Chương 29: Giao dịch
Yến Chỉ Hoài khẽ rùng mình, hắn chưa bao giờ thấy qua Dung Sâm như vậy. Loại này ánh mắt như hàn băng, lạnh đến mức không thở nổi, đây thật là Tiểu giao mà hắn từng một tay nuôi lớn sao?
“Ta……” Yến Chỉ Hoài giật giật môi, lại không thốt nổi một câu. Dung Sâm không hề giống Tiểu giao năm đó, trước đây hắn bịa vài câu liền chớp chớp mắt nhào qua, cái gì cũng tin hắn. Hắn nên giải thích như thế nào? Nói hảo hữu của hắn gặp phải Thiên tru, nên bản thân thương tâm một đêm đến bạc đầu?
Không thể nhìn thẳng hai mắt Dung Sâm, Yến Chỉ Hoài đành quay đầu đi, sau một lúc lâu, mới mở miệng:“Như ngươi chứng kiến, ta đã không còn là Lâm Hư chân quân ngày xưa. Sau khi bị tước tiên tịch, mất hết pháp lực, bản thân cũng không để ý khi nào thì bạc đầu. Cho nên ta mới vội vàng rời khỏi, hy vọng có thể tìm được biện pháp khôi phục tiên thể.” Thở dài: “Nếu ngươi thật tình thay ta suy nghĩ, thì để ta đi đi. Ngươi đừng quá lo, ta còn vài tiên hữu đạo hạnh cao thâm, có thể giúp ta nghĩ cách……”
Dung Sâm run rẩy, nắm chặt tay Yến Chỉ Hoài, nghiến răng nói:“Ta cũng chưa từng nghe nói, tiên nhân cũng sẽ giống phàm nhân, năm tháng trôi qua sẽ bạc đầu? Yến Chỉ Hoài, đừng nghĩ dối gạt ta lần nữa! Ngươi cố chấp muốn rời khỏi, làm sao cũng không chịu ở bên ta, đến tột cùng là vì cái gì?”
Yến Chỉ Hoài lắc đầu nói:“Ta không có lừa ngươi…… Nếu ngươi không chịu tin, cũng không thể ép ta ở lại đây, ta cũng không biết nói gì hơn.”
Dung Sâm càng run rẩy hơn, đột nhiên thả tay ra, cười lớn hai tiếng rồi quay đầu nói:“Ta sớm nên biết, cho dù tr.a hỏi ngươi như thế nào, ngươi cũng không nói thật với ta.” Dừng một chút, thanh âm đã khôi phục sự bình tĩnh,“Ta thật khờ…… lại quên mất Quỷ phủ Tần Quảng vương có một cái ‘Nghiệt Kính Thai’, ai nhìn vào nó thì có thể nhìn thấy kiếp trước của mình. Quan hệ của ngươi và ta, còn có nguyên nhân ngươi lại biến thành bộ dáng này. Ngươi không chịu nói, ta tự đi nhìn.”
Nói xong, xoay người muốn rời đi. Yến Chỉ Hoài nghe vậy kinh hãi, vội vàng túm chặt Dung Sâm, lạnh lùng nói:“ ‘Nghiệt Kính Thai’ ở dưới địa phủ, ngươi đường đường là Long thần, sao có thể tùy tiện xuống đó để tới trước ‘Nghiệt Kính Thai’?”
Dung Sâm lạnh lùng cười:“Ta tất nhiên không có năng lực kia, bất quá thái tử Nam Hải giao du rộng rãi, cũng quen biết mười điện Diêm Quân. Ta nhờ hắn giúp đỡ, việc này không còn khó khăn nữa.”
Giãy khỏi bàn tay giữ chặt hắn của Yến Chỉ Hoài, Dung Sâm không chút do dự hóa quang mà đi, thẳng hướng Nam Hải Long cung. Trong lòng Yến Chỉ Hoài hỗn loạn, không kiềm được ngã ngồi xuống ghế. Nếu Dung Sâm thật sự vào địa phủ, mượn dùng ‘Nghiệt Kính Thai’ kia, thấy được kiếp trước cùng hắn dây dưa, thấy được mình là như thế nào mỉm cười lừa y, dụ y phi thăng hóa rồng, vào Hoán Long trì…… Yến Chỉ Hoài nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tâm tựa như bị đao đâm vào, một trận lại một trận đau nhức đánh úp lại.
“Hì hì……”
Tiếng cười khẽ như có như không cười đột ngột truyền đến, Yến Chỉ Hoài lập tức mở mắt.
“Thấy đau lòng a? Sợ hãi sao? Không dám đối mặt y lần nữa đúng không?” Giọng nói quỷ mị như du hồn quanh quẩn bên tai hắn,“Thật sự muốn để y nhìn thấy ngươi hôi phi yên diệt, tương lai sống không bằng ch.ết sao? Không bằng chúng ta làm một giao dịch đi, ngươi để ta ăn ngươi, ta cam đoan sau này Long quân nhất định sẽ sống hạnh phúc hơn bất kì ai trên đời, như thế nào?”
Yến Chỉ Hoài hạ mắt, mở miệng nói:“Ngươi là…… Yểm mị?”
Giữa không trung bỗng nhiên hiện lên một làn sương khói mờ ảo, sau đó dần dần ngưng tụ thành hình, nửa trên là hình người còn nửa dưới là hình thú, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. Khuôn mặt xinh đẹp phi giới tính nở nụ cười yếu ớt mị hoặc, dán bên tai Yến Chỉ Hoài thầm thì:“Đúng vậy, mấy trăm năm trước được Thần Quân chỉ giáo, suýt nữa thì hôi phi yên diệt. Những năm gần đây, ta đều ngày ngày đêm đêm nhớ thương Thần Quân a.”
