Quyển 3 - Chương 1: Đêm trước cuộc đột kích

Lý Lộc là Pandora do chính tay Dương Nhất mang vào, anh ta tận mắt nhìn cô từ từ khôi phục, cũng từ từ sinh ra một loại tâm tình chưa từng có, giống như cô là đứa bé anh tự tay nuôi lớn. Hoặc giống như cha con ruột thịt.


Một người cha bị một tên đàn ông khác cướp mắt con gái, có phải cũng có cảm giác bực bội mà không đành lòng ngăn cản như anh không. Trước mắt cứ để mọi chuyện ổn định như vậy đã, nhưng nếu như người đàn ông này làm những chuyện không tốt thì anh cũng không thể bảo đảm mình có tiến hành cuộc trả thù tàn khốc nhất hay không.


Cửa phòng ngủ bỗng mở toang, Z từ trong đi ra, trên người thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ. Trong tay cô cầm theo một cái hộp đĩa cd, bước vào giữa đại sảnh nói: "Hiện tại mọi người có thể bắt đầu hành động rồi." Cô rút CD từ trong hộp ra đưa cho Dương: "Đây là bản đồ chi tiết cách bố trí tất cả các khu vực trong tòa nhà. Nghiên cứu cẩn thận đi, tôi muốn đi ngủ bù, trước khi mọi người xuất phát nhớ đánh thức tôi."


Dương nhét CD vào trong đầu đĩa, Z ngã xuống ghế sa lon sát tường, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái mơ màng.
Iris nói: "Này, muốn ngủ phải đi vào phòng ngủ chứ."


Đáng tiếc người nằm trên ghế salon biết đồng đội đang ở cạnh cạnh mình, rất yên tâm nên đã nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, trừ khi bị điện giật, nếu không chắc là sẽ không dễ tỉnh lại.
Brad nói: "Cô ấy sợ chúng ta đi quên gọi cô ấy nên mới cố ý nằm ngủ ở nơi dễ thấy."


Phất Khải hỏi: "Cô ấy cũng đi cùng chúng ta? Đùa à, người này ra tiền tuyến chỉ có làm vật hy sinh thôi."
"Anh nói đúng , cô ấy đi chỉ có thể làm vật hy sinh, cho nên đành phải núp sau lưng chúng ta làm chuyện xấu." Iris hả hê.


available on google playdownload on app store


Lúc này đầu máy chiếu hình ảnh trong đĩa CD lên, sau khi sắp xếp tổng thể, trên tường thể hiện một khu biệt thự với những tòa nhà lập thể ba chiều.


Dương ấn phím, tiến hành lựa chọn, vì vậy những biểu đồ đường ống nước, đường dây điện, đường thông gió được xuất ra từ bản đồ chính.


"Lúc chúng ta hành động sẽ có kỹ thuật ở sau lưng hỗ trợ, nhưng tình hình tại hiện trường không phải chỉ do con người khống chế, tốt nhất mọi người ráng ghi nhớ vị trí của các camera. Ngoài ra, trong biệt thự còn thiết lập hệ thống cảm ứng hồng ngoại, từ khu vực bên ngoài tiến vào sẽ bị công kích tự động. Chúng ta sẽ ghi nhớ địa hình và phân chia nhiệm vụ trong một giờ, nghỉ ngơi năm giờ, sau đó sẽ lên đường."


Keith phản đối: "Sáu giờ quá lâu."


Dương thờ ơ mở những tư liệu khác trong đĩa CD, tùy ý bác bỏ ý kiến phản đối của Keith: "Keith, biểi hiện này của anh được gọi là nóng nảy. Đối với hành động, nhất là hành động cần sự phối hợp giữa các thành viên trong tổ là vô cùng nguy hiểm, nếu như anh không thể khiến cái đầu mình thanh tỉnh một chút, chúng tôi sẽ lập tức đá anh ra khỏi nhiệm vụ."


Keith mím môi thật chặt khiến đôi môi bị ép ra những vệt màu trắng nhạt. Anh ta hít thở sâu mấy lần, từ dưới đất đứng lên, nói: "Anh nói đúng, tôi cần phải tỉnh táo lại." Nói xong anh ta đi vào phòng rửa tay, không bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào.


