Chương 74
Ánh mắt lúc đấy của Trình Nghi Bắc làm cô thẫn thờ, lòng cô chìm xuống đáy, như thấy được tương lai không còn liên quan gì đến nhau của họ.
Cô chưa từng nói mình là kẻ một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, cô sợ qua từng biểu hiện của Trình Nghi Bắc, cho dù sợ thế nhưng khi anh quay đi cô vẫn chỉ mong anh đừng đi. Cô đuổi theo, níu tay áo anh lại, cố chấp không buông tay, cô sợ, cô sợ cô vừa mới buông tay, anh sẽ vĩnh viễn xa rời cô, không gặp lại, không còn ngày mai. Lòng rách toạt, gió lạnh rào rít thổi vào trong, lạnh, ê buốt, nhưng vẫn ch.ết lặng.
Tay Trình Nghi Bắc giữ nắm cửa, im lặng nhìn cô, chẳng động đậy.
Cô kéo ống tay áo anh, lần tìm cái cúc mình đã vá lại cho anh, dùng hết sức bình sinh.
Một ngày nọ, họ bình yên ở nhà, cũng như những ngày khác, tay áo anh bị đứt nút, nó chẳng ảnh hưởng tẹo nào đến phong độ của anh, anh thì rãnh rỗi sinh nông nổi, nhất quyết đòi cô khâu lại cho anh, thậm chí còn chạy ra siêu thị mua kim về cho bằng được. Đôi lúc cô thấy anh giống hệt đứa trẻ lớn đầu, cô cũng đâu nào hay, lúc cô chăm chú khâu lại cúc cho anh, anh nhìn vợ mình từng kim từng kim một khâu áo cho anh, lúc ấy anh mới cảm giác được anh và cô là vợ chồng, là gia đình thật sự.
Cảm giác gia đình, bây giờ cô đang lần tìm cái cúc ấy, nhưng lại không sợ được bất kì hơi ấm nào.
Anh cười nói: em nhất định phải khâu cho chắc nhé, mắc công nó lại đứt nữa đấy.
Cô lơ đễnh: yên tâm yên tâm, đảm bảo chắc lắm, chắc lắm luôn.
Cái cúc đến giờ vẫn gắn chặt trên tay áo anh, thế còn cô có giữ chặt anh lại được hay không?
Mắt Trình Nghi Bắc thản nhiên, dường như phiền chán bắt đầu ánh lên trong đôi mắt.
Anh giằng ra, cái cúc cũng bị giật ra, anh mở cửa bỏ đi. Cô nhìn cái cúc trong tay, nhìn nó rơi xuống, va chạm rồi nhảy bật lên mấy lần như thế, cuối cùng cô khuỵu xuống trong nước mắt.
Cô bụm miệng, ngăn mình khóc thành tiếng.
Cô biết là lỗi của cô, nhưng cô vẫn muốn níu lấy hơi ấm kia.
Tuy chỉ có mình cô ở đây, nhưng vẫn không muốn để tiếng khóc bậc lên. Chỉ kẻ mất đi mới liều mạng khóc tiếc, cô không muốn khóc như thế.
Trong phòng, hô hấp của cô, tiếng bước chân cô, tiếng tim cô đang vẫy đập, tất cả điều nghe được rất rõ ràng.
Cô đứng dậy, từng bước từng bước lê vào phòng.
Cô phải làm gì đây, có thể làm được gì nhỉ, hình như không thể làm được gì hết.
Giữa họ, đến cả hiểu lầm còn chẳng có, lấy đâu ra cơ hội cho cô giải thích.
Cô nhắm mắt, mặc nước mắt trào dâng.
Cô đã ngủ bao lâu, không biết, sớm chẳng còn biết giờ là ngày hay đêm nữa. Vị trí bên cạnh đã trống rất lâu rất lâu rồi, một ngày, hai ngày, nửa tháng, một tháng, anh vẫn chưa thèm về, gọi cho anh thì máy lúc nào cũng bận, anh không muốn thấy cô, không muốn nghe thấy tiếng cô, có phải anh hận vì sao lại gặp phải cô không?
Cô rời giường, nhìn chính mình trong gương, mắt thâm quầng, tóc tai rối bù, mặt nhợt nhạt, đây là hiện trạng của cô.
Muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết nên nói gì, chẳng biết nên nói với ai.
Người thân, không muốn họ phải lo cho cô; bạn bè, biết mở miệng thế nào đây; người dưng, biết tìm ai.
Từ bao giờ, cô đã biến mình thành kẻ đáng thương quá thể.
