Chương 25: Vui buồn nhân sinh
Mẹ Kiến Hạ vẫn đang chỉ vào cánh cửa chống trộm đã đóng chặt mà mắng chửi, em trai hưng phấn đứng một bên cổ vũ. Còn Kiến Hạ chỉ lẳng lặng đứng dưới mấy bậc thềm, đợi hai người bọn họ nghỉ tay gác kiếm.
Chẳng trách lại thúc cô về gấp gáp như thế. Tuần trước, chứng liệt nửa người của bà nội lại nghiêm trọng hơn, hồi chuông báo hiệu trận đại chiến cuối cùng đã reo vang, Trần Kiến Hạ cũng là lá cờ của một bên, nhất định phải lấy ra sử dụng.
Không ngoài dự liệu của cô, buổi trưa và buổi chiều, mẹ lại tiếp tục đưa chị em bọn họ tới nhà bác gái cả và nhà bà họ * thăm hỏi.
(* Bà họ: Bản gốc: "舅奶奶" – "cữu nãi nãi". Theo baidu thì từ này có hai nghĩa hiểu, một là chỉ vợ của anh/em trai của mẹ, hai là chỉ vợ của anh/em trai của bà nội. Xét trong bối cảnh truyện thì mình cảm thấy nghĩa thứ hai có vẻ hợp lí hơn, nên để là "bà họ".)
Theo lời nói của mẹ, Trần Kiến Hạ hiện lên là một đứa cháu gái vừa hiếu thảo lại vừa giỏi giang, giống như em trai. "Hồi ông nội còn sống thích nó nhiều biết mấy, lúc nào cũng nói nó có triển vọng, bà nội bây giờ chẳng còn nhận ra được ai nữa, chỉ còn nhớ có mỗi hai đứa chúng nó."
Trần Kiến Hạ vẫn ngồi đơ hệt khúc gỗ lắng nghe như cũ, thi thoảng lại cười cười, tay phải không ngừng sờ chiếc di động trong túi quần.
Sau khi điện thoại bị ngắt, Lý Nhiên cũng không gọi lại nữa. Không có tin nhắn, không có chất vấn.
Trần Kiến Hạ không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Thương xót và xấu hổ giống như hai bàn tay nhẹ nhàng siết lấy cổ cô.
Lúc đứng ở trạm xe bus gần nhà bác hai đợi xe, cô lại nhìn thấy "Bíp Bíp".
Kể từ khi Trần Kiến Hạ bắt đầu có kí ức, "Bíp Bíp" đã là một nhân vật nổi tiếng ở khu vực xung quanh nhà bác hai. Có người nói ông 20 tuổi, có người nói ông 30 tuổi, thế nhưng đã mười mấy năm trôi qua, tướng mạo của "Bíp Bíp" trong mắt Trần Kiến Hạ vẫn chưa từng thay đổi. Ông vĩnh viễn để mái tóc bù xù, mặc một bộ quần áo liền thân xanh đậm cũ kĩ, dây áo đã đứt liền dùng dây ni lông để thay thế, thậm chí đến cả chiếc hộp bánh quy rỗng sử dụng làm "bánh lái" trong tay cũng vẫn giống hệt như năm ấy: màu đỏ, bong sơn, rỉ sét, bên ngoài có in hình những chiếc bánh cookie màu vàng.
"Bíp Bíp" thậm chí chưa từng bỏ một tay cầm bánh lái ra.
Thần sắc của ông lúc nào cũng âm trầm, tầm mắt hướng về phía trước, không biết mệt mỏi mà nâng chiếc bánh lái lên suốt năm suốt tháng, mỗi lần tới chỗ ngoặt mới phối hợp chuyển động bánh lái theo, miệng cùng lúc kêu lên tiếng "bíp bíp bíp" giống như đang bóp còi, mỗi lần rẽ phải còn biết chú ý nhường đường cho người đi bộ.
Lúc Trần Kiến Hạ còn rất nhỏ, cũng từng đuổi theo "Bíp Bíp" cùng các bạn, bắt chước ông rẽ trái rẽ phải, ném đồ vật về phía ông. "Bíp bíp" chưa từng để ý, cũng chưa từng dọa nạt trẻ con, ngày ngày khởi động chiếc xe của ông, không quản mưa gió.
Lần cuối cùng nhìn thấy ông đã là cách đây xấp xỉ cả chục năm. Trần Kiến Hạ ngây ra nhìn "Bíp Bíp" từ phía xa đi tới chỗ rẽ ở ngã tư.
