Chương 18
~
Dương Cửu liếc nhìn gà, rồi khoanh tay ngồi hết sức lịch lãm, quét mắt một lượt xung quanh. La Tuấn mặt mày lầm lì khó đoán, Tiêu Trọng Giản dửng dưng, còn tay chơi bài thì trợn trừng như đương nuốt trứng sống.
“Chỗ này là của tôi hết há?” Dương Cửu trỏ trỏ đống phỉnh trong gà, hỏi gã chia bài.
Gã chia bài có vẻ do dự, lén nhìn cậu chủ nhà mình. Bất quá bộ dạng La Tuấn đương khó coi quá mức, hắn ta cũng không dám tự ý quyết định, đành cười cầu tài: “Nếu số đang đỏ vậy, sao ngài không chơi thêm một ván nhỉ?”
Dương Cửu che miệng cười ra bộ yếu thế: “Thật ra tôi cũng tính thắng thêm ván nữa đấy, chỉ sợ cậu chủ nhà cậu ăn sống nuốt tươi tôi thôi à~”
Nụ cười trên mặt gã chia bài đã muốn méo xệch: “Sao có chuyện đó được, cậu hai nhà chúng tôi luôn dám chơi dám chịu…”
La Tuấn lạnh lùng ngắt lời hắn ta: “Phỉnh trong gà là của anh ấy hết.”
Hắn vừa nói dứt lời Dương Cửu đã thể hiện một pha hết sức hết sức mất mặt… hắn quơ quào hai tay ôm tới tấp đống phỉnh về phía mình, rồi vô cùng hạnh phúc phấn khởi giơ hai ngón tay làm chữ V chiến thắng~
Tay chia bài thận trọng hỏi: “Cậu chủ, chơi tiếp chứ?”
La Tuấn lãnh đạm nói: “Hỏi Tiêu lão đại.”
Tiêu Trọng Giản vẫn đeo vẻ bí hiểm thâm sâu trên mặt, bất quá lời hắn nói ra cũng không mấy bất ngờ: “Tiếp!”
La Tuấn lập tức vỗ bàn quyết định: “Tiếp một ván nữa!”
Tiêu Trọng Giản đã cố kiềm chế, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không nổi, hắn quay phắt sang gằn giọng với Dương Cửu: “Tôi không tin ngày hôm nay cậu còn thắng thêm được nữa, tôi sẽ chơi đến khi cậu thua thì thôi!”
La Tuấn không nói gì, nhưng trông vẻ mặt hắn thì hiểu, ngày hôm nay rốt cuộc lần đầu tiên trong đời hắn đã có chung ý nghĩ với Tiêu Trọng Giản.
Bất quá Dương Cửu vẫn tỉnh rụi, hắn nhẩn nha xếp mớ phỉnh thành từng chồng, chơi chán thì gạt qua một bên, nhướn mày nhìn Tiêu Trọng Giản: “Anh cứ việc thử xem có chơi được đến khi tôi thua sạch không. Tiêu Trọng Giản, đời này tôi thua anh một lần vì La Vinh Thận, nhưng tuyệt đối không có chuyện tôi thua anh lần thứ hai đâu. Anh chờ xem.”
Nói thật lãnh đạm, nhưng hoàn toàn không giống như bộ dạng cố gắng kiềm chế, ra vẻ thản nhiên của La Tuấn, sự bĩnh tĩnh của Dương Cửu lúc này là xuất phát từ lòng tự tin đầy tính toán của hắn.
Gã chia bài lại trải bài ra, Tiêu Trọng Giản nheo mắt, hắn bắt được hai lá K!
Bài kín của hắn đã nghiễm nhiên thành một đôi không tệ!
“Chúng ta sẽ thử xem.” Tiêu Trọng Giản nói đầy hàm ý với Dương Cửu, rồi đặt cược năm mươi nghìn.
Trước giờ bọn họ chưa từng chứng kiến Dương Cửu chơi bài, bởi vậy không ai biết hắn chơi theo lối nào hay có thói quen gì đặc biệt, chỉ thấy vào ván là hắn chậm rãi đặt cược. Lượt này Dương Cửu ra cược nhanh hơn, hắn không nói năng gì, hình như còn chưa nhìn qua bài kín của mình, cứ thế đật cược theo.
La Tuấn cũng không nói gì, vận đang đỏ, hắn theo.
