Chương 20

Khi Tưởng Mộ Tranh về đến nhà cũng đã hơn 12 giờ đêm, đem hành lí đơn giản thu thập một chút, nhìn áo somi màu đỏ rượu trong tủ quần áo, lại có suy nghĩ, sau đó vẫn đem nó cầm lấy, gấp gọn cất vào vali.


Anh lại kiểm tr.a thông tin thời tiết, thời tiết trong khu vực đó đều không tệ, không lạnh lắm, liền không tính toán mang áo khoác anh vốn cũng không sợ thời tiết lạnh.


Đem vali kéo lên, vẫn cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó. Anh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định mang thêm áo khoác, lỡ như cô ấy mặc đồ bó thì cũng tiện đưa cho cô khoác bên ngoài.
Mở tủ quần áo ra, chọn một áo khoác gió màu xanh biển.


Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, tắm một cái đã là 1 giờ 30 sáng.
Đã muộn thế này, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.


Tưởng Mộ Tranh rót một li nước ấm, ra ban công ngắm cảnh đêm. Nhàm chán anh lấy điện thoại ra, ấn vào hình đại diện của Lạc Táp trên Wechat, kết quả cô lấy hình trái dâu che kín mặt anh cái gì cũng không nhìn thấy. Anh cười nhẹ, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.


Không vào được trang chủ của lạc táp, anh vào trong nhóm bạn của mình dạo một vòng, vài phút trước mẹ anh đăng lên một bức hình tự sướng, anh ấn vào nút like.
Rất nhanh, mẹ anh liền gọi điện tới: " đã mấy giờ rồi mà con còn chưa đi ngủ?"
Tưởng mộ tranh: " con không buồn ngủ."


available on google playdownload on app store


Đào doãn phàm: " kích động?"
Tưởng Mộ Tranh đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc, ra vẻ trấn định nói: " con kích động cái gì?"
" kích động ngày mai không phải đi làm." Đào Doãn Phàm không vạch trần anh, hỏi: " ngày mai là cuối tuần có dự định làm gì chưa?"
" con đi nhảy dù."


" cứ tưởng con thật sự rất vội làm việc, thì ra là vội đi nhảy dù a."
" hơn nửa năm nay lúc nào cũng đi cồng tác, hơi mệt mỏi một chút, tính đi nhảy dù để thả lỏng."


Đào Doãn Phàm chế nhạo anh: " thả lỏng thì đến Thụy Sĩ cũng thả lỏng được nha, mẹ chuẩn bị đồ ăn thức uống tốt hầu hạ con nha, còn có không khí trong lành để hít thở, đến đây nhảy dù cũng thích hơn so với ở trong nước a."
Tưởng mộ tranh: " non sông nước ta rất đẹp, cũng không kém chỗ đó."


Đào Doãn Phàm cười ha ha: "quan trọng nhất là cảnh đẹp còn có cả mỹ nhân bên người nha."
Tưởng mộ tranh: "..."
Đào Doãn Phàm nói bóng nói gió: " nghe dì Du nói, Lạc Lạc muốn thi giấy phép nhảy dù hả, còn nói muốn con tới giúp đỡ hỗ trợ sắp xếp mọi chuyện."


Tưởng mộ tranh: " vâng, đã sắp xếp tốt mọi việc cho cô ấy, là dì Du mở miệng con cũng ngại từ chối, dì ấy rôt cuộc vẫn là bạn của mẹ."


Đào Doãn Phàm cố ý vạch trần anh: " con trai a, con ngàn vận lần đừng đè nặng vấn đề này ở trong lòng, không thể vì dì Du là bạn của mẹ mà con liền làm khó bản thân, nếu không giúp được, cứ mạnh dạn lớn mật từ chối, thật là ngại quá, nếu không được để mẹ nói một tiếng với dì Du. Đúng rồi, Lạc Lạc đi nhảy dù, còn cũng muốn ở bên đó với con bé sao? nếu con thấy phiền mẹ hiện tại gọi điện cho dì Du nói là con rất bận, không rảnh tới nha."


Tưởng mộ tranh: "..."
Thật sự giống như nghẹn một hòn đá ta trong cổ vậy, nếu không lớn lên mặt này giống với mẹ, anh thật sự hoài nghi chính mình là được nhà họ nhặt được ngoài vệ đường về nuôi.


Đào Doãn Phàm đem con trai trêu chọc đả kích một phen, vui vẻ qua đi, lập tức không rảnh nói nữa tắt máy.
Tưởng Mộ Tranh uống nước, nhìn thành phố không ngủ này, cũng không biết bản thân đang nhìn cái gì.


Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa đến 4 rưỡi sáng, Tưởng Mộ Tranh liền lái xe đến tiểu khu Lạc Táp ở, không thể ngờ được có một ngày bản thân có thể vì một cô gái liền phải một nắng hai sương tất bật như thế này.


Tới tiểu khu, anh dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống, nhìn khu biệt thự yên tĩnh, đèn xe cũng chưa tắt.
Cầm điện thoại lên, đợi một lát vẫn không mở khóa màn hình, trong lòng vẫn thấy không đành lòng gọi cô dậy, để cô ngủ thêm nửa giờ.


Rất nhanh đã 5 giờ sáng anh cầm điện thoại gọi cho Lạc Táp :" Lạc Lạc, dậy đi."
Lạc Táp mơ màng mở mắt ra, nhìn xung quanh vẫn còn bao trùm trong bóng tối, giọng cô khàn khàn: " anh dậy rồi?"
" ừ, dưới cổng lớn nhà cô."
"..."


Buồn ngủ muốn ch.ết, Lạc Táp giãy giụa ngồi dậy, dừng lại một chút, cô xốc chăn xuống giường, nhanh chóng rửa mặt, mặc quần áo kéo hành lí ra cửa.
Trời còn chưa sáng, trăng vẫn còn lơ lửng trên bầu trời đêm.


Sáng sớm nên không khí rất lạnh, ra khỏi cửa, gió lạnh liền thổi tới, Lạc Táp không khỏi rùng mình một cái.
Tưởng Mộ Tranh xuống xem nhận lấy vali trong tay lạc táp: " nếu buồn ngủ, vào trong xe lại tiếp tục ngủ."
" không sao, ngày thường cũng dậy sớm."


Tưởng Mộ Tranh lái xe, Lạc Táp ngồi ghế phụ, đại khái trời sinh tương khắc, trong xe bọn họ không có chuyện gì để nói, Tưởng Mộ Tranh mở nhạc, là một khúc dương cầm.
Là bài anh vừa mới download về, liếc mắt nhìn cô nói: " ngủ một lát đi."


Không khí trong xe có chút áp lực, tránh cho xấu hổ, lại tránh chuyện hai người vừa nói được hai câu lại cãi nhau, Lạc Táp liền nhắm mắt lại.
Nghe bài nhạc thư giãn, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.


Tưởng Mộ Tranh bớt thời giờ thỉnh thoảnh liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô ngủ, anh giảm tốc độ xe xuống, với tay lấy áo áo khoác của cô lại đắp lên người cô.
Ngủ một giấc này Lạc Táp ngủ thẳng tới câu lạc bộ.


Khi Lạc Táp mở mắt ra, xe đã dừng lại, Tưởng Mộ Tranh cũng đã đem ghế sau điều chỉnh lại, dựa lưng nhắm mắt dưỡng thần.
Cô không biết anh có ngủ hay không, không đánh thức anh dậy, đem đai an toàn của mình tháo ra, Tưởng Mộ Tranh mở mắt :" tỉnh?"
" ừ, anh không ngủ?"


" không" anh điều chỉnh lại ghế lái, tắt xe " trước đem hành lí để lên phòng, sau đó đi ăn sáng."
Tới khách sạn của câu lạc bộ, Lạc Táp muốn nghiêng đầu nói chuyện với tưởng mộ tranh, kết quả lại bị cắt ngang : " này, mấy giờ rồi hả! cậu bò từ Bắc Kinh tới đây hả?"


Cô xoay mặt lại, đập vào mắt là một người đàn ông mắt hoa đào, mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, cô nhìn lại gương mặt kia, càng không nhịn được chửi tục một câu.
Lạc Táp quăng hành lí xuống đất, bước nhanh tới phía người đàn ông kia.


Giang Đông Đình choáng váng hai giây, lại nhìn Tưởng Mộ Tranh : " Lạc Táp ? Con mẹ nó, Phùng Lạc Lạc, cô! ch.ết tiệt đổi tên lúc nào vậy."
Xoay người muốn chạy, nhưng phát hiện cửa ở phía lạc táp. Lạc Táp trừng mắt nhìn: " giang đông đình, tôi xem anh chạy đi đâu!"


Không chỉ có người ở sảnh chờ sửng sốt, Tưởng Mộ Tranh cũng không hiểu gì cả.
Lạc táp? Phùng Lạc Lạc? Lạc Lạc?
Giang Đông Đình cười giả lả: "kia cái gì, cảnh sát Phùng nha, a, không đúng, cảnh sát Lạc, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám lái xe chằn vào nước bắn lên người cô nữa đâu!"


