Chương 40

KINH THIÊN BIẾN (BIẾN ĐỘNG KINH THIÊN) (THƯỢNG)
________________________________________
Mưa ngớt, nhưng trời vẫn không trong xanh.
Lạc Bình bước vào một thôn xóm gần đường cái, hai thị vệ bám sát theo sau.


Nơi này dù sao cũng là đường giao thông quan trọng, núi non xung quanh đã được gia cố, bởi vậy nên chưa hề phát sinh tai nạn nghiêm trọng gì. Lạc Bình tới đây, thứ nhất là không nghĩ sự xuất hiện của mình sẽ gây thêm phiền toái cho Việt Vương, thứ hai là vì hắn e ngại bọn họ hỗn chiến sẽ ảnh hưởng đến dân chúng, coi như hắn đang phòng ngừa tai hoạ chưa xảy ra.


Hắn mặc một bộ áo vải, mang theo hòm thuốc, người trong thôn nhìn thấy còn tưởng hắn là đại phu, cực kỳ hoan nghênh hắn. Lạc Bình biết thời biết thế, nói rằng mình và hai thị vệ đều là do Việt Vương phái tới, để xem nơi này có gì cần giúp đỡ không.


Trưởng thôn nhiệt tình mời bọn họ vào nhà, còn bưng nồi canh nóng lên chiêu đãi. Lạc Bình đã hơi đói bụng nên cũng không khách sáo nhiều, chia canh ăn cùng với hai thị vệ, xong xuôi hắn khăng khăng biếu trưởng thôn một xâu tiền.


Chỉ chốc lát sau, bên ngoài lại đổ mưa rào rào. Trưởng thôn nhìn nước mưa dữ dội trút xuống, lo lắng vô cùng, “Năm nay đúng là xui xẻo, mới vào đầu xuân đã mưa gió thế này, hoa màu phải làm sao bây giờ… Còn Pháo Tử Sơn ở thôn Tây nữa, hôm qua hình như cũng đã sạt lở. Cây cối, dược liệu quý hiếm dưới chân núi đều bị đè nát cả, nghiệp chướng rồi…”


Lạc Bình an ủi, “Trưởng thôn đừng buồn, thiên tai mặc dù đáng sợ, nhưng theo thời gian rồi cũng sẽ đi qua. Đâu phải không có hy vọng, Việt Vương đã nhớ kỹ mọi người mà. Chuyện ở đây Việt Vương đã bẩm báo lên Thánh Thượng, Hoàng Thượng cũng gửi lương thực và vật tư số lượng lớn tới tương trợ rồi, thuế má tại Việt Châu năm nay đều miễn hết. Yên tâm, chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”


available on google playdownload on app store


Trưởng thôn nghe xong, cười đến mặt đầy nếp nhăn, “Người tốt! Vương gia thật đúng là một người tốt! Còn cả tiên sinh nữa, ngài cũng là người tốt!”
“Trưởng thôn đừng nói vậy.”


Ngày hôm nay không có động tĩnh, nghĩ rằng đoàn xe bị mưa to trì hoãn, Lạc Bình liền ở tạm trong nhà của trưởng thôn.


Buổi chiều hôm sau có mấy thôn dân đến nhờ hắn xem bệnh. Phần lớn họ chỉ bị cảm lạnh và mẩn ngứa thông thường, Lạc Bình tốt xấu gì cũng đã từng học hỏi Triệu đại phu ở Nam Sơn, vậy nên hắn có thể ứng phó tốt.


Tới chạng vạng, chẳng biết tại sao hắn bỗng thấy thấp thỏm không yên, lúc bắt mạch cho thôn dân cũng rất đãng trí. Trưởng thôn đã nhìn ra, hỏi hắn có phải bị mệt hay không, Lạc Bình lắc đầu.
Lúc này đột nhiên từ xa vọng tới tiếng kêu khóc thảm thiết, Lạc Bình và trưởng thôn cùng giật nảy mình.


Một phụ nhân lao vào nhà, ngã quỵ trên mặt đất, trưởng thôn vội vàng chạy lại đỡ, “Cô vợ nhà họ Vương? Cô bị sao thế? Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói, từ từ nói.”