Gã chơi bài còn lại lần này không bị lão yêu nghiệt Dương Cửu lung lạc, hắn ta lại bình tĩnh như thường, theo tiếp.
Tay chia bài chia tiếp ba lá công khai, Át cơ, 10 cơ, 7 tép.
Những lá này thật ra đã đủ cho Tiêu Trọng Giản phối thành một bộ sảnh, đương nhiên dù không có sảnh hắn vẫn có thể có cù lũ. Nếu hắn bắt được một lá K nữa, tám chín phần hắn sẽ thắng ván này; mà không có K cũng không sao, ba lá bài công khai trên bàn rất khó để kẻ khác phối đượccù lũ.
Hắn đẩy tiếp hai trăm nghìn phỉnh lên: “Đặt thêm.”
Gã khách lẻ theo.
La Tuấn liếc nhìn bài kín của mình. Hiện giờ hắn có một lá 7 tép và một lá J tép, nếu hắn bắt được một bộ sảnh, hắn sẽ có cù lũ; còn nếu được một lá 7 nữa, vậy là thành bộ ba lá. Bài Tiêu Trọng Giản lần này hình như không tệ, nhưng Tiêu Trọng Giản không đáng để hắn sợ, từ đầu đến cuối người hắn muốn thắng, chỉ có mình Dương Cửu mà thôi.
Lần này Dương Cửu rất biết giữ miệng, hắn làm như vô tội ngồi nép một bên, cứ như bị cả thiên hạ ghẻ lạnh thờ ơ, chỉ còn cách lén lút nấp một xó nhìn mọi người. Bộ dạng kiểu này người khác làm có lẽ rất khó coi, bất quá là hắn diễn, thành ra chỉ thấy nhập vai ghê gớm.
La Tuấn cắn răng: “Theo.”
Vừa nghe xong câu ấy, mặt Dương Cửu lập tức đanh lại, hắn ngồi dựng dậy, cương quyết nói: “Theo.”
… đột nhiên La Tuấn có cảm giác, thái độ màu mè nãy giờ của Dương Cửu chẳng qua là vì hắn ta căm ghét mình.
Bốn người đều theo, tay chia bài tiếp tục chia, Tiêu Trọng Giản thoáng thở mạnh… K cơ.
Giờ hắn đã có ba con K, dù lá cuối cùng khó mà đồng chất được, nhưng bất kể không phối thànhcù lũ hắn cũng được một bộ ba lá rất lớn rồi. Nếu lượt chia cuối cùng trúng thêm một con K, vậy là hắn chắc thắng.
Bài Dương Cửu chắc không thể ba con Át chứ… được rồi, cứ coi như hắn có ba Át đi, còn La Tuấn thì sao? Cả gã khách lẻ người của La Tuấn nữa? Chẳng lẽ trên tay họ không có lấy một con Át?
Vừa lúc ấy, đột nhiên La Tuấn thảy bài xuống: “Tôi bỏ bài.”
Giờ bài hắn hoàn toàn rời rạc, có bỏ cũng không tiếc. Bài Tiêu Trọng Giản rất đẹp, cái đó hắn đã nhin ra từ đầu; nếu Dương Cửu đã thích chơi nắn gân, vậy để hắn chơi chán với Tiêu Trọng Giản cũng chẳng sao.
Gã khách lẻ liếc nhìn bài trên tay mình… giờ hắn ta và cậu chủ đứng cùng một chiến tuyến, dù bài hắn hơn Dương Cửu, cũng khó có chuyện Dương Cửu chịu thua trong tay hắn. Quá lắm là Dương Cửu thua, rồi hắn sẽ dâng cái gã khó nhằn này lại cho cậu hai La.
Mà nếu hắn thua cũng chẳng ngại… đến cậu chủ còn thua! Một gã đàn em nhỏ nhoi như hắn thua đã là gì!
“Theo bài.”
Gã khách lẻ đẩy phỉnh lên, còn chưa kịp rút tay về Dương Cửu đã thản nhiên đẩy phỉnh của mình lên: “Theo.”
Tiêu Trọng Giản bật cười thành tiếng, hắn hỏi Dương Cửu: “Cậu có nghĩ ngộ nhỡ cậu thua thì phải làm sao không?”
“Làm được gì nữa đây?” Dương Cửu nhạt nhẽo đáp: “Thua là thua, sáng sớm đến đây cùng anh, thì tối lại về theo anh. Với lại đã chắc gì tôi thua, bài của tôi không tệ, xem ra vẫn cược được lắm.”
