Chương 32
Mưa càng rơi càng nặng hạt, một lớp nước đọng dưới mặt đất, hai chiếc xe lẳng lặng nằm ngang giữa ngã tư đường, như thể tiếng động ầm ĩ từ cú va chạm trước đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Da đầu Lộ Kha Đồng tê dại, ngón tay lật sổ ghi số điện thoại run bần bật, cậu muốn báo cảnh sát nhưng không biết vị trí cụ thể của Lộ Nhược Bồi, mà di động của Ôn Ngưng lại gọi không thông. Gió rét mang theo nước mưa trút vào phòng, cậu lạnh đến mức mặt mày trắng bệch.
Đèn nhà họ Khưu sáng trưng, Khưu Lạc Dân đang chọc một con chó Berger, dùng di động chụp ảnh của nó: “Con nói ba chứ, con còn chưa đi mà ba đã tìm được thứ thế chỗ con rồi.”
“Con đi thì ba với mẹ con buồn chán lắm, người già tổ rỗng nuôi con chó để kéo dài tuổi thọ.” Ba Khưu sờ đầu chó Berger: “Trước đây con cảnh khuyển về hưu này lợi hại cực, là một ông bạn già, vai vế lớn hơn con đấy.”
* N gười già tổ rỗng: chỉ vợ chồng già con cái đi xa.
Đang nói, mẹ Khưu ở trong phòng ngủ gọi với ra: “Ông Khưu, có điện thoại.”
Ba Khưu đi nhận điện thoại, Khưu Lạc Dân tự mình ôm con chó chụp hình, cảm thấy anh đẹp trai sánh đôi với cảnh khuyển đúng là đánh đâu thắng đó, nhưng chưa được hai phút, mẹ Khưu hoảng sợ kêu một tiếng, tiếp theo đó ba Khưu gọi Khưu Lạc Dân, bảo Khưu Lạc Dân mau thay quần áo.
“Có chuyện gì vậy?”
Mẹ Khưu hối hả mặc áo khoác, giải thích: “Ba của Lộ Lộ gặp tai nạn giao thông, mẹ nó lại không liên lạc được, bây giờ nhà mình qua đón Lộ Lộ đến bệnh viện. Nhanh chân lên!”
Sao lại như thế chứ, Khưu Lạc Dân nhất thời sợ đến không nói nên lời.
Sửa soạn xong bọn họ vội chạy đến nhà Lộ Kha Đồng, dọc đường đi ba Khưu gọi vài cuộc điện thoại, dặn dò nên xử lý sự cố như thế nào. Cuối cùng còn chưa rẽ vào đầu đường, Khưu Lạc Dân trông thấy Lộ Kha Đồng đang đứng cầm dù.
“Lộ Lộ, mau lên xe!”
Gọi điện thoại xong Lộ Kha Đồng lập tức ra ngoài chờ, cầm dù cũng chẳng che được gì, cả người cậu ướt hơn phân nửa. Sau khi lên xe, Khưu Lạc Dân rút khăn giấy lau mặt cho Lộ Kha Đồng, nhưng không biết nên nói gì an ủi.
“Con yêu, đừng sốt ruột, lát nữa chúng ta đến bệnh viện xem bác sĩ nói thế nào.” Mẹ Khưu nói mà không khỏi khó chịu, vừa lo lắng vừa xót con: “Nhược Bồi cũng vậy nữa, thời tiết thế này ra ngoài làm cái gì!”
“Đều tại con,” Lộ Kha Đồng nói một cách yếu ớt, nghe đặc giọng mũi: “Đều tại con gọi điện thoại cho ba, con còn hối ba về nhà nữa, đều tại con.”
Nói xong cậu quay đầu nhìn sang Khưu Lạc Dân, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt: “Anh ơi, có phải em khắc ba mẹ không…”
Khưu Lạc Dân ôm lấy cậu, mắng: “Nói bậy bạ gì thế, không được khóc, có khi chú không bị sao hết cưng khóc gì mà khóc.” Nói mà không phát hiện giọng mình cũng có chút nghẹn ngào.
