Quyển 1 - Chương 1: Quảng cáo dũng mãnh không cần giải thích
[Ấn tượng mà "Vật hy sinh" tạo cho người khác chính là: Một nhân vật nhỏ dù có bị tiêu diệt trong dòng nước lũ lịch sử cũng chẳng sao . . . ]
Lý Lộc bị đè xuống nền xi măng lạnh lẽo, trên đỉnh đầu cô là cánh tay đàn ông ngăm đen đầy sức mạnh. Cả khuôn mặt cô đều bị vùi vào rãnh nước bùn bên đường.
Cô chỉ là một người châu Á, một học sinh năm thứ tư rất bình thường của học viện y dược này, bạo lực dễ dàng khiến thân thể cô khuất phục. Vậy mà, chỉ thân thể khuất phục vẫn còn chưa đủ, ở nơi giao nhau của đời thường và thế giới ngầm này, còn đòi hỏi cả sự khuất phục về tinh thần.
Đây là một ngõ hẻm ít người qua lại, hai bên là vách tường cổ xưa, trước sau đứng đầy người. Bọn họ đang nhỏ giọng trao đổi. Cảm giác sợ hãi giống như cơn thủy triều lặng lẽ ùa tới, mang theo sự ép buộc không thể chống cự, khiến Lý Lộc ngạt thở, vùng vẫy trong cơn mưa mịt mù..
Giáo sư Mary nói: "Tôi hỏi cô lần nữa, đây là cơ hội cuối cùng, cô nhất định phải nắm bắt nó. Cô muốn gia nhập với chúng tôi, hay vẫn khăng khăng đối nghịch?" Người đang nói là một người phụ nữ quyến rũ, cao 1m7 mấy, tóc quăn màu vàng, cô ta là giáo sư của Lý Lộc, đã từng. . .
Lý Lộc rất hoảng sợ, mặc dù như thế, cô lại không muốn thỏa hiệp. Cô sinh trưởng ở thành phố, cho dù di dân đến nước Mỹ không mấy quen thuộc, cũng chưa từng gặp sự đối đãi này. Nhưng bây giờ, những người khác tộc đang bao quanh cô, không cho cô một con đường sống.
"Nó không chịu gật đầu, đến như vậy còn không chịu gật đầu." Giáo sư Mary nói, xoay người đi về phía một người đàn ông còn trẻ tuổi.
Hắn còn mặc áo khoác trắng trong phòng thí nghiệm, khung mắt kiếng màu vàng đeo trên sống mũi, hai cái tay nắm thật chặt. Có một mái tóc đen nhánh như người châu Á, nhưng sống mũi cao thẳng, hai mắt sâu, con ngươi màu hổ phách lóng lánh trong suốt.
Mary nói với hắn: "Thiếu gia Brando, nó không chịu gật đầu, cậu xem phải làm sao."
"Không được, không thể giết cô ấy, tôi không đồng ý." Brando nói, mười ngón tay xoắn vào nhau.
Lý Lộc bị đè vùi lấp ở trong bùn lầy, chỉ có một nửa mắt có thể nhìn sự vật. Trong bóng tối âm u, bóng dáng của Brando vẫn cao thẳng, hắn là người trẻ tuổi có khí chất kỳ dị, rất dễ dàng hấp dẫn chặt ánh mắt của người khác.
Brando nói: "Mặc kệ nói thế nào, cô ấy là học sinh xuất sắc nhất của tôi, tài năng chế thuốc của cô ấy không ai có thể so sánh."
"Thiếu gia, xin đừng quên dòng họ và trách nhiệm của ngài. Cô ta là gì chứ? Cô ta biết bí mật của chúng ta, cũng không hiểu sự nghiệp của chúng ta, cô ta là chướng ngại của ngài, ngài không thể xử trí theo cảm tính."
"Tôi biết rõ. . . ." Brando vững vàng nhìn chằm chằm Lý Lộc, "Nhưng luôn có biện pháp không phải sao? Chúng ta có thể nhốt cô ấy, vĩnh viễn đều không thả ra."
"Coi như chỉ có 0.1% cơ hội, đó cũng rất có thể sẽ trở thành thực tế. Ngài nguyện ý để cho cô ta sống, sau đó có một ngày sẽ chạy đi tuyên dương bí mật của chúng ta?"
"Không, Mary, cô không biết gì cả, tôi không thể giết cô ấy."
Lý Lộc phát ra thanh âm há há, ở dưới sự chèn ép, nên sống lưng co quắp rung động. Brando lặng lẽ nhìn dáng vẻ nhếch nhác của người học sinh kiêm cộng sự ở phòng nghiên cứu này.
Mary quay đầu trở lại, nhìn thấy cô đang cố gắng nhấc đầu lên. Cô ta ra dấu tay, người da đen lập tức buông lỏng cánh tay đang đè đầu cô ra. Mary hỏi: "Cô còn có lời gì muốn nói không? Gia nhập với chúng tôi hay là cự tuyệt?"
