Chương 10
Edit: Đông Thảo
Mỹ nhân a!
Lại đệ nhất mỹ nhân!
Ta dưới đáy lòng âm thầm tán thưởng.
Từ lúc bước vào Vũ Điệp phường đến nay, nhãn quang cũng được mở rộng nhiều, đâu đâu cũng thấy mỹ nhân, chỉ tiếc, đều là nam!
Trong lòng lại có điểm mất mát nho nhỏ, từ khi rơi vào thời đại này sau, đến bây giờ, ngay cả một sinh vật giống cái vẫn chưa nhìn thấy qua, thực làm cho người cảm thấy ta buồn bực!
Thi triển công phu thượng thừa, Tiêu Diễm đã rời chỗ Phong tướng quân, đi đến trước mặt ta, khóe miệng mang theo ý cười nhìn ta:“Đào Y hôm nay như thế nào im lặng như vậy, thấy ta trở về nên mất hứng sao?”
Trong mắt rõ ràng là mang một tia hài hước.
“Không.” Ta lắc đầu, lập tức lại lâm vào trầm mặc.
Bởi vì ta thật sự không biết trả lời như thế nào.
Tiêu Diễm ngẩn ngơ, còn muốn hỏi thêm nữa, lại bị Ngưng Vân kéo ống tay áo lại: “ Tiêu Diễm, chúng ta về Dạ uyển của ngươi trước rồi nói sau.”
Tiêu Diễm gật gật đầu, sau đó kéo kéo ống tay áo của ta cùng nhau bước đi.
“Ta nói, Thành Lãng kia không phải cái thứ tốt lành gì! Vô duyên vô cớ té xỉu ở trong đình viện, thiếu chút nữa đã đứt một mạng, việc này tuyệt đối cùng hắn có liên quan!” Nghe Ngưng Vân nói xong sự kiện chính, Tiêu Diễm lập tức vỗ bàn đứng lên, đem Thành mỹ nhân mắng đến tối tăm mặt mũi.
Không hổ là mỹ nhân a, ngay cả khi nổi giận vỗ bàn nhìn cũng quyến rũ đáng yêu như vậy!
Bất quá, cảm giác giống như đang chửi ta!
Ta buồn bực bĩu môi, quên đi, Thành Lãng hay không phải Thành Lãng, thời điểm nào cũng vậy, người trùng tên trùng họ đâu có thiếu.
“Đào Y, ta đã nói với ngươi rồi, Thành Lãng này là cái loại giang hồ lãng tử, căn bản không thể đối ngươi thực tình, ngươi cố tình không nghe.” Tiêu Diễm căm giận bất bình nói.
Cáp? Ta thích Thành mỹ nhân?
Ngẩn người, lúc sau mới hiểu được, là Đào Y trước kia thích Thành mỹ nhân.
Ai! Mỹ nhân mị lực chính là nhất a! Ngay cả tới thanh lâu tiểu quan tối bạc tình cũng có thể hấp dẫn được.
Bất quá ngẫm lại đêm đó thái độ của Thành mỹ nhân, hắn dường như cũng không đem bộ dáng ta đặt ở trong lòng.
Kia Đào Y chẳng phải là đơn phương tương tư?
Tiểu hài tử đáng thương!
Ta ở trong lòng vì hắn bi ai.
“Ta không phải đã muốn mất trí nhớ sao? Cho dù trước kia thích qua, hiện tại tâm tư kia cũng đã muốn mất.” Ta lãnh đạm nói, bỗng nhiên cảm thấy được khẩu khí của ta so với một thiếu niên mười lăm tuổi tựa hồ quá mức thành thục, lại sửa lời nói,“Cho nên Tiêu Diễm, ngươi không cần lo lắng cho ta rồi, ta tự biết chừng mực.”
Tiêu Diễm ngẩn người, bỗng nhiên cười nói:“Như thế nào cảm giác Đào Y lần này mất trí nhớ, thật so với trước kia sáng sủa rất nhiều, thế nhưng lại học được cách làm nũng!”
Thật!
Nguyên lai thiếu niên mười lăm tuổi này cũng thực đáng thương!
Khóe mắt của ta không tự chủ giật giật vài cái, sau một lúc lâu mới cười cười:“Như bây giờ không tốt sao?”
“Nào có gì không tốt?” Tiêu Diễm cũng cười cười phụ họa,“Như vậy hoàn hảo, ta trước kia cảm thấy được ngươi so với ta còn già hơn, hiện tại rốt cục cảm giác thực giống một cái đệ đệ.”
Ách….. Đào Y này, thật đúng không phải đáng thương bình thường.
Tiêu Diễm thở dài một tiếng, đưa tay sờ sờ tóc ta:“Đào Y, ngươi trước kia bộ dáng âm trầm, ta thật sự không hy vọng phải nhìn thấy …nữa, nếu ngươi có thể khóai hạt, vậy không còn gì tốt hơn, chẳng qua, nhớ rõ ngàn vạn lần đừng đối người khác động tâm!”
Yên tâm đi, nếu là đối với nam nhân, phỏng chừng ta sẽ không động tâm.
“ Về vụ việc lúc trước của ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận đó, ta rốt cuộc cảm thấy chuyện đó tuyệt đối có liên quan đến Thành Lãng.” Tiêu Diễm nhíu mi, nói,“Dù sao, cũng đừng quá thân mật với hắn.”
Ta gật gật đầu.
Tiêu Diễm bộ dáng thoạt nhìn rất lạnh, người lại tỏ ra không thân thiết, làm cho người ta không dám thân cận.
“Đêm nay ta muốn ở đây ăn cơm với ngươi.” Bỗng nhiên nhất thời xúc động, nói ra những lời này.
Tiêu Diễm ngẩn người, vừa muốn mở miệng, ngoài cửa đã muốn có tiếng nói:“Đào Y, phường chủ kêu ngươi về Cầm các trước, Vương công tử đêm nay sẽ lại đây.”
Cái gì?
Vương công tử…… Hắn còn muốn lại đây?