Nửa tiếng sau đến bệnh viện, bọn họ không vào bãi đỗ xe mà lái thẳng đến cổng. Hai bên có rất nhiều xe cảnh sát, Lộ Kha Đồng xuống xe chạy ào vào trong, Khưu Lạc Dân theo cậu vào chờ thang máy, vịn vai cậu trấn an.
Ba Khưu mẹ Khưu chậm hơn một chút, mẹ Khưu thở dốc nói: “Cảnh sát giao thông phát hiện rất nhanh, đưa đến cũng kịp lúc, chúng ta đừng hoảng quá. Lộ Lộ, con đừng nói những lời ngu ngốc nữa, nếu không ba con sẽ đau lòng.”
Lộ Kha Đồng gật đầu, nhìn chằm chằm con số hiển thị trên thang máy không dám chớp mắt. Sau một trận choáng váng, cửa thang máy từ từ mở ra, cả tầng lầu đều có người trông coi, là cảnh sát vũ trang vừa mới điều tới.
Đèn phòng phẫu thuật sáng rực, Lộ Kha Đồng chạy tới, nhìn thấy Ôn Ngưng và Dương Việt Ngôn đứng ở cửa. “Mẹ ơi…” Cậu gọi Ôn Ngưng một tiếng, tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
Ôn Ngưng bước tới ôm cậu, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ đang cấp cứu, phẫu thuật xong sẽ ổn thôi.” Cô nói mà vành mắt cũng đỏ: “Dọa con rồi phải không, nếu mẹ ở nhà thì tốt rồi.”
Ba Khưu và Dương Việt Ngôn chào hỏi nhau, nói cho nhau biết tình hình. Dương Việt Ngôn đi tới vỗ vai Lộ Kha Đồng, bình tĩnh nói: “Lộ Lộ chào con, chú là bạn thân của ba con, trước đây chúng ta gặp nhau một lần rồi, còn nhớ không?”
Lộ Kha Đồng gật đầu, cậu nhớ chứ. Không riêng gì lần ở bờ biển, bóng lưng trước đó nữa ắt cũng là người này, đồng thời cậu vẫn luôn cho rằng Lộ Nhược Bồi ly hôn với Ôn Ngưng trước thời hạn cũng chính vì người này.
“Lộ Lộ, lúc ba con được đưa tới bị thương rất nặng, tài xế bên kia cũng thế, phẫu thuật có độ nguy hiểm không thấp, thế nên kết quả ra sao các chú cũng không biết.”
Ôn Ngưng ngắt lời: “Luật sư Dương, anh đừng dọa nó.”
Dương Việt Ngôn nói: “Đây không phải dọa nó, mà là nói tình huống chân thật nhất cho nó biết. Lộ Lộ, con là người thân duy nhất của Nhược Bồi, con có quyền hiểu rõ sự tình, nhưng con không phải sợ, các cô chú nhiều người như vậy sẽ ở bên con.”
Lộ Kha Đồng nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật: “Con chờ ba con.”
Mọi người ngồi trên ghế chờ, Lộ Kha Đồng cứ đi qua đi lại hoặc đứng yên áp sát cửa. Trời rạng sáng Khưu Lạc Dân đi mua chút thức uống nóng về, kéo Lộ Kha Đồng ngồi xuống.
“Lộ Lộ, nhà anh nuôi con chó nè.”
Lộ Kha Đồng cầm cà phê nóng làm ấm tay, ánh mắt dại ra, Khưu Lạc Dân tiếp tục nói: “Ba anh mang về từ đội cảnh sát, trước đây là cảnh khuyển, tiếng sủa hùng hậu lắm. Cưng có nghe anh nói không?”
“Em không muốn nghe, sau này anh hẵng nói.”