“Xem ra ngươi đã cắn nuốt không ít hồn phách trong mấy trăm năm nay, đã sắp tu thành hình người sao?”
Yểm mị cười đến rung người, ngón tay lưu luyến lướt theo khuôn mặt Yến Chỉ Hoài:“Còn thiếu một hồn phách tiên nhân thì ta có thể tu thành yểm ma. Nhất là loại như Thần Quân, hồn phách tiên nhân tiêm nhiễm dục vọng…… Thật sự là cực phẩm khả ngộ bất khả cầu ……”
Yến Chỉ Hoài cười lạnh:“Đáng tiếc, năm đó ngươi thất bại trong gang tấc, bây giờ ta e rằng ngươi vẫn không được như mong muốn.”
Hai mắt tập trung, Yến Chỉ Hoài nín thở mím môi, ngồi xếp bằng, nháy mắt tâm vô trần tục, tạp niệm đều tiêu tan. Yểm mị kia ghé vào lỗ tai hắn cười nói:“Chậc chậc, ta hảo tâm suy nghĩ vì Thần Quân, Thần Quân lại không cảm kích…… Sớm muộn gì ngươi cũng nguyên thần câu diệt, bị ta ăn thì có gì khác đâu? Không sao, Thần Quân có thể chậm rãi lo lắng, khi nào nghĩ thông suốt, ta nhất định sẽ vừa gọi liền tới.”
Tiếng cười dần dần biến mất trong không khí, khi Yến Chỉ Hoài mở mắt ra, trước mặt đã không còn bóng người.
Giao dịch…… Sao?
Đơn giản là yểm mị nuốt hồn phách của hắn, sau đó hạ thuật yểm mị lên Dung Sâm, làm cho y trọn đời sống trong ảo cảnh …… Không, nếu yểm mị đã tu luyện thành yểm ma, như vậy, thuật hạ lên Dung Sâm, đó là chú thuật của yểm ma.
Phàm nhân nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ, tiên gia nhất định sẽ tiến nhập ma đạo, đây chính là chú thuật của yểm ma.
Làm sao có thể…… để cho yểm mị đoạt được hồn phách của hắn rồi tu luyện thành ma vật đáng sợ như thế. Làm sao có thể, đáp ứng đề nghị của ma vật này, khiến cho Dung Sâm rơi vào ma đạo. Hơn nữa yểm mị giả dối đa đoan, lợi dụng tất cả. Nếu lúc Dung Sâm trở về sau khi nhìn ‘Nghiệt Kính Thai’, chịu kích thích quá lớn, bị yểm mị nhân cơ hội hạ chú tâm ma, dụ y thành ma…… thân mình Yến Chỉ Hoài đột nhiên run rẩy.
Hắn đột nhiên mở miệng:“Yểm mị, xuất hiện đi.”
Vừa dứt lời, yểm mị kia lập tức hiện thân giữa không trung, bay tới trước mặt hắn, khẽ cười nói:“Sao rồi, nhanh như vậy Thần Quân đã nghĩ thông suốt?”
Yến Chỉ Hoài mỉm cười:“Không sai, quả thật là ta không còn thời gian, dù sao cũng sẽ bị hủy nguyên thần, không bằng thành toàn cho ngươi — nhưng, ngươi thật sự sẽ làm cho Dung Sâm vĩnh viễn sống trong hạnh phúc khoái hoạt sao?”
Yểm mị cười ha ha:“ Tuy ta là một ma vật, nhưng cũng sẽ giữ lời. Chỉ cần chiếm được hồn phách của ngươi, ta liền có thể tu thành yểm ma, đến lúc đó hạ chú thuật của yểm ma lên y, cam đoan y sẽ không bao giờ thống khổ nữa, chỉ có tận hưởng sung sướng vĩnh viễn……”
Nó đang cười vui vẻ, thanh âm đột ngột ngừng lại, mắt yểm mị trừng lớn, không dám tin nhìn về phía Yến Chỉ Hoài. Một thanh kiếm từ xuyên qua trước ngực nó, Yến Chỉ Hoài kết ấn, không chút do dự đánh lên mặt nó.
“Đáng tiếc, tuy ta là một tiên gia, cũng là người giữ lời .” Yến Chỉ Hoài không chút biểu tình nhìn nó,“Hiện nay pháp lực ta không đủ, không giết được ngươi nên chỉ có thể phong ấn ngươi — phược!”
Yểm mị lập tức phát ra một tiếng thét thê lương, cuối cùng biến thành một làn khói nhẹ, chậm rãi tiêu tán.
Yến Chỉ Hoài đầu đầy mồ hôi lạnh, thoát lực ngã lên giường – với pháp lực của hắn hiện nay, vốn dĩ không có khả năng dễ dàng chế phục yểm mị. Nhưng sau khi yểm mị bị hắn lừa gạt nên mất cảnh giác, không hề phòng bị khiến hắn chỉ dùng một chiêu liền thành công, thật là may mắn.
Nhưng hắn có năng lực phong ấn yểm mị này trong bao lâu đây? Ngón tay chạm đến sợi tóc tán loạn trên giường, trong nháy mắt lại trắng thêm phân nửa. Yến Chỉ Hoài cười khổ, pháp lực hắn càng ngày càng suy giảm, thân thể càng ngày càng suy nhược, bất quá chỉ phong ấn một yểm mị, cũng khiến hắn sắp đi nửa cái mạng.
Chỉ mong khi Dung Sâm trở về…… Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, không hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống hắn là may rồi.
Yến Chỉ Hoài tìm vui trong đau khổ, mệt mỏi đến cực điểm, chậm rãi khép hai mắt lại, ngã xuống.