“Hôm qua Pháo Tử Sơn sạt lở, vườn dược thảo với con chó nhà tôi dưới chân núi đều gặp nguy. Sáng nay ngớt mưa, con bé Nhị Nha chạy đến đó, nói là muốn tìm chó về. Ai ngờ đến giờ vẫn chẳng thấy nó quay lại! Đèo sắp sụp rồi, phải làm sao đây? Trưởng thôn ơi, xin ông giúp tôi tìm con gái về đi!!”


Nhị Nha nổi tiếng là xinh đẹp trong thôn, mấy thanh niên nghe thấy thế, la ó muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Mạng người hệ trọng, trưởng thôn cũng không dám chậm trễ, vội vã phân công mọi người cùng nhau đi tìm.


Lạc Bình tỏ ý muốn theo, trưởng thôn không cho, nói hắn là khách quý, sao có thể để hắn phí công lo lắng loại chuyện này.
Lạc Bình lại nói, “Nếu Vương gia đã phái ta đến đây, thì đó là vì muốn ta và mọi người có nạn cùng chịu. Trưởng thôn đừng xem ta như người ngoài.”


Lạc Bình phân công hai thị vệ, bảo bọn họ chia nhau ra tìm người, còn hắn cũng khoá hòm thuốc, men theo đường núi tự đi một mình.
________________________________________
Trời dần tối, tầm nhìn bắt đầu eo hẹp.
Chung quanh rừng núi truyền đến từng đợt kêu gọi “Nhị Nha”, nhưng trước sau vẫn chẳng có ai lên tiếng đáp lời.


Pháo Tử Sơn bảo lớn thì không lớn, bảo nhỏ cũng không nhỏ. Tuy toàn bộ trai tráng khoẻ mạnh trong thôn đều ra ngoài tìm, nhưng phân tán vào núi rừng vẫn có vẻ thưa thớt ít ỏi. Đi mãi đi mãi, xung quanh Lạc Bình đã chẳng có bóng người, chỉ còn lại một mình hắn giơ cây đuốc mò mẫm.


Không khí rất ẩm thấp, lửa cháy không được mạnh, chỉ có thể mơ hồ soi sáng một khoảng không nhỏ xíu phía trước. Lạc Bình từng bước tìm tòi, bất chợt phát hiện ra phía trước có dấu chân người để lại, bị mưa tạt qua, nhưng vẫn phân biệt được, tựa hồ là dấu giày của một cô nương.


Hắn thầm rùng mình, lường trước Nhị Nha có thể đã đi qua nơi này, phải tìm cẩn thận.
Quả nhiên, tại một đoạn sườn núi um tùm cỏ cây, có dấu vết lưu lại.


Lạc Bình khươ đuốc xem thử, giữa ánh lửa bập bùng, hắn nhận ra chỗ này hình như đã có người lăn xuống phần đất trũng sâu mấy trượng.


Hắn hô vài tiếng, muốn tìm ai đó hỗ trợ, không may là xung quanh không có bóng người. Tất cả đều đã chia nhau vào tìm kiếm sâu trong núi, chỗ hắn đứng hiện tại là ở bên rìa Pháo Tử Sơn, chẳng có ai tới cả.


Lạc Bình thầm nghĩ, chỉ là một tiểu cô nương nhỏ nhắn mà thôi, mặc dù mình không luyện võ, không cường tráng tràn trề sức mạnh, nhưng dù gì cũng là một nam tử trưởng thành, cứu người là quan trọng, chi bằng cứ xuống kéo cô gái lên, sau đó tìm người giúp đỡ khiêng về.


Nghĩ đến đây, hắn liền cẩn thận đi xuống dưới.
Ai ngờ mới được vài bước, đất đá dưới chân đột nhiên sạt lở. Cây cối xung quanh trượt sâu xuống sườn núi, bùn lầy trút ào ào, đẩy Lạc Bình thẳng xuống vùng đất trũng.


Lạc Bình chỉ cảm thấy sau gáy đập ‘thịch’ một tiếng, tựa hồ va phải vật cứng. Quang cảnh trước mắt hắn nhất thời biến thành màu đen.


