Chương 42
KINH THIÊN BIẾN (HẠ)
________________________________________
Cơn mưa tầm tã qua đi, mảnh trăng hiếm hoi lạnh lẽo treo cao. Bóng cây lay động ngoài sân, dừng lại bên cửa sổ, đổ xuống mặt đất, rồi lại nghiêng nghiêng kéo dài ra mãi.
Trên giường truyền tới từng đợt thở dốc nặng nề.
Chu Đường đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là bối rối, vội vàng bắt lấy cổ tay Lạc Bình, “Tiểu phu tử, làm… làm gì đó?”
Cánh tay y run bần bật, căng thẳng đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Tiểu phu tử đang vén hai vạt áo của y, y nhìn những ngón tay nhỏ dài trắng mịn trượt qua y phục mình, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy —— Đây là người y mong nhớ ngày đêm đang làm chuyện y mong nhớ ngày đêm đó! Hiện giờ y thật sự sẽ được toại nguyện sao?
Lạc Bình khẽ dừng lại nhìn y, “Vì sao Vương gia lúng túng?”
Ánh mắt của hắn rất thản nhiên, Chu Đường nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn, nên lại càng thêm cuống cuồng.
Tiểu phu tử đang dạy cho y? Bởi vì y ‘sái vô lại’ nên hắn mới làm như vậy? Không phải trên phương diện này thì tình cảm của hai người vẫn còn chút bất đồng sao? Chu Đường không hiểu được tâm tư của hắn, bị tr.a tấn dày vò đến choáng váng đầu óc.
Lạc Bình cúi xuống, lảng tránh ánh mắt hỗn loạn của y.
Hắn dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế lý trí của mình, nhưng vẫn cứ hoài công vô ích. Hắn cảm thấy bản thân tựa như một kẻ sắp ch.ết đuối, biết rõ không thể trốn thoát nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy, càng vùng vẫy lại càng chìm sâu.
Hít sâu một hơi, hắn tiếp tục động tác.
Vạt áo được vén lên, hắn nhìn thấy nơi đó hơi lộ ra của Chu Đường. Do dự trong phút chốc, hắn đưa tay tiến vào dò xét, rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Chu Đường kêu lên một tiếng, hai bàn tay siết chặt nệm giường. Mãi cho tới vừa rồi, y vẫn còn nghĩ rằng mình đang mộng xuân, nhưng hiện giờ cảm giác chân thực này lại khiến y chẳng biết phải làm sao.
Đó là tay của tiểu phu tử. Bàn tay có vài vết chai rất mỏng, bàn tay dạy y cầm bút viết, bàn tay chuẩn bị Liên Hương trà cho y, bàn tay đặt trên trán y, nói cho y biết rằng hắn sẽ luôn ở bên y.
Y cảm giác chính mình hưng phấn tới sắp phải kêu lên, song đồng thời y lại thấy chưa đủ. Khoái cảm do bàn tay kia mang tới, càng lúc càng chưa đủ đối với y.
“Tiểu phu tử…” Y tha thiết gọi hắn.
Lạc Bình không trả lời, nhưng hắn dùng bàn tay còn lại để vỗ về ***g ngực đang kịch liệt phập phồng của y.
Khoái cảm dâng cao, Chu Đường nhịn không nỗi nữa, cúi xuống nâng khuôn mặt Lạc Bình lên, y muốn hôn hắn, nhưng hắn nghiêng đầu tránh y. Chu Đường không chịu bỏ qua, đuổi theo cắn lấy môi hắn.
Lạc Bình nhắm chặt mắt, âm thầm thở dài. Hắn cho là mình có thể đáp lại, nhưng không ngờ Chu Đường hôn quá mức độc tài, vừa ngang ngược, vừa chặn đứng tất cả đường lui của hắn, quấn lấy đầu lưỡi hắn, nhịp nhàng mà mạnh bạo hôn hắn.
“Ư…” Lạc Bình không tránh được, dục vọng bị khơi mào, sức lực yếu ớt dùng để duy trì lý trí cũng bắt đầu tan rã.
