Chương 5
Edit: Tịnh Hảo
Cô bị tiếng nói chuyện đánh thức.
Ý thức tỉnh táo lại trước, đôi mắt lại cảm thấy khác thường chua xót mà không mở ra được.
“Cô ấy có khỏe không? Buổi sáng nhận được điện thoại của cậu xin nghỉ phép giúp cô ấy sợ hết hồn, có vẻ nghe rất nghiêm trọng, cho nên vừa tan làm tớ liền nhanh chóng đến đây thăm.”
Là Lý Phẩm Luân, còn đặc biệt đến thăm bệnh, thật là quá có ý đi, nghĩ đến anh ta còn trả trước tiền lương cho mình, đã cảm thấy ông chủ này thật rất tốt đấy.
“Lý Phẩm Luân, cậu còn thiếu tôi một lời giải thích, cậu tốt nhất nói rõ cho tôi, tại sao cô ấy ở phòng làm việc của cậu bị chỉnh đến không thành người?” Đới Dương Trinh níu chặt cà vạt của Lý Phẩm Luân đến thăm bệnh, nổi giận chất vấn.
Giọng nói này vừa nghe là biết của gấu đen lớn, anh đang tức giận, giọng nói mặc dù có ý đè thấp, nhưng tức giận hoàn toàn không có mất đi.
Nghe qua, gấu đen lớn là vì cô đòi công bằng!
Chỉ là làm sao gấu đen lớn biết cô bị chỉnh?
Cô mở to mắt, chớp mắt nhiều lần, mới khiến cho con mắt chảy ra nước mắt, dễ chịu một chút.
“Oan uổng quá, làm sao tôi có thể chỉnh cô ấy?” Lý Phẩm Luân kêu oan, “Tôi rất là yêu thích cô ấy?”
“Tôi có nói cậu chỉnh cô ấy sao?” Yêu thích cô? Hừ!
“Tôi nghĩ là công việc quá mệt mỏi rồi, cậu cũng biết lượng công việc ở phòng làm việc nhiều bao nhiêu, tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, chuyện vặt đương nhiên cũng nhiều, cô ấy có khả năng chỉ là còn chưa thích ứng…” Lý Phẩm Luân vẫn duy trì một khuôn mặt tươi cười với anh.
“Cậu nói xạo!” Đới Dương Trinh cắt lời anh ta, “Vậy cậu nói cho tôi biết, tại sao dù của cô ấy luôn không thấy, mỗi ngày mang một cây dù ra cửa, buổi tối về nhà phải mua một cây dù khác, chuyện này cứ như vậy tái diễn cả tuần lễ, cuối cùng hai cây dù hai ngày nay là cô ấy mượn tôi, cậu nói như thế nào? Chẳng lẽ dù của cô ấy mọc chân, tự mình chạy đi trốn sao?”
Tại sao gấu đen lớn biết chuyện này? d đ l q đ Cô không hề nói gì đấy!
Hỏng bét, Lý Phẩm Luân có thể cho rằng cô tố cáo hay không?
“Có chuyện này?” Lý Phẩm Luân hỏi.
“Đương nhiên là có! Cậu có biết cô ấy sốt cao đến 42 độ không! Cô ấy bệnh nặng như vậy, trừ gặp mưa ra, sức khỏe cạn kiệt, mệt mỏi quá độ cũng là nguyên nhân chính, cậu có biết hay không! Lần này nếu như không phải tôi phát hiện, cô ấy có thể cứ như vậy té xuống đất cô đơn ch.ết đi!”
Gấu đen lớn nói quá nghiêm trọng rồi!
Cô chống đỡ cơ thể ngồi dậy, ôi… Đau đầu quá, cảm giác lại bắt đầu sốt lên, toàn thân đau nhức vô lực, nhưng cô vẫn phải xuống giường, bởi vì cô muốn đi nhà vệ sinh.
Cô cầm túi truyền nước biển từ từ treo lên di chuyển đến trên giá, cố sức chuyển dời hai chân xuống giường.
