Chương 2: Kiến Hạ
Tác giả: Bát Nguyệt Trường An
Có một khoảng thời gian, nếu có người hỏi Trần Kiến Hạ là ai, chỉ có thể nhận được hai loại đáp án.
Con trai sẽ nói, đó là bạn nữ bị ngất lúc tập quân sự.
Trong số con gái sẽ có người trả lời giống con trai, cũng có người thêm một câu sau vế “bị ngất”: “Chính là bạn nữ được lớp trưởng tạm thời cõng vào phòng y tế.”
Sau đó là nụ cười ấm áp, chỉ có con gái nhìn mới hiểu.
Anh chỉ là cõng cô ấy vào phòng y tế. Cô ấy bị ngất đi, không còn biết gì nữa. Lúc mở mắt ra, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ.
Cô gái xinh đẹp có làn da hơi ngăm đen ở bên cạnh cô lúc đó cười hơi khoa trương, cô ấy lớn tiếng nói: “Cậu không biết đâu, là lớp trưởng lớp bọn mình cõng cậu đến đây đó.”. Cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn kĩ người con trai đang đứng ở đầu giường mỉm cười, chỉ vội vội vàng vàng gật đầu cảm ơn, sau đó nhất quyết phải quay trở về sân vận động tham gia tập quân sự. Cô bạn kia kinh ngạc che miệng: “Cậu điên rồi hả? Cậu vừa mới tỉnh lại đó! Cậu thích tập quân sự như vậy cơ à? Tớ mà là cậu, tớ sẽ nhắm mắt lại tiếp tục hôn mê!”
Cách nói này càng khiến Kiến Hạ cảm thấy bất an.
Cô bạn kia lại tiếp tục cười ha ha, nhéo má cô: “Người đẹp, cậu dễ thương quá đi, cậu tên gì vậy?”
Kiến Hạ lúc đó không biết “Người đẹp” là cách xưng hô vô cùng phổ biến, vừa nghe xong mặt đỏ cả lên.
“Mình là Trần Kiến Hạ.”
Kiến Hạ từ khi tỉnh lại lòng luôn nặng trĩu.
Bản thân vì bị ngất mà bỏ tập quân sự, liệu có ai nghĩ cô đang giả vờ không? Cảm thấy cô đang giở bệnh tiểu thư, lười nhác, trốn tập, cảm thấy không công bằng?
Hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc sống cấp ba, cô không muốn vì “Chế độ đãi ngộ đặc biệt” này mà để lại ấn tượng xấu trong lòng mọi người.
Giống như hồi đầu bị các bạn cấp hai ghét vậy.
Một chút cũng không mong như thế.
Trong lòng Kiến Hạ, ngôi trường cấp hai ở thị trấn huyện của cô vẫn luôn sôi sục như một nồi cháo, bất kể là ai cũng có trò này trò kia. Học sinh bỏ tiết, đánh nhau, yêu sớm, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở, lười nhúng tay vào, lười quản quá nhiều việc.
Dẫu sao chốn những học sinh đó thuộc về tốt nhất chỉ là trung cấp, cao đẳng, phần lớn cũng chỉ là cố hoàn thành chế độ giáo dục bắt buộc 9 năm, lấy được bằng tốt nghiệp rồi đi làm hoặc nhập ngũ.
Nhưng Kiến Hạ thì khác, cô là hi vọng của thầy cô.
Thầy chủ nhiệm đã tiên đoán là cô sẽ là học sinh nữ đầu tiên trong lịch sử của trường này thi đỗ trường điểm của huyện. Những thầy cô này cũng không khích lệ, cổ vũ cô, họ chỉ có thể cố bảo vệ cô, để cô ngồi ở vị trí cố định bàn đầu, mãi mãi không đổi chỗ, không cần tham gia dọn vệ sinh.
Giống như một hạt đậu Copper trong một nồi cháo tạp nham, dẫu nấu thế nào cũng không bị nát.
Cho nên mọi người đều không thích cô.
Và cũng không có ai bắt nạt cô.
