Chương 33
Converter: Mây Trắng
Editor: Ý Như
Trình Nghi Bắc mang Tây Thuần đến dự tiệc, tuy khá nhiều người tỏ ra hiếu kỳ với thân phận của Tây Thuần, nhưng gặp bộ dáng không thích đề cập đến chuyện này của Trình Nghi Bắc nên cũng chẳng dám hỏi nhiều. Tây Thuần rất ít khi đến dự những buổi tiệc thế này, chỉ hay nghe nói cũng như xem trên TV, nam chính mặc áo bành tô dắt tay cô bé lọ lem, viết nên câu chuyện Cinderella đẹp như mơ. Bất kể thời nào, bất kể nơi đâu, cô bé lọ lem vẫn luôn tồn tại. Cô và Trình Nghi Bắc hai người tay trong tay, cùng anh cười nhã nhặn với mọi người, cô đang nghĩ có phải trong lòng họ cô đã thành cô bé lọ lem bất chấp mọi giá chỉ để có được hoàng tử hay không.
Cô bé lọ lem có thật thiện lương? Đến giờ cũng không hề nhé, bởi nếu cô ấy lương thiện thật thì cô ấy nên sống mãi với thân phận lọ lem của mình, cớ sao cứ nhất quyết muốn thỏa mãn hư vinh của mình nhảy với hoàng tử: khiêu vũ một bài rồi lại nhập nhằng mơ hồ quyến rũ hoàng tử.
“Không quen à?” Trình Nghi Bắc nhỏ giọng hỏi.
Chân cô mang giày đế thấp, chẳng cao được bao nhiêu, nói theo kiểu của cô là cô mang lên trông khô khan không khác nào cái bàn ủi, thỉnh thoảng cô nhìn giày mình, có cảm giác mang giày này cũng như không mang. Trình Nghi Bắc không thể không thừa nhận, xương cốt của đàn bà trời sinh đã đặc biệt lạ lùng, không chịu giày vò không chịu được.
“Cũng được.” Thở dài, phần nào hiểu được vì sao anh nói trong công việc thì ‘tiếp cười’ là mệt nhất rồi.
“Anh làm sao để đối phó với bọn người âm mưu đầy rẫy này, hay vốn dĩ anh không hề có hứng thú với công ty nhà mình?” Cô hiếu kì lắm, ngày nào cũng phải đứng với bọn người này có phải khó chịu lắm hay không, nói những lời mình không thích, làm chuyện mình không thích làm, đáng lẽ về nhà phải trút ra chứ.
“Coi bọn họ như kẻ vô hình.”
“Nhưng bọn họ nói chuyện với anh mà, vô hình kiểu gì?”
“Trả lời bằng những từ đơn, không ‘ừ’ thì ‘không biết’. Vài từ thế này bọn họ tự hiểu rồi, sẽ biết chủ động đi chỗ khác.”
“Nếu người ta không hiểu thì sao?”
“Vậy bọn họ còn làm kinh doanh chi nữa? Chắc sắp phá sản rồi, không thể hợp tác.”
Thôi, coi như cô chưa hỏi gì đi.
Trình Nghi Bắc thoáng ngạc nhiên, sau đó dẫn Tây Thuần đi về phía Diệp Húc Đình, tới lượt Tây Thuần ngạc nhiên, song vẫn bình tĩnh nhìn Trần Tư Dao đứng bên người Diệp Húc Đình. Trần Tư Dao mặc chiếc váy màu vàng, trễ ngực, cả người trước sau lồi lõm đầy khát khao, tuyệt mỹ đủ tiêu chuẩn làm cảnh đẹp cho người người thưởng thức, tóc bới hờ hững sau ót, trên trán có vài lọn tóc xoăn nhỏ xòa xuống, vô cùng quyến rũ.
Diệp Húc Đình quét mắt qua Tây Thuần, hiểu ra điều gì đó, ý cười càng nồng đậm.
Trần Tư Dao vẫn như bộ dáng cũ: thân là khách nhưng tự coi mình là chủ, nâng cằm, trông hệt như nữ hoàng ấy, cô nhìn Trình Nghi Bắc, “Làm cũng tạm, miễn cưỡng vẫn có thể đáp ứng yêu cầu cho buổi tiệc của Vân Đoan, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cái ly, sao có thể dùng loại ly bình thường như này nhỉ, rất tổn hại đến giao tình hai công ty nhé. Trang trí có phải đơn điệu quá hay không? Nhìn chẳng khác nào chưa trang trí.”