“Thật không biết cậu ông chủ này làm việc như thế nào! Nhân viên phía dưới mới có mười mấy người đã quản lý không tốt, cậu dứt khoát đóng cửa phòng làm việc đi!”
“Là cô ấy kể khổ với cậu sao?” Lý Phẩm Luân hỏi.
A! Quả nhiên là bị hoài nghi rồi, haizz!
“Lý Phẩm Luân, tôi cho rằng cậu thông minh lanh lợi như hồ ly, không nghĩ tới là tôi quá xem trọng cậu rồi.”
Đới Dương Trinh hừ lạnh một tiếng, “Nếu như cô ấy kể khổ với tôi, tôi còn cần tìm cậu hỏi sao? Tôi sẽ trực tiếp đến tìm đám người dám chỉnh cô ấy!”
“Nói cũng phải, Nhã Thiến không cũng không giống là người biết tố cáo.” Lý Phẩm Luân cười nói.
“Đừng kêu thân thiết như vậy.” Anh cảnh cáo.
“Không thể nào, tên cũng không cho phép gọi?” Lý Phẩm Luân cười càng khoa trương hơn.
“Bớt nói nhảm đi, cậu muốn xử lý như thế nào?”
“Về chuyện tố cáo bị chỉnh, tôi sẽ điều tr.a rõ ràng, như vậy được rồi chứ?” Lý Phẩm Luân nói.
“Đem người bắt được tới cho tớ, loại người này không biết chăm chỉ làm việc, nhân viên chỉ biết giở trò không cần cũng được!” Đới Dương Trinh nhìn anh ta chằm chằm, “Cậu điều tr.a người con gái Phan Tĩnh Hồng nham hiểm trước cho tôi, tôi thấy tám mươi phần trăm là cô ta giở trò quỷ!”
“Hả? Tại sao cho rằng là cô ta?” Lý Phẩm Luân cười hỏi.
“Hỏi nhảm nhiều như vậy để làm gì, dù sao cậu điều tr.a cho tôi là được!”
“Một vấn đề nữa.” Lý Phẩm Luân đột nhiên nói.
“Cái gì?” Vấn đề thật nhiều.
“Vị trí của cô ấy.” Lý Phẩm Luân nói.
“Vị trí của người nào?” Anh sững sờ, “Phan Tĩnh Hồng sao? Không phải chỉ là một người háo sắc làm cho người ta chán ghét sao.”
“Không phải là Phan Tĩnh Hồng, là Nhã Thiến.”
Phó Nhã Thiến đang muốn kéo rèm ra cũng sững sờ, cô?
“Có ý gì?” Anh quay mắt đi.
Đúng vậy, có ý gì? Một trận hoa mắt choáng váng kéo tới, cô vội vàng ngồi xuống mép giường, hô hấp có chút thở gấp.
“Cậu biết tôi có ý gì, vị trí của cô ấy ở trong lòng cậu là gì?”
Hả… Tại sao Lý Phẩm Luân lại hỏi gấu đen lớn loại vấn đề này?
Cô và gấu đen lớn chỉ là hàng xóm thôi, hai người nói chuyện rất hợp ý, thời gian này chung sống với nhau cũng không tệ, nhiều lắm là tăng thêm một bậc, hiện tại cô là thực khách của nhà anh, như vậy mà thôi, đúng không?
“Chuyện đó không liên quan đến cậu.”
“Đương nhiên là liên quan đến tôi, tôi nhất định phải biết vị trí của cô ấy, mới có thể biết mình muốn điều tr.a đến mức độ nào, cho mức độ công đạo là gì.”
“Dù sao cậu sẽ đem người bắt tới, mặc kệ là một người xúi giục hay là vài người kết hợp lại chỉnh cô ấy, tất cả đều đuổi hết cho tôi!”
“Không được, bọn họ mỗi người đều do tôi dẫn dắt, làm việc đều rất tốt, tôi cũng rất hài lòng với năng lực của bọn họ.” Lý Phẩm Luân lắc đầu.
“Mẹ nó cậu nói lời sao Hỏa gì hả? Người có vấn đề về đạo đức giữ lại làm gì?”