Trước đây Trần Kiến Hạ chưa hiểu chuyện, vẫn dùng tâm thế tự phụ để thương hại người điên này. Cô cảm thấy ông ta sống thế này thật đáng thương, không bằng ch.ết đi cho xong, ít nhất sẽ đỡ bị người ta bắt nạt, chế nhạo.
Thế nhưng có ai sống trên đời này mà không đáng thương cơ chứ? Ở cái thị trấn bức bối này, mười mấy năm trước vẫn còn rất nhiều quán ăn kinh doanh, trước cửa không bao giờ thiếu những đám người đánh cờ tướng chơi mạt chược, mua những thứ quà vặt và rượu quê giống nhau, vì cuộc sống cũ kĩ và căn nhà cũ kĩ mà mặt dày, không màng đến tôn nghiêm.
Bọn họ thậm chí còn sống thiếu tôn nghiêm hơn cả "Bíp Bíp". Thím hai, mẹ, vì căn nhà mà tranh giành nuôi dưỡng người bà đã lẩm cẩm, và thậm chí kể cả cô nữa, đều chẳng bằng nổi ông ta.
Trần Kiến Hạ cảm thấy mình như đang bị tòa nhà màu xám này nuốt chửng.
Đợt thi giữa kì tới rất nhanh.
Độ khó của mỗi môn đều tăng thêm rất nhiều so với lần thi đánh giá chất lượng, cảm giác của Kiến Hạ khi làm bài rất không chắc chắn, mơ mơ hồ hồ, thế nhưng không gây ra sai sót gì lớn, chưa đến mức bị xem là thi tệ.
Hạng nhất toàn khối lại là Sở Thiên Khoát. Kiến Hạ lần trước lấy được hạng 16, lần này bị rớt xuống chỉ còn nằm trong top 50, may là vẫn còn nằm trong top 10 của lớp.
Kết quả này khiến Kiến Hạ có chút hụt hẫng, thế nhưng thi qua được Vu Ti Ti và Lý Chân Bình là đủ rồi.
Hiện giờ, thành tích là lá chắn duy nhất của cô
Tháng 10 đã trôi qua, mùa Đông cuối cùng cũng tràn về. Sau trận tuyết đầu tiên, thời tiết mỗi ngày một lạnh, hàng ngày 5 giờ chiều mặt trời đã lặn, đèn trong phòng học sáng lên, Trần Kiến Hạ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của lớp học trên lớp kính cửa sổ. Tất cả mọi người đều đang vùi đầu bất động tự học, yên lặng như tượng đá, giống như đang cùng nhau hiến dâng toàn bộ thanh xuân cho tương lai, còn thời khắc này không cần sống nữa.
Sau khi tan học, trên đường một mình trở về kí túc xá, Trần Kiến Hạ không ngừng loạt soạt giẫm lên tuyết, ngẩng đầu lên mới phát hiện Trịnh Gia Thù và nữ sinh ngoại thành lớp ( ) đó đang nói nói cười cười, ở phía trước cách mình không xa.
Kiến Hạ cố ý đi chậm lại, bị bọn họ bỏ lại càng lúc càng xa.
Thỉnh thoảng bố cũng gọi điện tới hỏi dặn dò cô, phải xây dựng mối quan hệ tốt với các bạn cùng kí túc xá, đừng nên một mình một chiến tuyến, ở xa nhà lúc có việc gì vẫn còn phải nhờ cậy đến các bạn giúp đỡ. Trần Kiến Hạ đồng ý hết, thế nhưng chưa từng thực hiện theo.
Phải tiếp cận một người, phải lợi dụng lòng tốt và điều kiện của người đó, thậm chí chiếm được tình cảm thật sự của đối phương... Làm gì có chuyện dễ dàng như lời nói?
Dù là uống nhầm thuốc thì cũng sẽ không có ai tình nguyện giúp đỡ và bầu bạn một cách vô điều kiện, bởi lúc tỉnh táo lại, họ sẽ thu hồi lại tất cả những thứ đó.
Ví dụ như Lý Nhiên.
Trần Kiến Hạ cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt. Còn về vụ ầm ĩ kia, sau khi mọi chuyện đã trôi qua, mọi người cũng dần dần hiểu được tính cách và sở thích của Trần Kiến Hạ, thậm chí cả Lục Lâm Lâm cũng đã buông tha cho cô. Kiến Hạ cũng rất thức thời thu mình lại vào khu vực thuộc về mình trong lớp, bình lặng qua ngày, không còn dính líu vào bất kì thứ gì nữa.