Lý Lộc lắc đầu: "Cho dù tôi có thể nói láo muốn gia nhập với mấy người. Nhưng chắc Brando sẽ không tin tưởng." Tầm mắt của cô nhìn thẳng Brando.
Hắn đã trầm tĩnh lại, đôi tay thôi run rẩy, hạ mắt nhìn học sinh dưới đất.
Hắn nói: "Đúng vậy, em đã kể với anh quá khứ của em, cho nên anh sẽ không tin tưởng. Em không thể nào hội nhập với chúng tôi."
"Brando. . . . . ."
"Mary, không phải cô đã nói rồi à, cô không biết gì cả. Nếu như cha của cô dựa vào buôn bán túi nhỏ morphine 0.1 gam để duy trì cuộc sống; nếu như cha của cô dẫn dụ rất nhiều người không biết rơi vào hàng ngũ hít thuốc phiện; nếu như cha của cô bị bọn họ tìm tới cửa trả thù, bị chặt đứt từng ngón tay, cô sẽ hiểu tại sao cô ấy không gia nhập với chúng ta."
". . . . . ."
"Cha của cô ấy ch.ết rất thảm. Cô có thể đi xem thời báo xã hội Kansas mười lăm năm trước. Ngón tay ngón chân mất ráo, ch.ết bởi bị sốc mất máu."
"Brando! Anh câm miệng cho tôi!" Lý Lộc giằng co trên mặt đất, ra sức muốn bò dậy ngăn hắn nói tiếp, đó là một đoạn quá khứ không thể để cho người chạm đến. Dù là trong thời gian tin tưởng "giáo sư Brando" nhất, cô cũng chỉ nói sơ về việc căm hận ma túy, nhưng Brando lại điều tr.a tất cả rất rõ ràng.
Brando hít thật sâu rồi thở ra một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nơi đó không ngừng lóe lên quầng trắng của màn mưa. Rất nhỏ rất nhẹ, cũng rất lạnh lẽo, rơi trên mặt đất tạo thành vết bùn không rửa sạch được.
"Em luôn cố chấp như thế, tại sao không chịu hiểu.." ngón tay rất lạnh của Brando quấn vào nhau, "Chất thuốc gây nghiện tồn tại ở trên thế giới này, là bởi vì nó có thể mang đến vui vẻ, nó khiến mọi người tuyệt vọng đối với thế giới đạt được khoái cảm tuyệt đỉnh lần nữa, nó khiến nông phu nghèo khổ có thể lấy được thù lao sinh sống. Trên thế giới này mỗi sự vật đều có tốt có xấu, tại sao em luôn chỉ nhìn thấy chỗ không tốt của nó, lại không thể tha thứ mà tìm hiểu chỗ tuyệt vời của nó?"
"Thì ra đây chính là ý nghĩ của anh? Tôi lại còn khờ dại cho rằng anh bị bọn họ bức hϊế͙p͙ mới đồng lưu hợp ô."
"Bức hϊế͙p͙?" Mary chen lời vào, cô ta lắc đầu liên tục, giống như là nghe được chuyện không thể tưởng tượng nổi, "Cậu ấy là người nối nghiệp đời kế tiếp của gia tộc Akis! Ai dám bức hϊế͙p͙ cậu ấy ‘ thông đồng làm bậy ’?"
Lý Lộc cắn môi, mặt cô không còn chút máu, không nói thêm gì nữa.
Brando vẫn còn cố gắng khuyên, muốn truyền đạt tâm ý của mình cho đối phương: "Đi với anh đi, rời khỏi nước Mỹ ngột ngạt này, anh sẽ cho em thấy vườn địa đàng ở nhân gian, em không biết, mùa hoa ở nông trang anh túc hùng vĩ cỡ nào, nó xinh đẹp đến mức làm cho người ta muốn rơi lệ."
"Là bị khí độc hun đến muốn rơi lệ chứ." Lý Lộc cười lạnh nói, mặc dù mặt đất rất lạnh lẽo, nhưng cũng không thể trở ngại lửa giận hừng hực thiêu đốt của cô.
Brando quay ngược lại hai bước, trong con ngươi trong suốt lóe ra ánh nước thương hại, lông mi thật dài quăn xoắn như cánh quạt. Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: "Mary, cô nói đúng, tôi rốt cuộc phải lựa chọn."
Hắn từ từ tỉnh táo lại, hạ quyết tâm, không còn co rúm lại nữa. Từ trong túi áo móc ra một ống chích hai milliliter mang theo bên người, còn có một ống chứa công nghiệp bằng thủy tinh nhỏ bằng một ngón giữa. Bên trong chứa một chất lỏng vàng xám vẩn đục.