“Xin lỗi, tôi coi trọng năng lực làm việc còn hơn đạo đức cá nhân, chỉ cần có thể làm xong công việc, không làm trễ nãi công việc, chuyện riêng của bọn họ tôi không quản, huống chi nói thật, trong kinh doanh loại chuyện này nhiều không kể hết, bị ức hϊế͙p͙ là chuyện thường ngày, nếu muốn gia nhập chiến trường, thì phải trang bị tốt cho bản thân.”
“Cho nên cậu định không cho tôi một công bằng sao!” Sắc mặt Đới Dương Trinh nguội lạnh.
“Tôi cũng không có nói như vậy, tôi không phải hỏi vị trí của Nhã Thiến ở trong lòng cậu sao?” Lý Phẩm Luân vẫn duy trì nụ cười hồ ly của anh ta, cho anh một công bằng, ha ha! “Nếu như cô ấy đối với cậu mà nói không quan trọng, tôi căn bản không cần thiết vì một người không quan trọng mà tổn thất nhân viên tôi bồi dưỡng nhiều năm.”
“Nếu như không quan trọng, tôi căn bản sẽ không ở chỗ này, cũng sẽ không giao phó cho cậu, cậu hỏi lời vô ích!” Anh tức giận nói.
Phó Nhã Thiến sững sờ, cô… tồn tại quan trọng đối với anh?
Mặt thật là nóng, cô không biết là vì phát sốt, hay là vì lời nói của anh, nhưng mà cái gọi là “quan trọng” là có ý gì? Đại biểu cho anh đối với cô là loại tâm tư này sao?
“Thật sao? Thì ra cô ấy đối với cậu rất quan trọng! Tôi đã hiểu.” Lý Phẩm Luân đã khôi phục 101 vẻ mặt nụ cười hồ ly của anh ta, “Cậu nói những tình huống kia mới bắt đầu từ tuần này, phải không?”
“Không sai.” Cho nên anh mới hoài nghi có phải Phan Tĩnh Hồng giở trò quỷ hay không.
“Tôi đã hiểu, tôi sẽ điều tr.a rõ, tôi đi về.”
Nghe tiếng bước chân rời đi, cô biết Lý Phẩm Luân rời đi.
Mặc dù vấn đề chồng chất, nhưng bây giờ cô không có tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy, cô đã sắp không nhịn được.
Đứng lên, đẩy giá truyền dịch, đang muốn kéo rèm vải ra, rèm vải lại sớm bị anh từ bên ngoài kéo ra, cô bị người đàn ông xa lạ đi tới làm cho sợ hết hồn.
“Cô xuống giường làm gì?” Người đàn ông nhìn thấy cô hình như cũng sững sốt một chút, chợt cau mày chất vấn.
Cô xuống giường muốn đi tiểu, nhưng mà không liên quan đến anh, cô không nghĩ tới ngoài Lý Phẩm Luân còn có người khác ở đây, bởi vì cô vừa mới nghe được giọng nói của gấu đen lớn và Lý Phẩm Luân, vậy… gấu đen lớn đâu?
Cô nhìn phía sau người đàn ông xa lạ, không nhìn thấy gấu đen lớn, là đưa Lý Phẩm Luân ra ngoài sao?
Tầm mắt vô tình lướt qua lời cảnh báo dán ở trên tường, có một số kẻ trộm sẽ chuồn vào phòng bệnh ăn cắp tiền của, cho nên người đàn ông này thừa dịp không có ai ở trong phòng bệnh, tính đi vào làm gì sao?
“Anh là ai?” Thấy người đàn ông xa lạ đến gần, cô lập tức lui về phía sau một bước, đụng vào giường.
Lông mày người đàn ông đột nhiên nhướng lên, mới thả lỏng lông mày vừa nhíu ra, không tiến lại gần nữa, khoanh tay trước ngực, đứng ở nơi đó, đầu hơi lệch mặt hứng thú nhìn cô.