Mọi người đều cảm giác cô như người của thế giới khác, là con cưng của thầy cô, sau này sẽ là phượng hoàng bay đậu trên đầu cành cây. Con chim phượng hoàng này không cần phải chuyển chỗ vùng với lỉnh kỉnh đồ đạc vào mỗi cuối tuần, cũng không cần phải lau bảng, quét dọn lớp học. Con trai không trêu cô cũng không chọc tức cô, không có tin đồn cũng không có scandal; con gái coi cô như người vô hình, bàn tán chuyện gì cũng không gọi cô một tiếng, lúc rủ rín hay gọi đồng bọn cũng chú ý tránh hướng cô đi. Chỉ là ai cũng không biết, Trần Kiến Hạ lúc nào cũng cúi đầu bận rộn cân bằng phương trình, mỗi giây mỗi khắc đều chăm chú lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.
Cô chỉ là một con chim phượng hoàng được hưởng chế độ đãi ngộ đặc biệt, đang bay về cành cây ngô đồng ở phương xa.
Có lúc, cô mang cảm giác vượt trội sớm đã quen đi thương xót những người bạn đồng trang lứa chưa biết tương lai gian khổ; có lúc, cô lại thương xót chính cảm giác vượt trội mà sớm đã quen đó.
Cuộc sống cấp hai của Kiến Hạ giống như hai loại cảm xúc bị nấu nát như trứng ốp la. Cô thường ngẩng đầu trong tiết tự học náo loạn, ồn ào mà thở dài, một loại cảm giác bất lực mất mát dần xâm chiếm lấy tâm hồn cô.
Mọi người vui như vậy, rốt cuộc là đang cười gì vậy chứ?
Và, tất cả những điều đó đều không liên quan đến cô, thậm chí cô bắt đầu lo lắng, sau này khi già đi, ngoảnh đầu nhớ về năm tháng niên thiếu, liệu có phải chỉ có một khoảng không trống rỗng?
Một khoảng không trống rỗng, mang theo cả tiếng huyên náo đi cùng…
Cũng chính trong mùa hè năm đó, cô nhận được giấy báo trúng tuyển của trường điểm ở huyện, đồng thời cũng nhận được cơ hội gặp gỡ lãnh đạo Bộ Giáo dục. Trường trung học phổ thông Chấn Hoa đứng đầu tỉnh lần đầu tiên tiến hành chọn lựa những học sinh ưu tú ngoài tỉnh, theo cách nói của thầy cô trưởng điểm trong huyện là: cướp học sinh.
Bị cướp chính là Trần Kiến Hạ.
Lần đầu tiên Kiến Hạ hiểu được tại sao con gái lại thích xúi giục con trai đánh nhau vì mình.
Cảm giác đó thật tuyệt.
Bố mẹ cô mua pháo rồi đốt trước cửa nhà, em trai vừa mới lên cấp hai của cô liền bị tất cả các người lớn xoa đầu “dạy dỗ”: “Sau này nhất định phải học giỏi như chị con.”, cứ vậy, cho đến khi em cô cũng phải thấy phiền mà chuồn mất. Kiến Hạ cảm thấy đó là kì nghỉ vui nhất từ khi cô đi học đến nay, vui đến mức cô gần như sợ kì học mới sắp tới.
Trước khi khởi hành, mẹ cô vẫn đang loay hoay làm sao để đóng hành lý cho cô, mùa hè nóng bức không chịu được nhưng lại không nỡ bật điều hòa, quạt điện toàn thổi gió nóng đến lại càng khiến mẹ cô khó chịu. Bà vừa dọn hành lí vừa làu bàu, nói mãi cũng chuyển sang ngữ điệu dạy dỗ, nói cô lên tỉnh học hành nhất định phải phấn đấu, không được làm mất mặt người nhà, không thì còn không bằng học trường điểm ở huyện, tiết kiệm tiền nong, lại gần nhà còn có thể kèm em trai vừa lên cấp hai, cô đi là ở nhà chẳng còn ai dạy em học nữa, học cấp hai căng thẳng, để kéo dài như thế thì biết giải quyết sao…
Trần Kiến Hạ nghe nhiều đến nỗi thấy phiền, liền túm lấy chiếc túi bò xộc xệch, nói muốn ra ngoài đi dạo chút.
“Trời nắng thế này mà chị không sợ nóng à?”
Em trai đang ngồi ở sô pha, vừa ăn kem que vừa dán mắt xem phim truyền hình, Trần Kiến Hạ lén lút lườm thằng em mình.
Huyện nhỏ, chỉ có một trung tâm thương mại, vài tuyến đường chính giao nhau thành ngã tư, tòa nhà cao nhất ở vị trí trung tâm chính là bách hóa số một của huyện.
