Quyển 3 - Chương 9: Đây là ký ức xấu hổ 囧 tới cỡ nào
Lý Lộc thật sự mệt ch.ết đi được, mấy ngày vận động liên tục đã vượt quá mức chịu đựng của thân thể, tinh lực trong tế bào dặm cũng bị ép khô đến chẳng còn chút hơi sức nào. Tên Keith đầu heo này, làm sao lại nặng như vậy! Cô chỉ còn nước nằm cứng đơ trên giường, chen chúc tìm đường sống trong khe hở giữa Keith và cái giường.
Kỳ lạ kà vết thương sau trận náo loạn này cũng hết ngứa. Trong đêm đông, tuyết vẫn còn tuôn rơi ngoài cửa sổ, vậy mà chẳng hề cảm thấy lạnh. Mái tóc mềm mại của Keith quét lên mặt, cảm giác rất kỳ quái.
Thật là vô cùng, vô cùng quái dị. . . . . . Lý Lộc mở to hai mắt nhìn trần nhà chằm chằm, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm một hồi liền ngủ lúc nào không biết.
*** ***
Keith ngủ một giấc rất say, không chỉ như thế, anh có còn có một giấc mơ rất đẹp rất thực tế.
Loại cảm giác đó rất chân thật, anh và Lý Lộc kề vai chiến đấu, chiếm lĩnh trận địa, lấy khí thế của một kẻ làm quan cả họ được nhờ chặn kẻ địch bên ngoài một sơn cốc phía Nam Afghanistan. Sauk hi chiến đấu sau, anh và Lý Lộc tạm biệt nhau, một mình trở về lều, ôm khẩu súng mình quý nhất ngủ. Đó là một khẩu súng ngắn kinh điển tịch thu được trong một chiến dịch trước đây không lâu, ôm trong lòng cảm giác rất thỏa mãn, tựa như ôm Lý Lộc, hết sức an tâm và hạnh phúc.
Đã lâu rồi anh ta không ngủ say như vậy, ngay cả bản năng cũng cảm thấy loại trạng thái này quá nguy hiểm. Vậy mà biết rõ như thế, thân thể từ trên xuống dưới lại không thể động đậy.
Keith giống như là một gốc cây khô đã lâu, đang hấp thu dưỡng khí, cho đến khi dưỡng khí bão hòa không thể hấp thụ nữa thì tự nhiên Keith sẽ tỉnh lại.
Trong phòng nửa sáng nửa tối, nhưng cũng không phải trong lều, cũng không phải trong sơn động âm u. Keith nhanh chóng nhớ ra anh đã không ở Afghanistan, anh đang ở nước Mỹ, New York, trong nhà mới của mình.
Trên người ấm áp đến chẳng muốn nhúc nhích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đầu tiên Keith phát hiện một sự thật ——rèm che cửa sổ sát đất màu xanh sẫm này, cửa chớp sát mái này, trần nhà bằng gỗ này—— rõ ràng cho thấy anh ta đang ở trong căn phòng mình tỉ mỉ bài trí cho Lý Lộc.
Sau đó, anh nhận ra và không tin nổi vì tư thế hiện tại của mình.
Anh ta đang nằm trên giường với tư thế giang tay giang chân, đùi phải dường như còn gác lên cái gì đó. Thử giật giật chân, cảm giác dưới đầu gối có cái gì đó ấm áp, rất cấn người, hình như là sinh vật sống. . . . . .
Keith nghi ngờ nghiêng đầu qua phải 90 độ, gần như đụng phải một khuôn mặt không có cảm xúc gì. . . . . .
"Á á á á á! ——" Keith cao giọng kêu thảm thiết.
Anh ba chân bốn cẳng rời khỏi thân thể Lý Lộc, trong lúc luống cuống tay chân vô ý ngã lăn xuống giường, lộn vài vòng dưới sàn nhà bằng gỗ. Sàn nhà lạnh như băng cũng không giúp gì được cho suy nghĩ hỗn loạn của anh, Keith vội vàng bò dậy, nhìn lên nhìn xuống đánh giá quần áo của mình.
Cũng may, thật là quá may mắn! Áo ngủ quần ngủ đều mặc nghiêm chỉnh. Hơn nữa đại khái bởi vì ngủ được quá sâu nên phản ứng sinh lý lúc sáng sớm vẫn chưa xuất hiện.