Phó Nhã Thiến không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mắt này diện mạo không tầm thường, phong độ 100%, khóe miệng anh bằng phẳng cười như không cười, ánh sáng trong đôi mắt anh quỷ dị, thoạt nhìn chính là một thân sĩ thuần chất, anh tuấn khôi ngô.
Chỉ tiếc, nụ cười và ánh mắt của anh tiết lộ bản tính thật sự của anh.
Chỉ là… ánh mắt của anh thế nào có chút cảm giác nhìn quen mắt?
“Tiên sinh, rốt cuộc anh là ai? Tới phòng bệnh của tôi có chuyện gì không?” Phó Nhã Thiến nắm giá truyền dịch ổn định thân thể, cẩn thận quan sát từng cử động của người đàn ông.
Thân hình người đàn ông này to lớn cường tráng, chỉ là nhàn hạ đứng ở nơi đó, lại cho cô cảm giác áp bách mạnh mẽ, cô tuyệt đối sẽ không coi anh là người trông khá mà không dùng được, coi như cô từng học võ, bình thường cô cũng không thấy chống cự được, chứ đừng nói bây giờ mình bệnh đến nhũn, ngay cả đứng cũng không ổn định.
Chỉ là… Vóc người của anh cũng có chút nhìn quen mắt, hình dạng thân thể của người này, cô chỉ gặp qua một, chính là gấu đen lớn, liền khoanh tay trước ngực, đứng tư thế tam thất, cùng với khẽ nâng cằm, bộ dáng dùng khóe mắt liếc nhìn cô cũng giống nhau như đúc…
“A!” Cô thất thanh nhỏ giọng hô, tay chỉ vào anh.
Đới Dương Trinh biết cô nhận ra mình rồi.
“A cái gì hả!” Anh hừ.
“Gấu đen lớn, anh sửa lại tóc, cạo râu rồi!”
“Lúc em ngủ tôi trở về một chuyến, chuẩn bị đồ cho em nằm viện, thuận tiện xử lý sạch bọn chúng.” Anh vuốt cằm trơn bóng.
“Anh thật quá đáng, vậy mà hù sợ tôi, mới nãy tôi cho rằng anh là kẻ trộm ăn cắp đồ, thiếu chút nữa rung chuông gọi cứu mạng rồi......” Sau khi thả lỏng, chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Đới Dương Trinh đưa tay vịn cô, thấy bộ dáng cô suy yếu muốn té xỉu, dứt khoát ôm cô lên, đưa về trên giường.
“Em ngảy cả giọng nói của tôi cũng không nhận ra, nên kiểm nghiệm có phải là em không! Tôi thiếu chút nữa muốn kêu bác sĩ đến kiểm tr.a lỗ tai và đầu của em xem có phải sốt quá mà đốt cháy vài thứ không!”
Đới Dương Trinh hừ nhẹ.
“Lúc nãy anh chỉ có nói một câu, dưới tình huống bị người xa lạ làm kinh sợ, làm sao tôi có thể chú ý tới hả!” Phó Nhã Thiến lườm anh một cái, mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác giống như sức lực toàn thân đều bị rút sạch hết.
“Lại khó chịu rồi hả?” Anh lập tức hỏi.
“Còn tốt, chỉ là không có sức lực gì…” Cô vô lực nói, mở mắt, nhìn bộ dáng anh sạch sẽ thoải mái, “Bây giờ dáng vẻ của anh khác quá nhiều so với trước.”
“Rất tuấn tú sao!” Đới Dương Trinh kiêu ngạo sờ lên cằm.
“Đúng vậy.” Cô yếu đuối mở miệng, cuối cùng hiện tại lý giải được tại sao mỹ nhân Phan Tĩnh Hồng như vậy lại theo đuổi anh.
“Tại sao gọi tôi là gấu đen lớn?” Vấn đề này lúc trước anh đã muốn hỏi, mặc dù đại khái đã đoán được.
“Anh không cảm thấy dáng vẻ lông lá của anh lúc trước, rất giống một con gấu đen lớn sao? Chẳng lẽ không có ai gọi anh như vậy sao?” Cô thành thật nói.