Cây đuốc bị nước mưa xối xả dập tắt, loé lên tia sáng nhỏ nhoi cuối cùng. Lạc Bình thoáng thấy có bóng người lay động, sau đó hắn chống cự không nổi nữa, dần chìm vào hôn mê.
________________________________________
Khi Lạc Bình tỉnh lại, sau gáy vẫn ẩn ẩn đau.


Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy mình đang ở trong một doanh trướng (lều trại lớn của quân doanh), hơn nữa trong không khí còn tràn ngập mùi máu tanh.


Không có ánh đèn, hắn sờ soạng muốn đứng lên, bất ngờ đụng phải thân thể mềm mại nằm bên cạnh. Lạc Bình cả kinh, nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện thấy là một tiểu cô nương mặc áo đỏ, có lẽ chính là Nhị Nha.
Có người cứu bọn họ?


Không. Cứ xét theo máu khô còn dính sau gáy, thêm cả Nhị Nha đang sốt phừng phừng, chứng tỏ đây không phải “Cứu”, mà là “Nhặt”.
Có kẻ nhặt bọn họ về đây.
Chưa kịp suy xét cẩn thận, cửa doanh trướng đã mở, ánh sáng rọi vào, là nắng sớm còn mang theo cả sắc xanh, xem ra đã là buổi sáng.


Một bóng người cao lớn đứng trước mặt bọn họ, bởi vì ngược sáng, hắn không nhìn rõ mặt kẻ đó.


Kẻ nọ thấy Lạc Bình đã tỉnh, cười khẩy một tiếng, quơ quơ thứ gì đó trước mặt hắn, “Ta đang tưởng nam nữ nhà ai si tình hẹn hò đêm, không ngờ lại là đại hồng nhân bên cạnh Việt Vương. Xem ra hôm nay Trầm Lục ta số cứt chó rồi. Nhặt về một tiểu mỹ nhân, lại được kèm theo cả Lạc tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy.”


Lạc Bình đưa mắt dõi theo khối lệnh bài Hành vương lệnh (đại diện Vương gia), sau đó quay lại nhìn kẻ nọ, “Nguyên lai là Trầm Đại trại chủ của Hồng Cân Trại, Lạc mỗ thật thất kính.”


Đối mặt với châm chọc khiêu khích của Trầm Lục, Lạc Bình có thể thuận miệng ứng phó, nhưng vừa nghĩ tới bản thân đột nhiên lại rơi vào tay địch, chỉ sợ mang đến phiền phức lớn cho Chu Đường, trong lòng hắn lo lắng vạn phần.


Trầm Lục hiển nhiên muốn giữ hắn làm con tin, sai người băng bó vết thương cho hắn, còn mình thì chòng chọc quan sát, một tấc cũng không rời.
Lạc Bình nói, “Lạc mỗ có tài đức gì mà khiến cho Trầm Đại trại chủ coi trọng như thế?”


Trầm Lục đáp, “Nghe nói lần này Việt Vương tự mình đi bảo vệ ngân lượng do Hoàng đế lão nhân bố thí cứu trợ. Ta nghĩ, muốn đụng vào miếng thịt béo kia, không có Lạc tiên sinh thì quả là không được.”


Trong lòng Lạc Bình run sợ, nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng, “Trầm Đại trại chủ cất nhắc, Lạc mỗ phụng chỉ bãi quan, không có quyền chức gì… Khụ khụ, bất quá chỉ là đi theo kiếm miếng cơm ăn thôi.”


Trầm Lục tất nhiên không dễ lừa, “Tiên sinh chớ xem thường chính mình. Mỗi huynh đệ của ta ở Thông Phương đều nói, Lạc tiên sinh là người Việt Vương tín nhiệm nhất, Việt Vương xem Lạc tiên sinh như của báu đó nha.”
“Đồn đại mà thôi, Lạc mỗ… Khụ khụ, khụ khụ khụ…”


Lạc Bình chợt thấy ***g ngực rất khó chịu, nhất thời ho khan không ngừng, một câu muốn nói cũng bị ngắt ngang.


Trầm Lục ung dung tiến lại, thấy khuôn mặt hắn vì ho mà ửng hồng, ra vẻ đáng tiếc nói, “E là tiên sinh nhiễm phong hàn rồi. Có điều phỉ trại của ta nhỏ lắm, điều kiện có hạn, hiện giờ đúng lúc chuẩn bị chiến tranh, toàn trại phải trú đóng tại nơi hoang dã. Cơn bệnh này, thôi thì ngài cứ dựa vào chính mình để tự bảo trọng vậy.”