"Vera, anh kể cho em nghe về chuyện của anh nhé." Không đợi Lý Lộc đáp lại, cứ tiếp tục nói, "Lúc mười hai tuổi anh từ Đa Duy Cống đi tới nước Mỹ, lập chí muốn vào viện nghiên cứu y dược, chính là vì có thể điều phối ra một loại heroin vĩ đại hơn cả thuốc gây nghiện. Không cách nào bỏ hẳn, dễ dàng nghiện, làm người ta vui vẻ, còn có thể cường thân kiện thể." Brando mở ống chứa ra, dùng ống chích rút ra một milliliter chất lỏng.
Có lẽ Lý Lộc đoán được chuyện hắn sắp sửa làm, sắc mặt biến thành tái nhợt.
"Đây là dung dịch thí nghiệm nguyên thủy anh lấy được từ ba năm trước, chỉ tiếc còn chưa thành công, bởi vì nó tổn thương thần kinh não tuyệt đối. Ba năm, không có vật thí nghiệm nào có thể sống, dung dịch thí nghiệm nguyên thủy này căn bản không phải thuốc gây nghiện anh muốn, mà là độc dược giết người chính gốc."
"Chẳng qua bây giờ anh đã thành công, loại dung dịch này dùng vôi chiết xuất, rồi thêm vào một chút chất kềm, sẽ là chất nghiện rất mạnh. Chúng tôi đặt tên cho nó là Hell Drop, còn khó bỏ hơn cả heroin —— đáng tiếc hôm nay anh chỉ mang theo dung dịch thí nghiệm nguyên thủy." tròng mắt màu hổ phách trong suốt của Brando lóe ra vui vẻ, vui vì ham học hỏi, về mặt sự nghiệp có điều tiến bộ. Hắn nhìn chằm chằm ống tiêm trong tay, đẩy không khí bên trong ra, "Em có hai lựa chọn, tiêm nó vào người kẻ đang đè em, hay là chính em tiếp nhận nó, chậm nhất nửa phút sẽ tắt thở."
Mary mừng rỡ nói: "Thiếu gia Brando, ngài rốt cuộc quyết định!"
Brando quay đầu lại cho cô một nụ cười dịu dàng: "Cô nói đúng, bạn bè và sự nghiệp có đôi khi xung đột, tôi rốt cuộc phải lựa chọn. Cô có thể phát hiện sự nguy hiểm của tình cảm sớm hơn tôi, không hổ là trợ thủ tôi tín nhiệm nhất."
Hắn lại đi tới chỗ Lý Lộc, ngồi xổm người xuống trong mưa phùn, đưa ống tiêm đến trước mắt Lý Lộc: "Em lựa chọn đi, trở thành hung thủ giết người, hay là trở thành người bị hung thủ giết ch.ết?"
Lý Lộc nhìn người đàn ông này, hắn xinh đẹp, ưu nhã, hòa ái dễ gần giống như là gió nhẹ thổi lất phất, ai biết hắn cũng là kịch độc không cách nào thoát khỏi như hoa anh túc. Bàn tay người da đen đè ép cô đang run rẩy, hiển nhiên rất sợ cô sẽ chọn tiêm ma túy vào trên người của hắn. Nhưng lại không dám buông tay.
Brando? Akis, xem ra là người có quyền uy tối cao.
Cô rất sợ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: "Tôi vẫn không cách nào tiếp nhận."
"Em thật rất ngốc nghếch." Brando đau lòng nói, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái trán bị bùn làm dơ của cô, lại dịu dàng giúp cô vuốt suông mái tóc ngắn bị rối khi giãy giụa.
"Anh là đồ khốn kiếp." Lý Lộc nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, "Thật ra thì tôi rất thích anh, giáo sư Brando."
"Tôi biết rõ." Brando quỳ gối trong bùn lầy, hắn nói, "Mở mắt, tôi không thể lừa em đến cuối cùng được."
Lý Lộc đau lòng mở mắt, trước mặt cô Brando quỳ gối trong bùn lầy, trên ngón tay dính thứ trong suốt gì đó, mà tròng mắt thì biến thành màu xanh đậm rực rỡ.
"Màu xanh lá cây. . . . Ta biết anh bốn năm, anh vẫn luôn đeo kính sát tròng đổi màu?"
"Ừ."
"Brando, anh rõ là. . . . tên khốn kiếp!"
"Đúng vậy, anh là tên khốn kiếp, còn em thì gu ngốc." Brando nói xong, ghim kim tiêm vào trong cổ của Lý Lộc.
"Dù xuống Địa ngục, tôi cũng tuyệt đối không tha thứ cho anh."
"Anh biết rõ, ngủ ngon."
Lúc Brando nói, học sinh của hắn bị đè bẹp trên mặt đất đã không còn động tĩnh.
Ánh mắt của cô mở to, cổ cứng đờ, như cố gắng muốn nhìn thấy bầu trời.
Brando theo ánh mắt của cô nhìn lên trên.
