Chương 13
Edit: Đông Thảo
Lúc này mới nhớ tới Lãnh Nguyệt sơn trang ở Dương thành cũng có thế lực lớn, trường hợp long trọng như vậy, như thế nào có thể không đến chúc mừng?
Thành mỹ nhân hài hước cười, hai tay khoanh lại để ở trước ngực, nhíu mày xem kịch vui, mà Vương Diễn Thanh vì câu nói vừa nãy mà thân mình lại không tự giác run rẩy, lại có vẻ lung lay sắp đổ.
Cơn tức giận của ta lập tức dâng lên, vội đỡ lấy thắt lưng tiêm gầy của Vương Diễn Thanh, ta đối với Thành mỹ nhân trợn mắt:“Như thế nào, chứng kiến người khác có đôi có cặp trong lòng ngươi khó chịu à, như vậy cũng không nên chửi gà mắng chó như thế chứ?”
Đồng dạng kêu Thành Lãng, vì cái gì cá tính Thanh mỹ nhân lại kém như vậy?[ đào: Ngươi là muốn ám chỉ chính mình thật là tốt sao?]
“Đào Y, nói lớn tiếng như vẫy, không sợ bị người khác nhận ra ngươi là nam nhân sao?” Thành mỹ nhân cười cười, xoay người thản nhiên ly khai,“Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở cảnh tỉnh hắn một chút, giúp hắn chuẩn bị tâm lý trước cho tốt.”
乔振宇 Kiều Chấn Vũ’s Hoàng cung
Thiết! Xem cái bộ dạng của hắn kia, giống y như một nữ vương thích ra lệnh!
Trừng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Thành mỹ nhân, ta cũng không khách khi hướng hắn đưa ra ngón giữa. (true ui…bậy bậy… ai dạy hư thèng nhỏ vậy J)
“Diễn Thanh, chúng ta đi vào ngồi đi, không cần để ý đến hắn!” Quay đầu an ủi Vương Diễn Thanh.
Này tiểu hài tử đang thương a, hôm nay thật là bị thương tâm đủ điều a.
[ những lời này không thành vấn đề nga, dù sao Đào Y tâm lý tuổi đã muốn 26 tuổi, Vương Diễn bất quá chỉ 20 mà ] => Đào tỷ viết
Vương Diễn Thanh hư nhược hướng ta cười cười:“Hoàn hảo hôm nay có ngươi ở đây. Bất quá ta cũng không nhu nhược như vậy, sẽ không để bọn họ khinh thường!”
Đi vào sảnh, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Thành mỹ nhân cùng Vương Diễn Thanh.
Một vài người theo ngồi bên cạnh chúng ta, đều là đối với Vương Diễn ra mặt thân thiết nhưng thực ra là trào phúng lạnh lùng, lời nào nói ra là khó nghe lới đó, thậm chí so với câu nói vừa nãy của Thành mỹ nhân chỉ có quá hơn, mà Vương Diễn Thanh vẫn không nói tiếng nào, bàn tay trài dưới bàn nắm chặt tay ta, dùng sức giống muốn đem xương cốt của ta đều bóp nát.
Xem hắn tái nhợt quay mặt, ta không khỏi thở dài một tiếng.
Diễn Thanh…… Nếu như vậy, ngươi vì cái gì còn muốn tới tham gia hôn lễ?
Cũng là ngươi thế nào cũng phải thấy hắn thành thân, đã bái đường, hết thảy đều phải ngã ngũ mới có thể hết hy vọng?
Lặng lẽ cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Vương diễn Thanh, ta cho hắn một nụ cười trấn an.
Thật vất vả chờ tiệc rượu chấm dứt, ta đã mệt muốn tắt thở. Vương Diễn Thanh đã muốn uống say đến chuếnh choáng, hoàn hảo hắn tửu lượng không tồi, không đến nỗi say đến bí tỉ, nhưng là vẫn vô thanh vô tức khóc lóc làm cho người ta cũng đau đầu.
Dìu hắn nằm đến trên giường, ta cầm khăn lau khắp mặt hắn một lượt, nhìn một người ngày thường tuấn lãng hôm nay lại khóc thương tâm thành ra như vậy, ta cũng rất không nhẫn tâm, ở trong phòng có đốt thêm huân hương an thần, ta nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.
Hiện tại cái Vương Diễn Thanh cần nhất chính là yên tĩnh, bị người làm cho thống khổ như thế cũng không phải một sớm một chiều có thể bình phục.
Kỳ thật Vương Diễn Thanh là một người rất tốt, chính là người bằng hữu đầu tiên ở thế giới này của ta không phải là tiểu quan.
Nhưng là, hiện tại vị bằng hữu này, ta cũng phải rời hắn mà đi.
Làm cho hắn thay ta chuộc thân, loại sự tình này, ta mong cũng không thể.
Lần này, hắn trợ giúp ta, tiếp theo, không biết thế nào.
Mà tiếp qua vài ngày, ta phải quay về Vũ Điệp phường.
Ta thu thập một chút quần áo, lưu lại một tờ giấy, trước khi đi tiện tay cầm lấy một khối bảo ngọc trong phòng hắn.
Khối ngọc, chưa nói tới vô giá, tuyệt đối có thể bán rất nhiều tiền.
Edit: Đông Thảo
Ngượng ngùng, ta chỉ là tạm thời mượn một chút, ngày sau, chờ ta ổn định, nhất định đem nó trả lại cho ngươi!
Tái kiến, bằng hữu của ta, hy vọng ngươi có thể sớm hồi phục!
Dưới ánh trăng u ám, ta mang theo hành lý bước nhanh đi. Biệt uyển Vương Diễn Thanh chỉ cách Thành môn một đoạn đường, ta quyết định bước đi nhanh hơn, tốt nhất tới hừng đông có thể ra khỏi thành.
Nhưng mà dường như trời không thương ta, đi đến nửa đêm, tới cửa thành mới phát hiện ── cửa thành, còn chưa có mở!