Cô có lỗi với mọi người, cô đã không thể mang đến hạnh phúc cho mình, đã vậy còn biến bản thân nên thảm hại như hôm nay, dù đó là ai thì cô cũng chân thành xin lỗi.
Cô hận, cớ gì người đó lại hy sinh bản thân để bảo hộ cô, mang cô đi cùng anh thì tốt biết mấy? Đã không phải chịu đựng thật nhiều.
Cô đã rất nỗ lực, những vẫn không thể mang đến hạnh phúc cho chính mình.
Lúc Thẩm Ngân gọi điện rủ cô ra ngoài, cảm giác như thể trước giờ cô chưa bao giờ biết đến ánh mặt trời. Thẩm Ngân vừa thấy cô đã xì xầm mắng cô, nào là phụ nữ có thai còn gan dám giảm cân để giờ ra nông nổi này, không biết còn tưởng cô bị tr.a tấn, hành hạ nữa chứ.
Cô chỉ lặng im, Thẩm Ngân nói cô nghe là được rồi.
Thẩm Ngân nói hết chuyện này đến chuyện khác, cuối cùng vẫn quay về với Trình Nghi Bắc, “Ai ya, đàn ông tốt là đào quay quanh à.”
Tây Thuần quái lạ nhìn Thẩm Ngân, “Cậu muốn nói gì?”
Bây giờ cô không muốn lãng phí suy nghĩ.
“Cậu thấy không, tin tức riết cứ như mấy tạp chí lá cải, toàn đưa mấy tin vớ vẩn, gì mà ‘Đỗ Trạch Vân tiến vào Bắc Lâm, xem ra đám cưới của Trình gia với Đỗ gia đã không còn xa nữa, chuyện chia tay dạo trước chỉ là giận dỗi thôi, giờ lại hòa thận như chưa có gì’. Chẳng biết gì mà đã nói lung tung, quá đáng thật, điện thoại này, gọi điện mắng ch.ết lũ biên tập đi.” Thẩm Ngân tức mình kiếm điện thoại.
Tây Thuần thở dài, rất muốn cười trừ, nhưng lại nhận ra sự thật phủ phàng rằng nó mệt nhọc quá thể, “Người ta nói gì kệ người ta, dù gì thì…”
Thẩm Ngân khó hiểu, “Cái thái độ dửng dưng này của cậu, chồng là phải nắm trong lòng bàn tay biết chưa.”
Tây Thuần thờ ơ nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Ngân phát giác, “Hai người cãi nhau hả? Đàn ông phải xã giao nhiều, phải thông cảm.”
Tây Thuần gật đầu, “Tớ biết mà.”
Chỉ là thấy nghẹn đắng.
Truyền thông càng ngày càng rãnh rỗi, ngày nào cũng đăng tin Trình Nghi Bắc với Đỗ Trạch Vân, Thẩm Ngân không thích điều này, gọi điện nói chuyện phím với Tây Thuần, “Cậu nói chuyện với Đỗ Trạch Vân coi, đúng là đồ không biết điều, tối ngày cứ quấn lấy bạn trai cũ, người ra không biết còn tưởng tiểu thư Đỗ gia không lấy được chồng chứ, suốt ngày đeo theo đàn ông đã có vợ, quá đáng, y chang tiểu tam. Nhưng mà phụ nữ là phải mạnh mẽ, người đàn ông đó đã không cần mình nữa, thì hãy cách xa anh ta ra, đừng có tha hóa vậy nữa.”
Tây Thuần chẳng mấy hứng thú, “Có lẽ trong mắt người ta, tớ mới là tiểu tam đúng nghĩa, càng xét ra thì tớ càng đáng bị chửi tới ch.ết.”
Từ từ cũng dụ được Thẩm Ngân, moi được tin chính.
Trình Nghi Bắc chỉ dùng một câu để đáp trả lại mọi tin lá cải: tôi và Trạch Vân đang bàn chuyện làm ăn, chia tay rồi không được làm bạn nữa à?
Câu này Tây Thuần biết được thông qua các clip trên mạng.
Hình như anh gầy hơn, mặc tây trang đen nghiêm túc bảnh bao, đôi mắt lạnh lùng, anh không vui cũng chẳng buồn.
Cô cũng thế, không buồn cũng chẳng vui.
Cô sờ bụng mình, phải chăng cô hại người hại mình?
Dù gì cũng nên tìm anh nói chuyện.
Đứng trước công ty, bị bảo vệ cản, khi cô vừa định từ bỏ thì nhận được điện thoại của Trình Chí Diên.