Đó là bầu trời tràn đầy lo lắng, mưa phùn bay xuống.
Hắn rất đau lòng, Mary từ phía sau ôm lấy hắn, an ủi phủ lên lồng ngực của hắn.
"Mary, tôi chưa từng thích một người như thế, tại sao cô ấy không đồng ý sự nghiệp của tôi?" Brando lầm bầm nói.
"Đừng gấp gáp, chúng ta về nhà, quên hết tất cả. Nửa tháng nữa, kà đến mùa anh túc nở hoa rồi."
"Tôi biết rõ, chúng ta về nhà, rời khỏi quốc gia đáng ghét này."
Mary thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Như vậy đứa nhỏ này thì sao?"
"Cứ để cô ấy ở chỗ này đi, cảnh sát sẽ tìm mộ cho cô ấy." Brando nói, "Chúng ta về nhà, quên hết tất cả."
Người trong ngõ hẻm lục tục đi ra, trở nên trống trải không tiếng động.
Mưa dầm lạnh lẽo, khiến cơ thể ở lại trong bùn lầy càng thêm lạnh lẽo. . . . . .
Người biết Keith Williams đều cảm thấy anh ta là người thích thể diện, nhìn diện mạo giống như đã đọc không ít sách, cử chỉ giống như rất có khí phách, hơn nữa còn là ông chủ của công ty sản xuất võ trang cá nhân, sản nghiệp kinh danh chung với nhóm người có hơn mười chiếc máy bay trực thăng quân dụng võ trang, về phần sản nghiệp ngầm thì càng không cần phải nói.
Mà bây giờ, tên to con cao 1m9 này đang đỏ mắt. Uổng cho anh ta hành nghề này từ trước khi trưởng thành, suốt mười mấy năm qua chưa bao giờ có lúc luống cuống như thế, bởi vì động mạch cổ của Squall - đối tác của anh ta bị thương rất nặng do lúc bọn họ kiểm tr.a thiết bị phòng cháy ở kho vũ khí công ty có một quả bom quá hạn tự nổ, mảnh bom vừa vặn xẹt qua cổ Squall. Bây giờ anh ta đang nghẽn khí nằm ở ghế sau xe hơi, vết thương được kế toán công ty - Johnson giữ chặt.
Keith cố gắng tăng tốc độ xe lên, nhưng bây giờ lại là chiều chủ nhật, những người đi làm đều lái xe chở vợ, con, mèo, chó, tới biệt thự ngoại ô, cách xa thành phố hỗn loạn ồn ào và không khí ô nhiễm. Nếu như bình thường, Keith, Squall, Johnson - những người có thu nhập cao ổn định cũng sẽ dùng cách giống thế để nghênh đón chủ nhật vui vẻ.
Chó má nó Chủ nhật vui vẻ!
Kế toán Johnson lo lắng hô to: "Sắp không còn thở rồi!"
Trên trán Keith nổi lên gân xanh, khi anh sắp lái nhanh chiếc xe Ford cũ kỹ này lên đường ngược chiều thì khóe mắt đột nhiên thoáng qua một bảng hướng dẫn màu trắng đỏ.
—— phòng khám bệnh toàn năng siêu hiệu quả, quẹo cua đi về trước 50m. . . . . .
Thân thể Keith nhanh chóng làm ra phản ứng chính xác, anh cấp tốc đảo quanh tay lái, lái vào trong con hẻm nhỏ chỉ cho phép đi một chiều. Sau khi hoàn thành một loạt động tác này, Keith mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, phần sau bảng hướng dẫn hình như còn có nửa câu —— làm cho đàn ông nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn!
Đây là ý gì? Anh đạp mạnh chân ga, không thèm để tâm đến chuyện đó nữa. Ở thời khắc mấu chốt này, không có chuyện gì quan trọng hơn sự sống ch.ết của đối tác của anh.
Keith Williams to con có một mái tóc vàng ngắn gọn, một đôi mắt to màu xanh thật là một người may mắn, lúc đó anh không có dự cảm được sẽ gặp phải cái gì trong con hẻm nhỏ này, nhưng lần gặp gỡ này đã bắt đầu những cuộc gặp gỡ ngạc nhiên khiến cuộc sống của anh không còn như xưa.
*** ***
Keith và kế toán hoàn toàn sững sờ dừng ở trước tấm bảng quảng cáo to cỡ cái giường ngủ nhỏ —— phòng khám bệnh toàn năng siêu hiệu quả, làm cho đàn ông "Nhanh" hơn, "Cao" hơn, "Mạnh" hơn!
Trên biển quảng cáo màu đỏ còn dán đầy mấy tờ quảng cáo lớn nhỏ đủ kiểu.
Bao gồm "Dầu Long Hổ, khiến ngài mạnh như rồng như hổ; "Dầu thần Ấn Độ, còn MAN hơn MAN"; "Giúp đàn ông, ‘ rất ’ tốt!" . . . . . .
