Chương 33: Ba người (2)
Biểu cảm của Trần Kiến Hạ cứng đờ, Lý Nhiên xuất hiện ở bên bàn nở nụ cười với Vương Nam Dục: "Xin chào, mình là... bạn học của Trần Kiến Hạ." *
(* Haha, vì dịch câu này sang cấu trúc thuần Việt nên bị mất đi một chút cái hay :)) Trong Tiếng Trung, chữ "của Trần Kiến Hạ" (định ngữ) sẽ để trước chữ "bạn học" (danh từ), đại khái là: "Mình là của Trần Kiến Hạ... bạn học." Đọc câu gốc trong Tiếng Trung đáng yêu hơn một tẹo, vì đoạn ngập ngừng nằm ở phía cuối, giống như kiểu anh Lý của chúng ta rất đắn đo sầu não, muốn xưng mình là "bạn trai" nhưng lại không dám ấy ?)
Vương Nam Dục thân thiện cười một cái, đang định mở miệng nói chuyện, Lý Nhiên đã trở về chỗ của mình ngồi, khiến Vương Nam Dục vô cùng bối rối.
Trần Kiến Hạ lại hiểu Lý Nhiên có ý gì. Vương Nam Dục vào cửa liền dẫn cô đi, căn bản không hề nhìn thấy Lý Nhiên đang ngồi bên phía đối diện, cậu là đang trả đũa. Người khác không nhìn thấy cậu một lần, cậu cũng phải không nhìn thấy một lần,
Trần Kiến Hạ lườm một cái, không may bị Vương Nam Dục nhìn thấy: "Cậu trở nên hoạt bát rồi."
"Có sao?"
"Đúng đó, ngày trước cậu sẽ không chủ động gọi điện thoại cho mình, nói với mình thường xuyên giữ liên lạc. Chúng ta ngày trước trong lớp không nói chuyện với nhau nhiều lắm, mọi người ở sau lưng đều nói cậu kiêu ngạo, bởi thế mình vẫn còn đang rất ngạc nhiên."
"Chỉ là mình không thích nói chuyện thôi, nhưng các cậu tám những gì mình đều biết hết," Kiến Hạ nở nụ cười, "Mình đều nghe lén, mình biết Lý Thần và Nhiêu Hiểu Đình trước khi tốt nghiệp lại chia tay rồi."
"Hai bọn họ bây giờ lại làm lành rồi," Vương Nam Dục nhắc đến tám chuyện cũng hưng phấn lên, "Lý Thần và mình là anh em, cậu cũng biết rồi. Cậu ta nói với mình muốn cùng làm ăn với Nhiêu Hiểu Đình, tới Quảng Châu nhập hàng rồi mang về bán. Thị trấn của chúng ta có được bao nhiêu chỗ mua quần áo tử tế đâu chứ, mình cảm thấy hai người bọn họ có thể thành công."
Trần Kiến Hạ lần đầu tiên tỉ mỉ cẩn thận tìm hiểu về nhóm người xa lạ đã cùng ở trong cùng một lớp học với cô suốt ba năm này. Có người nhập ngũ, có người tới ga xe lửa khuân vác, có người kế thừa nhà máy của gia đình, cả gia tộc đều rất có tiền song lại cho con cháu làm ở nhà máy giày, phải ngủ ngay ở trên chiếc sô pha lò xo đã lòi cả ra...
Cô cũng không biết bản thân mình nghe say sưa thế này rốt cuộc là vì bị lay động bởi cuộc sống muôn màu muôn vẻ của trăm người, hay là vì cảm giác khoái trá khi trả thù được Lý Nhiên?
Trần Kiến Hạ và Vương Nam Dục vui vẻ chuyện trò, lại xuất hiện một cảm giác thoải mái của việc tự lừa dối bản thân - đừng ai nghĩ rằng cô đơn độc đáng thương, cô cũng có bạn học, có bạn bè, có hội chị em ríu rít và các mối quan hệ, chỉ có điều vì bọn họ đều không ở Chấn Hoa, không cách nào tụ tập ở hành lang làm tắc nghẽn đường đi mà diễn màn tình bạn vạn năm trước mặt mọi người được.