Cô đến chỗ hẹn, bên trong chỉ có một mình Trình Chí Diên, trước kia, ấn tượng của cô về ông ấy chỉ dừng lại ở mức người xa lạ, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại ông ấy, đã vậy còn trong trường hợp kì dị như hôm nay. Ông ấy như già hơn nhiều tuổi, thận trọng hằn rõ trên mặt ông ấy, uy nghiêm bao quanh ông ấy.
Cô đã nghĩ nhiều về những gì ông ấy có thể sẽ nói với cô.
Trình Chí Diên mời cô ngồi xuống, mở lời, “Hôm trước có hơi quá lời với cô, mong Tây tiểu thư bỏ qua.”
Thái độ này, tuyên bố ông mãi mãi cũng không chấp nhận sự tồn tại của cô.
“Không sao.”
“Chắc cô sẽ nghĩ tôi lấy tư cách gì để nói những lời sau đây, nhưng tôi vẫn sẽ nói. Dục Bắc là con trai tôi, dù cho quan hệ của tôi và mẹ nó là quan hệ gì đi nữa, thì nó vẫn là con tôi, Dục Bắc hay Nghi Bắc trong lòng tôi đều như nhau. Dục Bắc mất, tôi rất mất mát cũng như đau khổ cùng cực. Hiện tại tôi chỉ còn một đứa con trai là Nghi Bắc, tôi không muốn nó phải chịu khổ sở. Sự xuất hiện của cô đã phá hủy thế cân bằng của gia đình tôi. Tuy Nghi Bắc kiệm lời, nhưng nó rất thương mẹ nó. Nói không sợ thiên hạ cười chê, vợ tôi là người phụ nữ hay để tâm, dù hiện tại bà ấy vẫn không thể buông bỏ đoạn tình ngày xưa của tôi, dù tôi và mẹ Dục Bắc không còn bất kì liên quan gì đến nhau, vẫn không thể xóa bỏ day dứt trong lòng bà ấy. Cô vừa đến, vừa thấy cô, bà ấy ắt sẽ nhớ đến Dục Bắc, nhắc về đoạn tình đã qua của tôi. Nhiều năm qua… nhà chúng tôi vẫn trôi qua trong bình yên, cớ sao cô cứ đến làm nó rẽ ngoặc? Con tôi yêu cô, nhưng nỡ nào cô để nó làm ra chuyện làm tổn thương mẹ nó?”
Tây Thuần ngẩng đầu nhìn Trình Chí Diên, “Bác trai, bác mong con rời bỏ anh ấy à?”
“Phải.” Trình Chí Diên than thầm, “Kể cả đứa bé này, cô mang đi luôn cũng được. Tôi không nghĩ con trai tôi có thể thoát khỏi vết thương lòng này, không một ai, không một người đàn ông nào đủ sẵn lòng để chấp nhận sự thật đó.”
Tây Thuần lắc đầu, “Con tới đây vì tôn trọng bác, nhưng không định nghe theo yêu cầu của bác. Ý của bác con hiểu, điều con muốn nói đơn giản lắm, muốn con đi cũng được, bảo con trai bác tự mình đến nói với con, bằng không đừng hòng con đi.”
Cô đứng dậy, quay lưng đi, không dừng lại.
Dù ai cũng đừng hòng, trừ khi chính tai cô nghe anh nói: anh muốn em rời khỏi anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Bằng không, ai cũng đừng mơ cô sẽ đi.
Cô muốn gặp anh, dù sống dù ch.ết đều phải nghe anh phán.
Anh không chịu đến, không chịu gặp cô.
Cô tự nói với mình, đừng sa sút nữa, cô còn có con, là con của hai người mà.
Nên cô sẽ chăm sóc tốt cho mình, cô muốn bản thân tin rằng mình sẽ hạnh phúc.
Giờ chưa có, không phải không có.
Lúc cô đang lên tinh thần, nỗ lực cho bản thân.
Nhìn qua màn hình to bự đang tường thuật trực tiếp bên kia quảng trường, nhiều phóng viên quay quanh Trình Nghi Bắc và Đỗ Trạch Vân, liên tục hỏi họ những vấn đề ngoài dự tính, đa số là hỏi Trình Nghi Bắc với Đỗ Trạch Vân đã hòa hợp lại rồi phải không, bởi họ sắp xuất ngoại, mà quốc gia hướng đến là thiên đường trăng mật cho những đôi tân hôn, phóng viên dí sát không tha, còn hỏi bọn họ đã bí mật kết hôn phải không, nên giờ đi hưởng tuần trăng mật. Bởi cả Trình Nghi Bắc và Đỗ Trạch Vân đều im lặng, như né tránh cũng như thừa nhận.