Ở cửa có một y tá trẻ ngồi ở sau cái bàn tiếp đãi cúi đầu nghiên cứu một cuốn sách dày cộm.
"SHIT!" Keith luống cuống rống to.
Johnson giỏi về giao thiệp với con số, lại không giỏi về chung sống với phụ nữ cũng tuyệt vọng nói: "Lại là phòng khám bệnh khoa nam!"
Nếu quẹo ra con đường một chiều này căn bản là không còn kịp rồi, không, coi như không có tự nhiên đâm ngang quẹo vào thì thật ra thì cũng đã không còn kịp rồi. Keith xuống xe, dùng sức đóng sầm cửa xe, phát ra tiếng nổ to.
Lý Lộc bị giật mình, chấn động toàn thân ngẩng đầu lên. Cô đang ngồi trước chỗ khám bệnh của mình nghiên cứu sách y học, sống ở trong hoàn cảnh hòa bình làm cho toàn thân người ta thư giãn, nên không có chú ý tới có chiếc xe lái vào ngõ hẻm.
Keith rút súng ra đặt trên trán của người mà anh xem là "y tá trẻ", hung tợn nói: "Gọi bác sĩ của cô ra đây."
Anh chỉ hận thị lực mình quá tốt, cho nên có thể tinh tường phân biệt ra quyển sách "y tá trẻ" đang đọc say sưa ngon lành chính là một quyển sách về tăng hiệu quả bền bỉ. Tăng hiệu quả bền bỉ của cái đó! Keith giận dữ đến sắp đánh mất lý trí nguyền rủa tất cả đàn ông từng đến phòng khám bệnn này, nguyền rủa tất cả bọn họ biến thành giống đực sinh lý vô năng.
Cái trán Lý Lộc bị nòng súng dính chặt. Cô sững sờ nhìn Keith nghĩ, đây là chuyện gì? Anh ta tới đánh cướp hay sao? Nên tự mình giải quyết hay là báo cảnh sát? —— thôi nên báo cảnh sát đi, dù sao mình cũng là một người đóng thuế đàng hoàng.
Lý Lộc - một người hết sức tận dụng mọi vật, nơm nớp lo sợ muốn lui về phía sau, ngón cái của Keith đã mở chốt an toàn, lớn tiếng quát: "Cô cử động nữa tôi liền bắn ch.ết cô!"
Chơi liều như vậy khiến Lý Lộc trợn tròn mắt nhìn —— hay là tự mình giải quyết cho nhanh, cũng tiết kiệm rất nhiều phiền toái.
Keith mắng to: "Cô mè nheo nữa xem! Gọi bác sĩ của cô ra đây!"
Tay của cô đã sắp nắm lấy bán súng dính dưới mặt bàn rồi, chỉ là rốt cuộc vẫn phải từ trong cơn chấn kinh nói ra mấy chữ ngắn gọn: "Tôi chính là bác sĩ."
Keith có cảm giác như gặp ma ban ngày, nhưng lý trí của anh vẫn biết cái gì quan trọng nhất, anh nói: "Có một người bị thương, động mạch cổ bị thương."
"A!" Lý Lộc cảm thấy như mình gặp ma ban ngày, có người tìm bác sĩ vậy sao. Quan báo tư thù không tận lực cứu giúp có rất nhiều ví dụ, muốn ngụy tạo sự cố chữa trị thành cơ quan nội tạng của bệnh nhân suy kiệt cũng có rất nhiều phương pháp.
Nhìn ở mặt mũi của cây súng ống ép sát trán mình, Lý Lộc vừa vội vàng đứng lên vào phòng giải phẩu bên cạnh, vừa nói, "Mang người bị thương tới đây."
Kế toán và Keith nâng người vào phòng giải phẩu, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Phòng giải phẩu này hoàn toàn khác với phòng giải phẫu trong ấn tượng của họ.
Đây là một nơi hết sức. . . . Vạn năng. Có bàn mổ tổng hợp bình thường theo ý nghĩa, lại có ghế ngồi toàn bộ tự động của nha khoa, thậm chí một góc phòng còn bày ghế cao hai chân chạy bằng điện chuyên dụng của khoa tiết niệu.
"Anh tên gì?" Lý Lộc vừa nói, vừa dùng kìm cầm máu tạm thời cầm máu ở động mạch cổ của người bị thơng.
"Keith, Keith Williams." Ỷ vào khí thế của người cầm súng vừa rồi, Keith nói rất có sức.
Lý Lộc như có điều suy nghĩ quan sát anh, khiến Keith không hiểu sao lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, giống như là bị một con rắn độc hay ghi hận theo dõi. Khi anh muốn nói mấy lời đe dọa, Lý Lộc lại nhún nhún vai, chuyển sang người bên cạnh hỏi: "Anh thì sao?"