Rất lâu về trước, nơi này rất thịnh vượng vì chính phủ huyện và chợ nông phẩm, rất lâu rất lâu sau này, là do KFC, NIKE, SONY, Châu Đại Phúc. Ngoài trung tâm thương mại này, người trong huyện chẳng còn nơi nào có thể đi dạo phố một cách bình thường nữa, cho nên những người quen thường vô tình gặp gỡ ở nơi phồn hoa duy nhất trong huyện nhỏ này; có lúc, chỉ trong đoạn đường dài mấy bước chân, Kiến Hạ cũng bắt gặp cặp đôi trong lớp đang cùng nhau ăn một que kem ngọt ngào, hoặc mấy bạn nữ cùng lớp túm tụm lại một chỗ léo nhéo xem cái chun buộc tóc nào đẹp hơn.
Hôm đó, Kiến Hạ một mình đi dạo trên con đường này, đường rất vắng người. Hai giờ chiều thứ tư, ngày nóng nhất tháng tám, cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, Kiến Hạ giẫm bước lên bóng của những tòa nhà và cây bên đường, cúi đầu không nhìn cửa sổ phòng bếp ở hai bên, tóc mái thưa bay nhè nhẹ qua đôi lông mày. Lúc qua đường, khí nóng từ ô tô phụt vào chân dọa cô một nhịp, cô vươn tay trái che mắt lại mới cảm thấy mát mẻ hơn đôi chút.
Cô không biết phải đi về đâu, cứ tiến về phía trước mà thôi. Có lẽ sắp phải lên tỉnh học nên lòng có chút hoang mang.
Cũng không biết thế nào, nhớ hồi học cấp một, mẹ dắt tay cô và em trai đi đến trung tâm bách hóa mua kính lão cho bố, em trai hồn nhiên hỏi mẹ tỉnh, thành phố ra sao, lúc đó mẹ trêu em, thành phố chính là rất nhiều bách hóa hợp lại với nhau. Còn cô lại nghe được các bạn nữ khác nói bách hóa số một không có gì vui cả, thậm chí quán ăn nhanh cũng chỉ có KFC, đến cả Mc Donalds cũng không có, đừng nói đến Pizza Hut…
Vẫn là thành phố vui hơn, bọn họ nói.
Mấy cái tên đó cô vẫn luôn nhớ cho đến tận cấp hai. Hồi học cấp hai, học sinh ngoan như Kiến Hạ chưa từng ra quán net, cô nhân cơ hội giúp thầy cô sắp xếp đề bài tập ở phòng giáo vụ mà lén lút dùng máy tính mở trang chủ của Tân Lãng, nhập vào ô tìm kiếm hai chữ Pizza Hut. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy pizza có hình dáng như thế nào.
Còn lúc đó, mẹ xoa đầu em trai, cười mà nói rằng, sau này học giỏi thì có thể vào thành phố học đại học.
Những lời này xưa nay bố mẹ luôn nói với em trai nhưng cuối cùng học sinh ưu tú mà Chấn Hoa cướp đi lại là Kiến Hạ.
Kiến Hạ ngẩng đầu nhìn tấm biển bách hóa số một, nó sớm đã mất màu nắng, cũng chẳng còn bóng loáng, cô âm thầm nói với chính mình, phải cố gắng.
Trần Kiến Hạ, thành phố không phải là đích đến cuối cùng.
Cô đi lung tung không mục đích ở trong bách hóa số một, sau khi đi ra ngoài thì nhìn thấy đầu tiên là KFC. Bức tượng sáp ông chủ thương hiệu KFC giống như chiếc ghế dài ngồi ở ngoài cửa, chống gậy, vẫn cười híp mắt lại, bộ dạng không vội không gấP.
Cô đẩy cửa, khí lạnh ào tới khiến lỗ chân lông cả người đều thoải mái đến mức run lên. Người trong cửa hàng rất ít, Kiến Hạ tìm một chỗ ở gần cửa rồi ngồi xuống, cảm giác hưởng thụ không khí mát lạnh này hơi vô duyên, kiểu như bắt nạt ông già KFC. Cô đứng dậy định gọi chút gì đó. Còn chưa đi đến quầy gọi món, bất chợt đứng sững lại.