Kiến Hạ lặng lẽ bước đi, liên tục xoa mũi. Trên chóp mũi mới nổi hai cái mụn nhỏ, đều là tại cô mua miếng lột mụn rẻ tiền, cuối cùng tiền mất tật mang, lại còn bị dị ứng.
Về sau sẽ không dùng nữa, cô nghĩ, dù sao xinh đẹp hay không xinh đẹp cũng chẳng phải thứ gì quan trọng, chẳng có ai ngắm.
Kiến Hạ đi ngang qua cổng bên của trường học, nhìn thấy Sở Thiên Khoát.
Cậu đang mặc một chiếc áo lông đen đứng bên cạnh rào chắn màu xanh, không đội mũ, chóp mũi và mang tai đều đỏ ửng.
"Lớp trưởng? Cậu vẫn chưa về nhà à?"
Sở Thiên Khoát thoáng ngây ra, vừa định nói gì đó, nhưng ánh mắt đã dời đến phía sau lưng Kiến Hạ.
Kiến Hạ cũng quay đầu lại theo ánh mắt của cậu, không nén được cười thành tiếng.
"Mình về kí túc xá đây, tạm biệt lớp trưởng!" Kiến Hạ nói dứt lời liền co chân lên chạy, cặp sách xóc nảy lên đập vào mông. Chạy được một đoạn rồi mới dám ngoảnh đầu lại nhìn hai người đó.
Sở Thiên Khoát đang nói chuyện với bạn nữ cực kì xinh đẹp đó, mặt đối mặt, thế nhưng vẫn cách nhau khoảng một mét, phảng phất chút ngượng ngùng.
Kiến Hạ biết bạn nữ ấy, lúc học quân sự đã được nghe Vu Ti Ti giới thiệu qua, đại mỹ nữ của lớp ( ) sát vách Lăng Tường Xuyến. Kể ra cũng thật trùng hợp, trên bảng thành tích thi khảo sát chất lượng, Kiến Hạ và cô ấy đã từng đồng hạng 16, thế nhưng nếu nhan sắc cũng là một yếu tố để đưa vào xếp hạng, chỉ sợ ba chữ Lăng Tường Xuyến sẽ tăng hạng vượt bậc.
Các bạn lớp ( ) không hề hay biết Sở Thiên Khoát và Lăng Tường Xuyến có quen biết, chỉ có Trần Kiến Hạ vì ở nội trú, giờ giấc sinh hoạt dị thường nên mới tình cờ bắt gặp được vài lần. Rất may, cô kín miệng, nhân duyên cũng kém. Sở Thiên Khoát đúng là rất may mắn.
Hai người đó cảm nhận được sự quan sát của Kiến Hạ, cùng nhau quay đầu lại, khiến cô giật mình lập tức xoay người tiếp tục bỏ chạy, tới tận khi về đến cổng kí túc xá mới dừng lại, thở hồng hộc, không khí lạnh ùa vào trong phổi, lồng ngực lạnh tới mức đau.
Trần Kiến Hạ ngoái đầu lại, nhìn bầu trời đen kịt phía sau, cả thế giới như chìm trong màu tuyết trắng xóa, lạnh lẽo cô độc khiến người ta muốn khóc.
Ngày hôm sau tới lớp, Du Đan gọi Sở Thiên Khoát và Trần Kiến Hạ cùng tới văn phòng. Cục vệ sinh đến kiểm tra, trường học lại chuẩn bị tổ chức một cuộc tổng vệ sinh.
Kiến Hạ cảm thấy đầu mình sắp nứt ra đến nơi. Bản thân mùa Đông đã lạnh cắt da cắt thịt, giặt giẻ, thay nước, lau sàn... Công việc nào cũng giống như cực hình, các bạn học vốn dĩ đã vừa lười vừa ngại bẩn, hiện giờ càng không có hy vọng bọn họ sẽ cùng san sẻ gánh nặng.
Tóm lại vẫn là đổ hết lên đầu mình.
Sắc mặt Trần Kiến Hạ trắng bệch như tờ giấy, cùng Sở Thiên Khoát đi ra khỏi văn phòng tổ Ngữ Văn.
"Sao thế, không vui à?" Sở Thiên Khoát nhận ra, cười có chút ranh mãnh, "Yên tâm, lần này nam sinh cứ giao cho mình đôn đốc, nữ sinh các cậu dùng giấy báo lau cửa sổ là được rồi, mấy việc dính dáng đến nước để bọn mình làm."
Kiến Hạ ngây ra, lập tức phản ứng lại: "Đây có được xem như là phí bịt miệng không?"