"Xin chào, tôi tên là Johnson, là kế toán công ty S. Q. . . ." Anh ta vừa nói vừa tìm ra tấm danh thiếp từ túi áo nhuốm máu, bệnh nghề nghiệp của giai cấp tri thức đã ăn sâu, anh ta là loại người dụ ở trong hoàn cảnh nào cũng muốn đưa danh thiếp của mình ra một cách ưu nhã.
Nhưng đây lại là một cư dân đến từ "hành tinh không đếm xỉa". Lý Lộc hất mặt, lướt qua tấm danh thiếp trắng noãn danh giá: "Hai người thả người ở chỗ này, tôi tìm bông vải thấm máu và kìm cầm máu. Nhẹ một chút. . . . Tôi nói buông anh ta xuống nhẹ một chút! John anh đè vết thương của anh ta quá mạnh!"
"Tôi là Johnson, không phải John. . . . . ." Kế toán nói, nhưng căn bản cô lại không hề nghe lọt.
"Y tá đâu?" Keith hỏi.
"Bổn tiệm làm ăn nhỏ, chỉ có một mình tôi." Nói xong Lý Lộc rồi rời đi.
Keith tuyệt vọng sám hối. Anh đặt một tay lên mắt Squall, nhỏ giọng nói: "Anh em, không phải tôi không muốn cứu anh đâu. . . ."
Cây kim của đồng hồ treo trên tường nhích qua từng chút, năm phút đồng hồ trôi qua, Keith cảm thấy không nhịn được, xung động muốn dùng cán thương vác người trở lại rồi nói. "Bác sĩ, bác sĩ!" Anh càng không ngừng kêu.
Khi sắp đến cực hạn nhẫn nại của anh thì Lý Lộc cầm một hộp đựng dụng cụ giải phẫu, một hộp thuốc và mấy túi máu đầy trở lại.
Cô đặt đồ lên đài, đeo bao tay cao su liền bắt đầu ra tay, rất đồng tình nói: "Tôi chỉ có thể làm hết sức. Các anh không được may lắm, dao điện ở đây vừa hư, chỉ có thể dùng dao giải phẩu bình thường, không có biện pháp cầm máu nhanh."
"Đợi chút, chẳng lẽ cô không chuẩn bị một căn phòng vô khuẩn sao?"
Cô giống như nghe được một câu hỏi rất ngốc, không ngẩng đầu lên mà lưu loát trả lời: "Anh thấy kịp không?"
Keith lại muốn cuồng bạo: "Nếu như kịp thì tôi cũng không đến đây!"
Lý Lộc không biết thì ra nước Mĩ cũng có kiểu gầm thét thế này, thì ra văn hóa rít gào uyên thâm của Trung Quốc truyền bá rộng như thế. Cô chỉa dao giải phẫu về cổ họng người bị thương: "Yên tâm, tôi sẽ tiêm thuốc kháng sinh cho anh ta."
Chỉ một dấu tay một câu nói, đã thành công khiến ma thú Keith câm mồm.
. . . . . .
"Đợi chút, vô máu chẳng lẽ không cần kiểm máu trước sao! ?"
"Đã kiểm tra, lúc các anh vừa mang anh ta tới tôi liền thử." Cô nói.
Quá nhanh, thật không nhìn thấy cô lấy mẫu máu lúc nào. Keith cảm thấy lúc nãy anh linh hoạt quẹo dô con hẻm nhõ, có lẽ chính là quyết định anh minh nhất của anh trong tuần này.
"Đúng rồi, tôi tên là Lý Lộc." Lý Lộc nói.
"Lilu?" Hội kế sư ngây ngốc lặp lại một tiếng.
Cô nhíu lông mày bất mãn trừng mắt nhìn anh, có vẻ rất khinh thường phát âm thế này.
Keith lại thông minh hơn, chú ý cô bác sĩ có dáng vẻ rất giống y tá này thì ra là người phương Đông, tóc và mắt đều là màu nâu đen, da trắng nõn nhưng hơi vàng. Anh biết một vài người phương Đông, không biết có phải là bởi vì khác biệt chủng tộc không, Keith cảm thấy gương mặt của bọn họ rất khó phân biệt, nhưng đều rất hợp khẩu vị của anh. Nghe nói người phương Đông có kỹ thuật y học hết sức thần kỳ, không biết bác sĩ nữ khoa nam này có biết chút nào không.
Dụng cụ đo lường điện tử kết nối vào các nơi trên người Squall, nhịp tim đã rất nguy hiểm, huyết áp xuống thấp đến mức gần như không đo được. Nhưng cũng may, người vẫn còn sống.
Đến lúc này, Lý Lộc mới xem trên người người bệnh còn có vết thương nào khác không.
"Sao lại bị thương thành như vậy? Quả thật giống cái phễu, có mấy túi máu cũng không đủ dùng!" Cô oán trách nói.