"Lý là đồng đội của anh, sao thấy anh chẳng nôn nóng gì cả vậy?" Phất Khải hỏi.
Dương không để ý tới cô, ánh mắt vẫn di động trên mặt tường. Phất Khải nhìn mặt bên của Dương, cảm thấy con ngươi máy kia không giống một phận của con người, mà giống như một loại máy dò xét nào đó.


Cuối cùng, Phất Khải buông tay: "Tùy mọi người thôi, dù sao tôi cũng không gấp."
Brad cũng đứng lên, lôi kéo Iris nói: "Miệng rộng, đi làm đạn với tôi."
"Làm đạn gì?"
"Làm loại đạn còn ác liệt hơn cả đạn Dumdum, tôi sẽ gọi nó là đạn Dumdum Siêu Xayda*."


(*Dumdum là tên nhà máy sản xuất vũ khí của Anh ở Ấn Độ lần đầu tiên sản xuất ra loại đạn này, đầu đạn này sau khi đi vào cơ thể mới phát nổ, làm nạn nhân bị thương nặng. Công ước quốc tế đã cấm sử dụng.


Siêu XayDa là một trạng thái của người hành tinh Xayda trong bộ truyện tranh Dragon balls. Ở trạng thái đó sức mạnh của họ vượt xa bình thường, như một siêu nhân.)


Iris hít sâu: "Anh điên rồi, bản thân đạn Dumdum đã bị quốc tế cho là phi nhân đạo cấm bắn, anh còn đòi làm loại kinh khủng hơn? Hơn nữa lại còn nói ở trước mặt người ngoài?"
Phất Khải thờ ơ trả lời: "Không quan trọng, tôi cũng dùng loại kinh khủng hơn."
Iris nhìn trời.


Bị những loại đạn nguy hiểm đó bắn trúng, tình huống may mắn nhất là trực tiếp xuyên qua, như vậy cũng chẳng cần giải phẫu lấy đạn ra; mà thảm nhất chính là đạn ở lại trong cơ thể. Có vài loại đạn tốc độ cao có thể thay đổi hình dạng. Sau khi bắn vào thân thể con người sẽ biến dẹp, vặn xoắn trong cơ thể, tạo thành tổn thương ác liệt mà bên ngoài không thể nhìn ra.


Trong đó làm cho người ta căm giận nhất là đạn Dumdum, môt khi bị nó bắn trúng thì không bao giờ xuyên qua cơ thể. Đầu đạn sẽ biến thành mười mấy thậm chí mấy chục miếng nhỏ cắm sâu vào cơ thể, không cách nào loại bỏ hết. Nói cách khác, nếu như bị nó bắn trúng bộ phận trên thân thể thì gần như không có khả năng sống sót.


Phất Khải lại còn dùng loại đạn còn nguy hiểm hơn cả đạn Dumdum. Đây tội danh mà Hình Cảnh Quốc Tế sẽ nhúng tay truy xét còn Phất Khải là loại người hội nghị Geneva ra sức khiển trách.
Phất Khải nói: "Có sao đâu, mọi người đối phó với ma túy, dùng loại vũ khí gì cũng là nhẹ cả."


Dương đột nhiên quay đầu lại nói: "Tốt nhất là để cho bọn họ muốn sống cũng không được muốn ch.ết cũng không yên." Nói xong lại nhanh chóng cố nhớ sơ đồ kiến trúc.
Iris nhắm mắt thở dài: "Anh nói đúng, phải khiến bọn chúng muốn sống cũng không được muốn ch.ết cũng không yên."


Brad vỗ vỗ bả vai Iris: "Đi thôi, tôi đang nghĩ nên cho thuốc nổ hay thuốc độc vào đầu đạn thì tốt hơn đây."
"Ừ." Iris gật đầu, nhấc chiếc đàn cello trên vali lên, đi theo Brad vào thư phòng.


