Chương 40: Âm mưu

Sau khi Dung Sâm rời khỏi đại điện, liền quay về tẩm điện của mình.


Không thể không nói, mấy trăm năm qua Huyễn Ma đối xử với y thật sự rất khách khí. Chẳng những tự mình đón y vào Ma Vực, tôn sùng là khách quý, liền ngay cả tẩm cung chuẩn bị cho y cũng hoa mỹ nhất. Căn bản không cần y mở miệng, liền tặng một đống ma thị đến hầu hạ y — tuy rằng y cũng không cần.


Mới đầu Dung Sâm có chút nghi hoặc, không rõ vì sao mình lại có được đãi ngộ cao như thế. Tuy rằng Huyễn Ma luôn miệng nói cần dùng sức mạnh của y, để củng cố địa vị của gã ở Ma Vực, nhưng y ở Vạn Hư cung mấy trăm năm, ngay cả một ngón tay cũng chưa từng động.


Trừ bỏ thường xuyên tới tìm y uống rượu, nói chút nhàn thoại, Huyễn Ma căn bản không hề có biểu hiện muốn dùng thực lực y.
Cuối cùng y đưa ra một kết luận, có lẽ là tên ma vật sống mấy ngàn năm kia rất tịch mịch.


Mà cái gọi là cuộc sống hưởng thụ cực lạc, y sống qua mấy trăm năm, vẫn cảm thấy nhàm chán hư không như trước. Giống như tâm đã bị khoét một động lớn, mỗi một ngày trôi qua, bất quá là còn sống mà thôi, ngoài ra không còn ý nghĩa gì nữa.
Hiện tại y thật mệt mỏi.


Sức mạnh mà y có, đều dùng để khống chế bản thân khi ở đại điện không phát cuồng. Y nghĩ đến sau khi trở thành ma vật thì chấp niệm đối với người nọ đã tan biến, cho dù cho dù gặp lại hắn, cũng có thể hờ hững đối mặt. Nhưng lúc y nhìn thấy Yến Chỉ Hoài bước vào đại điện, nhìn gương mặt trắng bệch kia, đứng sau lưng Lăng Hoa tiên quân, y nháy mắt cảm thấy tâm và thân đều đau đớn. Nếu không phải y cực lực hạ mắt, không nhìn tới hắn, y nhất định sẽ lao lên, nếu trên tay có xiềng xích, y chỉ sợ sẽ không chút do dự khóa hắn lại.


available on google playdownload on app store


Thì ra cho dù nhập ma, vẫn không có gì thay đổi như trước…… Khóe miệng Dung Sâm nhếch lên nụ cười trào phúng, Yến Chỉ Hoài, cái tên này đã muốn khắc sâu vào lòng y, mặc kệ y biến bản thân thành thứ gì, đều không thể quên được hắn.


Ma vật, nguyên bản chính là người quá chấp niệm mà nhập ma.
Thật lâu sau mới bình phục được cảm xúc, y mở mắt. Một thân ảnh yên lặng vào phòng, thấy y mở mắt, tựa hồ hơi kinh hách một chút, lập tức liền lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu, nhích lại gần, thấp giọng nói:“Ngài đã tỉnh?”


Dung Sâm nhíu nhíu mày:“Ngươi đi đâu?”
“Ma tôn phân phó ta đi làm vài việc.” Nam tử trả lời dị thường dịu ngoan, đồng thời thật cẩn thận vụng trộm nhìn lén Dung Sâm.


Nhưng hiển nhiên, Dung Sâm cũng không quan tâm câu trả lời của gã, thậm chí không hề liếc gã một cái, y chỉ dùng vẻ mặt thật mỏi mệt ngẩn người. Qua hồi lâu, y mới chú ý tới tên ma thị kia còn quỳ gối trước giường mình, đang đợi y phân phó.
Dung Sâm thoáng nâng tay lên, phất phất:“Ngươi lui xuống đi.”


“Long quân đại nhân……” Tên ma thị kia sợ run một chút, hình như có chút không cam lòng,“ Thần sắc người không được tốt lắm, có phải …… Thân thể không thoải mái không?”


Dung Sâm liền lạnh lùng nở nụ cười. Một cái ma vật, thế nhưng sẽ thấy thân thể không thoải mái? Đây là cái vấn đề ngu xuẩn gì a?
“Không sao, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”


Lời còn chưa dứt, trong tầm mắt đột nhiên hiện ra một khuôn mặt, tên ma thị kia đưa tay cởi y khấu của y, bị Dung Sâm bắt cổ tay, thanh âm trở nên giận dữ:“Ngươi làm gì?”
Ma thị bị dọa sợ, run rẩy mở miệng:“Ta…… Ta chỉ muốn hầu hạ Long quân thay y phục đi ngủ……”


“Không được đụng vào ta.” Thanh âm như hàn băng vang lên, Dung Sâm chậm rãi buông lỏng hai tay của gã,“Đi ra ngoài.”
Ma thị cắn chặt môi, chậm rãi lui ra ngoài. Thẳng đến khi rời khỏi cửa phòng, một tầng hận ý cùng không cam lòng mới hiện ra từ đáy mắt kia.


Tuy rằng vừa rồi trên đại điện gã nói với nam tử kia chính mình được Long quân độc sủng, nhưng trên thực tế, Long quân ngay cả tên của gã cũng không biết, chưa từng hỏi qua một lần.