Keith cũng đồng cảm, mảnh bom tân tiến lại là hàng quá hạn, vừa vặn còn xảy ra vấn đề, Squall đứng ở lân cận liền bị mảnh bom bay tán loạn trúng vào nghiêm trọng, vết thương trí mệnh ở động mạch cổ, trừ vết đó, trên thân thể cũng nhiều vết thương lẻ tẻ rất sâu.
Động mạch cổ chảy máu đã bị Lý Lộc dùng kìm cầm máu làm ngừng tạm, nhưng còn có ít tia nước nhỏ chảy ra ngoài, trên người người bị thương còn có nhưng vết thương khác đang rỉ máu.
Keith biết việc này quả thực làm người khác khó chịu. Nếu như anh có thời gian, tuyệt đối sẽ lái xe đến bệnh viện lớn. Nơi đó có đầy đủ người của, dược sĩ, bác sĩ gây mê, chủ đạo, trợ thủ, y tá. . . . Mà bây giờ, chỉ có một bác sĩ, còn là bác sĩ ở phòng khám bệnh nam khoa.
Lý Lộc lại xoay người đi ra ngoài, Keith cảm thấy lo lắng, vẻ mặt Squall trên bàn mổ vừa trắng vừa xanh, dáng vẻ như sắp về với Chúa. Anh lo lắng đi theo ra ngoài, nhìn thấy Lý Lộc đang tìm kiếm đồ trên bàn tiếp khách, cuối cùng tìm được một cái máy đóng sách lại vòng trở về.
Kế toán thấy cô cầm thứ gì đó không phải dao phẫu thuật trong tay đã cảm thấy kỳ hoặc. Anh cảm thấy bác sĩ này dáng vẻ đã không giống thầy thuốc, bây giờ còn cầm máy đóng sách, quả thật giống như là thư ký trẻ từ đâu chạy tới. Vì vậy hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Lý Lộc trừng mắt nhìn anh, không có tâm tình trả lời, cầm một bình rượu lên đổ vào máy đóng sách.
"Cô đang làm cái gì vậy?"
"Cho dù muốn chơi cũng không chơi anh." Lý Lộc nói.
Kế toán khẽ nhếch miệng, á khẩu không trả lời được. Mở miệng nói chuyện bẩn không phải là chuyện mà người văn minh như anh làm được.
Lý Lộc nhanh nhẹn kéo y phục người bệnh ra, cực kỳ thuần thục đóng xuống vết thương của anh ta.
"Rất đau. . . ." Kế toán nhìn thấy cũng sắp hôn mê, anh là người giỏi chung sống với những chữ số, nhưng không thể đối phó trường hợp máu tươi đầm đìa, lần này nhìn thấy tình hình thực tế dùng máy đóng sách vá lại vết thương, không khác gì đi thăm một đại điển tr.a tấn tàn khốc ở Trung Âu thế kỷ 12.
Keith lại ngẩn người, rồi đột nhiên phát hiện đích xác có thể làm như thế, đây là biện pháp xử lý nhanh nhất và hữu hiệu nhất trước mắt.
"Tôi không cần các anh, ai đó mau đi ra gọi điện thoại đến bệnh viện lớn, bảo họ cho xe cứu thương tới. Bổn tiệm chỉ làm ăn nhỏ, mặc dù có thể tiến hành cấp cứu, nhưng lấy mảnh bom ra cần phải đến bệnh viện chánh quy."
"John, anh đi!" Keith nói, trong lúc vội vã cũng gọi sai tên Johnson.
Kế toán tuyệt vọng phát hiện, ngay cả Keith quen biết nhiều năm cũng gọi sai tên mình giống cô bác sĩ kia. Nhưng cứu người quan trọng hơn, anh lúng ta lúng túng đi ra gọi điện thoại, trước khi đi còn không cam tâm nhắc nhở: "Tôi tên là Johnson. . . . . ."
*** ***
Phòng khám bệnh toàn năng hoạt động 24 giờ, nhưng hoạt động không có nghĩa là mở cửa, buổi tối sau 22 giờ muốn khám gấp thì phải nhấn chuông cửa. Tối chủ nhất, Lý Lộc đã đóng lại một tầng cửa chính từ rất sớm, bởi vì bên trong thật sự đã bị làm lộn xộn, khắp nơi đều là máu Squall chảy ra.
Lượng máu động mạch cổ chảy ra không thể khinh thường, quét dọn vệ sinh và trừ độc mất không ít thời gian. Đến cuối cùng, nhìn tấm ga giường bị dính đầy máu nâu đỏ, Lý Lộc dừng lại tất cả công việc, cô từ từ buông lỏng sống lưng, ngã lên vách ngăn bằng kính mờ.
Trên trán còn có cảm giác làm cho người ta không vui, cảm giác bị nòng súng chạm vào trán không thể biến mất nhanh thế được. Lý Lộc cởi bao tay cao su lưu hóa xuống, đặt lên cái trán còn dấu màu đỏ.