Hắn chặn tay trước ngực Chu Đường, muốn ngăn cản y tới gần, nhưng Chu Đường hoàn toàn không để ý, còn khẽ khàng luồn tay vào trong quần hắn.
Lạc Bình hoảng sợ định lùi về phía sau, lại bị cánh tay mạnh mẽ của Chu Đường kìm chặt.
“Tiểu Đường!”
“Tiểu phu tử cũng thích ta phải không? Ngươi xem, của ngươi cũng ngẩng đầu rồi. Ngươi đừng trốn, ngươi dạy tốt, nên ta học rất nhanh. Để ta giúp ngươi đi.”
“Đừng… Ngươi… Buông tay!” Lạc Bình không lay chuyển được y, tình thế này đã tuột khỏi tầm khống chế của hắn.
Vuốt ve phần thân thể đang dần căng lớn, Lạc Bình không nghĩ Chu Đường có thể chịu được thêm bao lâu, hắn muốn chấm dứt nhanh, động tác tay bắt đầu vội vã.
Chu Đường bị bất ngờ, khẽ lùi lại một chút, không quên miết mạnh chỗ đó của Lạc Bình. Thấy hắn cúi đầu rên rỉ, đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước, Chu Đường ɭϊếʍƈ môi nói, “Chờ một chút… Chờ chút đã… Tiểu phu tử đừng gấp…”
Đuôi mắt y được *** nhuộm thành ửng đỏ, thần sắc kiều diễm, hai bờ mi khép lại hưởng thụ. Y dùng miệng và môi để cảm nhận từng nét mặt mà tiểu phu tử làm ra.
Lạc Bình bị y ve vuốt đến rạo rực, cấm dục đã quá lâu, cả người hắn tựa như muốn bốc cháy. Mơ hồ cảm thấy người trước mắt và Đế vương năm đó hợp làm một, hắn đột nhiên sợ hãi không kìm nén được, mạnh bạo đẩy Chu Đường ra.
Chu Đường không rõ nguyên nhân, chỉ ai oán nhìn hắn, “Tiểu phu tử đừng cự tuyệt ta nữa được không, vẫn chưa đủ mà…. Không phải ngươi muốn dạy ta sao? Ngươi cho ta đi…” Nói xong còn muốn ôm lấy hắn.
“Không được!” Lạc Bình kiên quyết ngăn cản.
“Tại sao không được?” Chu Đường cũng nóng nảy, thậm chí đã muốn cứng rắn.
Y chống đối nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Bình, nhưng động tác bất giác ngừng lại.
Y đã nhận ra, biểu cảm trên gương mặt tiểu phu tử không phải là hưởng thụ… Đôi mắt hắn ngập tràn đau đớn, thương tâm, và sợ hãi…
Chu Đường cuối cùng cũng tỉnh táo lại, “Tiểu phu tử, ngươi, ngươi sao thế?”
Lạc Bình cố nén thở dốc, lắc đầu, “Ngươi… Đừng bức ta.”
Đôi mắt Chu Đường đỏ hồng, nản lòng nói, “Ta sẽ không, ta sai rồi… Tiểu phu tử đừng giận…”
“Ta không giận.”
Lạc Bình ngừng một chút, thấy Chu Đường luống cuống tay chân mặc lại y phục, phía dưới vẫn còn chật vật. Trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy khó chịu —- Chỉ vì kiếp trước mà oán trách y, dường như rất không công bằng.
Lạc Bình thở dài, “Ngươi đừng nhúc nhích.”
“A?” Chu Đường ngạc nhiên.
Lạc Bình cởi bỏ y phục của y, lấy tay che đi đôi mắt y đang ngỡ ngàng thắc mắc, hắn cúi xuống, ngậm lấy nơi vẫn còn nửa cứng của y.
Chu Đường hít một hơi thật sâu, cả thân thể run lên bần bật.