Không phải mình chỉ có một người bạn duy nhất là cậu. Trần Kiến Hạ hậm hực.
Mạch suy nghĩ xoay chuyển, lại cảm thấy Lý Nhiên đáng thương.
Kẻ ngốc cũng nhìn ra được là cô đang cố ý phớt lờ cậu, cô quả thực đang tức giận, thế nhưng lí do thực sự rất vô lí. Cậu là người vô tội, lẽ ra có thể xách ba lô lên bỏ đi, nhưng cậu không làm thế.
Lý Nhiên ngồi bên đó lật "Tỉnh thế hằng ngôn", lật xuôi, lật ngược, vừa nhìn đã biết hoàn toàn là giả bộ.
Thế nhưng cậu vẫn chưa rời đi.
Cậu chưa rời đi. Cô dựa vào cái gì cơ chứ.
"... Sau đó vị khách lữ hành kia rốt cuộc vẫn bị mắc kẹt trên cây, sáu người cứu hộ đều..."
"Vương Nam Dục!"
"Hở?"
Trần Kiến Hạ đỏ mặt: "Cuối tuần... Cuối tuần, mình muốn đi trượt tuyết, mình... mình đưa tiền cho cậu, mình có thể dẫn thêm một người nữa được không?"
Vương Nam Dục hiền lành nở nụ cười, song ánh mắt lại có chút hiu quạnh.
"Đương nhiên là không vấn đề," cậu liếc mắt nhìn Lý Nhiên cách bọn họ một lối đi rộng rãi, "Mình nói một tiếng với cậu mình, gọi điện thoại cho cậu. À, cũng muộn rồi này, mình đi trước đây, mình ở nhà của cậu, về muộn quá không hay. Cậu cũng về trường sớm một chút."
Trần Kiến Hạ dùng ánh mắt tiễn cậu vội vã rời đi, không biết vì sao, lại có một chút cảm giác tội lỗi.
"Được rồi đấy, buồn bã cái gì, thật sự tưởng rằng cả thế giới đang theo đuổi cậu đấy à?"
Lý Nhiên lạnh lùng đứng một bên châm biếm.
"Vì sao cậu phải thế này?" Trần Kiến Hạ bốc hỏa, "Mỗi lần cậu cười nhạo mình câu nào cũng đều độc miệng như thế, khiến mình phải hoài nghi có phải cậu có khả năng đọc tâm trí hay không. Cậu nhìn thấu người khác như vậy mà không nhìn ra nổi vì sao mình không vui sao? Cậu có nhiều bạn bè, nhiều bạn cấp Hai như thế, trong đó còn có cả cô gái thông minh được cậu quan tâm tình hình gần đây, khi học hành nhẹ nhàng không tốn chút công sức nào, hà cớ chi ngày nào cũng phải giết thời gian trong quán ăn cùng mình? Mình cũng không phải không có bạn bè, cậu cũng không cần tự đại, rốt cuộc là ai cô đơn đáng thương cần người bầu bạn, còn chưa nói rõ được đấy!"
Quyển sách trong tay Lý Nhiên rơi xuống mặt bàn, há nửa miệng chấn động nhìn Trần Kiến Hạ, biểu cảm từ sự mỉa mai ban nãy lập tức chuyển thành vẻ mờ mịt quen thuộc.
"Tài ăn nói được đấy... Sao trước đây mình không phát hiện ra nhỉ?" Cậu không ngờ lại tán dương cô, còn cổ vũ nữa.
Đúng là đàn gảy tai trâu. Trần Kiến Hạ tức tới đau cả đầu, bước từng bước lớn về chỗ ngồi bắt đầu điên cuồng thu dọn đồ đạc, song lại bị Lý Nhiên mạnh mẽ giữ tay lại.
"Đừng đi, mình đều nghe thấy hết rồi," Lý Nhiên đột nhiên nở nụ cười, "Cuối tuần rốt cuộc là chúng ta có đi trượt tuyết không?"