Lúc này Keith từ trong phòng rửa tay đi ra ngoài, trên mặt trên đầu anh ta đều là nước, vẻ mặt lạnh lùng đến dọa người, toàn thân phát ra hơi thở người lạ chớ tới gần. Khi đi ngang qua bên cạnh Dương thì khóe mắt Keith không hề liếc nhìn Dương, dường như anh ta rất bất mãn với hành động của Dương. Căn cứ vào phẩm chất nghề nghiệp, Keith sẽ phối hợp tốt với tất cả tổ viên, nhưng về cảm xúc cá nhân thì anh không muốn chú ý tới người này nữa, để tránh thêm dầu vào lửa.


"Tôi thấy hình như anh rất bất mãn về tôi?" Dương hỏi, giọng điệu rất khiêu khích.
"Đúng vậy. Tôi cảm thấy anh sắp xếp thời gian không hợp lý." Keith dừng bước lại, cũng không quay đầu nhìn Dương.
"Muốn đánh nhau phải không? Người đó bị bắt khiến anh mất kiên nhẫn như vậy sao?"


Keith xoay người, kinh ngạc nhìn Dương đang ngồi dưới đất ngước lên nhìn mình, sau đó cẩn thận hỏi: "Anh biết chuyện tôi và. . . . . . ở Los Angeles?"
Dương nhếch môi cười lạnh.


Hai tay Keith luống cuống mấy mấy giây, anh cố gắng đè tất cả tức giận và bất bình trong lòng xuống xuống, trở về góc tường bắt đầu chỉnh đốn vũ khí của mình.


"Anh rất tốt, đáng để tôi tin tưởng." Dương đột nhiên nói, "Dù gặp phải chuyện gì cũng có thể khống chế tâm tình của mình, không vì tức giận mà choáng váng đầu óc, hi vọng trong lúc làm nhiệm vụ cũng có thể như vậy."
Keith ngạc nhiên "A" lên một tiếng.


Dương lắc đầu cười: "Mới vừa rồi chỉ là thử thách sự chịu đựng của anh thôi. Chuẩn bị sẵn sàng đi, thời gian vừa đến lập tức xuất phát, tuyệt đối sẽ không rầy rà đâu."
Hai mốt giờ tối


Ba chiếc xe việt dã màu xanh lá cây đi qua cổng, bọn họ có mật mã thông hành cao cấp nhất do Đa Duy Cống cung cấp. Sau khi xuyên qua sân cỏ gần một trăm mét, chiếc xe dừng trước tòa nhà tám tầng. Ban đêm ở vùng ngoại thành Las Vegas rất yên tĩnh, tiếng mở khóa xe vang lên vô cùng rõ ràng.


Hai bảo vệ mặc sắc phục bước ra, đứng ngoài cửa chiếc xe việt dã ở giữa. Cửa xe bật mở, một đôi chân thon dài mang tất chân màu đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đó là một đôi chân đầy sức sống, cân xứng, khớp xương rất nhỏ, mà bắp đùi lại ẩn chứa bắp thịt rắn chắc, biểu hiện vẻ đẹp cơ học hoàn mỹ của cơ thể con người.


Mary từ trên xe bước xuống, tóc của cô được búi gọn ra sau, bóng mượt tỏa sáng dán sát vào da đầu. Gần đây cô mới nhuộm tộc, bây giờ là màu nâu đậm, rất hợp với chiếc váy liền kiểu quân đội của cô.


Mật mã thông hành đám nguyên lão gia tộc Akis ban cho giúp cô dễ dàng xâm nhập vào nơi này. Chỉ là như vậy hiển nhiên vẫn còn chưa đủ, Mary tiến vào giữa thang máy, lập tức cho người đi xử lý phòng kiểm soát ở tầng ha. Bất kể thế nào, nếu lát nữa để Brando thấy chuyện cô sắp làm, tất cả mọi người sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ.


Bảng thông báo trên thang máy lần lượt hiển thị số tầng, đến tầng bảy, cửa mở ra, canh giữ bên ngoài chính là quản gia Silva Guozhi ở nhà chính tộc Akis. Ông ta vẫn mang bộ mặt như người ch.ết, người mới trung niên mà tóc đã bạc trắng, hoàn toàn không còn dấu vết của màu vàng nhạt lúc còn trẻ.