Khoang miệng ấm áp và ướt át bao bọc lấy nơi đó, Chu Đường sung sướng đến sắp không chịu nổi, rung động trong lòng lại khó có thể nói ra.
Tiểu phu tử làm việc này cho y… Tiểu phu tử của y? Tiểu phu tử thanh cao vô dục của y?
Y thẳng lưng muốn nhìn hắn, nhưng bàn tay Lạc Bình mạnh mẽ che kín đôi mắt y, kiên quyết không chịu buông lỏng.
Y có thể cảm giác được từng đợt run rẩy và lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay tiểu phu tử, giữa bóng tối mịt mù, y nhận lấy khoái cảm vĩ đại tiểu phu tử cho y, dần dần ý loạn tình mê, y không thể khống chế chính mình, bắt đầu tự chuyển động ra vào.
“Ô… A… Tiểu phu tử, thích quá…”
Lạc Bình bị y đẩy đến vất vả, không nén được vài tiếng nức nở, Chu Đường biết hắn không dễ chịu, nhưng nghe thấy những âm thanh này của tiểu phu tử, y lại càng thêm hưng phấn.
Khi y lên đỉnh, Lạc Bình không kịp né tránh, bị y phun trào đến đắng chát vòm họng.
Trong đầu Chu Đường trống rỗng, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần. Thấy tiểu phu tử nằm sấp một bên không ngừng ho sặc, trong miệng rớt ra toàn là dịch trắng của mình, y đỏ bừng mặt, hấp tấp tìm khăn để hắn lau mặt lau miệng.
Lạc Bình nhận lấy khăn, che miệng ho khan thêm một hồi, sau đó xuống giường muốn ra ngoài.
Chu Đường định ngăn cản, bị Lạc Bình liếc một cái, không dám động đậy nữa.
Khi Lạc Bình đi rửa mặt về, Chu Đường đã tự giác quay lại phòng y.
Mùi vị đắng chát vẫn chưa tan hết, Lạc Bình ngơ ngác nhìn tấm màn giường, hắn cuộn mình lại, im lặng mà cười. Hắn cười đến rơi nước mắt, nước mắt thấm ướt cả gối đầu.
Tình ái gian nan, thì dùng *** để bổ khuyết.
Ngu muội, ngu muội làm sao…
________________________________________
Ngày hôm sau, Chu Đường vẫn còn thẹn thùng, Lạc Bình lại giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, thản nhiên ngồi trong thư phòng nghị sự cùng bọn họ.
Phương Tấn nhìn qua nhìn lại hai người vài lần, nhấp nhấp trà, không lên tiếng.
Chu Đường điều chỉnh tốt tâm tình, nói với Lạc Bình, “Tiểu phu tử, Trầm Lục tới giờ vẫn không chịu khai nhận Dương Kỳ Vân, ngươi xem có biện pháp gì không?”
Lạc Bình hỏi, “Vì sao phải nóng lòng lật mặt Dương Kỳ Vân như thế?”
Chu Đường quanh co ấp úng, Lạc Bình không nghe rõ, “Gì cơ?”
Phương Tấn xen mồm rất đúng lúc, “Mộ Quyền huynh có điều này chưa biết, lúc ấy Vương gia anh minh uy vũ của chúng ta, vì cứu huynh nên đơn thương độc mã nhảy vào phủ đệ của Dương Tri châu, chọt mũi giáo vào cổ họng Tri châu đại nhân, ăn cướp trắng trợn binh quyền trên tay người ta. Thật là oai phong lẫm liệt biết bao cơ chứ!”
Lạc Bình lạnh lùng, Chu Đường vô thức rụt lùi lại, “Tiểu phu tử, khi đó tình thế bức bách…”
“Tình thế bức bách là có thể làm liều sao? Khụ khụ… Hành động mà không suy tính hậu quả…” Lạc Bình phê phán.
Hắn bệnh nặng mới khỏi, đêm qua lại gặp gió lạnh, ho khan bắt đầu tái phát, Chu Đường vội vàng nhận sai, “Đúng đúng, ta đã biết lỗi lắm rồi, tiểu phu tử uống một ngụm trà đi.”
