Chương 5: Mấy vị ma đại ca a , xin đừng hù ta
Trên tấm gương đồng được đặt ở giữa phòng hiện lên hình ảnh một đứa bé gái vặn y phục màu trắng rộng thùng thình nhưng bộ y phục này vốn dĩ là thiết kế dành cho nam nhân , không nói ai cũng biết bộ y phục này của ai rồi , nàng rất là không hiểu nha nàng đã sống ở đây bảy ngày rồi ,nàng dù sao cũng là nữ nhi , suốt ngày mặt y phục dành cho nam nhân sau được, nhưng nghĩ thì nghĩ nàng nào dám kiến nghị với hắn chứ , nàng là đang ăn nhờ ở đầu nhà người ta đó
Nàng đang không ngừng vân vê khuôn mặt của mình mà nhìn chằm chằm vào gương , miệng phát ra vài lời cảm thán
-nhìn cũng không tệ , miệng nhỏ nhắn dể thương này , mũi cao cao nè , da trắng nè , mắt to hai mí này và đặc biệt là đôi mắt màu đỏ khỏi phải tốn tiền mua lens nữa nè , người ta dể thương , dể mến như vậy , người gặp người yêu , hoa gặp hoa nở , như vậy mà nở lòng nào bảo người ta là yêu quái , hỏa sát tinh rồi còn kiêu người giết hại ta nữa chứ , ta thấy rõ ràng là mấy người là vì ganh tị với nhan sắc của ta thì có
(TD: chị ơi chị bay xuống mặt đất gấp rút dùm em , chứ chị bay xa lắm òi , chị bay xa quá , xa quá chị ơi)
Một nam nhân khoanh tay đứng dựa vào cửa , miệng cong lên nhìn tiểu oa nhi trong phòng đang không ngừng tự kỷ về nhan sắc của mình
-đầu của ngươi có vấn đề à ,bớt hoang tưởng đi , nhan sắc của ngươi ma gặp ma chạy , quỷ gặp quỷ ói thì có.
Nàng còn đang chìm đắm trong nhan sắc mà ông trời vừa mới ban cho mình , tự nhiên bị tạt hẳn một nước gáo lạnh vào mặt ,hắn thật đáng nghét , hở có cơ hội là hắn lại chọc tức nàng , bộ thấy nàng dễ ăn hϊế͙p͙ lắm à , mặt nàng đen lại quay sang nhìn hắn , nhìn hắn ta mặt đang đắc chí vì đã thành công chọc tức nàng , nàng thật có cảm xúc là muốn lấy dép doctor hoặc dép lào phan vô cái bản mặt đó của hắn ghê , cũng may cho hắn là vào thời này mấy loại dép đó chưa có được phát minh ,nếu không nàng đảm bảo cái bản mặt của hắn nãy giờ đã bị hơn chục đôi dép in lên mặt rồi.
(TD: Tuấn ca ca a sao này huynh nên đốt nhan mà cảm tạ dép lào và doctor vì đã sinh ra muộn đó nha)
-ngươi.... ....ng
-hum , ta thì sao nào
Ngọc Diệp ngươi phải bình tĩnh , ngươi là đang ăn nhờ ở đậu nhà người đấy , phải thật bình tĩnh quân tử báo thù mười năm chưa muộn
-nhan sắc của muội ra sao thì kệ muội , không phiền Mỹ Mỹ Nhân ca ca quan tâm a
Nàng nhấn mạnh hai từ mỹ nhân để chọc tức hắn , quả nhiên mặt hắn đen lại , hắn kị nhất là ai bảo hắn giống nữ nhân , nàng biết rõ mà còn cố ý gọi hắn như vậy , hừ để xem tối nay ta xử nàng ra sao
-Tối rồi muội còn không mau đi ngủ , định ngắm nhan sắc đến bao giờ nữa
-thì mỹ nhân ca ca ngủ trước đi
Trong mắt hắn đột nhiên loé lên tinh quang ,rồi biến mất rất nhanh , khoé môi cong lên độ gian tà
-Được thôi , à mà ta quên nói cho muội biết một chuyện
Hắn đột nhiên tiến sát lại ,ngồi xuống trước mặt nàng
-ch...chuyện...chuyện gì?