Lý Lộc thoát ly biển khổ, bò dậy ngồi ở trên giường, nắn nắn khớp xương bị đè dưới bắp đùi. Cô ôm cánh tay, nói: "Nhìn thấy có người ngủ bên cạnh mình, dưới tình huống bình thường phản ứng đầu tiên là rút súng, anh lăn xuống giường làm cái gì!"
—— Nhưng tình huống này cũng không bình thường! Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Keith cũng không dám trực tiếp diễn tả ra ngoài. Anh lo sợ nhìn chung quanh tìm kiếm đường lui, cuối cùng vẫn bị không khí nặng nề bức bách phải nhìn thẳng vào Lý Lộc, "Tôi không biết, thật mà, nhìn trời thề."
"Anh có mộng du không?" Lý Lộc nhếch mày, đây là một vấn đề nghiêm trọng, có lẽ về sau cô phải khóa chặt cửa mới có thể an tâm ngủ. Hơn nữa làm sao người đàn ông sống được từ trước đến giờ, còn có bảng lý lịch huy hoàng như thế.
Keith nói: "Hình như có, nhưng không thường xuyên."
"Anh cần phải làm vài trị liệu nhất định, làm loại công việc như chúng ta thì mộng du là một chứng bệnh trí mạng."
Keith vô cùng ngượng ngùng nói: "Trước kia khi còn ở Đội Du Kích, đội trưởng n lại rất hi vọng tôi bị nhiều thêm mấy lần."
Lý Lộc không thể không đối đưa ra nghi vấn về hiện tượng quái dị này.
Keith trả lời: trong đội tôi đã từng mộng du hai lần, lần đầu tiên hình như đã dẹp luôn doanh trại địch, lần thứ hai hình như đã cho nổ cả kho vũ khí của địch. Tóm lại lúc thanh tỉnh thì thấy các đồng đội đang hoan hô ăn mừng, mà trên người thì nhiều thêm vài vết thương không giải thích được."
". . . . . . Tôi thấy mình như đang nghe chuyện nghìn lẻ một đêm."
"Tôi cũng hoài nghi đội trưởng đùa tôi, nhưng là sư phụ cũng không nói gì. . . . . ." Keith im lặng tự hỏi. Anh ta đột nhiên giật mình nhớ ra tình trạng trước mắt vẫn chưa được cải thiện, anh ta lại ngang nhiên ngủ trên giường Lý Lộc một buổi tối, còn dùng tư thế khó chịu như vậy đè lên người cô. Keith từng bước từng bước lui về phía sau, khi đến cạnh cửa thì lấy hết dũng khí nói: "Tôi đi ra ngoài, có một số việc. . . . . ."
Cũng còn chờ Lý Lộc đồng ý đã lấy tốc độ nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay mở cửa vọt ra. Lý Lộc dám cam đoan, một loạt động tác này Keith tuyệt đối là dùng tới học vấn trọn đời, là kết tinh của phương pháp chạy trốn suốt mấy chục năm nay!
"Vậy là sao?" Lý Lộc lầm bầm lầu bầu, "Tôi đáng sợ như vậy à, có phải kiểm điểm nhân phẩm của mình một chút không?"
Ngay sau đó, cô nhớ tới một vấn đề thực tế.
Biểu tình thần thái của Keith mới vừa rồi như vậy, từ khi anh ta hắn lăn xuống đến lùi về phía sau rồi vội vàng chuồn đi, nhòm thế nào cũng thấy như người bị ép ngủ một đêm là anh ta.
Rõ ràng người phạm sai lầm là Keith, coi như là mộng du không có cách nào điều khiển hành động, nhưng ngườichủ động bò lên giường rõ ràng chính là Keith! Tại sao anh ta lại bày ra cái kiểu như gái chưa chồng vị người ta xâm phạm thế? Làm như là Lý Lộc nửa đêm đi tấn công anh ta, mà không phải anh ta tự mò tới quấn lấy cô.
Đó là phản ứng gì, chuyện gì vậy chứ?
Tâm tình Lý Lộc âm trầm tới cực điểm, có cảm giác khó chịu như bị mắc xương cá nhổ không ra.
Mà Keith chạy vào nhà vệ sinh thì hoàn toàn khủng hoảng, anh thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với Lý Lộc rồi. Thôi cứ rửa mặt trước đi, rửa mặt sạch rồi đến công ty bắt đầu công việc, công việc có thể giúp người ta quên rất nhiều chuyện, công việc là người bạn tốt nhất của đàn ông!
Keith cầm dao cạo râu lên cạo râu cho mình.
Cạo cạo một hồi lại dần dần ngừng tay.