Chu Đường vừa dâng trà, vừa hung tợn lườm Phương Tấn, ngươi muốn gì? Ai cho ngươi làm hắn giận?
Phương Tấn vờ như không thấy, chả thèm đếm xỉa gì đến y.
Lạc Bình uống trà, trầm ngâm một lát rồi nói, “Ngươi lấy được một nửa binh quyền của hắn, giờ không muốn trả lại, nhưng lại sợ hắn tố giác ngươi uy hϊế͙p͙ mệnh quan triều đình phải không? Uy hϊế͙p͙ là chuyện nhỏ, nếu Thánh Thượng biết ngươi vội vã muốn binh quyền, tất sẽ sinh nghi.”
“Chính là như thế đó!” Chu Đường nịnh nọt, “Cho nên tiểu phu tử giúp ta trị gã Trầm Lục vô liêm sỉ kia đi, Phương Tấn vô dụng rồi, chỉ có thể trông vào ngươi thôi!”
“Trọng Ly tốt xấu gì cũng là sư phụ ngươi, ngươi phải tiếp đãi long trọng, tại sao có thể nói lời như vậy?”
Chu Đường lại bị mắng, ấm ức mà không dám phân bua. Phương Tấn thì vui tươi rạng rỡ, “Đa tạ Mộ Quyền ra mặt thay ta, cũng chỉ có huynh mới dám quở trách Vương gia như vậy. Thôi, ta không sao cả, chính sự quan trọng hơn, huynh xem nên xử trí Trầm Lục thế nào?”
Lạc Bình nghĩ nghĩ, bất chợt hỏi một vấn đề không liên quan, “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
Chu Đường trả lời, “Mùng chín tháng năm.”
Lạc Bình mỉm cười, “Không cần thẩm vấn nữa, trực tiếp bắt giam Dương Kỳ Vân chờ định tội, chứng cớ cứ làm thật thật giả giả, đủ để chém cả hai là xong.”
Chu Đường và Phương Tấn đều kinh hãi, “Như vậy sao được?”
“Sao lại không được? Hai kẻ đó tội ác tày trời, có bị chém đầu cũng không oan uổng.”
“Thế phía trên phái người đến tr.a thì sao?”
“Sẽ không có ai tới tr.a cả.”
“Vì sao?’
“Bởi vì Mạt Thành sắp tới sẽ bất chấp chuyện nơi đây.”
________________________________________
Chính xác theo như lời Lạc Bình, sáu ngày sau, Mạt Thành truyền đến tin Hoàng đế bệnh nặng.
Trước đó một ngày, Việt Vương đã công khai tội chứng của hai kẻ Dương, Trầm trên đài Phất Thương, chém đầu thị chúng.
Lúc này Mạt Thành đang rất hỗn loạn, rất nhiều quan viên đang đứng trước bờ vực, tự bảo vệ mình còn khó, hơi đâu mà để ý ch.ết sống của một lão tiểu Tri châu tại Việt Châu xa lắc.
Việc cứu trợ thiên tai mới vừa bình ổn, Chu Đường còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã phải ứng phó chuyện của Mạt Thành.
Biến động thay nhau ùa tới khiến y trở tay không kịp, hơn nữa còn lo lắng cho bệnh tình của Phụ hoàng, y khó tránh khỏi có chút gắt gỏng. Đám người Phương Tấn, Trì Đình và Vân Hương không ít lần phải nghe y giáo huấn.
“Ngày mai ta sẽ khởi hành, sao đến giờ còn chưa chuẩn bị gì cả?” Chu Đường nổi cơn thịnh nộ với Vân Hương.
“Hồi bẩm Vương gia, là Lạc tiên sinh nói không cần…” Vân Hương trốn phía sau, thầm mong Lạc tiên sinh nhanh nhanh tới cứu.