Anh đang cười.
Tay Tây Thuần run rẩy, cầm điện thoại, không ngừng điện thoại cho anh.
Anh đừng đi, đừng đi mà, anh muốn đi cũng không thể không nói lời nào mà đi được.
Đừng mà, đừng đi mà.
Thậm chí cô có thể thấy Trình Nghi Bắc bấm điện thoại trên màn hình lớn.
Cô càng chiến càng hăng, liên tục gọi điện thoại, cô nhất phải gọi tới khi anh nhận mới thôi.
Nhưng cô chỉ thấy, Trình Nghi Bắc trên màn hình đè tắt điện thoại, còn điện thoại thì báo bên kia đã tắt máy.
Cô thấy Trình Nghi Bắc với Đỗ Trạch Vân đi qua cửa kiểm soát, loa đang thông báo: mời hành khách đáp chuyến bay XXXXXX vui lòng đến làm thủ tục, cô chẳng thấy Trình Nghi Bắc quay lại dù chỉ một lần.
Cô thấy cánh phóng viên điên cuồng chụp ảnh, đến khi anh khuất bóng.
Anh không muốn để ý đến cô nữa rồi.
Người qua lại tấp nập, nhưng lại không có lấy một người hiểu cho cô.
Đứng bao lâu, cô chẳng nhớ nổi.
Khi cô chuẩn bị quay đi, trên màn hình lớn lại phát tình huống khẩn cấp, chuyến bay XX đến XX đã mất liên lạc, đường truyền bị ảnh hưởng, đang cố gắng liên lạc. Hình ảnh hỗn độn, thay đổi liên tục, cuối cùng là cảnh chiếc máy bay đâm vào rừng, khói đen dày đặc.
Cô tròn mắt nhìn cảnh này.
Trong đầu cô chỉ có mỗi một câu: còn sống là còn hy vọng.
Cô nhìn chằm chằm tên chuyến bay…
Còn sống là còn hy vọng, phải chăng lúc cô muốn cố gắng vì bản thân, cũng là lúc tất cả hy vọng của cô hóa thành tuyệt vọng?
Cô muốn có được hạnh phúc, nắm tay nhau đến bạc đầu, bên nhau trọn đời, lúc cô tưởng mình đã có được mọi thứ, Thượng Đế mang ánh dương đầu tiên là Trình Dục Bắc đến bên cô, cũng chính Thượng Đế mang anh đi mất, mang hạnh phúc của cô đi mất.
Khi cô tưởng mình còn có quyền được hạnh phúc, có cơ hội chạm tới hạnh phúc, tí hy vọng le lói cũng theo đó mà ch.ết yểu?
Cô muốn nghe tiếng anh thân thiết gọi ‘Nha đầu’ bên tai mình, vừa yêu thương vừa cưng chìu.
Cô muốn lại thân thiết như hôm nào.
Phải chăng người cô yêu, ai rồi cũng bỏ cô mà đi?
Chẳng lẽ cứ nhất quyết muốn cô học thế nào là tuyệt vọng?
Cô đã biết thế nào là tuyệt vọng, đã biết cái gọi là sống không bằng ch.ết, còn chưa đủ, lại phái một người đến cứu rỗi cô, sau đó lại đấm cho cô một vố thật đau, báo với cô rằng hy vọng trước giờ của cô chỉ là ảo mộng, vẫn đau như hôm nào, cho cô hạnh phúc là để cô biết đau có vị gì.
Không ngờ lại gặp được nổi đau xưa cũ, thật không ngờ đến.
Không ngờ lại tuyệt vọng thêm lần nữa, thật không ngờ đến.
Cô chẳng thấy gì hết, cô chẳng nghe gì hết, đúng, không có chuyện gì xảy ra hết, cô chỉ ra ngoài tản bộ, vậy mới tốt cho sức khỏe của con sau này.
Vậy mới tốt cho con, anh bảo thích con trai hơn, lúc về anh nhất định sẽ muốn thấy cả cô và con đều mạnh khỏe, cô nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Không có chuyện gì đâu mà.
Cô cười u ám, nhưng sao người xung quanh cứ dùng ánh mắt quái lạ nhìn cô thế, có gì không ổn à?
Cô cúi đầu nhìn làn váy trắng tinh của mình bị nhuốm máu, cô lần mò nơi chất lỏng ấm nóng, đây là máu á, là máu mình à, sao thế, mình có thấy đau đâu?
Màu máu mơ hồ trong tầm mắt, huyên náo cũng chìm vào yên lặng.
Cô mừng, tốt quá, không phải đau nữa.