“Cậu không sợ hả?”
“Tôi sợ cái gì?” Dương Cửu cười phá lên, “Anh ăn thịt được tôi không?”
“Tôi đang nghĩ…” Tiêu Trọng Giản ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, như đang ngồi trước bàn ăn chuẩn bị dùng bữa, “Hay là tôi ăn thịt cậu thật nhỉ?”
Dương Cửu dang hai tay, ung dung ngả lưng dựa vào ghế, tao nhã cúi đầu: “… vậy anh muốn ăn sao cũng xin mời.”
Bộ dạng này của hắn luôn khiến người ta bị kích động… có khi là bùng lên dục vọng, cũng có khi là giận dữ.
Đột nhiên La Tuấn cảm thấy cảnh tượng trước mắt sao mà quen thuộc. Nhất thời hắn không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu rồi, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn ngồi cùng bàn đánh bạc với Dương Cửu. Ngay sau đó, hắn nhận ra, hai năm trước đã từng như vậy, khi đó không có Tiêu Trọng Giản, cũng giống như ngày hôm nay hai người bọn họ đang nói chuyện như không có hắn ở đây.
Lúc ấy là ở trong xe dã chiến, qua màn hình điện thoại vệ tinh; ngày hôm đó hắn đã tưởng chỉ một giây nữa thôi mối thù của mình và La Vinh Thận sẽ được thanh toán, ai ngờ đâu kẻ đang thắng thế là hắn chỉ vì một cú điện thoại của Dương Cửu mà bị đạp xuống vực sâu tuyệt vọng không thể tưởng tượng nổi.
Lần này không có xe dã chiến, cũng không có điện thoại vệ tinh; Dương Cửu và Tiêu Trọng Giản ngồi mặt đối mặt, một người tin chắc mình sẽ thắng, một người mỉm cười hỏi sao đáp vậy, ngoan ngoãn hiền lành đến khó tin.
Không hiểu vì sao, hắn chợt thấy Tiêu Trọng Giản và mình khi ấy hết sức giống nhau. Đều là con chuột nhắt nhắm mắt làm liều trong vuốt hồ ly, rõ ràng đã bị quây giữa mây đen rồi, còn dương dương tự đắc tưởng mình sắp xong việc lớn.
Nếu Tiêu Trọng Giản biết được những gì La Tuấn nghĩ, không chừng hắn sẽ bỏ bài. Nhưng thực tế chứng minh hai người bọn họ quá sức lệch pha, La Tuấn càng nghĩ càng thấy không ổn, còn Tiêu Trọng Giản chỉ thấy mọi sự sao mà thuận lợi đến thế.
Gã chia bài chia lá bài công khai thứ năm… 10 rô.
Tiêu Trọng Giản lật hai lá bài kín của mình ra.
Hắn đã tưởng Dương Cửu sẽ bị bất ngờ, nhưng thực tế Dương Cửu thậm chí không buồn liếc mắt nhìn bài của hắn, hình như cả lá 10 rô vừa chia hắn cũng không để ý, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Trọng Giản, không hề cười, chỉ nhìn chăm chú.
Tiêu Trọng Giản cũng nhìn hắn. Và hắn thấy Dương Cửu chậm rãi lật hai lá bài kín của mình lên.
Một lá J cơ, một lá Q cơ.
10, J, Q, K, Át đồng chất cơ!
Thùng phá sảnh!
“Cha tôi trước kia từng dạy rất nhiều đệ tử, mãi đến xế chiều ông ấy mới sinh tôi. Năm tôi sinh, ông ấy mở một sòng bạc tại gia. Ngày bé tôi lớn lên trong sòng bạc, từ lúc sơ sinh chân còn chưa biết đi đã ngồi bên chiếu bạc, vừa ôm bình sữa nhiễu nước miếng vừa xem người ta đặt cược, theo bài, nhìn có người táng gia bại sản, có người thành triệu phú chỉ sau một đêm.”
Dương Cửu định châm thuốc, nhưng chẳng có điếu nào, thành ra hắn tiện tay nhặt một cành cuống nho trên đĩa trái cây, bỏ vào miệng ngậm.