Lạc Bình đè nén khó chịu trong ngực, ngữ khí lạnh lùng, “Không nhọc trại chủ lo lắng, Lạc mỗ không ch.ết được. Bất quá xin trại chủ hãy trả lại hòm thuốc cho ta, để ta khám chữa cho tiểu nha đầu này. Cô bé vốn chỉ là con gái nhà dân, kể cả không thả về, cũng không nên để cô bé ch.ết trong doanh trướng, miễn cho trại chủ vô duyên vô cớ mà thêm xui.”


“Thế cũng được.”
Thuốc men trong hòm có hạn, Lạc Bình chỉ có thể cho Nhị Nha uống một ít thuốc khẩn cấp, mong muốn ổn định lại cơn sốt của cô bé. Cũng may là con gái nhà nông thân thể khoẻ mạnh, dần dần cũng đã tỉnh lại được.


Nhị Nha tỉnh lại, tuy rằng sợ hãi, nhưng thấy có một đại phu hiền hoà ở bên cạnh chăm sóc cho mình, cô bé có phần an tâm, còn tự ăn cơm được.
Lạc Bình thì ngược lại, bởi vì lo lắng cho Chu Đường, bệnh tình của hắn không khá lên được, thậm chí còn càng thêm trầm trọng.
________________________________________


Chu Đường xuất hành trăm dặm, nghênh đón đoàn xe tới từ Mạt thành, một đường bảo vệ đưa đến vùng ngoại ô Thông Phương. Phía trước là Pháo Tử Sơn, địa phương này là nơi bố trí mai phục tốt nhất, hơn phân nửa lũ sơn phỉ thường ra tay ở chỗ này.


Nam Sơn phỉ dĩ nhiên đã chuẩn bị xong xuôi, theo như báo cáo của trinh sát, Hồng Cân Trại cũng đã dựng trại đóng quân ở lân cận.


Y rốt cuộc vẫn có tâm tính trẻ con, vừa nghĩ đến đại chiến trước mắt, hào khí dồn lên, cảm thấy ẩn nhẫn và cố gắng ba năm qua rốt cục cũng sắp được hồi báo. Cái này gọi là “Đã làm thì phải làm để mọi người cùng kinh ngạc”, y muốn cho Phụ hoàng nhìn thấy rõ năng lực của mình.


Nghe được phía trước truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Chu Đường nghi hoặc, con đường này đã khai thông nhiều lối đi nhỏ, tại sao hiện giờ lại có kẻ xông qua? Thấy rõ người tới, bụng y thót lên, thầm nghĩ không ổn.
Hai người kia cưỡi ngựa chạy suốt đêm, chật vật không chịu nổi.


Chu Đường quát hỏi, “Không phải bảo cho các ngươi trông chừng Lạc Bình sao? Sao đột nhiên lại chạy tới đây?”


Hai gã thị vệ lập tức nhảy xuống ngựa, quỳ sụp xuống trước mặt Chu Đường, “Vương gia, sau khi ngài rời phủ, Lạc tiên sinh liền tới Pháo Tử Sơn. Hôm qua ở thôn trang có người bị lạc, tiên sinh khăng khăng muốn cùng đi tìm, sau đó bị ngã xuống dốc núi…”


Chu Đường nghe mà tan nát cõi lòng, “Khốn nạn!! Hắn ở đâu?!! Giờ hắn ở chỗ nào?!!”


Thị vệ run rẩy, “Chúng thuộc hạ tìm nguyên một ngày, bên cạnh hẻm núi là nơi trú đóng của Hồng Cân Trại, e rằng tiên sinh đã rơi vào tay bọn chúng. Đối phương quá đông đảo, thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ, xin Vương gia định đoạt!”


“Hồng Cân Trại…” Chu Đường hoảng hốt, tâm tư biến chuyến rất nhanh. Y vội vàng gọi thị vệ, “Truyền lệnh Nam Sơn phỉ, ngày mốt đoàn xe qua núi, nhất định phải trói chân Hồng Cân Trại, chặt đứt đường lui của chúng, không được để chúng lùi lại nửa bước!”
“Rõ!”