Phòng khám bệnh của Lý Lộc thỉnh thoảng đều gây ra vài phiền toái, súng ống đạn dược... Cũng thường gặp. Khiến cô đến bây giờ lại hoàn toàn tê liệt với sự xâm nhập của nguy hiểm. Người cao to tóc vàng lúc sáng gấp gáp đến cơ hồ sắp nổ súng. Lý Lộc có thể cảm thấy, chố an toàn đã mở hết, ngón tay anh giữ cò súng hết sức chặt. Nếu như không phải suy tính đến tình huống nguy cấp của bệnh nhân thì thật muốn khiến anh ta nếm thử thủ đoạn của bác sĩ ở phòng khám bệnh toàn năng.
Keith, một tên ngốc nghếch dám không chút kiêng kỵ quơ súng ống trước mặt bác sĩ. Nòng súng lạnh lẽo dán sát cái trán căng cứng, cây sýng có màu lam đặc biệt đung đưa trước mắt, còn có tròng mắt bao hàm ánh xanh đậm rực rỡ. . . .
Lý Lộc bỏ bao tay ra, tâm phiền ý loạn xoa mi tâm của mình. Nên may mắn vì Keith rất nhanh rồi rời khỏi địa bàn của cô, nếu không, Lý Lộc không dám đảm bảo lúc nào mình sẽ nhặt máy khoan điện nha khoa lên khoan cái đầu làm mình phiền lòng kia. Lại dám cầm súng chỉa cô, thật là liều mạng.
"Thiệt là, sao gần đây luôn nghĩ đến chuyện máu tanh? Xem ra là áp lực công việc quá lớn, hay là dẹp tiệm mấy ngày đi nghỉ phép." Cô tự nhủ, rồi thu cái ga bị máu nhuộm lại, chuẩn bị ném vào máy giặt quần áo giặt sạch.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Lý Lộc dừng tay lại.
Cô bước tới cửa phòng khám bệnh, ngắt mấy cái khóa cửa mới mở cửa ra.
Bên ngoài là một thanh niên tóc đen mắt đen, bộ dáng rất xinh đẹp, làn da trắng muốt sáng ngời, giống như sinh viên vẫn còn đang đi học. Anh mặc áo sơ mi cao cổ màu trắng, thắt nơ màu đỏ tím, trong tay cầm một hộp cơm. Đó là người bán rượu ở quảng trường, căn cứ vào tính tình kỳ cục của người này và anh ta không muốn tiết lộ tên đầy đủ, nên mọi người đều gọi dứt khoát anh ta là Dương.
"Tôi đói bụng!" Dương nói.
". . . . . ." Lý Lộc trầm mặc, qua thật lâu cũng không cho anh ta vào cửa.
"Được rồi được rồi, tôi không phải tới dùng cơm." Vẻ mặt Dương không vui, "Đây là ma túy mới nhất trên thị trường mà gần đây tôi gom được. Đưa ra thị trường mới một tháng thì có ít nhất năm người ch.ết bởi chứng dừng thuốc, bệnh viện hoàn toàn bó tay hết cách với cơn ghiền nó gây ra. Em xem có thể điều phối ra thuốc cai nghiện hay không."
"Tôi tận lực." Lý Lộc nói, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy hộp cơm, "Trước giúp tôi chuẩn bị mười con khỉ để thí nghiệm thuốc, không đủ tôi sẽ liên lạc anh." Nói xong cô liền muốn đóng cửa.
Dương không thức thời dùng lực đẩy cửa, chặn chặt không cho cô đóng lại, rất có dáng vẻ ăn vạ: "Đợi chút, tôi ngửi thấy mùi máu, hôm nay nhận vụ gì, sao máu tanh như vậy!"
"Muốn biết? Muốn biết tôi cũng không nói với anh."
"Đừng lạnh nhạt như vậy! Để tôi đoán một chút. . . . Squall Strato! Một trong những người đứng đầu S. Q." Dương cười gian rất đáng ghét, "Sau đó còn có ai nữa ừ, Keith Williams nữa, có cảm thấy tên của anh rất quen thuộc không? Ông phô mai bánh mì (đồng âm). . . ."
Lý Lộc hơi cười: "Ngay cả phòng khám bệnh của tôi cũng tr.a được cặn kẽ như vậy, anh không muốn sống nữa à? Còn nữa, đừng quên quy củ của chúng ta là cái gì."
Dương hít vào một hơi, tình báo là việc anh yêu thích, nhưng cũng là cấm kỵ của Lý Lộc. Lúc anh nhàm chán tr.a tình huống của Lý Lộc một chút thì thôi, sao còn phô trương đến trước mặt cô, đây chẳng phải là muốn ch.ết sao! Lý Lộc cười rực rỡ, sống lưng của Dương bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.