Chủ đề chuyển quá nhanh, Trần Kiến Hạ ngây ra.
Lý Nhiên không biết xấu hổ: "Mình đều nghe lén thấy hết rồi."
"Nhà cậu nhiều tiền như thế sao phải chen vào đoàn khách đi miễn phí của người ta chứ..." Ngữ khí như bắn súng liên thanh của Trần Kiến Hạ từ từ chậm lại, ngước mắt lên nhìn cậu.
"Đi cùng cậu mà!"
Vẻ mặt Lý Nhiên xun xoe, cười khan hê hê, chỉ còn thiếu thè lưỡi chảy nước miếng.
Ngàn vạn lời đều nghẹn trong lồng ngực. Đầu Trần Kiến Hạ phút chốc đau nhức.
Thích một người vì sao lại có tâm trạng giống thế này? Một giây trước bạn muốn xé nát cậu ta, một giây sau lại ngồi xổm trên nền đất vừa khóc vừa nhặt, không biết phải ghép lại như thế nào.
"Nếu như được, Vương Nam Dục sẽ nói với mình."
"Không được thì chúng ta tự đi!"
"Ai là "chúng ta" với cậu. Đợi tin tức của mình đi, trước khi xác định lịch trình, chúng ta đừng gặp nhau nữa. Gần đây bị cậu náo loạn chẳng học hành được cái gì tử tế, sắp đến cuối kì rồi, mình phải chuyên tâm."
"Vẫn còn một thời gian nữa mới đến cuối kì, có cần đến mức đó không?"
"Không cần đến mức đó là những học sinh giỏi mà cậu quen biết kia, loại người như mình không giống thế, mình ngu ngốc, nên phải chuyên tâm."
Trần Kiến Hạ nói xong liền đẩy cánh cửa sắt ra nhanh chóng bước đi, sau lưng truyền tới một câu bực dọc phẫn uất: "Đã xong xuôi đâu, Trần Kiến Hạ cậu đúng là đồ lòng dạ sắt đá!"
Cô khựng lại, không ngoảnh đầu mà cũng không phản kích.
Đợi đến khi đã trốn vào trong sảnh lớn tòa nhà kí túc xá rồi, cô mới lén lún xoay người lại nhìn, Lý Nhiên vẫn đang đứng phía dưới cột đèn đường nhìn chằm chằm cánh cửa.
Kiến Hạ đè nén sự kích động muốn chạy ngược trở lại xuống, cứng nhắc khuyên bản thân rời đi.
Là nhõng nhẽo, mà cũng không hoàn toàn là nhõng nhẽo. Cô không muốn nhập nhằng làm một gia sư kèm cặp, biến thành thứ đồ dự phòng xếp sau Lăng Tường Xuyến và Vu Ti Ti trong cuộc đời của cậu.
Cảm thấy "cứ tiếp tục thế này cũng rất tốt" là cô; không muốn bị làm đồ dự phòng cũng là cô. Trần Kiến Hạ sau khi tự mình nghiền ngẫm, thậm chí còn có chút buồn rầu thay cho Lý Nhiên - không thể trách cậu được, dẫu có là người nhìn thấu nhân tình thế thái đến đâu, thì cũng không thể nào hiểu nổi phụ nữ.
Khi cô đã thay xong quần áo ngủ nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, một câu nói cứ tua đi tua lại trong não không tan.
Đêm hôm ấy, Lý Nhiên nói: Trần Kiến Hạ, mình cảm thấy cậu của hiện giờ vẫn chưa phải là cậu thực sự.
Hôm nay, Lý Nhiên nói, Trần Kiến Hạ sao mà cậu lòng dạ sắt đá thế.