Sau đó y nói với thị vệ đoàn xe, “Tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày. Để bảo đảm, bổn vương sẽ đi mượn binh quyền trợ giúp từ Dương đại nhân. Ngày mốt tập hợp tại Pháo Tử Sơn!”
________________________________________


Hôm đó, Chu Đường dẫn theo mười cận vệ, giục ngựa thẳng tiến không ngừng, băng ngang qua Thông Phương, ào tới Nam thành, xông thẳng vào Tri châu phủ của Dương Kỳ Vân.
Dương Kỳ Vân đang dùng bữa trưa, bất ngờ bị doạ sợ mất mật, phun cơm ra quát, “Vương gia, đây là ý gì?!”


Chu Đường cao giọng nói, “Bổn vương muốn mượn binh quyền Thủ thành quân dùng một chút!”
“Vớ vẩn! Thủ thành quân là thứ ngươi muốn dùng thì dùng được ngay à? Lấy công văn của Thánh Thượng ra cho ta xem đã!”


“Tình huống khẩn cấp! Hồng Cân Trại đã dốc toàn bộ lực lượng, muốn cướp chuyến hàng cứu trợ thiên tai của Việt Châu, còn bắt ân sư của bổn vương để huy hϊế͙p͙, thật sự khinh người quá đáng! Nếu không nhân dịp này tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng, Việt Châu tất có đại nạn!”


“Việt Vương đừng có nói chuyện giật gân! Ta nghe đồn thị vệ Việt Vương phủ ngươi tinh nhuệ lắm cơ mà? Sao nào, chẳng lẽ ngay cả một tiểu phỉ trại vớ vẩn cũng không đối phó được à? Còn nữa, ân sư của ngươi bị bắt? Hừ, chỉ là một thầy giáo dạy học mà thôi, có giá gì để phải điều động binh lực? Làm một người có học thức, chả lẽ không hiểu nổi đạo lý hy sinh vì nghĩa sao?”


Dương Kỳ Vân xưa nay vẫn chất chứa oán hận với Lạc Bình, ngày thường không dám đụng vào hắn, lúc này có thời cơ, đương nhiên sẽ không ra tay tương trợ.


Chu Đường nghe vậy thì nổi giận lôi đình, rút ngay một thanh trường thương (giáo dài), ‘soạt’ một tiếng, mũi nhọn chọc thủng chính giữa ngực áo Dương Kỳ Vân, xách hắn lên không chút nể nang.


Hai mắt y nheo lại đầy nguy hiểm, âm thanh lạnh lẽo vô cùng, “Đó là người của bổn vương. Bổn vương muốn hắn trở về, thì hắn phải trở về không mất một sợi tóc! Hy sinh vì nghĩa? Nếu Dương đại nhân không giao binh ấn ra đây, bổn vương lập tức cho ngươi hy sinh vì nghĩa!”
________________________________________


Chu Đường toại nguyện, cướp được binh quyền Thủ thành quân.
Dương Kỳ Vân ở phía sau gào thét chửi bới, “Thằng nhãi ranh vô liêm sỉ! Mi dám uy hϊế͙p͙ mệnh quan triều đình! Bản quan nhất định phải bẩm tấu lên Thánh Thượng, để xem cái bộ dáng Vương gia rạng ngời của mi còn giữ được tới lúc nào!”


Binh ấn của Dương Tri châu kết hợp với binh ấn của Chương Tướng quân, Thủ thành quân được lệnh, lập tức rời thành đi nghênh chiến.


Con trai của Chương Tướng quân, Chương Chủ bộ nghe nói Lạc Bình bị bắt làm con tin thì có phần lo lắng. Nhìn thấy Việt Vương, hắn cũng bất chấp mấy lời tâm tình tiểu muội nhà mình nhờ nhắn nhủ, vội vã hỏi thăm, “Mộ Quyền huynh vẫn mạnh khỏe chứ?”


Chu Đường đang lúc gấp rút, ôm một bụng lửa cháy cồn cào, lại nghĩ tới ngày ấy chứng kiến tên này thân mật với tiểu phu tử, y lập tức quay đầu lại nạt, “Hỏi hỏi cái rắm!”






Truyện liên quan