Chỉ thẳng ba ngón tay lên đầu: " tôi thề!"
Lạc Táp đã đi đến gần: " anh thề, giống như đánh rắm vậy, thả xong cũng bay đi."
Tưởng mộ tranh: "..."
Thì ra cũng có nói ra mấy lời thô tục.


Lạc Táp túm lấy cổ áo giang đông đình: " trí nhớ của anh cũng thật kém, anh không chỉ hắt nước lên người tôi, còn suýt chút nữa đâm vào Tiểu Hạ, còn cố ý hù dọa Chu Nghiên, anh ngày đó làm tôi nhớ kĩ từng chút một."


Giang đông đình: " tôi không phải cố ý, thật sự đấy, không phải hôm đấy nhìn thấy hàng xóm cũ là cô, lập tức bị kích động cho nên mới như vậy."
Nói đến chuyện này thì phải quay ngược lại 9 tháng trước.


Ngày đó anh ta cùng em họ đi ra ngoài ăn cơm, thật không nghĩ tới người mặc cảnh phục đứng bên kia đường lại là Phùng Lạc Lạc, Phùng Lạc Lạc là bạn học của em họ anh ta hồi tiểu học, lại là hàng xóm cũ nhà anh ta, trước kia tương đối thân quen.


Em họ nhìn thấy cô ấy liền đi qua trêu chọc cô chơi, cũng không có ác ý, chỉ là đùa vui một chút, xem cô như bạn học hồi còn nhỏ mà vui đùa, nhưng ai biết được em họ lại thiếu chút nữa bị cái tên Hạ Hạ gì đó đánh, sau đó lại có một người phụ nữ trông mập mập tới muốn đánh anh ta. Anh liền đùa dai một chút, giả bộ lái xe muốn đâm họ, thật sự với kĩ thuật lái xe của anh ta nào có đâm vào thật.


Lạc Táp nhớ lại ngày hôm đó cậu ta khoe kĩ thuật lái xe, làm Chu Nghiên sợ tới mức kinh hồng bạt vía, sau đó sợ tới mức khóc tại chỗ, cô liền giận điên người, nghĩ lại lại càng thấy sôi máu. Cô nắm chặt cổ áo cậu ta, đầu gối gập lại húc lên bụng dưới của giang đông đình.


" A! ch.ết tiệt cô đánh thật à." Giang Đông Đình đau tới cong lưng.
" anh không biết hành vi ngày đó là tấn công cảnh sát không." nếu không phải nhờ cô, anh ta đã bị bắt lại xử lí rồi.


Lạc Táp còn muốn đánh anh ta, Giang Đông Đình nhìn vền phía Tưởng Mộ Tranh cầu cứu: " tưởng mộ tranh, cậu ch.ết rồi à?! Nữ nhân của cậu đánh người đấy, cậu không quản cô ta sao?"
Tưởng Mộ Tranh dựa vào bàn lễ tân, buồn bã nói: " không cần nha, cô ấy đánh xong, tiếp theo người đánh sẽ là tôi."


Giang đông đình: " lương tâm của cậu bị chó tha đi rồi sao? Tôi hiện tại đem phòng.."
Tưởng Mộ Tranh uy hϊế͙p͙ anh ta: " tôi xem cậu thật sự muốn gãy tay."
Giang đông đình: " ..."
Lạc Táp lại đạp thêm vào chân anh ta thêm vài cái mới hả giận, đánh xong, cô thở hắt ra một hơi: "đem đoạn video trên camera cắt ra cho tôi."


" cô muốn làm gì?"
" đưa cho Chu Nghiên xem."
"..."
Tưởng Mộ Tranh đi tới, đem Lạc Táp kéo ra phía sau mình, cùng Giang Đông Đình nói: " mau chóng đem đoạn video đó gửi cho tôi, cậu nếu không đưa, tôi để cô ấy đánh cậu thêm một trận nữa, tôi ở ngay hiện trường quay lại cảnh anh bị đánh."


Giang Đông Đình hai tay chống nạnh, điều chỉnh hô hấp: " mẹ nó, tôi kiếp trước tạo nghiệt gì, sao kiếp này lại gặp được loại người như hai người chứ."
Tưởng Mộ Tranh cười, vỗ vai anh ta: " cái này được gọi là phúc phận đó biết chưa? Không phải ai cũng có may mắn làm bằng hữu với chúng tôi."


Giang Đông Đình hất tay anh xuống: " cút!"
Tưởng Mộ Tranh kéo theo vali, cùng Lạc Táp lên tầng, khi Lạc Táp bước vào thang máy, lại quay lại liếc anh ta một cái: " sau này, thấy một lần liền đánh một lần!"
Giang đông đình: "..."


