Chương 10: Trần Kiến Hạ, mày thật đáng thương!
Tác giả: Bát Nguyệt Trường An
"Cậu vì chiếc máy CD này mà không ngừng tới tìm mình, sau khi bí thư Đoàn lớp mình nhìn thấy đã hiểu lầm rồi đấy."
Khi thốt ra hai chữ "hiểu lầm", Kiến Hạ vẫn thoáng do dự. Vốn dĩ từ mà cô định nói phải là "ghét", thế nhưng nhìn thấy mái tóc đỏ như ngọn lửa trên đầu Lý Nhiên, cô lại nuốt chữ đó xuống.
Không rõ vì sao. Có lẽ là vì cô vẫn không hy vọng nam sinh ngũ hành không khuyết tiền, không sợ trời không sợ đất này sẽ cảm thấy mình nhạy cảm và hẹp hòi thái quá. Cô cũng nên giống với người trước mặt vừa tự tin vừa phóng khoáng, tuyệt đối sẽ không vì sự ghét bỏ vô lí của người khác mà hoang mang. Chẳng phải chỉ là bị ghét thôi sao, còn lâu cô mới thèm để ý, chỉ là cô không muốn bị hiểu lầm. Thiếu cái gì thì phải bổ sung cái đấy, Trần Kiến Hạ quyết định từ hôm nay sẽ bắt đầu tích cực học hành, hào phóng cởi mở.
Mặc dù trong lòng cô rất rõ ràng rằng, bản thân không có thứ gì có thể khiến Vu Ti Ti hiểu lầm. Cả buổi chiều ngày hôm ấy, thái độ của Vu Ti Ti đối với cô trong phòng y tế thể hiện rõ sự coi thường và không cho vào mắt, cô ta căn bản không có khả năng hiểu lầm mình.
Nghĩ tới đây, Kiến Hạ bất ngờ bừng tỉnh.
Vu Ti Ti bắt đầu trở mặt với cô sau khi nhìn thấy cô và Lý Nhiên ở cùng một chỗ!
"Cậu và bí thư Đoàn lớp mình, có quen biết à?"
"Bí thư Đoàn lớp cậu? Là ai thế?"
Ngữ khí của Lý Nhiên khiến Kiến Hạ nhớ lại lần cậu chặn đường Lý Chân Bình, lớn tiếng nói cậu là ai, liên quan gì tới cậu... - đại loại như thế.
"Cô ấy tên là Vu Ti Ti."
Khoé môi Lý Nhiên hơi rũ xuống.
"À, có quen. Phải."
"Phải?"
"Bởi vì, bởi vì trước đây mình có một người anh em tốt là bạn học cấp Hai của cô ta."
"Cô ấy học THCS số 8, người anh em của cậu cũng học ở đó?"
"Đúng vậy."
"Thế còn cậu thì sao?"
"Mình học cấp Hai trực thuộc Đại học Sư Phạm." (Người dịch: Gọi tắt là cấp Hai Sư Đại.)
Sự thôi thúc muốn được hóng hớt trong lòng Kiến Hạ cuối cùng cũng bị hai cái tên kéo trở về hiện thực.
Quan hệ giữa Vu Ti Ti và Lý Nhiên là gì, máy CD là của ai, chuyện này có liên quan gì tới mình? Lục Lâm Lâm, Lâm Dương, Lộ Vũ Ninh - những cái tên trong truyền thuyết này đồng loạt trào lên xoắn kết vào nhau, khiến Kiến Hạ ý thức được sâu sắc một điều rằng, cô không có tư cách để nghe ngóng những thị phi không liên quan tới mình.
Dù chỉ là một nam sinh tóc đỏ nổi loạn từng học cấp Hai Sư Đại cũng kiêu ngạo hơn cô, huống hồ gì là những người khác.
Vẫn nên gấp gáp ôn tập cho kì thi khảo sát chất lượng thì hơn. Cùng một tiểu tử tóc đỏ chạy ra bên ngoài ăn uống làm cái quái gì cơ chứ.