Lại đến lượt Sở Thiên Khoát bị hố, mặt hơi đỏ, nghiêm túc trả lời: "Bọn mình chỉ là bạn."
Kiến Hạ gật đầu: "Mình cũng cảm thấy hai các cậu là bạn. Tốt thật đấy. Những người đẹp trai nên chơi với những người xinh gái."
Sở Thiên Khoát vừa tức vừa buồn cười.
"Thật đấy," cậu nhấn mạnh, "Lăng Tường Xuyến rất thích đọc sách, có một lần ở văn phòng giáo viên chủ nhiệm chờ họp, bọn mình đã nói chuyện vài câu, trùng hợp chỗ mình lại có quyển sách mà cô ấy muốn đọc, bởi thế..."
"Mình tin mà," Trần Kiến Hạ thở dài, "Mình chỉ là rất ngưỡng mộ thôi."
Sở Thiên Khoát nhướng mày, hơi cảnh giác: "Ngưỡng mộ cái gì cơ?"
Trần Kiến Hạ hờ hững: "Không cần lo lắng, không phải là mình ngưỡng mộ việc các cậu "làm bạn". Đây là thứ mà một số nữ sinh lớp chúng ta ngưỡng mộ."
Sở Thiên Khoát khoa trương nhún vai: "Xong rồi, tự luyến vô ích rồi."
Hai người cùng bật cười. Đi được một quãng, Sở Thiên Khoát lại nghiêm túc hỏi: "Thế thì cậu ngưỡng mộ cái gì?"
"Ngưỡng mộ..." Kiến Hạ day day huyệt thái dương, có chút gồng lên suy nghĩ: Ngưỡng mộ các cậu đều rất ưa nhìn, chỉ cùng tham dự một buổi họp mà cũng có thể dễ dàng bắt chuyện, tìm ra được chủ đề chung, đến cả đọc sách cũng là cùng nhau, thành tích đều rất tốt, tóm lại chính là, mặt nào cũng vô cùng xứng đôi. Như thế này, những người xung quanh không thể nào bàn tán được là ai không xứng với ai. Mà trong lòng các cậu, cũng không cảm thấy là mình không xứng.
Kiến Hạ bối rối cúi đầu.
Cô cũng muốn làm một người xứng đáng có được tình yêu. Thế nhưng tất cả mọi thứ của cô đều quá đỗi tầm thường.
Dường như Sở Thiên Khoát cũng có tâm sự riêng, rất lâu không lên tiếng nữa, bên trong hành lang chỉ vang lên tiếng bước chân của hai người.
"Cô ấy tốt hơn mình," một lúc lâu sau cậu mới khẽ khàng lên tiếng, "Mình không được tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu."
Kiến Hạ kinh ngạc nhìn cậu.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ lại lúc mới quen biết Sở Thiên Khoát, đối phương đã bảo cô phải học được cách đừng "nghĩ ngợi quá nhiều".
Lúc ấy cậu đã vô tình thốt ra, bản thân cậu cũng từng là một người "nghĩ ngợi quá nhiều".
"Không sao," Kiến Hạ an ủi, "Vẻ bề ngoài tốt là đủ rồi. Mình thậm chí đến cả vẻ bề ngoài cũng không tốt."
Câu đáp lại mơ hồ này đã đặt dấu chấm hết cho đoạn hội thoại ở cửa lớp.
Cuối cùng, Kiến Hạ giống như biểu thị lòng trung thành vội vã nói với Sở Thiên Khoát, cô sẽ không nói bất cứ thứ gì ra. Bất luận là quan hệ giữa cậu và Lăng Tường Xuyến, hay việc cậu không tốt bằng Lăng Tường Xuyến.
Tóm lại là sẽ không hé răng nửa chữ.
Sở Thiên Khoát chăm chú nhìn cô, không hề cười, rất lâu sau mới vô thức đưa tay lên, cốc nhanh vào trán cô một cái, sau đó lại đạo mạo bình thản đi vào lớp học, để lại cô một mình đứng ngây ra trên hành lang.
Cơn đờ đẫn qua đi, Kiến Hạ bất giác nở nụ cười, trong lòng rốt cuộc cũng cảm thấy ấm áp, nỗi cô đơn nhạt đi.
"Giữa thanh thiên bạch nhật dám động chân động tay, vậy mà cậu cũng không biết giữ gìn phẩm giá một chút?"
Trần Kiến Hạ quay mặt lại.
Lý Nhiên đã cắt kiểu đầu húi cua đang lơ đãng ngồi trên bậc cầu thang, u ám nhìn cô cười.