Trong thang máy, Tưởng Mộ Tranh nhìn chằm chằm vào cô, cũng không hỏi nhiều, chính là im lặng không lên tiếng mà nhìn cô.


Lạc Táp biết anh tò mò cái gì: " tôi lúc nhỏ tên là Phùng Lạc Lạc, ba tôi là trinh sát. Các vụ trọng án cả nước đều có ông tham gia phá án, sau đó có người đến đe dọa, ba tôi nghĩ đến an toàn của tôi liền đổi tên tôi thành Lạc Táp."
Tưởng Mộ Tranh ngẩn ra, trinh sát họ Phùng?


Đại khái anh đã đoán được đó là ai, là bằng hữu của nhị ca – ba của Tưởng Tiểu Mễ.
Tưởng Mộ Tranh hơi gật đầu, về chuyện nhà cô, anh không tiện nhiều lời.
Tới phòng, Tưởng Mộ Tranh cũng cùng tiến vào, Lạc Táp há hốc mồm: " chúng ta cùng ở một phòng?"


Tưởng mộ tranh: " cái gì mà cùng nhau? Hai phòng!"
Lạc Táp mím mím môi: " nhưng vẫn là ở một gian phòng.
Tưởng Mộ Tranh "a" một tiếng: "chúng ta ở đây là đang ở cùng một toàn nhà với nhiều người lắm đấy."
Lạc táp: " anh đang là đang cưỡng từ đoạt lí."


Tưởng mộ tranh: " phòng khách sạn đều kín hết rồi, không ở thì tùy cô."


Anh đem vali đem vào phòng của mình. Lạc Táp nhìn cả phòng một lần, phong cách đơn giản, sang trọng mà không phô trương, phòng của cô cách phong của Tưởng Mộ Tranh mười mấy mét, ở giữa có phongg khách lớn, còn có cả phòng tập ở đây.


Đóng cửa phòng lại, ở khách sạn bình thường cũng không có gì khác biệt.


Lạc Táp lôi kéo vali của mình đi phòng ngủ chính, so với phòng ngủ ở nhà cô còn lớn hơn gấp ba lần, trước cửa sổ sát đất trải thảm lông dê, đứng trước cửa sổ, toàn bộ quang cảnh tốt nhất của câu lạc bộ liền có thể nhìn thấy.


Đem đồ dùng sửa soạn lại tốt, Lạc Táp cầm thẻ phòng đi xuống tầng, cho ằng Tưởng Mộ Tranh đã đi trước ăn cơm sáng, không nghĩ tới anh ở dưới sảnh chờ cô, bọn họ ở trong nhà hàng của khách sạn ăn chút đồ ăn.


Ăn xong, Lạc Táp liền bắt đầu ngày đầu tiên của khóa huấn luyện. trước đó cô còn lo lắng bản thân không giao tiếp tốt với huấn luyện viên nước ngoài, kết quả Tưởng Mộ Tranh ở bên cạnh phiên dịch lại toàn bộ cho cô nghe, cô mới bừng tỉnh, thì ra hôm qua giọng nữ trong cuộc điện thoại kia là của hai nữ huấn luyện viên này.


Buổi sáng là học lí thuyết, buổi chiều cô tiến hành tập luyện ở ống thông gió, qua một ngày, cô nằm chìm xuống sofa không động đậy.


Tưởng Mộ Tranh bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó xoay người đi xuống dưới tầng dưới, xuống nhà hàng lấy cho cô ít đồ ăn. Kết quả khi về tới phòng, thì cô đã nằm im ngủ.


Tưởng Mộ Tranh cẩn thận đem đồ ăn đặt lên bàn trà, đi đến bên cạnh cô, nhìn cô ngủ say trên sofa, không đành lòng đánh thức co dậy.


Anh ngồi xổm bên chân cô, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, dưới ánh đèn vàng màu quýt làm gương mặt cô trở lên nhu hòa hơn thiếu bớt đi vẻ lạnh nhạt ngày thường.
Cô ngủ rất say.
Hô hấp đều đều, đôi môi hồng phấn khe khẽ mở ra theo nhịp thở.
*tác giả có lời muốn nói:


Ngũ gia: mọi người đừng nghĩ nhiều, ta rất đơn thuần trung thực a, ta chỉ là đang ngồi ngắm vợ ta mà thôi ╮(╯▽╰)╭
*
Trình Diệc: Ngày hôm qua đã làm sáng tỏ ta là nam nhân a!!! sao vẫn còn cháu gái hỏi ta là vợ của Tứ ca đâu rồi? (;"༎ຶД༎ຶ")~~ ta thật hận....
Ống gió dọc






Truyện liên quan