“Chuyện ta giao phó mà ngươi không làm, còn ỷ lại vào hắn, ngươi muốn tạo phản sao?”
“Nô tỳ không dám!”
“Không dám cũng phải đi sửa soạn cho ta! Còn lão Trình nữa, xe ngựa chuẩn bị xong chưa?”
“Bẩm Vương gia, đã chuẩn bị xong.”
“Còn tên kia nữa! Ngươi đi…”
“Vương gia, từ xa đã nghe tiếng ngươi mắng mỏ rồi, sao thế? Ai chọc giận ngươi nào?” Lạc Bình mới từ Nam Sơn trở về, lập tức đã bị mọi người đưa lên chắn bão.
“Tiểu phu tử, ngày mai ta vào kinh gặp Phụ hoàng rồi, thế mà bọn họ chẳng thèm chuẩn bị gì cả!”
Lạc Bình đã hiểu, quơ tay ra hiệu cho mấy người phía sau giải tán, sau đó dắt Chu Đường vào phòng.
“Vương gia, những gì ta nói trước đây, ngươi một câu cũng chưa lọt tai sao?”
“Nói cái gì? Ngươi bảo ta không nên vào kinh? Làm sao ta có thể nghe được?” Chu Đường tức giận nói, “Tiểu phu tử nói gì ta cũng nghe, nhưng riêng chuyện này thì không được. Phụ hoàng bệnh nặng, nếu bây giờ ta còn không trở về cố gắng báo hiếu, chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa! Ngươi ngăn cấm ta vì muốn ta mang trên lưng nỗi ô danh bất hiếu sao?”
“Vương gia, bởi vì ngươi muốn đi báo hiếu, nên ta mới không cho ngươi đi.”
“Là sao?”
“Các vị Hoàng tử, không ai đơn thuần trở về chỉ để báo hiếu.”
“Thế thì sao? Ta mặc kệ bọn họ muốn làm gì! Đó là phụ thân ta!”
“Ngươi có thể mặc kệ bọn họ, nhưng ta không thể mặc kệ ngươi.” Lạc Bình tận tình khuyên bảo, “Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử đều vây quanh Mạt Thành như hổ đói rình mồi. Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng có gia môn thế gia làm hậu thuẫn, ngươi thì có thứ gì? Nam Sơn quân của ngươi có thể đối chọi với Cấm vệ quân hàng ngàn hàng vạn sao? Hiện giờ thời cuộc rối ren, chính là cơ hội tuyệt vời để bọn hắn tiêu diệt phe đối lập. Bây giờ ngươi trở về, cửu tử nhất sinh!”
“Ta biết, nhưng mà tiểu phu tử…”
“Ta biết trong lòng ngươi khó chịu,” Lạc Bình ngẩng mặt nhìn y, đưa tay xoa nhẹ nếp nhăn giữa hai đầu lông mày nhíu chặt của y, “Sai lầm lớn nhất đời của Phụ hoàng ngươi, đó là bạc đãi nhi tử này. Ta nghĩ Người đã hiểu rõ được, ai mới là kẻ thực sự coi người là phụ thân, chứ không phải một vật cản chắn lối trên con đường chinh phục thiên hạ. Trong lòng một người đang hấp hối, kỳ thật luôn rất tỉnh táo và thông suốt, những gì ngày trước không thấy, khi hấp hối đều có thể thấy rõ ràng.”
Chu Đường sửng sốt thật lâu, cuối cùng vẫn nói, “Tiểu phu tử, lời ngươi nói ta đều hiểu. Nhưng ta vẫn phải về một chuyến, có lẽ đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng, dù sao thì Người cũng là thân nhân của ta.”
Lạc Bình thở dài, “Thôi, ta biết khuyên ngươi không được. Ngày mai ta sẽ cùng ngươi vào kinh, chuyện ở đây cứ giao cho Trọng Ly, hẳn là có thể xử lý tốt.”
Chu Đường cười hì hì ôm lấy hắn, “Vốn ta cũng định đưa ngươi cùng về mà.”
