Chương 88-5: Huyền Lăng Thương, tên hỗn đản nhà ngươi! (5)
Edit : thit.kho
Beta : Angelina Yang
Chức quan không lớn, chỉ có thể cai quản thái giám mới tiến cung hoặc là loại hạng ba thấp nhất .
Trong lòng có tính toán, Đồng Nhạc Nhạc liền cúi đầu cụp mắt, mong sao thu nhỏ sự hiện diện của chính mình.
Trong lòng càng khẩn cầu mong sao cái lão thái giám này không có việc gì thì mau tránh ra, đừng làm chậm trễ việc xuất cung của nàng.
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, không ngờ, lão thái giám kia chẳng những không rời đi, ngược lại nhanh chóng đi tới.
Hơn nữa, âm thanh the thé chói tai khiến người ta toàn thân nổi da gà cũng truyền tới:
“Ta đang hỏi ngươi đó? Ngươi có hiểu quy củ không?”
Lão thái giám mở miệng, trong giọng nói rõ ràng có vẻ không vui.
Nghe vậy,Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình,không khỏi âm thầm cắn môi dưới, mới miễn cưỡng điềm tĩnh mở miệng nói:
“Ta, ặc, nô, nô tài là Tiểu Nhạc Tử ..…”
“Tiểu Nhạc Tử ?”
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, lão thái giám đầu tiên là lẩm bẩm nhắc lại, lập tức, mắt lão như rắn độc, bắt đầu không ngừng đánh giá tiểu thái giám trước mặt.
“Ngươi, ngẩng đầu lên, để cho ta nhìn một cái!”
“Ặc….”
Nghe lão thái giám nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày,trong lòng cả kinh.
Dù sao, nàng hiện tại cải trang thành tiểu thái giám, nếu như bị lão thái giám này phát hiện được gì…..
Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng rối bời, một lòng, phảng phất như bị mười lăm cái thùng đè nặng, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc tâm sinh bối rối sợ hãi, lão thái giám đã đến ngay trước mặt, tiểu thái giám dường như rất sợ hãi hắn, chậm chạp không ngẩng mặt lên, khiến lão thái giám lập tức cau mày.
Giọng nói vẫn như cũ, chậm rãi,không che giấu nổi độc ác:
“Như thế nào? Coi ta là thú dữ hay sao? Để ngươi sợ hãi như thế?”
“ Không không không, nô tài mới không phải ý tứ này…”
Lão thái giám đã nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng hoảng hốt, liền lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Mặt như tranh vẽ, làn da mịn màng tựa như mỡ đông, gương mặt xinh xắn, hơn nữa giờ phút này trên mặt đầy vẻ bối rối, khiến cho khuôn mặt tiểu thái giám tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu…
Khi nhìn rõ dung mạo tiểu thái giám , lão thái giám trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức trong đôi mắt ti hí sắc bén xẹt qua một tia hâm mộ lẫn ghen ghét….
Ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc càng thêm ác độc.
Đôi môi hồng mở ra, tiếng nói the thé của lão thái giám lập tức phun ra từ trong miệng :
“Ngươi xem rất lạ mặt…”
“Nô tài…”
Nghe lão thái dám nói, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng căng thẳng lập tức thốt lên.
Chẳng lẽ nàng bị lão phát hiện sao?
Nàng hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Hay là chạy trốn? Có lẽ trước khi làm điều này nên đánh lão thái giám bất tỉnh?
Chỉ là, ban đầu nàng hóa thân Phượng Hoàng Điêu, có móng vuốt vô cùng sắc bén, hiện tại biến thành hình người, trái lại không có sở trường gì…
Chính lúc trong lòng nàng đang lo lắng ảo não, lại thấy phiến môi đỏ mọng của lão thái giám mở ra, nói:
“Ngươi hẳn là thái giám hôm qua mới tiến cung hả?”
“A!?”
Thái giám hôm qua mới tiến cung?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc trên mặt sửng sốt, sau đó lại đoán.
Đám thái giám, thị vệ, cung nhân bên trong hoàng cung, đều cách mỗi năm thay đổi một số người.
Gần nhất, hình như cũng đã nghe qua ai nói sắp tới sẽ có thái giám mới vào cung…
Chẳng lẽ là, lão thái giám này phát sinh hiểu lầm nàng là tiểu thái giám trong số những thái giám mới tiến cung?