"Đã lâu không gặp." Mary nói. Cô cũng không thấy ngạc nhiên lắm, dù sao chủ nhân chỗ này vẫn là anh ta. Căn cứ theo biểu hiện của thiếu gia Brando mấy năm này dù anh ta đích thân canh giữ ở đây 24/24 cũng không có gì kỳ quái. Mary bật cười trào phúng, chỉ là khả năng này không thể xảy ra, thân là chủ nhân gia tộc Akis làm sao dư dả thời gian để hao phí vào đây?


"Đây không phải là quản gia Silva Guozhi của nhà chính à, rất vinh hạnh được gặp ngài ở nơi đất khách quê người này."
Quản gia Silva khẽ khom người: "Thiếu gia căn dặn, cứ tưởng ngài còn đang chờ ở nhà chính."


"Vậy sao? Các nguyên lão cho rằng thiếu gia ở Mỹ quá lâu, thúc giục mấy lần cũng không thấy trở lại, vì vậy mới bảo tôi tới xem đã xảy ra chuyện gì."
"Mời ngài vào thẳng tầng 7 sẽ biết đã xảy ra chuyện gì." Silva nhàn nhạt nói.


"Ngài cũng nên biết mức độ khống chế của nguyên lão đối với nhà chính." Mary lấy ra một tập văn kiện đưa cho Silva,


Silva xem qua, rồi mỉm cười nói: "Xem ra các nguyên lão rất quan tâm tới những sai lầm xốc nổi của người trẻ tuổi. Dù thế nào đi nữa, thiếu gia Brando có trưởng thành cũng bị ước thúc bởi đủ loại trói buộc, dù sao đây cũng không phải là gia tộc của một mình thiếu gia."


Quản gia năm mươi tuổi này không giống với Mary. Mary đã nhìn thiếu gia Brando lớn lên, trong lòng cô thiếu gia quan trọng hơn cả gia tộc. Mà Quản gia này lại tận mắt chứng kiến sự phát triển của gia tộc, thiếu gia Brando chỉ là một nhân tố sinh ra từ gia tộc. Từ lúc mười mấy tuổi, quản gia Silva đã có danh hiệu tử thần, làm việc tàn khốc ác độc, không giống như Mary, mọi chuyện đều lấy Brando làm trung tâm.


Quản gia trước nay vẫn luôn giữ thái độ đúng mực.
"Bên trong chính là lý do khiến thiếu gia Brando ở lại đây?" Mary hỏi.


"Ngài nói rất đúng. Nếu ngài muốn thăm bệnh thì nên đi nhanh nhanh một chút, mười phút nữa sẽ có y tá tới giúp cô ta trở mình. Đúng rồi, bên trong có hai người coi chừng, là quán quân và á quân của đội lính đánh thuê năm nay."


"Hai vị đầu bảng à, làm cho người ta mong đợi quá. . . . . ." Mary ɭϊếʍƈ môi, vẻ mặt rất khát máu.
Silva khom người thi lễ, nhường đường cho Mary cùng người cô mang đến đi lên tầng bảy. Mà chính ông thì vẫn canh giữ ở cửa thang máy như cũ.


Trong hành lang có hai Lính Đánh Thuê đang canh chừng, vì muốn tăng cường thế lực của thiếu gia Brando, Mary cũng ở trong đội ngũ Lính Đánh Thuê vài năm nên rất rành nhược điểm của đám người kia. Nói lý với bọn họ chỉ vô ích, hoặc là cầm súng nói chuyện, hoặc là lấy tiền làm việc với bọn họ.


Hai người này có vẻ là người tài giỏi trong đội ngũ Lính Đánh Thuê, khóe miệng Mary khẽ nhếch, đi thẳng một đường về hướng bọn họ. Bước chân của cô phiêu diêu khác thường, rất giống cách đi khoa trương của người mẫu, kết hợp với bộ váy quân phục trên người cô khiến hai người canh giữ cảm thấy thật khó hiểu —— ả đàn bà lẳng lơ này đến đây biểu diễn thời trang sao?