“Bình thường bọn họ đều gọi tôi là người trên núi hay là người nguyên thủy, loài dã nhân này, đây là lần đầu tiên có người thăng cấp bậc cho tôi.” Anh cười nói, đối với anh mà nói, loại động vật yêu thích này quả thật cao hơn người.
“Anh như vậy quả thật là đại biến thân, tôi không ngờ tới dung mạo anh đẹp như vậy.” Cô nghiêng đầu xem xét kỹ lưỡng anh, “Hiện tại không thể gọi anh là gấu đen lớn rồi.”
“Không sao, em vẫn có thể gọi, nói tôi giống như gấu đen lớn, với tôi mà nói là ca ngợi.” Đới Dương Trinh nói.
“Như vậy à…” Cô gật đầu, đột nhiên, mặt của cô hơi đỏ, vẻ mặt có chút trở nên xấu hổ.
“Cái đó… Gấu đen lớn…”
“Làm sao đỏ mặt? Tôi quá đẹp trai, yêu tôi rồi?” Thấy cô đỏ mặt, anh trêu chọc.
“Mới không phải!” Phó Nhã Thiến trừng anh.
Không phải? Hừ! Nói chắc chắn như vậy là như thế nào? Thật là người đại hỏa!
“Vậy là như thế nào?” Đới Dương Trinh hỏi.
Cô có chút xấu hổ cười.
“Tôi muốn… Đi nhà vệ sinh!”
“Lại bắt đầu sốt lên…” Anh nhìn nhiệt kế, 39.7 độ, vẫn còn rất cao, chỉ là so với 42 độ trước kia thì tốt hơn rất nhiều.
“Ừ...” Phó Nhã Thiến thấp giọng đáp lại, không cần nhìn nhiệt kế, cô cũng biết mình sốt lên, hơn nữa tất cả triệu chứng cảm toàn bộ đều chạy đến, cổ họng đau giống như có dao cắt, dieenndannlequyydoonn uống nước đều rất đau, toàn thân khớp xương đau nhức muốn ch.ết, động hay không động đều đau đớn.
Vì phải uống thuốc, cô rất miễn cưỡng ăn cháo bệnh viện, nhưng khó chịu thiếu chút nữa muốn phun ra.
“Thật là khó ăn…” Thân thể cô rất không thoải mái, khổ sở khóc nức nở.
“Ngoan, nhịn một chút, lần tới tôi nấu cho em ăn, được hay không?” Anh nhỏ giọng trấn an, thấy cô gật đầu, mới múc một muỗng cháo trắng đưa đến bên môi cô.
Phó Nhã Thiến vừa khóc vừa ăn cháo, Đới Dương Trinh nhìn mà đau lòng, lại có chút dở khóc dở cười.
Bị bệnh thế nhưng trở nên thích khóc như vậy, như con nít, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thật vất vả ăn nửa chén cháo, Phó Nhã Thiến nói gì cũng không chịu ăn nữa rồi, Đới Dương Trinh không thể làm gì khác hơn là buông tha.
“Uống thuốc, bên trong có thuốc hạ sốt, chờ cơn sốt giảm em sẽ thoải mái chút, sẽ ngủ tốt hơn một chút.” Anh ngồi ở mép giường, một tay từ phía sau cô nắm tay cô, một tay cầm thuốc cho cô, sau đó cầm ly trà đút cô uống.
“Nuốt vào chưa?” Anh hỏi.
“Ừ.” Phó Nhã Thiến vô lực gật đầu.
“Còn muốn uống nước không?” May mà cô nín khóc.
“Không cần.” Giọng nói của cô khàn đục, khó nghe muốn ch.ết.
“Vậy ngủ một lát đi.” Đới Dương Trinh đặt ly trà trở lại trên tủ, đỡ cô nằm xuống, thay cô đắp kín mềm.
“Gấu đen lớn, anh không cần đi làm sao?” Cô còn không biết nghề nghiệp của anh là gì.
“Gần đây tôi nghỉ phép.” Đới Dương Trinh nói, thay cô lau đi vệt nước mắt trên má.