Lý Nhiên kinh ngạc nhìn cô gái đối diện. Lúc cô hỏi về chuyện của chiếc máy CD, cậu vẫn cảm thấy có chút căng thẳng — cậu không muốn kể ra câu chuyện phía sau, thế nhưng ngày hôm nay cậu quả thực đã vì lời nói dối này mà khiến cô bị cuốn vào phiền phức, nếu không giải thích rõ ràng thì có lẽ khó mà cho qua được.
Thế nhưng trong lúc nội tâm cậu đấu tranh kịch liệt giữa nói ra và không nói ra, cô gái tới từ thị trấn nhỏ trước mặt sau khi hỏi cậu vài câu không chút liên quan lại cúi đầu nhìn bát óc lợn hầm, không rõ đang lẩm bẩm cái gì, hai đầu mày nhíu chặt, tựa như đã hoàn toàn chìm vào một thế giới khác.
Lý Nhiên thận trọng ăn, không dám quấy nhiễu cô, chỉ sợ cô sẽ đột ngột mở miệng truy hỏi về "máy CD của chị cậu". Chiếc bàn nhỏ trong góc khôi phục lại sự yên tĩnh, hai đỉnh đầu đối diện nhau, bầu không khí ngưng trọng.
Vào thời khắc thanh toán tiền rời quán ăn, Trần Kiến Hạ lại giống như một chú thỏ chạy vội vã để đâm sầm vào cây, tạm biệt xong liền lập tức rời đi. Lý Nhiên định thần vươn tay ra túm lấy cô – lại chỉ túm được không khí, thỏ trắng đã chạy xa mất rồi.
Tay Lý Nhiên cứng đờ giữa không trung.
"Trần Kiến Hạ, cậu bị bệnh gì thế!"
Cậu hét lớn, thế nhưng thỏ vẫn chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Thỏ trắng Trần Kiến Hạ đích thực đã bị Lý Nhiên giẫm trúng công tắc.
Lý Nhiên học cấp Hai Sư Đại. Lâm Dương học cấp Hai Sư Đại.
Vu Ti Ti học THCS số 8. Sở Thiên Khoát học THCS số 8.
Vu Ti Ti ghét cô. Lý Chân Bình nói cô là đồ được nam sinh hư hỏng "bảo kê".
Kì thi khảo sát chất lượng. "Nhân tài nơi thị trấn nhỏ". Đứng thứ nhất lớp chọn từ dưới lên.
Tất cả những thứ này đều xoay mòng mòng trong đại não Trần Kiến Hạ. Cô chạy thẳng một mạch về kí túc xá, trên đường còn không quên dừng lại ở siêu thị nhỏ bên cạnh mua một ít móc dán và túi ni lông cho bạn cùng bàn mới.
Vừa chạy cô vừa đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Thực ra vốn dĩ cô không nên có nhiều áp lực thế này, giữa môi trường hoàn toàn mới mẻ hiện tại, không ai quen biết cô, chưa từng xảy ra va chạm, mất mặt là chuyện chưa thể có.
Đứng bét thì có làm sao cơ chứ? Từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ thực sự cảm thấy tự hào vì cô, nói không chừng cô bị trường đuổi về quê lại là việc tốt, mẹ sẽ thấy như vậy thì cô có thể ở nhà kèm cặp em trai học hành, giúp nó thi đỗ vào một trường Đại học tốt – đó mới là chuyện quan trọng thực sự.
Trần Kiến Hạ, rốt cuộc mày đang cố gắng vì cái gì?
Cô thực lòng không nói rõ được. Không biết vì sao lại đột ngột nhớ tới cảnh Vương Nam Dục ở quán KFC mỉm cười cổ vũ cô: "Tiếp tục cố gắng nhé, cậu phải khiến cho lớp chúng ta nở mày nở mặt."
Đó hoàn toàn chẳng phải bạn bè thân thiết gì, song đã trở thành nguồn sức mạnh duy nhất giúp Trần Kiến Hạ tiếp tục một thân một mình trụ lại nơi Thành phố lớn này.