——tình huống như hôm nay, thật sự đáng để cho anh khủng hoảng đến mức này sao? Ở sâu trong trí nhớ dường như có một chuyện quan trọng gì đó đang lẩn trốn, tình huống như vậy mới thật sự khiến người ta thấy khủng hoảng. Đó là sự thật bị anh cố ý bỏ qua.
Keith chăm chú nhìn gương mặt của mình trong gương, nhưng suy nghĩ đã nhanh chóng bị trí nhớ chiếm cứ.
Trí nhớ, ký ức. . . . . .
Anh dùng thái độ nghiêm túc như đang làm nhiệm vụ loại bỏ từng hình ảnh trong trí nhớ, từng cảnh từng cảnh chạy qua, hình ảnh dừng lại ở khu rừng sâu tại Venezuela.
Đã từng có một lần, anh và Lý Lộc thật sự kề vai chiến đấu, chỉ là không thuận buồm xuôi gió như trong giấc mơ. Hai người bọn họ bị nhốt chung, bị trói và đánh đập. Tay chân Keith cũng bị khóa chặt, cả người không thể động đậy.
Sau đó. . . . . . Sau đó. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì?
Mặt Keith hoàn toàn tái nhợt, làn da vừa mới cạo râu xong lại từ từ ửng đỏ. Anh hoài nghi mình có thể bị vỡ mạch máu não vì máu dồn lên mặt.
Keith hoàn toàn nhớ ra rồi!
Khi đó anh thỉnh cầu "Lý" kéo khóa quần mình xuống, lấy một bộ phần nào đó ra, giúp anh đi tiểu ssau đó nhét về, kéo khóa quần lên. . . . . .
"A a a! ! !" Trong nhà vệ sinh lầu dưới lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó tiếng rơi vỡ của vật gì đó.
Lý Lộc đang định xuống giường giật mình lảo đảo đến suýt ngã xuống.
“La hét ầm ĩ, rốt cuộc anh mắc chứng gì vậy!" Cô không chịu nổi hét to.
Lý Lộc lao xuống làu, theo tiếng động chạy vào nhà vệ sinh lầu dưới, thấy Keith đang dộng đầu vào kính thủy tinh, tấm gương vỡ ra tạo thành hoa văn hình mạng nhện.
Đồ rửa mặt bị lật tung, bình bình lọ lọ, muốn thu dọn phải mất chút công sức.
Lý Lộc càng thêm kinh hãi, vội vàng kéo Keith lại, nhìn thấy trên trán anh ta bị thủy tinh ghim chi chít.
Cô đau lòng lắc lắc bả vai Keith: "Anh có biết mình đang làm gì không! Anh có biết trên người có thêm một điểm đặc biệt sẽ khiến sau này hành động khó khăn tới mức nào hay không nhiều."
Keith giơ tay lên, dùng cả cẳng tay che khuôn mặt, nói: "Để tôi ở một mình đi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô."
". . . . . ."
Lý Lộc dừng lay, từ từ buông tay ra. Cô nghe thấy gì, Keith nói không muốn nhìn đến cô, thế giới này hỗn loạn mất rồi.
Keith lướt qua bên cạnh cô, cả quá trình nữa không liếc Lý Lộc lấy một cái.
Lý Lộc bị bỏ lại trong phòng rửa tay, hoàn toàn không hiểu tại sao tình thế lại phát triển đến tình cảnh như thế. —— chẳng lẽ là tối hôm qua mình đã làm chuyện gì với anh ta? Cô cố gắng nhớ lại các chi tiết trong buổi tối, không có cách nào xác định mình có làm ra hành động vô nhân đạo nào không.
Lý Lộc chạy theo, thấy Keith tìm được điện thoại trong phòng khách, rồi vội vã vọt vào phòng mình, đóng sầm cửa phòng lại trước khi cô đuổi kịp.
Đúng là nghẹn họng mà! Lý Lộc tự nhủ, phải dịu dàng phải dịu dàng, nói không chừng người làm sai là mình. Chuẩn bị tâm lý xong xuôi cô mới lễ phép gõ nhẹ cửa phòng, hỏi: "Keith, đã xảy ra chuyện gì vậy? Trước tiên mở cửa cho tôi vào, giúp anh xử lý vết thương đã."
Trong phòng rất lâu sau vẫn không có động tĩnh.
Lý Lộc kiên nhẫn đứng ngoài cửa. Cô biết Keith có thể nhận thấy cô chưa rời khỏi.
"Keith?" Cô lại gõ cửa.
