Chương 92-3: Đánh bằng roi (3)
Chỉ nghe thấy “xoạt” một tiếng, cảm giác trên chân đau nhói, cả người Đồng Nhạc Nhạc liền mất thăng bằng mà ngã nhào về hướng phía trước …
Thân thể liền cùng với đất mẹ thân mật tiếp xúc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy toàn bộ xương cốt dường như tiêu tan.
Cơn đau thấu xương nhanh chóng lan tràn toàn bộ cơ thể, Đồng Nhạc Nhạc đau đến nhe răng nhếch miệng, trước mắt còn phảng phất rất nhiều đốm nhỏ như các ngôi sao diễu hành quanh mặt trăng.
“Ôi, đau ch.ết ta…”
Lão thiên a, làm thế nào mà nàng lại xui xẻo như vậy? **Chẳng lẽ năm nay phạm vào Thái Tuế sao!?
Trong lòng chính lúc đang nhỏ lệ. Thế mà chỉ sau một khắc, nàng nghe thấy giọng nói the thé chói tai vô cùng quen thuộc. Đồng Nhạc Nhạc tự nhủ trong lòng, đây gọi là phúc bất trùng lai họa vô đơn chí .
“Nô tài lớn mật, lại dám làm hỏng đồ vật hoàng cung, ngươi đây là chán sống!”
Nghe âm thanh the thé chói tai khó nghe đó, cho dù Đồng Nhạc Nhạc dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết người nào tới đây!
Trong lòng thương thân, Đồng Nhạc Nhạc cũng bất chấp trên người đang đau, lập tức đứng lên từ mặt đất. Nàng ngước mắt lên, nhìn về hướng phát ra âm thanh .
Chỉ thấy Tô công công không biết từ khi nào lại đứng cách đó không xa sau lưng nàng. Giờ phút này đúng là lão đang trừng mắt nhìn nàng.
Một đôi mắt lừ lừ đang phát ra tia tàn nhẫn, giống như miệng con rắn độc, hận không thể cắt nàng ra thành từng mảnh.
Đối mặt với ánh mắt tàn nhẫn khủng bố của Tô công công, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Lập tức, nàng liền nhìn xuống chân mình tránh ánh mắt của Tô công công.
Chỉ thấy trên mặt đất bên cạnh nàng, một chậu hoa nhỏ rơi trên mặt đất trên mặt đất, chậu hoa đã bị vỡ tan.
Nhưng mà ở trên chậu hoa, không có hoa thơm cỏ lạ gì cả, chỉ là một đám bùn thôi.
Nghĩ đến vốn chậu hoa đã bị phá hư, nàng dự tính cầm đi vứt bỏ…
Chẳng qua chỉ là một cái chậu hoa, coi như bị vỡ, cùng lắm thì phạt chút bổng lộc thôi.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nguyên trạng vốn đang thấp thỏm rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, trên mặt làm ra một bộ dạng vô cùng cung kính, cúi đầu cụp mắt, mở miệng nói với Tô công công.
"Tô công công, nô tài không phải cố ý, thỉnh Tô công công thứ tội!"
Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đạo lý này, Đồng Nhạc Nhạc có lẽ thấu hiểu.
Nàng hiện tại chỉ hy vọng, chính mình ăn nói khép nép khiêm tốn, để Tô công công thấy cũng không có cơ hội gây khó khăn với nàng .
Tuy nhiên, không như mong muốn, Đồng Nhạc Nhạc không biết là Tô công công không thích người có tướng mạo vóc dáng đẹp, càng không thích người đó có khuôn mặt xinh đẹp mà lại là người nhu thuận ngoan ngoãn!~~diendanlequydon~~~
Giờ phút này, nhìn thấy người trước mắt cúi đầu cụp mắt, Đồng Nhạc Nhạc có một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt trang điểm dày như tường thành của Tô công công càng thêm âm u .
Đôi mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc có hơi nhíu lại, trong đó vừa có tia hâm mộ ghen ghét tỏa ra mỗi lúc càng nhiều.
Bị Tô công công dùng ánh mắt sắc bén âm u nhìn mình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy phía sau lạnh lẽo, tóc gáy dựng ngược, trái tim bắt đầu run rẩy .
Nếu như ánh mắt có khả năng giết người như người ta nói, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ chính mình hiện tại chỉ sợ đã bị cắt ra từng mảnh rồi! ?
Trong lòng đang nghĩ ngợi, bên tai lại lần nữa truyền đến lời của Tô công công
"Người đâu! Lôi tên nô tài gây họa này ra ngoài kia, đánh ba mươi đại bản!"
"Cái gì! ? ? ? Ba, ba mươi đại bản! ? ? ? ?"
Vừa nghe thấy Tô công công nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy "Ầm ầm! " một tiếng, đại não lập tức trống rỗng, không suy nghĩ được cái gì .