“Sau này anh đi mất tiêu rồi.” Khưu Lạc Dân nhìn Lộ Kha Đồng, huých vai cậu một cái: “Có một số chuyện không có sau này, lúc cưng giận ba cưng có từng nghĩ rằng sau này ba cưng sẽ gặp tai nạn xe cộ không?”
Lộ Kha Đồng cúi đầu, nếu có thì cậu đã không giận Lộ Nhược Bồi rồi.
Khưu Lạc Dân nói tiếp: “Anh biết chú nuông chiều cưng, bản thân cưng hẳn biết rõ nhất, vì vậy cưng thường nghịch phá không nể nang ai. Có lẽ giữa hai người thật sự có mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn liệu có sâu hơn tình thân không?”
Kém hơn chứ, làm sao sâu hơn được.
Gần ba giờ sáng, đèn trên cửa phòng phẫu thuật tắt, Lộ Kha Đồng nhào tới chờ kết quả, cửa từ từ bật mở, y tá đẩy Lộ Nhược Bồi ra. “Ba, ba ơi…” Lộ Kha Đồng níu mép giường, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lộ Nhược Bồi yếu đuối đến thế.
Bác sĩ nói tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn còn trong trạng thái hôn mê, nếu trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ tới mà không tỉnh thì vẫn nguy hiểm như cũ. Y tá đẩy Lộ Nhược Bồi vào phòng bệnh, mọi người ở bên ngoài chờ, chỉ có Lộ Kha Đồng và Ôn Ngưng ở bên trong.
Lát sau mẹ Khưu bước vào, nói: “Ôn Ngưng, em với Lộ Lộ về nghỉ ngơi chút đi? Ngủ một giấc rồi lại tới, cứ canh giường như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.”
Lộ Kha Đồng không nhúc nhích, vẫn một mực nhìn Lộ Nhược Bồi. Ôn Ngưng dù mệt rã rời cũng không muốn đi, cô làm sao mà ngủ được. Lúc này Dương Việt Ngôn bỗng xuất hiện ở cửa: “Chị Khưu, phiền chị xem chừng Lộ Lộ một chút. Ôn tiểu thư, đi thôi.”
Lộ Kha Đồng ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
“Mẹ có chút chuyện phải đi giải quyết với chú Dương, xong xuôi sẽ trở lại.” Ôn Ngưng run giọng nghẹn ngào nói, đoạn đứng dậy đi với Dương Việt Ngôn.
Đầu óc Lộ Kha Đồng rối bời, mấy ngày nay không biết Ôn Ngưng đang bận việc gì, hơn nữa tại sao lại cùng xuất hiện cùng giải quyết công việc với Dương Việt Ngôn, còn đang nghĩ miên man thì ba Khưu qua đây nói: “Lộ Lộ con với Khưu nhi về nhà trước đi, để hai người lớn là chú với dì ở lại được rồi, đây là mệnh lệnh, sáng mai bảo tài xế đưa các con tới đây.”
Khưu Lạc Dân kéo Lộ Kha Đồng đi về, thang máy xuống đến phân nửa thì ngừng lại, sau đó có hai cảnh sát từ bên ngoài bước vào, miệng nói: “ch.ết không đúng lúc gì cả, quần quật đến nửa đêm nửa hôm, buồn ngủ ch.ết tôi.”
Sau khi hai cảnh sát bước vào, cảnh tượng ngoài cửa lọt vào mắt Lộ Kha Đồng. Cách đó không xa, Ôn Ngưng khóc hết nước mắt, Dương Việt Ngôn đang nói gì đó với những cảnh sát khác.
Lộ Kha Đồng chạy ra, chạy thẳng một mạch đến bên cạnh Ôn Ngưng mới dừng bước, cùng lúc đó, cậu nhìn thấy dòng chữ trên đồng phục của cảnh sát, nhà giam số một thành phố.