“Mười mấy tuổi, tôi hút thuốc uống rượu, chòng ghẹo con nít nhà người ta, ông già bị tôi chọc giận điên người, liền đuổi tôi ra khỏi cửa cho yên thân. Sau này tôi lang thang bên ngoài nhiều năm, chơi bời, rồi làm đủ chuyện, thứ gì cần nếm trải trên đời tôi đều đã nếm qua. Người ta nghĩ đánh bạc thật kích thích, thật tình với tôi nó chẳng khác gì ăn cơm uống nước, đọc sách viết thư. Cuộc đời với tôi mà nói giống như món cà chua chưng trứng, đánh bạc ăn tiền là cà chua, một vài điều khác thì là trứng; tôi thích ăn trứng, nhưng lúc không có trứng, cà chua tôi cũng chặc lưỡi ừ được. Chưa nói có ngon miệng hay không, chỉ đơn giản là quá quen rồi, chẳng thấy có gì đặc biệt mà thôi.”
“Sau này tôi đến Tiêu gia. Gặp anh một năm thì ông già tôi hấp hối, tôi lại về nhà một chuyến. Lúc đó ông già đã đóng cửa sòng bạc, ổng nói với tôi, sống trên đời đừng bao giờ cố thử đánh cược lớn, cược nhỏ thắng tình, cược lớn thì mất mạng! Lúc đó ông già biết tôi ở cùng anh, đã bảo tôi liệu mà đi sớm đi. Tôi liền nói với ông ấy, tôi còn trẻ, dù ván cược này có thua, tôi cũng không mất trắng. Hơn nữa tôi yêu anh, mặc kệ thua vài ba lần đã sao, có ai thắng được cả đời đâu?”
“Tiêu Trọng Giản, lắm khi tôi nghĩ cả một đời này của tôi, cược nhỏ hình như chưa từng, bình thường quá lắm chỉ ngồi coi người khác cược, rồi mình thu tiền. Chỉ có duy nhất một lần cược tất cả với anh, kết quả là anh thắng, tôi sao? Tôi thua.”
Dương Cửu nhằn nhằn cuống nho, giơ tay về phía Tiêu Trọng Giản, vô cùng nuối tiếc, vô cùng lưu luyến.
“Ngày bé tôi vẫn nghĩ ông già không thương tôi, mỗi lần tôi học không nên là ổng đánh. Hồi đó tôi sợ nhất bị đánh vào đầu, vì từng ngã bị thương chỗ ấy, mỗi lần ông già vung tay tôi đều vội vàng ôm đầu la: đừng đánh vào đầu! Vậy là ông già không đánh đầu thật, quay qua quật mông. Rất nhiều năm sau đó, đến một ngày anh chĩa súng vào tôi, khi ấy trên người tôi yếu nhất là phổi, bởi vậy khoảnh khắc anh nổ súng trong đầu tôi đã chợt nghĩ: đừng bắn vào phổi!… kết quả thì sao, kết quả thì sao anh thấy rồi đấy. Về sau, khi tôi nằm trên bàn mổ vì suy phổi, đột nhiên tôi hiểu ra… thì ra hồi đó là cha tôi thương tôi.”
Tiêu Trọng Giản ngồi im như tượng, hắn định nói gì, nhưng hình như lời lẽ đều bị nghẹn lại. Hắn định cử động, nhưng tay chân như bị đông đá, muốn nhúc nhích một ngón tay cũng không nổi.
“Anh luôn luôn nói, Dương Cửu cậu trở về đi, coi như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, ta bắt đầu lại lần nữa. Nhưng Tiêu Trọng Giản này, đã bao giờ anh hỏi tôi: Dương Cửu, cậu có tha thứ cho tôi không? chưa?”
Dương Cửu đứng dậy, cúi đầu nhìn Tiêu Trọng Giản.
“… dù giờ anh có hỏi, tôi cũng chỉ trả lời anh một câu: Không, Tiêu Trọng Giản, đến giờ tôi vẫn không tha thứ cho anh.”
Hắn chỉ vào La Tuấn, nhẹ nhàng nói: “Cậu ta bắn tôi một phát súng, tôi có thể tha thứ, vì tôi nợ cậu ta; nhưng anh bắn tôi một phát súng, tôi sẽ không tha thứ, bởi vì anh nợ tôi.”
Dương Cửu chậm rãi thả bài xuống bàn, quay lưng đi ra cửa. Lập tức La Tuấn hỏi theo bản năng: “Anh định đi đâu?”
Dương Cửu thở dài, nói: “Để tôi đi, tôi về nhà.”