Chương 87-6: Tham ăn dẫn đến họa (6)
Dù sao, một người đang yên lành chẳng biết vì cớ gì lại bị trúng cổ thuật để biến thành chồn?!
Khối thân thể này lúc đó rốt cuộc là có thân phận gì?
Trong lòng nghi hoặc không thôi . Thế nhưng cho dù nàng nghĩ như thế nào thì cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc dứt khoát không nghĩ đến nữa.
" Thôi thôi, việc gì đến thì nó sẽ đến, không nghĩ nữa."
Đồng Nhạc Nhạc hai tay nắm mái tóc dài, lòng tràn đầy ảo não mà khẽ kêu lên một tiếng.
Cuối cùng, dường như lại nghĩ đến gì đó, nàng lập tức xoay người, đi về phía tủ quần áo .
Tuy nói làm chồn một thời gian dài như vậy, không hề mặc quần áo. Nhưng hiện giờ không giống với trước, hiện tại nàng là người, là người thì phải mặc quần áo, mà nàng cũng không có thói quen khoả thân!
Trong lòng ngẫm nghĩ, cuối cùng nàng liền đi tới tủ quần áo.
Chỉ là Đồng Nhạc Nhạc tìm rất lâu mà cũng không tìm ra được một bộ thích hợp với chính mình.
Cũng không trách được, Huyền Lăng Thương có thân hình cao lớn, khoảng một thước chín chăng!?
Mà nàng có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, xem ra chỉ có độ một thước sáu cho nên đương nhiên không tìm được bộ y phục thích hợp với mình.
Cho nên, cuối cùng Đông Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là tim một bộ cẩm bào đen mặt vào. Ống quần quá dài, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là dùng hai cái băng trát được, bằng không, bước đi sẽ dễ dàng vấp ngã.
Còn mái tóc thật dài, Đồng Nhạc Nhạc cũng không để ý đến, chỉ là tuỳ ý để nó xõa ra ở phía sau .
Nhìn thấy chính mình mặc xong, Đồng Nhạc Nhạc cũng không nhịn được bật cười.
Chỉ thấy giờ phút này mình,dường như rất giống là tiểu hài tử lén mặc trang phục đại nhân . Nhìn thế nào, liền thấy tức cười như vậy!
Chỉ là, nàng cũng không quản được nhiều như vậy .
Trong lòng đang thầm suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc nghe được cái gì, không khỏi ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh .
Mới vừa rồi, nàng một mực nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chỉ là bởi vì suy nghĩ quá mức hỗn loạn, chưa từng để ý tới.
Hiện nay, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc đã bình phục xuống, cũng bắt đầu tò mò .
"Rốt cuộc, bên ngoài là làm sao vậy! ? Như thế nào lại như vậy ! ?"
Chẳng lẽ là, bởi vì bên ngoài phát sinh chuyện gì, Huyền Lăng Thương mới không ở chỗ này sao! ?
Trong lòng tự hỏi , Đồng Nhạc Nhạc liền sải bước , nhìn về hướng phát ra âm thanh . Giờ phút này, đã là khá khuya khoắt .
Vầng trăng sáng trên trời cao đã ngả về tây, những vì sao dày đặc nhấp nháy .
Vốn mọi âm thanh nên hoàn toàn yên tĩnh về đêm, đêm nay lại huyên náo vô cùng.
Chỉ thấy, cung Thanh Phong bên kia, ánh lửa nổi lên bốn phía, làm cả bầu trời đều soi đỏ bừng!
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, không khỏi cau mày.
Trong lòng nhớ lại, là sứ giả Vân Quốc hôm nay ở cung Thanh Phong .
Nếu như sứ giả Vân Quốc phát sinh chuyện gì , Huyền Lăng Thương khẳng định rất đau đầu!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng mặc kệ chính mình không đi giầy, chỉ là nhanh chóng chạy về hướng tới cung Thanh Phong .
. . .
Cung Thanh Phong ở không xa điện Dưỡng Tâm.
Đồng Nhạc Nhạc đi tới hoàng cung mấy ngày này, đã sớm quen thuộc cả trong lẫn ngoài hoàng cung .