“Vậy cái đó…” Phó Nhã Thiến trầm mặc nhìn anh, kể từ sau khi nghe anh và Lý Phẩm Luân nói chuyện, cô vẫn rất để ý, rất muốn hiểu rõ vị trí “quan trọng” của anh đại biểu cái gì.
“Thế nào?” Anh nghi vấn.
“Anh nói “quan trọng”, là có ý gì?” Cô khàn khàn thấp giọng hỏi.
“Em nghe thấy rồi.” Không phải câu hỏi.
“Thật xin lỗi…”
“Em bị bệnh thật rất thích nói lời xin lỗi đấy.” Đới Dương Trinh không nhịn được thở dài nói.
“Hình như là cũng…” Phó Nhã Thiến cũng không nhịn được cười.
“Cũng thích khóc.” Anh còn nói.
“Tôi cũng không khống chế được!”
Đới Dương Trinh chăm chú nhìn cô, giơ tay lên sờ trán của cô.
“Muốn bây giờ nói sao? Không đợi em khỏi bệnh một chút sao?” Anh hỏi.
“Tôi muốn biết.” Cô nói.
“Được rồi.” Anh gật đầu, “Thật ra thì tôi chưa từng có dự định tìm bạn gái, tôi cho rằng tình cảm sẽ trở thành gánh nặng của tôi, sẽ ngăn chặn bước chân của tôi, mặc dù tôi không bài xích, nhưng sẽ không tận tâm đi tìm tình yêu, vẫn luôn ôm theo cách nghĩ thuận theo tự nhiên, nhưng mà tôi không nghĩ rằng sẽ gặp được đối tượng khiến tôi muốn tiến thêm một bước kết giao với cô ấy.” Đới Dương Trinh thay cô gạt tóc trên trán sang hai bên, “Tôi sai lầm rồi.”
Phó Nhã Thiến cảm thấy đầu có càng choáng váng hoa mắt, tim đập loạn.
“Anh gặp được?” Cô hỏi.
“Tôi gặp được.” Anh gật đầu.
“Là… Tôi sao?” Cô lại hỏi.
“Không sai, là em.” Đới Dương Trinh không có ý định phủ nhận, đó không phải là cá tính của anh, “Mặc dù em đăng ký muốn làm bạn gái của tôi, còn nói phải theo đuổi tôi, kết quả còn chưa có bắt đầu hành động thì trở thành bệnh nhân, tôi đại nhân đại lượng, nhìn em đáng thương như vậy, thì miễn cho em quá trình theo đuổi, trực tiếp để cho em leo lên ngai vàng bạn gái, cho em được lời, tạ ơn đi!”
Con gấu đen lớn này thật sự rất tự đại! Chỉ là cô không hề để tâm.
“Thật ra thì anh thích tôi, phải không?” Cô thì thầm, hơi nhắm mắt lại.
“Em nói nhảm quá nhiều đấy!” Đới Dương Trinh trừng cô, “Em không thích làm bạn gái của tôi thì nói làm gì? Tôi ăn no căng sao?”
“Anh không hỏi cảm giác của tôi sao?” Cô khẽ thở dài.
Đới Dương Trinh theo thói quen nhíu mày, sau đó lại lộ ra tràn đầy hứng thú, cười như không cười, khiến cô bởi vì bệnh mà sắc mặt tái nhợt, nổi lên nét ửng đỏ.
“Em thì sao?” Anh biết lắng nghe hỏi, thật ra thì không phải để ý đáp án của cô, bởi vì anh tin tưởng, coi như bây giờ cô chưa có loại tình cảm này đối với anh, tương lai anh cũng nhất định sẽ làm cho cô yêu anh, lúc cần kiên nhẫn, anh có thể vô cùng kiên nhẫn, giống như anh có thể giữ vững trong hoàn cảnh ác liệt mấy ngày, cũng chỉ vì để chụp một cảnh.
“Tôi vẫn luôn nghĩ, tại sao tôi cứ để ý quan trọng của anh đại biểu cho cái gì như vậy.”