Lòng dạ cô đâu có sắt đá, cô biết bản thân mình mấy cân mấy lạng, làm sao dám so sánh với Lăng Tường Xuyến. Cô là người khi bị Vu Ti Ti và Lý Chân Bình trừng mắt một cái sẽ vội vàng khép nép sợ sệt viết giấy cầu hòa, là cô hề muốn lấy lòng khi nhận được phiếu thành tích sẽ hi vọng bạn cùng bàn Dư Châu Châu sẽ cao hơn mình vài điểm. Cô làm sao có thể là người lòng dạ sắt đá được chứ. Làm sao có thể.
Bàn tay trái từng bị cậu nắm lấy áp lên trên lồng ngực, một trái tim bướng bỉnh vẫn đập mạnh mẽ dưới bàn tay.
Trần Kiến Hạ đột nhiên cảm thấy bản thân thật xa lạ.
Lúc buổi trưa ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của bố, nói cuối tuần sẽ đi công tác tới Thành phố một chuyến, tham gia khóa bồi dưỡng cán bộ.
Cuối tuần. Vương Nam Dục sáng sớm đã nhắn tin cho cô nói cậu mình đã đồng ý cho cậu khoản đãi hai bạn học, thứ Bảy Chủ Nhật hai ngày tùy cô chọn.
"Tiểu Hạ, lịch trình lần này sắp xếp khá căng thẳng, bố chỉ có thể thứ Sáu sau khi họp xong cùng con ăn bữa cơm, thứ Bảy bọn bố phải tới resort trên núi cùng lãnh đạo tham gia hoạt động, không còn ở trong Thành phố nữa."
Trần Kiến Hạ thở phào một hơi.
"Vậy được, thứ Sáu tan học xong con sẽ đến tìm bố luôn! Bố ở nhà khách của cục Đường sắt ạ? Ngay bên cạnh trường bọn con! Con biết một quán ăn ngon lắm, vẫn chưa đi bao giờ, chúng ta tới đó, con mời bố!"
"Nha đầu ngốc," bố ở bên kia nở nụ cười, không biết vì sao, Trần Kiến Hạ cảm thấy bố dường như đặc biệt thư thái vui vẻ, rất không giống với trạng thái lúc ở nhà, đối với cô thân thiết hơn rất nhiều, "Được, con mời bố, bố thanh toán, có ổn không?"
Lúc cúp máy, Dư Châu Châu bê cốc bước vào phòng lấy nước sôi, nhìn thấy cô đang cầm điện thoại, mỉm cười nhẹ nhàng, ý vị sâu xa.
"Không phải." Trần Kiến Hạ lắc đầu.
"Ồ." Dư Châu Châu không hỏi nhiều, có chút thất vọng, song lại khiến Kiến Hạ nở nụ cười - Dư Châu Châu trước nay chưa từng hỏi nhiều, thế nhưng luôn thể hiện được sự quan tâm và hờ hững đúng lúc đúng chỗ.
Nếu mình có thể trở thành người thế này thì thật tốt biết bao.
Càng tới gần thứ Sáu, không ai chịu cúi đầu trước. Trần Kiến Hạ lần lữa trì hoãn việc hồi đáp lời mời khẩn thiết của Vương Nam Dục, nhưng cũng không từ chối cậu.
Thứ Sáu lãnh đạo của cục Giáo dục xuống kiểm tra, trường học cho nghỉ tiết tự học cuối cùng, Trần Kiến Hạ chạy về kí túc xá bỏ cặp sách xuống rồi chạy ngay tới sảnh lớn của nhà khách cục Đường sắt, đến nơi rồi mới gọi điện cho bố.
Tiếng chuông vang lên ngay trong sảnh lớn, Kiến Hạ quay đầu lại nhìn theo hướng âm thanh, thấy bố và một cô trẻ tuổi đang đứng ngay phía sau cửa kính góc ngoặt, đôi tay cô đó đang giúp bố chỉnh lại cà vạt.
"Tiểu Hạ, con tới rồi à?" Bố lùi lại phía sau một bước cách xa cô đó, nhìn khắp nơi xung quanh sảnh lớn.
Trần Kiến Hạ theo phản xạ lập tức thu người vào sau tấm rèm cửa chấm đất.
"Vẫn chưa," cô nói, "Sắp tới nơi rồi ạ!"