"Để tôi ở một mình." Giọng nói của Keith xuyên qua cánh cửa, có vẻ buồn.
"Anh đang tức giận?"
". . . . . . Không có."
"Anh do dự, rõ ràng đang tức giận."
"Không có."
"Anh tức cái gì? Tôi làm gì sai sao?"
". . . . . . Cô không làm gì cả, để tôi yên lặng một lát, cầu xin cô đấy."
"Tôi muốn vào, anh muốn yên lặng một mình cũng được, để tôi xem trán của anh đã."
"Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy cô."
"Tại sao?"
Bên trong không có hồi âm nữa.
Lý Lộc giận tái mặt, không nói lời nào. Cô tin chắc mình không có làm việc gì sai, không cần phải chịu đựng tính khí của Keith. Vì vậy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, đợi Keith mở cửa.
Cả gian phòng như bị ép dưới luồng áp suất thấp, không ai nói lời nào. Chuông cửa đột nhiên vang lên, vào lúc này tiếng nhạc chuông bỗng dưng rất chói tai.
Keith vẫn Lý Lộc còn giằng co, ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, chuông cửa vẫn kiên nhẫn diễn tấu tiếng nhạc đáng yêu như cũ. . . . . . . Mười phút trôi qua vẫn không chịu dừng lại. . . . . .
Lý Lộc không thể nhịn được nữa, xông lên lầu cầu lấy khẩu Desert Eagle vòng lại trước phòng Keith.
Cô cáu kính nói: "Anh ra ngoài đi, nói rõ ràng xem có chuyện gì."
"Tôi đã nói là không có chuyện gì!" Keith buồn bực đáp.
"Vậy anh mở cửa đi."
". . . . . . Không."
Xác định Keith cũng không đứng bên cạnh cửa, Lý Lộc nhanh chóng kéo chốt bảo hiểm ra, bằng bằng hai phát bắn xuyên khóa cửa, cô giơ chân lên định đá văng cửa ra, cánh cửa lại bị mở ra, một tay Keith giơ chiếc áo Long Giáp chống đạn chặn ở trước người, một tay khác lôi kéo tay nắm cửa. Trán của anh ta đã được xử lý đơn giản, vết máu đã được lau, vết thương cũng ngưng chảy máu. Nhưng là sắc mặt Keith rất kém, tâm tình vô cùng không tốt, Lý Lộc vừa liếc mắt một cái đã nhận ra.
"Tôi sẽ bồi thường phí làm hư cửa." Cô nói, "Nhưng anh phải nói rõ đã xảy ra chuyện gì."
"Cô có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không! Ngộ nhỡ lạc đạn thì làm thế nào!" Keith nói, hung tợn nhìn chằm chằm khẩu súng Lý Lộc nắm trong tay, ngay sau đó thả áo chống đạn rơi xuống đất, đoạt lấy khẩu súng.
". . . . . ."
"Thật may là cô dùng gẩu này. . . . . . Bản lề cửa có kim loại, nếu dùng súng bình thường bắn, đạn sẽ dội trở về. Thật may là cô dùng khẩu này này." Dùng Desert Eagle bắn xuyên qua bản lề kim loại dày 1cm giống như dùng dao đục đá đâm cục gôm, ít nhất không cần phải lo bị lạc đạn.
Lý Lộc làm mặt lạnh hỏi: "Không phải anh không muốn nhìn thấy tôi sao?"
Keith thả khẩu súng vào tủ âm tường, kéo Lý Lộc vào, cả quá trình, Lý Lộc cũng không có chống cự.
So với trên lầu, phòng của Keith lớn hơn rất nhiều, nhưng giường anh ta lại làm theo kiểu lính thủy đánh bộ... Khoang thuyền ngủ chật hẹp, năm mặt bị kim loại bao quanh, một mặt mở rộng.
Keith ngồi xuống trên lớp ga giường trắng tinh, ngửa đầu nhìn Lý Lộc, hỏi: "Vết thương cảm thấy như thế nào?"
"Cái gì?"
"Phản lực của khẩu súng rất lớn, không thể nào không có việc gì."
Lý Lộc cau mày cảm nhận, quả thật hơi đau đau. Phản lực của khẩu súng này không phải biến thái bình thường, mới vừa rồi quá kích động nên không cảm thấy gì.
"A, ngươi đừng có đổi chủ đề, trả lời câu hỏi của tôi."
Keith ôm đầu một lát, lại ngồi thẳng người. Anh nói: "Tôi chỉ nhớ tới. . . . . . Chuyện lúc trước. . . . . ."