Hầu hạ Long quân nhiều năm như vậy, đã nhìn quen gương mặt lạnh như băng kia. Thân là ma vật, đối mặt với ma vật càng cường đại hơn mình, thuận theo cùng nghênh tiếp là thiên tính của bọn hắn. Nếu có thể giao hợp, liền có thể đạt được lực lượng cường đại hơn, cho nên ở trong Vạn Hư cung, hầu như tất cả ma thị đều muốn leo lên giường Ma tôn.


Long quân đồng dạng có được ma khí cường đại, thần long nhập ma, so sánh với hạ đẳng ma vật như bọn họ, đó là loại cường hãn làm người ta run sợ. Gã bị nhóm ma thị trong điện Long quân ghen tị, nghĩ rằng gã nhất định đã sớm lên giường Long quân, nhưng mà chỉ có chính gã biết, Long quân ngay cả chạm cũng không hề chạm vào gã.


Nhìn ánh mắt y, chưa từng có một chút độ ấm. Khiến gã lưu lại, có lẽ chỉ vì Long quân càng thêm chán ghét gương mặt của nhóm ma thị mà thôi.
Đúng vậy, chán ghét.


Cho dù là đối mặt với Ma tôn, Long quân cũng chưa bao giờ che dấu việc y chán ghét Ma Vực. Chỉ sợ y ngay cả bản thân cũng chán ghét, mỗi khi Ma tôn mở miệng gọi y là Long quân, nụ cười lạnh như băng mà trào phúng, sẽ hiện lên bên môi y.
“Ta đã không còn là Long quân. Nay, bất quá chỉ là cái ma vật mà thôi.”


Thanh âm kia lạnh lẽo tới cực điểm, lời nói không chút cảm tình kia, gã chỉ nghe qua một lần. Long quân cơ hồ rất ít mở miệng nói chuyện, cho dù đứng cạnh y, gã cũng chỉ là một đoàn không khí thôi.
Trong tầm mắt lạnh lùng không độ ấm ấy, vốn dĩ không có gã tồn tại.


Đợi tới lúc Dung Sâm lại nhìn thấy Ma tôn, tâm tình đối phương tựa hồ rất tốt, nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, đang thưởng thức khỏa dạ minh châu do Lăng Hoa tiên quân đưa tới.


Hình như…… không phát hiện được cổ tiên khí nghiêm nghị mãnh liệt trên người Lăng Hoa tiên quân. Chẳng lẽ hắn đã muốn ly khai sao?


Ma tôn nâng mắt nhìn y một cái, cười tủm tỉm mở miệng:“Long quân gặp được cố nhân, cửu biệt trùng phùng, cảm tưởng như thế nào? Ta còn nghĩ ngươi sẽ lưu người lại chứ, nhưng hình như ngươi đã bỏ mặc hắn thì phải? Ngoan tâm quá đấy Long quân.”


Dung Sâm thần sắc như trước lạnh lùng:“Hắn chỉ là một phàm nhân, chẳng lẽ còn vọng tưởng ở lại Ma Vực này? Người từ đâu tới đây, liền đi về đó đi.”


“Cũng đúng a.” Ma tôn từ tốn nói,“Nếu không có tiên khí hộ thể của sư huynh, lấy thân thể phàm nhân của hắn, ở một khắc cũng không chịu nổi. Cho nên ta kia sư huynh a, nói với ta không đến hai câu, liền vội vàng muốn đi nhìn hắn, ha ha, thật sự là quá vô tình.”


Dung Sâm con ngươi hơi chợt lóe, nói:“Bọn họ đã đi rồi?”
Ma tôn không chút để ý nhìn y:“Như thế nào, Long quân lại luyến tiếc cố nhân kia?”


Dung Sâm thanh âm lãnh đạm:“Ta đã nói không muốn tái kiến hắn, sao lại luyến tiếc?” Dừng một chút, chần chờ hỏi,“Ma tôn…… Có thể thu hồi khỏa Tụ Hồn châu kia?”


“Ha ha ha……” Huyễn Ma cười vang, liếc nhìn y, chậm rãi nói,“ Sư huynh liều ch.ết cũng muốn che chở hắn, cũng thật khiến ta hao tổn tâm trí mà.” Con ngươi dần dần trầm xuống, trên mặt vẫn mỉm cười như trước,“Cho nên ta cũng đành thả bọn họ đi.”


Dung Sâm không nói gì, mâu sắc ám trầm, nhìn không ra một tia cảm xúc dao động. Huyễn Ma hơi hơi cười, ánh mắt dừng ở xa xa bên ngoài đại điện.


Nếu thật vất vả đến đây, sư huynh, sao ta có thể dễ dàng để ngươi rời đi? Rốt cục có thể tìm được biện pháp khống chế ngươi, ha ha, chỉ là một viên Tụ Hồn châu thôi, căn bản là ta không đặt trong mắt, lại càng không tiêu nói cả nhân loại.


Tư vị bị người quản chế rất thống khổ đi? Tư vị tiên thể bị trói buộc càng thống khổ đi?
Vì giờ khắc này, ta đã chờ đợi mấy ngàn năm a, sư huynh.
Ngươi có thể chịu đựng tới khi nào đây?






Truyện liên quan