"Ngài Silva bảo tôi tới đây xem xét tình hình." Mary nói.
"Cô đứng lại đó, " Một trong hai Lính Đánh Thuê trả lời, giơ cao súng trong tay, "Thiếu gia đã dặn không để cho bất kỳ người nào không có giấy thông hành được đi qua. Bao gồm cả cô, tiểu thư Mary ạ."


"Thiếu gia đã đã cho tôi giấy phép thông hành, nếu không cậu cho rằng với thực lực của tôi có thể không sứt mẻ gì mà thông qua cửa ải của quản gia Silva sao? Huống chi bên phòng quan sát cũng không truyền đến thông báo cảnh cáo xâm nhập."


Lính Đánh Thuê nửa tin nửa ngờ, lời cô ấy nói là sự thật. Phòng quan sát và ngài Silva cũng không phát lời cảnh báo, có lẽ Mary đã thật sự lấy được giấy thông hành.
Trong lúc đôi co, Mary vẫn không ngừng đi tới, cô nói: "Để tôi cho các cậu xem văn kiện do thiếu gia tự tay viết."


Bọn họ càng bối rối hơn, chỉ một phút do dự này đã đủ để quyết định thắng thua. Khi Mary móc từ trong người ra khẩu súg ngắn đường kính 75 mm, bọn họ biết mình đã mất cơ hội xoay chuyển tình thế. Mary nổi danh là người phụ nữ khó đối phó, hiện tại phạm vi hoạt động của cô chủ yếu ở bên cạnh người cầm quyền, nhưng bọn họ cũng từng nghe đồn cô đã trải qua khóa huấn luyện lính đánh thuê. Tốc độ và sự chuẩn xác khi dùng súng ở cự ly ngắn của cô thực sự không ai sánh bằng.


Tâm tình Mary rất không tốt, cô nói với người đi cùng: "Trói lại ném qua một bên đi. Xem ra chỉ có bắp thịt là không được rồi, trở về tôi phải bảo đội lính đánh thuê đi rèn luyện thêm trí não."
*** ***


Mary đứng trước giường bệnh, thủ hạ sau lưng giúp cô mở đèn, vì vậy cô trông thấy người đang yên lặng nằm trên giường. Mấy năm trôi qua, cô ấy vẫn mang dáng vẻ học sinh như ngày nào. Mary vuốt ve khóe mắt của mình, nơi đó đã hằn dấu vết thời gian.


Vốn cho rằng người này đã xuống địa ngục, nhưng mới qua ít năm đã xuất hiện lại rồi, Mary cảm thấy lo lắng. Cô cảm giác chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng lớn lao đến Brando. Đứa bé kia càng ngày càng lớn, đến bây giờ cô đã không thể khống chế cậu ta nữa. Nhưng quyết tâm bảo vệ cậu an toàn vẫn kiên định như cũ.


"Mary, nên xử lý thế nào?" Một người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa đứng sau gọi cô.


Hắn là thủ hạ Mary mang từ từ Đa Duy Cống đến, tên thật đã bỏ, chỉ gọi là John. John phụ trách phát triển mảng thuốc men, bởi vì am hiểu thí nghiệm trên thân thể con người, nên trong Đa Duy Cống hắn được phong tặng danh hiệu "Bác sĩ John ". So với cái tên John tục tằng này, bản thân hắn thích được xưng là bác sĩ hơn.


"Trước tiên lấy mẫu máu đã." Mary ra lệnh.
"Chỉ lấy mẫu máu thôi sao? Đây là mẫu vật quý giá cỡ nào, nghe nói cô ta từng bị tiêm thuốc Hell Drop nguyên thủy, là mẫu vật quý giá duy nhất còn sống."
"Anh cho rằng với năng lực của anh, có thể cướp người từ trong tay thiếu gia ư?"


". . . . . ." Người đàn ông tóc đuôi ngựa lộ ra biểu tình hết sức tiếc nuối, cuối cùng vẫn nghiêm chỉnh lôi dụng cụ lấy máu ra.
Ống tiêm lấy máu rất to, lớn bằng cây tăm, đầu kim cực kỳ sắc bén, không hề trở ngại đâm thẳng vào tĩnh mạch của Lý Lộc.