Ba mươi đại bản a! Ngay cả một vị đại hán cao to lực lưỡng có thể còn không chịu nổi, huống chi cơ thể nhỏ này của nàng chứ! ?
Nếu dụng hình xong, nàng không ch.ết thì cũng là bán thân bất toại a!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thực sự sợ hãi, nhưng cũng hiểu rằng , Tô công công này là có chủ ý muốn nàng ch.ết đây mà!
Người này quá ác độc, nàng chẳng qua là có mặt mũi xinh đẹp, vì vậy sẽ bị hắn hại ch.ết, ch.ết kiểu này cũng thật sự rất oan !
Bất đắc dĩ, tại thời điểm này, thân phận địa vị nàng là phải ở trong hoàng cung . Cái mạng của thái giám lại không có giá trị, nếu nàng đã ch.ết mọi người cũng sẽ không để ý quan tâm đến!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ liền trắng bệch.
Hai chân mềm nhũn, "Bùm" một tiếng ngã nhào trên mặt đất.
Đối với sự sợ hãi của Đồng Nhạc Nhạc, Tô công công phảng phất thích thú với~~diendanlequydon~~ khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng sợ, trên mặt ông ta thể hiện nét cười càng phát ra âm u sắc bén .
"Vẫn còn chờ cái gì! ? Người đâu, mang nó đi . . ."
Cùng với lời của Tô công công, hai tên thái giám đi theo phía sau lão lập tức tiến lên, định kéo Đồng Nhạc Nhạc đi xuống .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc muốn chạy trốn, chỉ là, khí lực trên người dường như bị mất hết, ngay cả cử động đầu ngón tay cũng không có sức lực .
Cảm giác được điều này, tinh thần Đồng Nhạc Nhạc sa sút tới cực điểm.
Chẳng lẽ, nàng liền không may như vậy! ? Sẽ phải bị đánh ch.ết sao! ?
Trời ạ, ai có thể tới cứu nàng đây! ?
Huyền Lăng Thương, nhanh tới cứu ta a. . .
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tuyệt vọng hô to, giờ này khắc này, nàng rất hy vọng Huyền Lăng Thương có thể giống như thiên thần liền xuất hiện, giải cứu nàng ra khỏi nơi đáng sợ này.
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khẩn cầu, chỉ sau một khắc, trời cao dường như nghe đượ cầu khẩn của nàng, một âm thanh vô cùng quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau Đồng Nhạc Nhạc .
"Dừng tay!"
Nam nhân mở miệng, giọng nói kia trầm thấp mê người , lại càng mang theo sự uy nghiêm làm cho không người nào có thể kháng cự .
Nghe vậy, trong lòng mọi người cả kinh, sau đó lập tức vội vàng quay đầu lại. Nhìn về hướng âm thanh phát ra, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên cũng không ngoại lệ!
Ánh mặt trời quyến rũ, xuyên qua cành lá tươi tốt êm dịu, dưới tán lá cây tỏa ra một màu sắc rực rỡ.
Một nam nhân áo trắng, liền lẳng lặng tùy ý đứng dưới tán cây keo.
Gió mát hiu hiu thổi nhánh cây keo lay động, những đóa màu trắng của cây keo từ từ bay xuống.
Phảng phất như tiên nữ áo trắng, nhảy múa ở trong gió những điệu nhảy đẹp nhất gây rung động lòng người. Chúng nhẹ nhàng rơi xuống trên đầu, trên người nam nhân,. . .
Tóc đen như thác nước, chỉ là dùng một dây mầu trắng ngà nhẹ nhàng buộc một bó nhỏ, còn lại thả tùy ý ở phía sau, vài sợi buông nhẹ trên hai vai.
Một chiếc trường sam màu trắng nhạt đã phác họa ra vô cùng nhuần nhuyễn dáng người gầy gò kia của nam nhân .
Mặt đẹp như ngọc, lông mi như đang bay nghiêng vào trong tóc mai.
Mũi thẳng tao nhã, môi đỏ mọng như cánh hoa!
Đôi mắt kia có màu đen giống như bảo thạch, dường như phảng phất có ánh mặt trời chiếu vào, làm cho trong đó có ngàn vạn ánh sáng di chuyển. Chỉ cần liếc mắt, liền làm cho người ta không mở mắt nổi!
Nam nhân liền im lặng đứng ở nơi đó, quả nhiên cũng là một người Lan Chi Ngọc Thụ ( mỹ nam ), ai ai cũng biết!
Mà cái nam nhân danh tiếng như tiên giáng trần vượt khỏi đời thường không phải ai khác, đúng là Lan Lăng Thiệu Giác vừa nãy gảy đàn khiến cho Đồng Nhạc Nhạc tìm kiếm !