Kiến Hạ chạy vào định túc tìm Trịnh Gia Thù để đòi lại đồ vệ sinh cá nhân – sự kích động chưa kịp tiêu tan vẫn đang cổ vũ cô, khiến cô có thể giữ được sự bình tĩnh khi đối mặt một mớ câu hỏi mà Trịnh Gia Thù đặt ra trong lúc gội đầu.
Trần Kiến Hạ tắm rửa trong khoảng thời gian ngắn nhất, trở về trước bàn học, không thèm bận tâm tới mái tóc vẫn đang nhỏ nước, sát khí đằng đằng lật vở Tiếng Anh ra.
Vì một lần thi sát hạch mà ôn tập lại toàn bộ kiến thức của cấp Hai là một hành động ngu xuẩn và thiển cận đến mức nào, trong lòng Kiến Hạ rất rõ ràng. Cô không muốn lãng phí thời gian vào hình thức, chỉ có thể bắt đầu từ Tiếng Anh – dù sao thì môn học này có học nhiều cũng không lo thừa thãi, chẳng phải chỉ là học thuộc thêm chút từ mới thôi hay sao. Ngọn lửa nhỏ trong tim cô nhen nhóm bùng cháy.
Vào lúc Trần Kiến Hạ đang nằm trên giường phản cứng, trong đầu toàn là những ví dụ với cấu trúc "turn out to be", tất cả các tiền tố và hậu tố cùng nắm tay nhau kết thành một vòng tròn, xoay tròn đưa cô vào giấc ngủ.
Lý Nhiên lang thang trên đường tới 9 rưỡi, thấy các cửa hàng đều đã đóng cửa mới mặt mày vô cảm đi về nhà.
Khi đứng trước cửa tìm chìa khóa nhà, cậu lại móc ra được một chiếc kẹp tóc. Không hề có bất kì hoa văn trang trí nào, chỉ là một chiếc kẹp đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Lý Nhiên ngẩn người một lát mới nhớ ra, lúc cạy cửa phòng kí túc xá của chủ nhiệm, cậu chưa hề xin phép đã vươn tay ra lấy chiếc kẹp trên đầu Trần Kiến Hạ xuống. Thoạt tiên cô gái ngây ra, sau đó lập tức trừng mắt với cậu một cái, xoay một vòng rồi lùi lại mấy bước tránh xa cậu, một tay vẫn ôm lấy đầu, giống như vừa nãy cậu không phải là ăn trộm kẹp tóc mà là lưu manh chọc ghẹo con gái nhà lành.
Lý Nhiên vẫn luôn cảm thấy Trần Kiến Hạ là một nữ sinh không thể nào lí giải nổi, mỗi cử chỉ hành động đều thấm đẫm sự tính toán và lo hão của học sinh giỏi. Thế nhưng những thứ này đặt trên người cô lại không hề gây phản cảm, trái lại còn có chút đáng thương, có chút đáng yêu.
Di động trong túi áo rung lên, Lý Nhiên không buồn nhìn đã bắt máy.
"Cô ấy kể với mình rồi. Cậu đã tặng máy CD cho người khác rồi, phải không?"
Anh em tốt cả tháng trời không liên lạc, giờ đây câu mào đầu lại là, "cô ấy kể".
Lý Nhiên trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói, "Thích tặng cho ai là việc của mình".
Lý Nhiên nhanh chóng ngắt điện thoại. Cúi đầu nhìn chiếc kẹp tóc trong tay, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân quả thực có chút vô trách nhiệm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Kiến Hạ đến trường từ rất sớm, nhân lúc vẫn chưa ai tới, cô đeo tai nghe vào, nhét đĩa CD New Concept English 3 vào chiếc máy Aiwa cũ kĩ của mình, nằm bò trên mặt bàn nghe một lát.
Lúc Sở Thiên Khoát bước vào phòng, cô rất nhiệt tình gỡ một bên tai nghe xuống, đứng dậy chào hỏi cậu, thế nhưng còn chưa nói được đôi ba câu đã có bạn học khác vào trong lớp – Kiến Hạ lập tức bấm nút dừng, tháo nốt bên tai nghe kia ra, vội vã nhét tất cả vào ngăn bàn.