“Như vậy, em có đáp án sao?” Anh cười hỏi, lời của cô đã rất rõ ràng biểu lộ đáp án của cô.
“Ừ.” Phó Nhã Thiến vươn tay, anh lập tức nắm, “Đó là bởi vì tôi để ý đến anh, tôi nghĩ, tôi cũng thích anh.”
“Tôi lại sai lầm rồi.” Đới Dương Trinh ôn nhu nắm tay cô, thở dài nói, tự nhận là không thèm để ý đáp án của cô, có tự tin khiến cô yêu anh, không nghĩ tới nghe được cô nói ra lời yêu thương làm cho bản thân kích động như vậy.
“Cái gì?” Không hiểu anh bay tới bầu trời xa xôi đang nói cái gì.
“Anh rất vui.” Cô cười nói.
Cô cũng rất vui vẻ.
“Thích anh là chuyện thông minh nhất em đã làm.” Anh nói.
Rống rống! Con gấu đen lớn này!
“Thật ra thì tôi không nên nói vào thời điểm này.” Cô đột nhiên nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi có thể phát sốt làm cháy đầu óc hồ đồ rồi, mới có thể cho là tôi thích anh.” Cô vô lực hừ hừ, nhắm mắt lại.
“Em cái tên này!” Bị phản lại, Đới Dương Trinh dở khóc dở cười.
Cô yếu đuối cười cười, kéo tay anh đến dưới má, thở ra, nhắm mắt lại.
“Mệt mỏi?” Anh dùng một tay khác sờ mặt cô.
“Cũng may, chỉ là toàn thân vô lực mà thôi.”
Thích cậy mạnh, rõ ràng mệt mỏi, Đới Dương Trinh ở trong lòng than thở.
“Ngủ tiếp một lát, nước bọt chảy xuống tôi sẽ giúp em lau.” Anh nói.
“Anh rõ là…” Lần này đổi lại là cô dở khóc dở cười, chỉ là không buông tay anh ra.
Cô hơi mệt chút, nháy mắt, buồn ngủ.
“Ngủ đi!” Anh thấp giọng nói, “Tôi sẽ ở lại với em.”
“Ừ…” Phó Nhã Thiến nhắm mắt lại.
Anh lẳng lặng ngồi ở bên giường trông chừng cô.
Trước kia anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, anh là người muốn làm gì thì làm, tuyệt đối là người độc lập, đâu có thể nào chăm sóc một người như vậy.
Anh cười cười, xem ra thật là đã yêu thương rồi!
Kìm lòng không được, anh nghiêng người, nhẹ nhàng in lên môi cô.
“Hả?” Cô bị đánh thức, phát hiện trên môi ấm áp, Phó Nhã Thiến mở mắt ra có chút tỉnh táo, nhìn thấy mặt gần trong gang tấc, có chút sững sờ nháy mắt mấy cái.
Anh cũng mở to mắt, không có lui ra, nhẹ nhàng ʍút̼ lấy môi của cô, nhìn ánh mắt của cô từ lim dim đến từ từ tỉnh táo, lại xoay chuyển vì kinh ngạc, cuối cùng phát hiện tình cảnh của mình.
Cô hô hấp rối loạn, nhịp tim rối loạn, mắt vừa mới tỉnh, ở trên môi ẩm nóng trăn trở hút lấy, vừa trở thành sương mù, không có đi suy xét tại sao anh hôn cô, cũng không cách nào suy xét.
Cho đến khi anh kết thúc nụ hôn này, cuối cùng cô mới lấy lại được đầu óc.
“Anh… Anh…” Cô thở nhẹ, muốn nói mà không thể thốt ra lời.
“Em hỏi tại sao anh hôn em?” Anh thay cô nói chuyện. (Edit: Vì hai anh chị đã tỏ tình rồi nên mình sẽ chuyển xưng hô thành anh và em.)
Phó Nhã Thiến lắc đầu, hít một hơi thật sâu, chỉ có cảm giác nhiệt độ mình lại cao.