Cho nên hiện tại, coi như nàng nhắm mắt lại, cũng có thể đi đến cung Thanh Phong.
Ánh trăng sáng tỏ, hoa đăng treo cao.
Có ánh lửa phía trước chiếu rọi, Đồng Nhạc Nhạc cũng không cần thắp đèn, nhanh chóng chạy về hướng tới cung Thanh Phong .
Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc chạy tới cung Thanh Phong , nhìn thấy tất cả trước mắt , không nhịn được hít một hơi thật sâu!
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, trước mắt là một trận đại hỏa cháy hừng hực!
Coi như đứng cách Thanh Phong có một đoạn , Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được từng đợt khí nóng thổi ập đến.
Nếu như đi gần điểm, cũng không biết trên người bộ tóc có thể không cũng muốn bị đốt trọi !
"Oa, đám cháy này thật đúng là lớn a!"
Đồng Nhạc Nhạc ánh mắt trợn tròn, vẻ mặt sợ hãi .
Cũng không biết, đám cháy này là như thế nào mà lại cháy lớn như vậy.
Cũng không biết có... người bị thương hay không . . .
Trong lòng chính lúc kinh ngạc nghi hoặc, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi liếc nhìn bốn phía.
Chỉ thấy phía trước cung Thanh Phong, có không ít cung nhân đang mang theo thùng nước đi dập lửa.
Trong không gian, tiếng hắt nước, tiếng bước chân, tiếng vật gì đó nặng nề ngã xuống đất . Đúng là chỗ này lặng đi thì chỗ khác bùng lên, càng lúc càng huyên náo!
Mà Đông Nhạc Nhạc giờ phút này, chỉ là đang tìm kiếm bóng dáng Huyền Lăng Thương , cũng không biết hiện tại Huyền Lăng Thương như thế nào ! ?
Nghĩ đến đây, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc lại không khỏi lại lần nữa hiện lên, cảnh mới rồi bọn họ ý loạn tình mê .
Có hai bóng dáng quấn quít chặt lấy nhau, tiếng nam nhân thở hồng hộc, và nữ nhân thở gấp yêu kiều . . .
A a a a a a a a a a a. . .
Không thể nghĩ tiếp !
Trời ạ!
Hiện tại đang là lúc nào , tai sao nàng cứ nghĩ đến những chuyện xấu hổ này, cũng không thẹn thùng sao! ?
Đồng Nhạc Nhạc hai tay che mặt, trong lòng ảo não vô cùng.
Tuy nhiên, đúng trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng thẹn thùng, nàng đảo mắt quét nhanh một lượt. Khi rơi tại một phương hướng nào đó, cả người lập tức giống như bị trúng sét giữa trời quang , chấn động ngay tại chỗ .
Ánh lửa nổi lên chung quanh, soi bốn phía hoàn toàn đỏ bừng .
Còn ở đại điện phía trước cách đó không xa, một nam nhân vóc người rắn rỏi cao lớn đang tùy ý đứng ở nơi này.
Ánh lửa đỏ bừng, bao phủ khắp nam nhân, làm bóng dáng nam nhân dài ra.
Nam nhân cho dù lẳng lặng đứng ở nơi đó, quả nhiên cũng là một người vô cùng hào hoa, uy nghiêm vô hạn, làm cho lòng người sinh ra sợ, kính nể!
Coi như nam nhân cách nàng rất xa, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc có lẽ từ bóng lưng quen thuộc của nam nhân , biết được thân phận nam nhân!
Nam nhân này, không phải người khác, đúng là người nàng một mực tìm kiếm Huyền Lăng Thương là y !
Chỉ là, liền bởi vì biết nam nhân này là ai, mới khiến cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động!
Bởi vì, tại trong lòng nam nhân , chính là ôm một nữ nhân!
Chỉ thấy nữ nhân, trên người chỉ là mặc một chiếc quần tơ lụa mỏng đơn bạc màu đỏ sa y la quần, lụa mỏng đơn bạc kia, căn bản không giấu được dáng người thướt tha nhiều vẻ của nữ nhân kia. Ngược lại khiến cho nữ nhân nhìn qua, càng tỏ ra quyến rũ động lòng người . . .