Artenza, trên đời này chuyện gì xảy ra cũng có lý do của nó, điều duy nhất chúng ta có thể làm là tiếp nhận nó theo cách tốt nhất.”
Anh dừng một chút: “Sau đây, những người này sẽ nói cho em nghe rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em. Nghe xong, em đừng hoảng sợ, nhớ kỹ rằng em còn có anh đây.”
Hứa Qua gật đầu.
Sáu người ngồi trên bộ sô pha kia đều những chuyên gia tâm thần nổi tiếng, bọn họ đến từ Mỹ, có người đến từ Đức và Pháp.
Khi màn đêm buông xuống, trên bộ sô pha không còn ai nữa. Những thành viên 1942 phụ trách phiên dịch cũng đã rời khỏi phòng theo yêu cầu của Lệ Liệt Nông.
Hứa Qua ngồi sững ở đó, lúc này, những câu giảng giải trong một tiếng đồng hồ vừa rồi của những chuyên gia tâm thần đó như được tua lại trong đầu Hứa Qua. Trong một tiếng đó, Hứa Qua quay mặt nhìn Lệ Liệt Nông không dưới mười lần.
Khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lệ Liệt Nông, lòng Hứa Qua ngày càng trầm xuống. Xem ra những điều họ nói là có thật.
Rốt cuộc bọn họ cũng rời đi rồi.
Cô cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, rồi đi đến trước mặt anh: “Artenza?”
“Trong phòng tắm có gương, có lẽ nó sẽ cho em thấy rõ hơn sự tình.” Lệ Liệt Nông nhìn cô.
Bàn tay mở cửa phòng tắm của cô run run, nhưng cô vẫn cố gắng đẩy cửa ra, đứng trước gương nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.
Khuôn mặt phản chiếu từ tấm gương khiến Hứa Qua theo bản năng làm động tác: giật tóc mình xuống. Khi làm nhiệm vụ, cô có năm, sáu bộ tóc giả với chiều dài, kiểu cách khác nhau để đi qua cửa hải quan.
Một lần giật tóc xuống này khiến da đầu cô đau đến giật giật.
Tay cô luồn vào dưới chân tóc.
Giây tiếc theo, từ cổ họng cô phát ra một âm thanh bén nhọn tựa như muốn lật tung nóc nhà, chói tai đến mức gần như đâm thủng màng nhĩ của Hứa Qua.
Hiện giờ, não cô đã yêu cầu lá phổi làm một hơi thật dài để phát ti3t sự khủng hoảng không báo trước này.
Khi nghe được những câu đó từ trong miệng các chuyên gia, cô còn mơ màng như thể được ru ngủ, nhưng một cụm danh từ đã lọt vào tai cô vô cùng rõ ràng. Biểu hiện của cô là đặc điểm của bệnh nhân mắc cùng lúc các chứng ‘tâm thần phân liệt’, ‘mất trí nhớ có chọn lọc’, và ‘mất trí nhớ liên tục’. Ba chứng này khiến cho cô biến thành một Hứa Qua như hiện tại.
Hứa Qua năm hai sáu tuổi có trí nhớ dừng lại ở tuổi hai mươi, mà Hứa Qua năm hai mươi tuổi lại quên đi hoàn toàn mọi việc xảy ra trong suốt sáu năm từ năm hai mươi đến hai sáu tuổi.
Lưng cô dựa lên tường, cơ thể vô lực trượt xuống.
Hiện giờ cô không phải đang ở Santiago, mà là ở Mexico.
Cô đã mất đi sáu năm.
Những người khác trải qua sáu năm, còn cô chỉ đơn giản bước một bước thật dài từ năm hai mươi đến hai sáu tuổi. Tất cả mọi chuyện trong sáu năm vừa qua cô hoàn toàn không hay biết gì cả.