Phản xạ theo bản năng. Không muốn để người khác nhìn thấy chiếc máy CD đã tróc cả sơn ấy, rất mất mặt.
Mặc dù cô cảm thấy có chút có lỗi với chiếc máy cũ kĩ này của mình. Nó đã ở bên cô từ năm lớp 6 tới tận bây giờ, hơn 4 năm rồi, dù có ghét bỏ đến đâu thì cũng không thể xóa sạch hết toàn bộ tình cảm. Thế nhưng nó có lẽ cũng sẽ hiểu được cho nỗi khổ tâm của chủ nhân, nhất định là như thế. Trần Kiến Hạ tự an ủi bản thân.
Sở Thiên Khoát hơi nhướng mày, Kiến Hạ ngẩng đầu đang muốn tìm đại một chủ đề nào đó để đánh trống lảng thì nghe thấy tiếng cười mang đầy ý cười của cậu.
"Trước mặt mình thì cậu không cần giữ thể diện đâu."
Trong lúc Kiến Hạ vẫn còn ngây người tiêu hóa câu nói này thì Sở Thiên Khoát đã nháy mắt thiện ý với cô một cái rồi đi về chỗ ngồi của mình.
Cô cũng không rõ là vì sao, rõ ràng Sở Thiên Khoát là nam sinh sáng chói đến mức khiến toàn bộ nữ sinh trong lớp đều cảm thấy mất tự nhiên, vậy mà cô lại chưa từng muốn che giấu sự thảm hại của mình trước mặt cậu.
Kiến Hạ lặng lẽ ngồi xuống, thò tay nhét chiếc máy CD vào sâu hơn nữa, tránh việc lát nữa bạn cùng bàn Dư Châu Châu sẽ nhìn thấy, không ngờ đầu ngón tay lại chạm phải máy CD kim loại sáng bóng phía sau chồng sách giáo khoa.
Máy Aiwa xấu xí của cô và máy Sony của Lý Nhiên nằm sát cạnh nhau, đều không có mặt mũi xuất hiện trước người khác, chỉ có thể lẩn trốn trong ngăn bàn.
Không rõ là vì bị Vu Ti Ti dọa sợ hay vì đã lĩnh hội sai ý tứ câu "Đừng nghĩ ngợi quá nhiều" của Sở Thiên Khoát, Trần Kiến Hạ bắt đầu có sự điều chỉnh quá mức. Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn sau hơn 40 phút đứng tư thế quân đội, nữ sinh hầu hết đều đứng túm tụm dưới bóng râm chí chóe ai oán về thời tiết và giáo viên, song Kiến Hạ không hề chủ động đi tới nhập hội, cũng không bày ra một khuôn mặt tươi cười giả tạo để cùng người khác kẻ tung người hứng nữa – nhớ lại đoạn hội thoại với Lục Lâm Lâm ngồi bàn trên, cô lại cảm thấy lợn cợn trong lòng.
Cô ngồi ở một góc bên cạnh bồn hoa, cách xa bóng râm một khoảng, bị ánh nắng chiếu tới mức độ sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Toàn bộ học sinh đều hy vọng thời gian nghỉ ngơi sẽ dài ra thêm một chút, thêm một chút, chỉ có duy nhất Trần Kiến Hạ cầu trời khấn Phật mong sao bây giờ giáo viên sẽ thổi còi ra lệnh cho tất cả quay trở về xếp hàng diễu hành.
Cho tới tận khi cô cảm thấy có ai đó kéo tóc của mình.
Kiến Hạ vừa quay đầu lại, tầm mắt đã bị khuôn mặt to đùng của Lý Nhiên choán hết. Cô giật bắn mình hốt hoảng dịch về phía sau, suýt chút nữa thì ngã dập mông xuống đất, may là Lý Nhiên vẫn kịp thời kéo lại.
"Cậu làm cái gì thế?"
"Kẹp tóc của cậu, trả lại cho cậu. Mình giúp cậu cài lên."
"Lý Nhiên, đầu óc cậu có phải có vấn đề gì không đấy?"