Trình Nghi Bắc cười thản nhiên: “Cái ly ‘Bình thường’ này được đặt từ Paris, mặc dù màu sắc không khác gì loại ly bình thường, nhưng chất liệu làm lại khác biệt rất lớn, chẳng hạn như rót rượu đỏ vào, sau một ngày một đêm hương vị của rượu vẫn như cũ, không có bất kì vấn đề gì cho việc thuởng thức. Còn về phần trang hoàng, người thiết kế là Neo. Với những bình luận về tác phẩm, nếu Trần tiểu thư có điểm gì chưa hài lòng có thể ý kiến với Neo. Có thể gửi mail, tin chắc cậu ấy rất thích nghe những ý kiến này. Còn nữa, nếu Trần tiểu thư thấy gửi mail phiền phức, có thể liên hệ thẳng với Diệp tổng, chắc rằng Diệp tổng có số điện thoại của sư huynh mình.” Nói xong Trình Nghi Bắc còn thở dài tiếc nuối nhìn Diệp Húc Đình, “Thật ra tôi cảm thấy phong cách đơn giản rất ổn, nếu Trần tiểu thư đã có ý kiến, có phải Diệp tổng nên cân nhắc đôi chút, có phải cần đổi sở thích về rượu khác hay không.”
Diệp Húc Đình chẳng ngượng ngùng chút nào, “Sở thích khác nhau.” Vẻ mặt nhìn Trình Nghi Bắc của anh hình như có chút bực dọc, có cảm giác đang đập vô mặt mình nói: xem tớ giải thích cho cậu rõ ghê chưa, mau đưa phí giải thích đây.
Khóe mắt Trần Tư Dao giật giật, vốn tưởng lấy uy với Trình Nghi Bắc, ai ngờ lại tự mình làm xấu mặt mình.
Cô đâu nào biết thị trường của Diệp gia rộng như vậy, bự như vậy đâu, ngành nào cũng dính đến.
Trình Nghi Bắc nhìn ra Tây Thuần muốn tâm sự với Trần Tư Dao, liền bảo Tây Thuần làm gì tùy thích đi, đàn ông bọn anh có chuyện phải nói với nhau.
Sau khi Tây Thuần và Trần Tư Dao đều đi khỏi, Trình Nghi Bắc nhíu mày: “Ý gì đây?”
Diệp Húc Đình cúi đầu nhìn đôi giày da của mình: “Thì là ý đó đó!”
Trình Nghi Bắc vểnh môi: “Bắc Ích của tớ ‘trèo cao’ lên Vân Đoan?”
Diệp Húc Đình ngẩng đầu, than thở: “Coi như cậu phối hợp với tớ một chút đi, nhé? Hay chừa mặt mũi cho tớ cũng được, làm bộ như cậu nhận được ân huệ của tớ đi, coi như hiến sức giúp tớ có được hạnh phúc mà tích đức đi!”
Trình Nghi Bắc gật gù: “Được thôi, chỉ cần trong dự án hợp tác của chúng ta, lợi nhuận hai phần của cậu đổi thành một.”
“Định cháy nhà đi hôi của hả?”
“Thương nhân nói chuyện thương nhân, tớ cũng đâu có bắt buộc, cậu có quyền cự tuyệt mà.”
“Cự tuyệt thì sẽ ra sao?”
“Cũng chẳng có gì đặc biệt. Thì là Bắc Ích hợp tác bình thường với Vân Đoan.”
“Được, cậu giỏi.”
Trình Nghi Bắc nhìn Diệp Húc Đình dễ thương lượng thế này mới tỏ vẻ bừng bừng tỉnh ngộ: “Thì ra cô ấy chính là cô gái cậu uống sau gọi tên” Bày ra bộ dáng khó tin, “Đó cũng chính là cô gái cho dù cậu quỳ xuống van cầu cô ấy, cuối cùng cô ấy vẫn vứt bỏ cậu, thẳng thừng cự tuyệt cậu, ở tiệc đính hôn xỉ nhục cậu đó à?”
Diệp Húc Đình nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nhỏ mọn quá, chuyện xấu hổ mấy năm trước tớ uống say nói ra mà cũng còn nhớ rõ nữa.”
“Thì bởi chuyện xấu hổ của người khác có thể làm cho mình vui sướng mà, vô tình cứ nhớ mãi. Có lỗi quá, tớ cũng đâu có muốn trí nhớ mình tốt vậy, hết cách, trời cho sẵn từ trong bụng mẹ rồi.”
Trình Nghi Bắc cười nhạt, híp mắt, nhìn Đỗ Trạch Nhiên đang đi tới. Tiệc đã bắt đầu mà lúc này mới đến, định thể hiện sự đặc biệt của bản thân sao?
Diệp Húc Đình đứng cạnh anh: “Thật tính liều ch.ết với Đỗ gia à?”
“Chẳng qua đề phòng chuyện sắp đến thôi.”
Diệp Húc Đình vuốt vuốt mũi, bộ dáng lơ đễnh, chào hỏi Đỗ Trạch Nhiên xong cũng thức thời rời đi, để lại cho Trình Nghi Bắc nói chuyện với Đỗ Trạch Nhiên.
Còn Trần Tư Dao thì đứng kế bên núi giả, quan sát Tây Thuần: “Em thật lòng đối với Trình Nghi Bắc à?”
Tây Thuần ngồi trên tảng đá, giầy cũng cởi ra: “Nhìn em không thật lòng ư?”
Trần Tư Dao bước đến trước mặt cô, cong người, vuốt tay cô, thở dài: “Vậy đến lúc đó em tính sao?”
Tây Thuần cúi đầu: “Không biết, không nghĩ nhiều như vậy.”