Hắn ta nhanh chóng lấy đầy túi máu 400CC. Hắn nghĩ nghĩ, lại lấy ra một cái túi không tiếp tục lấy.
"Anh định lấy 800CC?" Mary nói, "Nếu cô ta mất mạng anh cũng chờ bị thiếu gia nghiền xương thành tro đi."


Bác sĩ John không để ý tới Mary, tiếp tục trợ giúp bệnh nhân cứng đơ không cảm giác vận động, bình thản chờ đợi túi máu được rót đầy. Trên hành lang đột nhiên truyền đến giày của y tá giẫm trên sàn nhà, lúc này Bác sĩ mới nói: "Người giúp cô ta trở mình tới rồi, làm sao đây?"


Mary cau mày, cầm súng trên tay đi ra ngoài.
"Đúng là một người phụ nữ ác độc, nhưng mình rất thích." Bác sĩ John sờ sờ cằm, túi máu thứ hai cũng đổ đầy rồi. Hắn lấy ra túi máu không thứ ba, do dự trong chốc lát.


Trên người bệnh nhân treo đầy ống truyền dịch và các dụng cụ đo đạc, trên màn ảnh điện tử biểu hiện tim đang đập nhanh hơn, huyết áp hạ xuống rất thấp. Bác sĩ John cuối cùng quyết định buông tha, trân trọng bỏ hai túi máu vào hộp giữ nhiệt, lại từ trong đó lấy ra hai túi máu đã chuẩn bị trước, treo trên kệ truyền dịch để bổ sung lượng máu hao hụt cho Lý Lộc.


Lúc Mary trở lại, trên người không dính tí máu nào, hơn nữa mới vừa rồi cũng không có tiếng ồn gì, hiển nhiên cô không có giết người diệt khẩu. Bác sĩ John cảm thấy rất kinh ngạc.


Mary biết tên biến thái này đang suy nghĩ gì, không nhịn được nói: "Súng có hai tác dụng, thứ nhất, người cầm súng sẽ đàm phán với những người khác; thứ hai, nói chuyện không được thì dùng nó bắn người. Mới vừa rồi tôi chỉ áp dụng điều thứ nhất." Mary xoay cây súng lục trên ngón tay mấy vòng, nhắm ngay người trên giường. Rất muốn bóp cò súng, chỉ là còn chưa đến lúc. Cô không khỏi tiếc nuối cất súng đi.


Bác sĩ John lấy dao giải phẫu ra, lấy một ít lông trên người Lý Lộc, trên mắt cá chân còn lấy một ít da thịt làm mẫu vật. Hắn ta cố sức cắt thật mỏng, nhưng vết thương dù sao cũng là vết thương. Bởi vì mất máu quá nhiều, chất lỏng rỉ ra chỉ là dịch thể vàng nhạt trong suốt, không biết phải mất bao lâu mới có thể khép lại.


Hắn tiện tay dán ba miếng băng cá nhân lên, sau đó liền cẩn thận từng li từng tí nâng niu mẫu vật trên tay, kẹp nó vào một mảnh thủy tinh, nhỏ thuốc nuôi cấy lên, bỏ chung vào thùng dữ nhiệt.
"Mỗi lần nhìn anh làm vậy tôi đều thấy anh thật biến thái." Mary than thở.


"Da, máu, lông mọc trên thân thể, những thứ này đều là bé yêu của tôi." Bác sĩ John trả lời.
"Anh xuống xe chờ tôi trước đi."
"Không phải tìm Quản gia sắp xếp phòng nghỉ sao?"


"Anh định ở chỗ này bao lâu, tính đi nghỉ phép à? Tôi sẽ đi tìm thiếu gia ngay bây giờ, trước khi trời sáng phải cùng rời khỏi đây." Mary nói với hai người hộ vệ giữ cửa, "Mang cô ta lên xe." Chỉ cần có cô ta ở đây, không sợ Brando không đi cùng bọn họ.






Truyện liên quan