Vân Hương ở bên ngoài, thấy bọn hắn tranh luận xong xuôi mới dám gõ cửa bước vào, dâng trà kèm điểm tâm.
Lạc Bình nói, “Ngươi vừa mới nóng nảy như vậy, uống chút nước cho nguôi đi. Vân Hương đâu có lỗi, hành lý bây giờ thu xếp vẫn kịp, ngươi đừng trách nàng.”
“Tiểu phu tử đã nói giúp, ta làm sao mà dám không nghe?” Chu Đường uống ngụm trà, cười cười với Vân Hương, “Ngươi cũng chớ để ở trong lòng.”
“Nô tỳ không dám.”
Lạc Bình nói với nàng, “Cứ an tâm đi. Được rồi, xin giúp ta gọi Phương tiên sinh tới.”
Vân Hương dạ một tiếng, nàng bước ra khỏi cửa nhưng không đi gọi Phương Tấn, bởi vì Phương Tấn đã ở ngay bên ngoài.
“Phương tiên sinh, tiểu nữ làm vậy… Nếu Vương gia trách tội…” Nàng còn chưa dứt lời, trong phòng đã vang lên một tiếng “Rầm” —- Việt Vương bị nước trà đánh ngã.
“Không sao, có chuyện gì ta chịu, không liên quan tới cô nương.” Phương Tấn vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra.
“Mộ Quyền ơi là Mộ Quyền, huynh tội gì mà…”
“Ta biết y sẽ không nghe, nhưng lần này y thật sự không thể đi. Làm phiền Trọng Ly huynh trông chừng y giùm ta.”
“Huynh định cứ như vậy mà bỏ đi? Một câu cáo biệt cũng không có, sau khi y tỉnh lại, không chừng sẽ phát điên mất.”
“Không đâu, đâu phải chưa từng xa cách.”
“Trước kia khác, bây giờ làm sao y rời huynh ra được nữa?”
“Trọng Ly, y đã trưởng thành rồi, chín chắn và thận trọng hơn ngày xưa nhiều lắm.” Lạc Bình lau nước trà trên mặt bàn, sửa sang lại vạt áo và tóc mai lộn xộn cho Chu Đường.
Phương Tấn nhìn hắn thật sâu, “Vậy huynh có thể bỏ được y sao?”
Bàn tay Lạc Bình khựng lại, “Có hơi…. Luyến tiếc…”
________________________________________
Chu Đường mê man hai ngày mới tỉnh lại.
Mở mắt, y nhìn thấy Phương Tấn.
“Tiểu phu tử đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Mạt Thành.”
“…”
Ngoài dự kiến của Phương Tấn, Chu Đường không hề giận dữ, chỉ vùi mặt vào hai lòng bàn tay, cười cười.
Phương Tấn hỏi y cười cái gì. Chu Đường lắc đầu không nói.
Phương Tấn ra khỏi phòng, khoá trái cửa lại.
________________________________________
Chu Đường nắm lấy thỏ ngọc Trịch Trục trong tay, tựa như một năm kia Lạc Bình rời bỏ y, y cuộn mình rúc vào tấm chăn dày.
Lẽ ra ta nên biết…
Y thì thào.
Lẽ ra ta phải biết, đêm đó ngươi tốt với ta như vậy, là vì ngươi muốn bồi thường cho ta.
Tiểu phu tử, hết lần này đến lần khác, sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế?
Lần này lại là bao lâu nữa?
Ngươi muốn giày vò ta bao lâu nữa hả tiểu phu tử…
________________________________________
Mỗi người dân Việt Châu đều cầu phúc cho Việt Vương.
Bọn họ nghe nói Việt Vương vất vả lâu ngày nên ngã bệnh rồi. Trùng hợp đúng lúc thiên tử cũng bệnh nặng, không biết từ nơi nào đồn ra, nói đây là phụ tử liền tâm, Việt Vương cảm nhận được đau đớn của Thánh Thượng.