Kiến Hạ vừa đè thấp giọng mắng vừa căng thẳng liếc khóe mắt nhìn ngó các bạn học đang đứng ở phía xa xa – may mắn là không có ai chú ý tới những gì đang xảy ra ở chỗ bồn hoa. Xung quanh cô lác đác có vài người thì đều là học sinh của các lớp khác, vẫn chưa tới mức thu hút sự chú ý của nữ sinh lớp ( ).
"Đầu óc cậu mới có vấn đề ấy. Buổi tối ngày hôm qua cậu bỏ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, chẳng phải đã nói sẽ trả tiền bữa ăn cho mình sao, tiền đâu, tiền đâu, tiền đâu rồi?"
"Cậu cố tình chơi mình có phải không?" Kiến Hạ khóc không ra nước mắt.
"Phải đấy."
"Rốt cuộc là mình đã đắc tội với cậu chỗ nào cơ chứ? Ngày hôm qua mình còn có lòng tốt băng bó cho cậu, còn cùng cậu đi giải khuây..." Kiến Hạ nhận ra mình đã lỡ lời, lập tức nhỏ giọng xuống.
Lý Nhiên bật cười, nhét chiếc kẹp tóc vào tai Kiến Hạ: "Chọc cậu thôi. Mình thấy cậu lủi thủi một mình đáng thương quá, bởi thế mới qua đây cho cậu chút sĩ diện."
"Ai đáng thương hả?" Kiến Hạ nghiến chặt răng.
"Cậu đó. Hỏi cậu nghiêm túc nhé, Vu Ti Ti có gây khó dễ cho cậu không?"
"Hở?"
Chủ đề bị chuyển quá nhanh, cô chưa kịp chuẩn bị.
Vu Ti Ti có gây khó dễ cho cô hay không? Giữa nữ sinh với nhau, rốt cuộc thế nào mới được gọi là gây khó dễ? Nam sinh có thực sự hiểu được hay không? Đến cả Sở Thiên Khoát cũng chưa chắc lí giải được, nam sinh như Lý Nhiên vì sao lại đề cập tới câu hỏi này cơ chứ? Mối quan hệ giữa cậu và Vu Ti Ti là gì?
"Không." Cô quyết định phủ nhận.
"Không ư?"
"... Vẫn chưa."
Cách nói này chuẩn xác hơn. Kiến Hạ bị Lý Nhiên nhìn tới mức mất tự nhiên, trong lòng âm thầm cầu khẩn cậu sẽ không tiếp tục truy hỏi nữa.
"Toàn bộ nữ sinh trong lớp đều túm năm tụm ba tám chuyện, sao cậu lại ngồi một mình ở đây thế, chẳng khác gì chó đi lạc." Chủ đề của Lý Nhiên xoay 180 độ.
"... Đó là vì mình không thích nói chuyện."
"Ồ, hẳn rồi. Cũng không biết ngày hôm qua vì nói thêm vài câu mà ai đó đã bị nghẹn bánh ga tô tới mức sặc hết ra ngoài."
Kiến Hạ nhắm mắt lại.
Đây là thói quen của cô. Trần Kiến Hạ đời nào dám công khai lườm nguýt người khác, bởi thế nên mỗi lần muốn lườm, cô đều phải tốn thêm hai giây để nhắm mắt lại.
"Cậu lườm mình?!"
"Làm sao cậu biết?!"
"Dù có nhắm mắt lại mình cũng nhìn thấy con ngươi cậu đang chuyển động kia kìa!"
"Lý Nhiên, sao cậu soi mói thế hả. Cậu có phải là con trai không đấy!"
"Mình có phải con trai hay không, cậu tự xem đi thì biết!"
Thế giới xung quanh chìm vào tĩnh lặng.
Ai thèm xem cơ chứ. Lưu manh!
Trần Kiến Hạ không biết phải nói gì, nên lên án hành vi lưu manh của Lý Nhiên, hay giả bộ chưa hề nghe thấy gì. Hoặc cũng có thể là, nên tóm lấy cơ hội này cười nhạo cậu một trận cho đã đời.
Khuôn mặt Lý Nhiên đỏ lựng lên, từ chân tóc xuống tới tận cổ.
Kiến Hạ vẫn còn đang đắn đo đưa ra quyết định thì Lý Nhiên đã vội vã đứng lên.