Nàng nuốt nước miếng nhìn hắn
-buổi tối trước lúc nữa đêm một canh giờ ( tức là 22h) ở nơi đây sẽ có vài vị khách nghé thăm , mà ta đảm bảo tiểu Diệp Nhi của ta hẳn là sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy họ đâu
Mặt nàng tái mét , nuốt nuốt nước miếng , nói chuyện bắt đầu cà lâm
-l...là...à...ai ?
-Là m....m.....ma đó
-aaaaa ca ca huynh ...huynh đừng có hù muội , muội không sợ đâu
- ta không có rảnh mà đi hù dọa , muội tin hay không thì tùy
Hắn đứng dậy quay lưng bước về phía phòng ngủ của hắn
-Thôi , ta đi ngủ đây, muội nếu.....
hắn chưa nói hết câu thì đã cảm thấy một luồn gió thổi qua bên người hắn chạy về hướng phòng ngủ , hắn nhướng mày
-Oh , nhanh thật.
--- ------ ------ ---------Giữa khuya---- ------ ------ ---
Những bóng đen , bòng trắng bay , múa dập dờn ngoài cửa sổ và cùng nhau hòa ca một bản nhạc rợn người
Trong căn phòng đang sáng bỗng nhiên tối thui một màu
chiếc chăn trong phòng bắt đầu run lên từng hồi
Nàng khóc trong lòng
-"" huhuhu ma ma , mấy vị đại nhân ma a ta chưa từng giết người, ta rất là ngoan hiền a , ta đây cũng không có chọc mấy vị đại nhân nha, đừng có nhát ta mà được không , ngày may ta sẽ kêu mỹ nam ca ca của ta làm cơm cúng mấy vị đại nhân mà , nếu mấy vị đại nhân mà còn nhát ta nữa thì may sẽ không có cơm ngon ăn đâu đó , ta nói cho mấy vị đại nhân biết nha , không ăn được đồ ăn do mỹ nhân ca ca của ta nấu đó là mấy đời không tu á , sẽ hối hận vạn vạn kiếp kiếp á""
dù cho nàng khóc lóc , cầu xin hay uy hϊế͙p͙ gì thì mấy vị đại nhân gia ma kia cũng bay, cũng khóc, cũng cười dập dờn ngoài kia
Nàng cắn chặt răng lấy hết sức bình sinh ra mà lao cái vù sang phòng của vị mỹ nhân ca ca của nàng
-sao vậy?
hắn giả vờ hỏi
-Từ nay ta sẽ ngủ chung với mỹ nhân ca ca .
nàng tuyên bố
nói xong nàng liền cắm đầu leo lên giường ôm lấy hắn cuối đầu xát xuống ngực hắn để khỏi phải nghe mấy cái tiếng kinh dị ngoài kia nữa
hắn đưa tay lên giữa khư không bún nhẹ ngón tay thì lập tức những bóng đen , bóng trắng ngoài kia liền biến mắt
hắn cuối đầu nhìn tiểu nhân nhi trong lòng nụ cười gian nở rộ nơi khóe miệng mà ôm lấy nàng vào lòng , lúc đầu hắn chỉ nghĩ là hù dọa nàng một chút thôi , ai ngờ kết quả là hắn được một cục bánh bao để mà ôm , hăn ngu gì mà không lấy cơ chứ
Nàng thầm nghĩ mỹ nhân ca ca thật lợi hại , ngay cả ma quỷ khi thấy hắn cũng phải bỏ chạy mất dép nữa mà , bằng chứng cụ thể là không phải nàng vừa chạy qua phòng của mỹ nhân ca ca thì lập tức những tiếng kinh dị kia cũng biến mất. thật không ngờ cứ tưỡng mỹ nhân ca ca chỉ được cái nhan sắc ay dè cũng có cài tài đuổi ma đó chứ , sao này lỡ đâu hết tiền nàng cũng có thể đem nhan sắc của hắn đem đi bán hoặc cho hắn làm pháp sư diệt ma cũng được , nói tóm lại là sao này nàng khỏi lo bị đói rồi ahahahaha
Liên Hoa nhìn y phục màu đen trên người mình , đem tóc dài phía sau cột lên
-""Haizzzz , số ta thật là khổ ""