Chương 11: Tôi muốn kiếm tiền, tôi muốn nổi tiếng
Lạc Tiểu Thiến ôm túi hóa trang của Hứa Hạ vào toilet, đứng trước gương, nhìn ngó xung quanh không có ai, mới lấy dũng khí từ từ cởi cúc trên áo sơ mi, mở vạt áo ra xem.
Chỉ nhìn thoáng qua cô liền hóa đá tại chỗ.
Từ ngực cho đến eo, trên người cô đâu đâu cũng là vết tích do người đàn ông đó lưu lại.
Tên đó xem cô như bản hợp đồng mà cứ như vậy đóng dấu sao?
Nghĩ đến hoàn cảnh tối hôm qua, cô không khỏi đỏ mặt đến phát sốt.
Trong đầu hỗn độn, chỉ nhớ được ban đầu là tại phòng tắm, sau đó đến trên giường, tên đó không biết đã muốn cô bao nhiêu lần.
“Số 13, Lạc Tiểu Thiến, Lạc Tiểu Thiến có ở đây không?” Từ trong toilet cô nghe như có người gọi tên mình.
“Có tôi!”
Nhanh chóng chỉnh lại đầu tóc, Lạc Tiểu Thiến vội cài lại cúc áo, ra khỏi toilet, chạy nhanh đến phòng sơ tuyển.
Vừa lúc gặp Hứa Hạ tươi cười từ trong đó đi ra, hướng cô làm ra dấu hiệu ‘chiến thắng’.
“Tiểu Thiến, cố lên!”
Biết bạn tốt đã thuận lợi lọt qua vòng sơ tuyển, Lạc Tiểu Thiến vì vậymà vô cùng cao hứng, hướng bạn mình gật gật đầu, Lạc Tiểu Thiến nhẹnhàng hít vào một hơi, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, không gian rất rộng rãi, rèm được kéo che kín, không lọtmột tia sáng, phía bắc dựng lên một sân khấu nhỏ, được đặt hình Mikeycùng những ván gỗ chưa sơn cùng những đồ đạc khác.
Góc phía nam có đặt một dãy bàn, có ba vị giám khảo ngồi đó.
Đầu tiên là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt ôn hòa, mặt không có nếp nhăn, chính là người Lạc Tiểu Thiến đã quen thuộc trong giới ca sĩ, Hứa Văn, còn có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính mắt lớn màu đen.
Hai vị còn lại, Lạc Tiểu Thiến không có ấn tượng, nhưng lại rất biết đến Hứa Văn.
Đây chính là người có khả năng chơi đàn vô cùng tốt cũng là một nữ casĩ, nửa năm trước đã quyết định rời khỏi giới ca sĩ, bây giờ đang địnhcư ở nước ngoài, có thể nói công ty này có năng lực hoạt động rất tốt,có thể mới bà ta làm ban giám khảo.
“Số 13, Lạc Tiểu Thiến phải không?” Hứa Văn xem tài liệu trước mặt, “Bạn có thể giới thiệu một chút về bản thân không?”
“Tôi là Lạc Tiểu Thiến, hai mươi tuổi, nhà ở thành phố S, hiện tại ởthành phố A này làm việc, cũng không có gì để nói nhiều.” Lạc Tiểu Thiến nói.
Lý lịch chung của cô thật sự không có gì để khoe khoang.
Tuy rằng, ba bài hát của cô đã được công ty đĩa nhạc mua bản quyền, lạiđược ngôi sao ca nhạc của thủ đô biểu diễn, rất nổi tiếng, nhưng là toàn bộ từ ngữ trong ca khúc đều đứng tên của Lục Hạo, bây giờ nói là côviết, liệu ai có thể tin?
Hứa Văn nhún nhún vai, “Như vậy, vì sao bạn tới tham gia thi tuyển Hoa Hạ thần tượng?”
Lạc Tiểu Thiến hít vào một hơi, “Bởi vì tôi muốn kiếm tiền, muốn nổi tiếng, đây là cơ hội lớn nhất!”
Lời vừa nói ra, ngay cả người quay camera cũng phải ngẩng mặt, kinh ngạc nhìn cô một cái.
Hứa Văn nhìn cô gái trước mặt vẫn còn tính cách như trẻ con, hứng thú hỏi tiếp, “Bạn muốn thể hiện ca khúc nào?”
“Mưa tuyết”. Lạc Tiểu Thiến nói.
Hứa Văn nhún nhún vai, dựa vào ghế khẽ gật đầu.
Vừa rồi có xem qua tư liệu của Lạc Tiểu Thiến, biết cô biết đánh đàn,viết nhạc, bà đối với Tiểu Thiến rất có hi vọng, lại nhìn thấy người bên ngoài còn xinh đẹp hơn trong ảnh,hơn nữa còn rất có linh khí, khiến bàcũng cảm thấy hứng thú, không nghĩ đến cô bé này cũng ham làm giàu.
Vì kiếm tiền cùng nổi tiếng mà ca hát, đáp án này khiến cho bà mất đi vài phần cảm hứng với cô.
Lạc Tiểu Thiến nhẹ hít thở, sau đó cất tiếng.