Lý Lộc càng không bắt kịp suy nghĩ của anh. Nhớ tới chuyện trước kia? Không phải anh ta đã sớm biết"Lý" chính là"Lý Lộc" rồi sao?
Keith đứng bật dậy khiến Lý Lộc sợ đến lui về phía sau hai bước. Nào biết Keith chỉ hít sâu một hơi, sau đó cúi người 90 độ nói: "Khi đó tôi để cô giúp tôi cái đó, thành thật xin lỗi cô, xin cô tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi."
"À?" Lý Lộc nháy mắt mấy cái, không theo kịp sự phát triển tình thế.
Keith cúi đầu khom lưng, căn bản không ngóc đầu lên được, cổ của anh ta đỏ ửng, chuyện xấu hổ này lại bắt anh nói ra miệng?
Lý Lộc không phải quá đần, rốt cuộc vẫn phản ứng kịp, biết anh ta đang nói tới lần giúp anh ta đi tiểu kia.
Cô há to miệng, ngẩn người tại chỗ.
Biết trả lời thế nào đây?
—— Không sao, chăm sóc nhu cầu sinh lý của anh là vinh hạnh của tôi?
——Thành thật xin lỗi vì khi đó không tôi không dứt khoát cự tuyệt yêu cầu của anh?
"Thì ra là chuyện này, " Cô cười xấu hổ, nhìn trời, bắt đầu suy nghĩ, "A, thật ra thì cũng không quan trọng. Trước kia nhìn biểu đồ sinh lý đã thấy nhiều, cũng sờ cái kia của người ch.ết rất nhiều lần, cũng đã nhiều lần làm giải phẫu, không quan trọng." Lý Lộc cảm giác hình như mình nói ngược. Dưới loại này tình huống, Keith không biết gì cả mới là kẻ vô tội, mà mình cái gì cũng biết nhưng vẫn lựa chọn lặng im, sau đó trợ giúp Keith đi tiểu mới là con dê già chân chính.
Nói như vậy, Keith đã bị ngang nhiên sàm sỡ?
Bất giác Lý Lộc nảy sinh cảm giác xấu hổ và tội lỗi đầy mình: "Người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng. Khi đó không nói cho anh biết, thành thật xin lỗi."
"Không, là lỗi của tôi." Keith lắc đầu nói, "Là năng lực tôi chưa đủ, không thể phát hiện giới tính của cô mới phạm vào sai lầm nghiêm trọng như thế."
Lý Lộc phiền não, không nói hai lời vồ lấy Keith, một tay đẩy anh ta ngồi xuống giường: "Nam tử hán đại trượng phu, lề mề cái gì." Chính cô cũng cảm thấy lúng túng, lại cả ɖú lấp miệng em trách tội Keith. Chỉ là dầu gì cô vẫn còn chút lương tâm, sau khi trách mắng cũng cảm thấy mình quá vô lý. Thở dài: "Một vấn đề nhỏ thôi mà, không có gì phải rối rắm, anh coi như là bị chó cắn thì không phải là được rồi sao?"
"À?" Keith ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn đỏ bừng bừng, lại bị câu nói sau cùng của Lý Lộc khiến cho nghẹn họng.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không phải, còn không đạt tới trình độ bị chó cắn ." Keith nói, "Tay của cô không có mạnh như vậy, lực đạo vừa đúng. . . . . ."
Lý Lộc: ". . . . . ."
Keith lại thất bại cúi đầu không dám nhìn cô.
Bầu không khí khiến hai người khó chịu, trong lúc yên lặng, bên tai vẫn truyền đến tiếng chuông ầm ĩ. Lý Lộc mới nhớ tới chuông cửa đã vang lên từ sớm tới giờ, vậy mà cô và Keith cũng không để ý tới, thậm chí gần như không nghe thấy.
"Để tôi đi xem ai tới mà có nghị lực như vậy." Lý Lộc nói. Cô cố gắng trấn định bước từng bước về hướng phòng khách.
Gần đến cửa, Keith đột nhiên hỏi một câu.
"Cô ở Los Angeles, tại sao lại muốn làm bác sĩ nam khoa?"
Cạch một tiếng, Lý Lộc đụng đầu vào trên ván cửa.
Keith cũng được xem là một chủ nhà làm hết trách nhiệm, vẫn chưa ý thức được rốt cuộc mình đã làm cái gì, chỉ hỏi một vấn đề đơn giản đã báo thù được cho cánh cửa bị Lý Lộc hư làm hư.