“Không đúng?” Điều này làm cho anh bất ngờ, “Vậy em muốn nói gì?”
“Anh… sẽ bị em… lây bệnh…” A, đau đầu quá, cô cảm thấy mình muốn bốc khói rồi.
“Yên tâm đi, bản thân anh bách bệnh bất xâm, virus cảm cúm nhỏ không làm gì được anh.” Anh cười.
Sờ sờ mặt của cô, biết thân thể cô khó chịu, có chút không đành lòng.
“Ngủ đi, anh không làm ồn em.” Anh nói, đan mười ngón tay với cô.
Phó Nhã Thiến nhắm mắt lại, an tâm để cho mình chìm vào mộng đẹp.
Hai người cũng không có chú ý, cửa phòng bệnh, Mạnh Thư Hào và một vị mỹ nữ đứng ở đằng kia, hai người lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, đợi đến sau khi an tĩnh lại mới lặng lẽ rời đi.
“An tâm rồi hả?” Mạnh Thư Hào nhỏ giọng hỏi vợ ở bên cạnh, bà là Phó Hân Khiết, cô cả của Phó Nhã Thiến.
“Hiệp Nhân cũng thật là, Nhã Thiến trở về Đài Loan cũng không báo một tiếng.” Phó Hân Khiết kéo tay chồng, thấp giọng nói, “Nếu không phải tiểu quỷ thối đó không có chỗ viện trợ nghĩ đến chuyện tìm sư phụ anh, sẽ xảy ra chuyện gì rồi!”
“Hiện tại thế nào? Em có tính toán gì?” Mạnh Thư Hào nói.
“Xác định Nhã Thiến nhận được chăm sóc điều trị tốt nhất, những chuyện khác…” Phó Hân Khiết nhìn chồng, “Anh chắc chắn tiểu quỷ thối đó thật sự là không có vấn đề chứ? Sao miệng của anh càng ngày càng có xu hướng tệ đi rồi?”
“Phương diện phẩm đức nhân cách của cậu ấy, anh cho là không có vấn đề.” Mạnh Thư Hào gật đầu, thở dài.
“Về phần gia đình… Chuyện mẹ của cậu ấy bên kia em không hiểu lắm, sẽ có vấn đề hay không em không dám bảo đảm.”
“Trước kia cậu ấy không nói cho em biết sao!”
“Dương Trinh sẽ không chủ động nói chuyện bên kia, em cũng không tiện mở miệng hỏi.”
“Nếu như em hỏi, cậu ấy sẽ hễ biết thì nói, cậu ấy luôn tôn trọng ngưỡng mộ em tới cực điểm.”
“Anh có thể kêu cậu ấy đi ch.ết, cậu ấy sẽ hỏi anh muốn dùng kiểu ch.ết gì.” Phó Hân Khiết lẩm bẩm nói.
Mạnh Thư Hòa dịu dàng cười, “Cậu ấy là đứa bé ngoan, anh sẽ không kêu cậu ấy đi ch.ết.”
Bà trầm ngâm, “Nhã Thiến biết sư phụ của tiểu quỷ thối là anh chưa?”
“Hẳn là chưa biết.”
“Tiểu quỷ thối này biết thân phận của Nhã Thiến chưa?”
“Không biết, cậu ấy cho là Nhã Thiến là thiên kim tiểu thư có hoàn cảnh nhà bị sa sút.”
“Nhã Thiến lừa cậu ấy?” Phó Hân Khiết cau mày.
“Không, bọn họ không có nói tới phương diện này, là cậu ấy đoán.”
“Hừ hừ, tiểu quỷ lanh chanh, chờ cậu ấy biết rõ chân tướng, hù ch.ết cậu ấy!”
“Hân Khiết…” Mạnh Thư Hào bất đắc dĩ than thở cười.
“Tốt lắm, Nhã Thiến không có chuyện gì là tốt, chúng ta quyết định vậy đi, nếu như bọn họ cần giúp một tay sẽ chủ động mở miệng, trước khi bọn họ mở miệng, chúng ta cứ án binh bất động đi!”