Mưa đã tạnh, gió đêm ướt lạnh. Lộ Kha Đồng và Ôn Ngưng một trước một sau vào nhà, Ôn Ngưng xoay người nói với cậu: “Khi nãy con dầm mưa, đi tắm nước ấm rồi hẵng ngủ, mấy bữa nay không thay đồ ngủ đúng không? Mẹ tìm mấy bộ ủi cho con.”
Lộ Kha Đồng không đáp, lặng lẽ đi tắm, tắm xong chui vào trong chăn, mở to mắt thẫn thờ. Ôn Ngưng bưng một ly nước nóng vào phòng, ngồi xuống bên giường cậu, lấy khăn lông lau tóc cho cậu.
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
“Mẹ không sao.” Ôn Ngưng nói chuyện bao giờ cũng nhẹ nhàng, khi nãy khóc nức nở là dáng vẻ mất kiềm chế nhất của cô, cô mỉm cười, nhưng hai hàng nước mắt lăn dài: “Lộ Lộ, ba mẹ ly hôn không trách ba con được, bởi vì ba thông cảm cho mẹ.”
Mười năm trước, ba của Ôn Ngưng, Ôn Hạc Lai bị bỏ tù, tòa phán án tử hoãn, nhờ một phần giao tình, Ôn Ngưng tới cầu xin Lộ Nhược Bồi, Lộ Nhược Bồi đè án xuống giảm còn hai mươi lăm năm tù. Hiệp nghị giữa hai người là Ôn Ngưng gả cho Lộ Nhược Bồi, làm mẹ Lộ Kha Đồng đến khi Lộ Kha Đồng trưởng thành mới thôi. Còn Dương Việt Ngôn với tư cách là bạn bè và luật sư tư nhân của Lộ Nhược Bồi, tất cả điều lệ và đàm phán giai đoạn sau của hiệp nghị đều do Dương Việt Ngôn phụ trách.
“Có lẽ ông trời đã tính cả rồi, sau này ba của mẹ mắc bệnh ung thư gan, mấy ngày nay được thả ra* mẹ vẫn kề bên ông ấy, nhưng mẹ cũng không còn tâm sức chăm sóc con, chính vì thế ba mẹ quyết định kết thúc hiệp nghị này trước thời hạn. Thật ra mẹ cũng không quá đau buồn, ba của mẹ đã mệt mỏi từ lâu rồi, nỗi đau bệnh tật và mấy năm lao tù trói buộc ông ấy, mỗi ngày ông ấy đều chờ được giải thoát.”
*Thả ở đây tức là tù nhân bị bệnh nghiêm trọng (ví dụ như Alzheimer) được cho phép tại ngoại để trị bệnh, chứ không phải thả luôn.
Ôn Ngưng nhét góc chăn cho Lộ Kha Đồng, nói: “Với mẹ cũng là một sự giải thoát.”
Đây là bí mật của cô, bí mật không muốn cho người khác biết. Nhưng vào khoảnh khắc Ôn Hạc Lai rời khỏi thế giới này, cô đột nhiên cảm thấy không sao cả, vì thế cô thổ lộ với Lộ Kha Đồng.
“Ngủ ngon, ngày mai chúng ta lại đến bệnh viện, chắc lúc đó ba con đã tỉnh rồi.”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lộ Kha Đồng nhắm nghiền mắt, tất cả những gì cậu từng nghĩ không phải là sự thật, nếu Ôn Ngưng không nói, Lộ Nhược Bồi sẽ mãi mãi giữ bí mật này, mặc cho cậu hiểu lầm.
Cậu còn vì thế mà lợi dụng Phí Nguyên, nếu không Lộ Nhược Bồi đã chẳng biết chuyện rồi chia rẽ hai người.
Trở mình vùi mặt vào gối, Lộ Kha Đồng đau đớn nghĩ, mình tồi tệ như vậy, dựa vào đâu mà được người khác thương yêu, mình không xứng.