Nếu là như thế, phát sinh hiểu lầm này là tốt!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tứ gật đầu như giã tỏi, vội vàng không ngừng mở miệng nói:
“Đúng vậy, nô tài đúng là tiểu thái giám hôm qua mới vào cung.”
Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lão thái giám không hề hoài nghi. Chỉ là lão dùng ánh mắt ác độc kia, đánh giá Đồng Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới một phen, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc dựng tóc gáy,toàn thân nổi da gà.
Cuối cùng, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc thiếu chút không chịu nổi, lúc này lão thái giám lại nặng nề hừ một tiếng. Khi Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tràn đầy ngạc nhiên, lão dứt khoát xoay người dời đi.
Đối với hành động khinh thường, tràn đầy kỳ quái của lão thái giám , Đồng Nhạc Nhạc trên mặt chỉ là sửng sốt, trăm suy ngàn nghĩ cũng không giải đáp được.
Nhưng mà nhìn thấy lão thái giám rốt cuộc cũng rời khỏi, hòn đá vốn đè nặng trĩu trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng được bỏ xuống.
Vừa xoa xoa những giọt mồ hôi trên trán bị hù dọa tuôn ra, Đồng Nhạc Nhạc vừa thở phào nhẹ nhõm, thì thào tự nói:
“ Phù phù, may là không có bị phát hiện bằng không,ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Thì thào lẩm bẩm một phen, Đồng Nhạc Nhạc lại nhìn nhìn sắc trời.
Vừa rồi lão thái giám này làm chậm trễ một lát, mặt trời ở phía đông đã nhô lên.
Chỉ thấy từ phía đông, ánh nắng sớm vàng tươi đã từ từ lan tỏa cả phía chân trời.
Khiến cho những tầng mây phía đông phảng phất một dải lụa màu mang sắc thái sặc sỡ, tuyệt đẹp kinh người, cực kì rực rỡ.
Những con chim nhỏ đang không ngừng giương cánh bay cao, hơn nữa không ngừng phát ra âm thanh líu ríu, khiến cho buổi sáng sớm càng thêm sức sống!
Nhìn thấy quang cảnh trước mắt mặt trời mọc phía trời xinh đẹp như thế, Đồng Nhạc Nhạc dường như phảng phất thấy được hy vọng.
Cho dù sau này có như thế nào, hôm nay nàng đã được trọng sinh!
Hiện nay đã không phải Phượng Hoàng Điêu nhận được ngàn vạn sủng ái, mà nàng là Đồng Nhạc Nhạc.
Nghĩ tới đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy hi vọng.
Đôi mắt đón ánh mặt trời mọc , phảng phất như có mặt trời trong đó, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt
Trong lòng kiên định, Đồng Nhạc Nhạc chăm chú nhìn mặt trời mọc một lúc lâu, liền lập tức thu hồi ánh mắt.
Nàng nhớ ra, bây giờ nàng có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Sau này nhìn mặt trời mọc, còn nhiều thời gian mà.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bước đi, tính toán đi về hướng lãnh cung .
Tuy nhiên, nàng mới đi được một bước,liền ở sau lưng nàng, lại một tiếng nói the thé truyền tới.
So với giọng nói của lão thái giám vừa rồi thì có điểm không giống, âm thanh the thé này nghe có vẻ trẻ hơn một chút.
“Đứng lên cả đi, tập hợp, tập hợp! Đám tiểu thái giám các ngươi là vào cung hầu hạ chủ nhân, không phải là chủ nhân. Đến lúc nào rồi mà vẫn còn ở trên giường , cẩn thận cái đầu của các ngươi!”
Cùng với một âm thanh the thé này vang lên, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cả kinh. Nàng không dám quay đầu lại,trong lòng không ngừng khẩn cầu, người phía sau không thấy được nàng.
Chỉ tiếc, không như mong muốn
“Ai kia? Gọi ngươi đó, đều tập hợp lại đây, ngươi muốn đi đâu?”
Nghe được người phía sau nói, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tru một tiếng như sói , khóc không ra nước mắt.
Trời ạ.!
Ngài đây là đùa giỡn nàng sao?
Nàng chỉ là muốn mau rời khỏi hoàng cung, tại sao lại khó khăn đến vậy?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nặng nề thở dài một hơi, mới cứng ngắc từ từ xoay người sang chỗ khác.
Chỉ thấy ở sau lưng nàng, những cánh cửa gỗ chạm trổ vốn đóng chặt, giờ phút này đã hoàn toàn mở ra.