Nhân viên phục vụ vừa đổ đĩa thức ăn vào quầy thức ăn thừa và quay mặt ra, vừa hay bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Kiến Hạ.
“Kiến Hạ…”
Là Vương Nam Dục.
Người bạn quen thuộc mặc bộ quần áo đồng phục quen thuộc, nhưng sao lại lạ lẫm đến vậy.
Trần Kiến Hạ và Vương Nam Dục gần như chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, cậu bạn này ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên. Những tiếng ồn ào và cười đùa đa phần đều xuất phát từ mấy bàn cuối, có lúc cô cảm giác sau lưng mình là những người rơm bên bờ biển, mỗi ngày đều nghe thấy tiếng cười như sóng biển ào vào bờ, nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở nơi gần đó, rồi dần dần mất hút.
Trong lòng Kiến Hạ, mấy bàn cuối cũng là nơi tập trung của những học sinh thành tích kém, thậm chí là có học sinh hư. Có những lúc cô buộc phải đi xuống cuối lớp vứt rác, những lúc ấy, cô luôn nhận được những ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
Nhưng những ánh mắt đó không bao giờ bao gồm Vương Nam Dục. Cậu ta cũng được coi là học sinh hư một nửa, ấy vậy mà Kiến Hạ luôn có trực giác cậu ta rất hòa đồng với cả mình – chỉ vì một chuyện nhỏ, chỉ duy nhất một chuyện, một chuyện rất rất nhỏ.
Một buổi sáng mùa thu hồi học cấp hai, Kiến Hạ cầm vỏ chuối đứng ở chỗ cách thùng rác không xa, lúng túng trước khoảng giữa bị cách bởi một đám con trai đang nô đùa, như không quan tâm đến sự tồn tại của mọi người. Đúng lúc đó, Vương Nam Dục để ý đến cô, đi đến, giơ tay ra, cười thân thiện và nói, đưa cho tớ, tớ vứt hộ cậu.
Kiến Hạ ngơ ngác, cứ thế mà đưa vỏ chuối cho người trước mặt, quên luôn cả lời cảm ơn, chỉ cúi đầu rồi vội vã rời đi.
“Là… Là cậu à? Làm thêm ở đây sao?” Kiến Hạ hỏi thăm cứng ngắc.
Vương Nam Dục cười: “Ừm, đúng, cũng coi là đi làm thêm, nếu thấy phù hợp thì sẽ làm tiếp.”
Nếu phù hợp? Kiến Hạ hơi ngượng ngùng, nhoẻn cười: “Cũng không thể làm suốt đời được.”
Nói xong liền cảm thấy hối hận, làm gì có ai lại nói chuyện như thế chứ! Thật khó nghe.
Kiến Hạ không biết làm sao để bù đắp lại câu nói nghe có vẻ vô nghĩa, mang chút ngữ điệu khinh khỉnh, coi thường ban nãy của mình. Vương Nam Dục cũng không chút để bụng, dường như rất thông cảm cho người không giỏi ăn nói như cô.
“Tạm làm đợt này đã, sau này… có lẽ nhà tớ sẽ cho tớ đi nhập ngũ.”
Kiến Hạ lúng túng nhìn xuống đầu ngón chân: “Vậy… vậy thì rất tốt… cố lên nhé.”
Hai người rất nhanh không còn chuyện gì để nói, Vương Nam Dục xách xô nước ở bên cạnh lên, đi về hướng quầy phục vụ rồi nói với lại “Cậu muốn gọi món à? Mau đi đi!”
Kiến Hạ gật đầu, đi được mấy bước, đột nhiên lại đứng lại.
“Vương… Vương Nam Dục?”
“Ừ?”
“Lần trước, lần trước tớ quên cảm ơn cậu.”
Vương Nam Dục há hốc miệng rất lâu mới ngộ ra, vỗ đầu cười.
“Chuyện to tát gì đâu, không phải chỉ là vứt bỏ vỏ chuối thôi à.”
Đúng thế, có to tát gì đâu… lại còn là chuyện một năm trước rồi.
Nhưng hai người họ đều còn nhớ.
Kiến Hạ và Nam Dục nhìn nhau cười, khuôn mặt đều phớt hồng.
“Lúc nào lên thành phố?”