Trên thực tế, Việt Vương chỉ bị giam lỏng ngay tại căn phòng của chính mình mà thôi.
Đình Đình và Vân Hương thay phiên trông coi y, mỗi ngày Phương Tấn sẽ đến nói với y chút chuyện Việt Châu, chuyện Mạt Thành, chuyện Thánh Thượng, còn cả chuyện Lạc Bình.
Chu Đường luôn thản nhiên đáp lại, đối với việc Lạc Bình không cho y vào kinh, y tựa hồ muốn nói nhiều hơn, nhưng đối với việc Lạc Bình bỏ y để một mình vào kinh, y lại tựa hồ không muốn nhắc tới.
Mỗi ngày y đều mang bộ dáng mất tinh thần, những người sáng suốt trong phủ đều biết, Vương gia đúng thật là đang bị bệnh.
Một hôm, Chu Đường nói với Phương Tấn, “Không cần phái người coi chừng ta nữa, Phụ hoàng đã sắp về Tây (ý nói từ trần), ta giả vờ bệnh tật nhiều ngày như vậy, giờ ngay cả muốn đi Mạt Thành cũng đã bỏ lỡ thời cơ rồi.”
Vậy nên Phương Tấn không giam lỏng Chu Đường nữa.
Hiện giờ Phương Tấn mới hiểu, Lạc Bình nói đúng, Chu Đường đã chín chắn và thận trọng hơn nhiều. Công việc bề bộn, cho dù mặt ủ mày chau, y vẫn xử lý rất khá.
Chỉ trừ đối với một số chuyện, y vẫn còn vài phần non nớt.
“Phương Tấn, bên cạnh ta có hay không có hắn cũng như nhau cả thôi, ngươi nói xem đúng không?”
“Phương Tấn, việc này nếu hắn ở đây, nhất định hắn sẽ không đồng ý. Giờ chẳng còn ai quản giáo ta nữa, thanh tĩnh hơn nhiều.”
“Phương Tấn, đừng có nhắc tới hắn trước mặt ta, phiền.”
________________________________________
… Thời gian chầm chậm trôi qua, đối với Chu Đường thì chậm một cách quá đáng.
Hôm đó người trong phủ chính đang dùng cơm. Chu Đường, Phương Tấn, Đình Đình ngồi quanh bàn, Trình quản gia và Vân Hương hầu hạ một bên.
Mới vừa ăn hai miếng, Chu Đường đột nhiên gác đũa, giận dữ nói, “Cơm này ai làm? Chó cũng chẳng thèm ăn!”
Mọi người kinh hoảng.
Kỳ thật người Việt Châu không ăn cơm chiên, nhưng gần đây trù nương thấy Vương gia khẩu vị kém, chẳng rõ hỏi thăm được ở đâu rằng trước kia Vương gia thích ăn cơm chiên trứng, nên trù nương đã học cách làm riêng. Mặc dù chưa phải mỹ vị, nhưng cũng không đến mức khó ăn như vậy.
Không ai biết vì sao Vương gia nổi giận, càng không ai biết vì sao Vương gia thực sự mang cơm cho chó ăn.
Phương Tấn đi theo y đến hậu viện.
Chu Đường đang quay lưng về phía Phương Tấn, một tay đút cơm cho chú cún trước mặt.
Y nói, “Ta nhầm rồi, cơm chiên này chó vẫn ăn được, còn hắn mà làm thì chó cũng chẳng thèm ăn. Có lẽ trên đời này chẳng có cơm chiên nào khó ăn hơn hắn làm đâu nhỉ?”
“…” Phương Tấn không hiểu chuyện tích này, nên không trả lời được.
“Nhưng mà không có hắn ở đây, ăn cái gì cũng khó.”
“Vâng.”
“Phương Tấn, hắn sao có thể đối xử với ta như vậy. Ta nhớ hắn.”
Đây là lần đầu tiên y nói thật trong gần một tháng qua.
Phương Tấn nhìn thấy trên nền đất trước mặt Chu Đường có một vết nước đọng tròn tròn.