"Tóm lại mình muốn bảo với cậu là, cậu không cần sợ, dù sao thì bọn họ cũng không thể ăn thịt được cậu. Nếu Vu Ti Ti giở trò bắt nạt sau lưng thì cứ nói với mình."
Lý Nhiên nói một tràng như bắn súng liên thanh.
Hôm nay cậu mới là chú thỏ vội vã đâm sầm vào cây.
Kiến Hạ hơi há miệng, nhìn theo bóng lưng của Lý Nhiên lẫn vào đám người phía bên kia sân vận động. Đúng lúc này cô nghe thấy tiếng còi của giáo viên, thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, toàn bộ lớp ( ) tập hợp.
Cô đứng dậy, vừa bước vào hàng đã bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Vu Ti Ti.
"Nếu Vu Ti Ti giở trò bắt nạt sau lưng thì cứ nói với mình."
Vu Ti Ti cắn môi, quay đầu đi không nhìn Trần Kiến Hạ nữa.
Trước khi đại não Trần Kiến Hạ kịp phản ứng, bản năng động vật của cô đã khiến cô mỉm cười một cái. Bản thân cô cũng không biết nụ cười này có hàm ý gì, thế nhưng trong mắt Vu Ti Ti thì ý tứ khiêu khích ẩn bên trong nó không thể rõ ràng hơn được nữa:
Liên quan đến cậu, cái gì tôi cũng đều biết hết cả rồi. Cứ thoải mái phóng ngựa qua đây đi, tôi đã có người che chắn rồi.
Đầu óc Trần Kiến Hạ vẫn còn mơ mơ hồ hồ, chính bản thân cũng không hề nhận ra trong mấy tiếng học quân sự tiếp theo tuy rằng cô vẫn phải một thân một mình ngồi bên bồn hoa, song phong thái đã ung dung hơn rất nhiều, không còn trông giống như một chú chó đáng thương bị lạc mất chủ nữa.
Suốt buổi chiều, Lý Nhiên không còn chạy tới cửa lớp ( ) hét lớn tên của Trần Kiến Hạ để đưa sạc pin cho cô giống ngày hôm qua nữa.
Đương nhiên Trần Kiến Hạ sẽ không thực sự dùng máy CD của Lý Nhiên. Cô dự định đợi đến khi tâm trạng của cậu tốt, sẽ đem nó trả lại cho cậu.
Thế nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm thấy thoáng hụt hẫng. Đối với sự xuất hiện của Lý Nhiên, cô đã bắt đầu có một chút kì vọng nho nhỏ. Có lẽ là kì vọng được biết xem cậu làm thế nào mà đoán trước ra việc Vu Ti Ti sẽ gây khó dễ cho cô; có lẽ là muốn được nghe câu chuyện về "chiếc máy CD của chị gái"; mà cũng có lẽ là, kể từ ngày thứ hai sau khi đi học, cô đã cảm thấy cô đơn ở trong lớp học yên tĩnh quá mức này.
Trần Kiến Hạ lấy ra hai cái móc, dán một cái cạnh ngăn bàn của mình và cái còn lại cạnh ngăn bàn của Dư Châu Châu, treo vào mỗi cái một chiếc túi ni lông.
"Cảm ơn cậu." Dư Châu Châu đi vệ sinh về, liếc thấy bèn nói.
Sau đó thì cả hai đều giữ im lặng.
Không có ai nghe thấy tiếng thở dài thầm trong lòng của Trần Kiến Hạ.
Cho tới tận khi nhìn thấy Dư Châu Châu vứt vỏ hộp sữa chua vào túi đựng rác, nhìn thấy nó đã phát huy công dụng, Kiến Hạ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Song trong đầu lại vang lên giọng nói của Lý Nhiên.
"Mình thấy cậu lủi thủi một mình đáng thương quá."
Kiến Hạ cười khổ, nhẹ nhàng viết một hàng chữ lên giấy nháp.
"Trần Kiến Hạ, mày thật đáng thương."
Cô vo tờ giấy thành một cục, cũng ném vào túi đựng rác.