Kiến Hạ khá bất ngờ. Hầu hết các bạn cấp hai của cô đều không quan tâm gì đến kết quả thi lên cấp ba, thậm chí có rất nhiều người sau khi thi hết cấp hai, lấy được bằng rồi còn không tham gia thi lên cấp ba, ví dụ như Vương Nam Dục.
Trong lòng cô có chút đắc ý, cậu ấy lại còn biết chuyện cô không đi học ở trường trên huyện, cả chuyện cô được Chấn Hoa tuyển nữa.
“Thứ ba tuần sau.” Cô cười.
“Bố mẹ cậu tiễn hả?”
“Không… cô tớ đến huyện mình rồi! Mấy ngày nữa cô về thành phố, vừa hay đưa tớ đi, bố mẹ tôi cũng không cần phải đi nữa, xe không đủ chỗ.”
“Họ đều không nỡ xa cậu hả?”
Kiến Hạ gật gật đầu, sau lại lắc lắc đầu, sau lại gật gật.
Chính cô cũng không biết, liệu bố mẹ có thật sự nhớ cô không. Còn có em trai ở bên, họ chắc không cảm thấy có gì quá khác, dù sao ở nhà Kiến Hạ cũng không nói chuyện mấy.
Người ta hay nói: Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.
Người ta cũng hay nói: Mười ngón tay có ngón dài ngón ngắn.
Vương Nam Dục cũng thuận theo ý cô mà chuyển chủ đề: “Đến môi trường mới, cố chăm sóc tốt cho bản thân, cũng đừng chỉ lo học hành. Nếu đã lên thành phố học rồi thì cuối tuần nên chăm ra ngoài đi đây đi đó.”
Cậu ta ngừng một lát, rồi lại nói: “Nhưng cũng phải tiếp tục cố gắng, còn để bọn tớ được mở mày mở mặt.”
Cô đỏ mặt, không biết nên đáp ra sao, những bực dọc ban nãy do mẹ càu nhàu phút chốc lại tìm được điểm cân bằng. Kiến Hạ chỉ gật đầu, nói nhỏ nhẹ: “Tớ… cảm ơn cậu.”
Vương Nam Dục híp mắt: “Không nói chuyện được nữa rồi, lát lại bị quản lý mắng cho xem. Cái này cho cậu.”
Đó là đồ chơi cho trẻ con được tặng khi mua “combo” bữa ăn vui vẻ cho trẻ nhỏ, bên trong túi ni-lông trong suốt là hình ông già KFC đang trượt tuyết.
Cậu ấy nói dứt câu thì liền đi vào trong. Kiến Hạ nhìn vào chiếc túi trong tay mình, ngây ra một lúc, trong lòng hơi khó chịu. Cô không mang nhiều tiền lắm, chỉ gọi một cốc Coca Cola rồi về chỗ ngồi của mình, cứ ngậm ống hút và ngồi đơ ra như vậy. Có lúc nhìn vào mặt trời chói chang bên ngoài, có lúc lại nhìn lén Vương Nam Dục. Cậu ấy bận trước bận sau lau bàn quét sàn, vô cũng cố gắng nhưng vẫn bị quản lý mắng cho một trận.
Kiến Hạ gạt bỏ lớp hơi nước đóng băng trên vỏ cốc Cola, ông già KFC trên đó vừa cười vừa toát mồ hôi lạnh.
Những “đại ca lớp tốt nghiệp” đú đa đú đởn trong khuôn viên trường, luôn chém gió bốc phét trước những em năm dưới, lúc lau bàn ghế cũng rất chăm chỉ, lúc bị ăn mắng, vẫn là khuôn mặt tội tội của bọn trẻ con.
Kiến Hạ bỗng nhận ra rằng, trường học thực ra là một nơi vô cùng ấm áp, nhưng rất nhiều bạn học của cô có lẽ không thể nào quay về nữa.
Chút thương cảm đang trào dâng trong lòng liền bị cô tàn nhẫn gạt đi. Trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn, bọn họ luôn phải gánh vác cuộc đời của mình, sẽ không thể vì sự ngây ngốc của thời trẻ mà được vận mệnh tha thứ.
Nhưng con đường mà cô phải đi, ít nhất nhìn có vẻ sáng lạn và thoải mái. Đây là do chính cô giành được.
Tri thức thay đổi vận mệnh.
Nhưng tri thức không hề nói cho cô biết, vận mệnh như thế nào mới được coi là tốt.