“Em nói xem, có phải lần này Bắc Ích đặc biệt khó khăn không? Nếu thật thì tốt rồi, như vậy Trình Nghi Bắc sẽ cảm thấy cậu ta nhờ chị đây nên mới có cơ hội hợp tác với Diệp Húc Đình, đến lúc đó sẽ nhớ em nhiều hơn tí.”
Tây Thuần căn môi, “Anh ấy không phải người như vậy.”
“Không nhớ người cũ nữa à?”
“Không biết.”
Trần Tư Dao biết cô không muốn nhắc đến chuyện này, “Nhưng không phải một ngày nào đó vẫn phải đối mặt sao?”
Tây Thuần nhìn cô: “Chị vì em mới đến gần Diệp Húc Đình à, hay nghĩ thông suốt rồi nên muốn cho Diệp Húc Đình cơ hội?”
“Em cứ nghĩ chị thế à?” Trần Tư Dao giận, đứng dậy, nhìn cô không biết nên nói thêm gì nữa.
“Chị biết ý em không phải vậy mà. Chị rõ biết ý đồ của Diệp Húc Đình với chị nhưng vẫn ở bên cạnh anh ta, không phải chị đang cho anh ta cơ hội thì là gì? Nếu đã có ý định thông cảm, ý định tha thứ, thì sao còn dùng cách mập mờ như gần như xa với anh ta nữa? Hơn nữa, chị đã rời anh ta đi, nói Tiểu Bảo với anh ta không có bất kì quan hệ nào rồi. Nếu thực chất chị không có quan hệ gì với người đàn ông này thì chị dựa vào cái gì mà bắt anh ta làm này làm nọ cho chị? Chính vị chị tin chắc anh ta toàn tâm toàn ý với chị, tin chắc anh ta sẽ giúp chị. Đây không phải ỷ lại vào tình cảm của anh ta thì là gì?”
“Chị chỉ muốn tốt cho em, em nói những điều vô ích này làm gì.”
Ánh mắt Tây Thuần đã hơi phiếm hồng, “Đúng, chị hi vọng em hạnh phúc, hi vọng một ngày nào đó sau khi Trình Nghi Bắc biết rõ chân tướng vẫn có thể đối xử tử tế với em. Thế sao chị không nghĩ, em cũng hi vọng chị được hạnh phúc?”
Tây Thuần vĩnh viễn cũng không quên, năm thứ hai đại học, cô vừa về nhà đã thấy tình trạng này.
Cô chưa từng thấy mẹ với cha dượng tức giận như thấy, Trần Tư Dao bị bắt quỳ dưới đất, cha dượng cầm một câu roi thật dài từng roi từng roi quất trên người Trần Tư Dao. Mỗi một roi đều có thể thấy da Trần Tư Dao bong tróc ra, máu đỏ tươi cứ thế chảy ra. Tây Thuần ngăn cha lại, mẹ thì khóc cạn nước mắt, cô nói dù chuyện gì cũng đừng đánh chị như thế. Nhưng cha không nghe, Tây Thuần nhào vào người Trần Tư Dao, bị một roi quất vào cha mới dừng lại.
Một roi thôi đã rất đau rồi, chị chịu nhiều roi như thế cũng không hề hé răng.
Tây Thuần thấy chị cắn môi quyết liệt, tơ máu cứ không ngừng hiện lên.
Rốt cuộc Tây Thuần nghe mẹ vừa khóc vừa nỉ non mới biết hóa ra chị mang thai. Cha nghi chị bị người xấu làm hại, muốn đi tìm đối phương, nhưng Trần Tư Dao lại một mực nói mình tự nguyện, cũng không chịu nói đối phương là ai. Mẹ nghe nói vậy khóc đến xe lòng. Nhưng chị vẫn không chịu nói người đàn ông đó là ai: kiên quyết bảo con muốn sinh đứa nhỏ ra. Bất kể cha mẹ khuyên thế nào chị cũng nhất quyết sinh con.
Trần Tư Dao quỳ, mặc kệ cha đánh, cô muốn đứa nhỏ, muốn nó.
Dù da tróc thịt bong, dù liều cả mạng, cô cũng muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ.
Mẹ khóc suốt ngày, Trần Tư Dao lại nói: không cho con sinh đứa nhỏ thì con sẽ ch.ết theo nó.
Từ nhỏ đến lớn, Tây Thuần chưa bao giờ thấy ánh mắt kiên quyết như vậy, đó là sự kiên quyết chí mạng.
Cô nghĩ chắc chắn chị rất yêu rất rất yêu người đàn ông đó, yêu đến liều lĩnh, yêu đến không còn tôn nghiêm, yêu đến không quan tâm tính mạng của chính mình.
Ngay lúc đó, Tây Thuần nghĩ nếu mình cũng có một người như vậy để yêu, cô cũng sẽ kiên quyết giữ lại đứa nhỏ của anh ấy, chẳng sợ tiền cược là mạng chính mình.
Trần Tư Dao ôm Tây Thuần vào ngực: “Chị biết.”
Thở dài, không nói gì thêm nữa.