Quyển 1 - Chương 16: Sách Khổng Đan
Edit: Nhan Nhan
Beta: Quảng Hằng
Mạn Duẫn cuối cùng cũng trả lời được một câu, trong lòng Tịch Mân Sầm mới vừa hòa hoãn một chút, lại bị lời này dội cho một chậu nước lạnh.
"Duẫn nhi, bảo bối thật sự không biết người này sao?" Như vậy làm sao lại có thể trả lời được câu thơ trong sách Khổng Đan?
Ngồi xổm người xuống, Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn nhìn thẳng, rút ra bộ sách trong tay nàng, lắc lắc, "Khổng Đan thư là ba trăm năm trước, năm Chính Đức, tể tướng của Khang Hân hoàng. Người này bằng vào một thân tài học, phụ tá Khang Hân hoàng 56 năm. Bởi vì sự tồn tại của ông ta, Khang Hân hoàng lúc còn tại vị, trong lịch sử được tôn xưng là ‘ An khang thịnh thế ’. Thi từ của ông, rất được nhiều thi nhân theo đuổi. Ở Phong Yến quốc, sự tích về ông, gần như không ai không biết."
Bế Mạn Duẫn lên, Tịch Mân Sầm đi tới bên kia, chỉ vào mấy tấm tranh chữ treo trên tường.
"Đây là tranh chữ tự tay Khổng Đan thư viết."
Chữ viết rõ ràng tự nhiên, cứng cáp có lực. Nhìn ra được người này rất có tự tin, đối với mình cũng cực kỳ nghiêm nghị, chữ viết viết rất cẩn thận tỉ mỉ.
Nhưng họa lên câu thơ, khiến cho Mạn Duẫn mở rộng tầm mắt rồi.
“Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.”
(Khi đứng trên cao sẽ nhìn bao quát nhứng ngọn núi nhỏ)
Đây không phải là bài thơ nổi danh 《 đăng cao 》nổi danh của Đỗ Phủ sao?
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu lấy Đan Thanh
Đây không phải là bài thơ 《 qua cô độc dương 》nổi danh của Văn Thiên Tường sao?
Liên tiếp nhìn vài trang, nếu không phải là Đỗ Phủ, thì chính là mấy bài thơ nổi tiếng của Lý Bạch
Nhìn ra được Tịch Mân Sầm đối với mấy bức tranh chữ này, có đánh giá rất cao. Nếu không cũng sẽ không dành riêng một khu vực, dùng để treo tranh chữ.
không nghĩ tới ở trước nàng, triều đại này còn có một người xuyên qua, thậm chí làm tới chức Tể Tướng một nước. Chỉ tiếc cách nhau đến ba trăm năm, bọn họ không có duyên gặp nhau.
Đột nhiên nghĩ đến quẻ trận phía bên ngoài rừng cây nhỏ, Mạn Duẫn ngẩng đầu lên, hỏi: "Phụ vương, người thiết kế quẻ trận ngoài rùng cây còn sống không?"
không biết vì sao Mạn Duẫn hỏi như thế, Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu, nói: "Còn sống, nhưng bảo bối hỏi cái này làm chi?" Véo nhẹ lỗ mũi Mạn Duẫn một cái, khẽ thấp xuống thanh âm, tựa hồ có mấy phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ngay cả Khổng Đan thư là ai cũng không biết. Còn dám khoác lác đồng ý tỷ thí với Trần Ninh, nếu không muốn xảy ra chuyện xấu hổ, hiện tại xem thêm nhiều sách một chút mới có hi vọng."
Trong tròng mắt Tịch Mân Sầm thoáng qua một tia hung ác, dám khi dễ đến Duẫn nhi. Trần Ninh ngại mình sốngquá lâu rồi, vậy hãy để cho Diêm Vương đến thu thập hắn thôi!
Thực sự không được, giết Trần Ninh, khiến cuộc tỷ thí này không thể mở ra. Nhưng cứ như vậy, nhất định sẽ truyền ra lời đồn đãi Tiểu Quận Chúa e sợ thi đấu, không tiếc sát hại Văn trạng nguyên. Từ từ miệng mồm mọi người, làm sao ngăn được. Mặc dù mới tám tuổi, mặt mũi nhưng hoàng gia cũng rất khó bảo toàn. Cái này là thất sách, tốt nhất là Mạn Duẫn có thể thắng cuộc tỷ thí này.
Như vậy cũng có thể giúp Mạn Duẫn nâng lên một chút danh tiếng.
Nghe người nọ còn tại thế, Mạn Duẫn càng không thể từ bỏ ý đồ, vội vàng hỏi: "Người bày quẻ trận là ai?"
Lay lay Tịch Mân Sầm đang mất hồn, Mạn Duẫn cũng không nghĩ Tịch Mân Sầm sẽ tức giận.
"thật muốn biết sao?" Tịch Mân Sầm ôn hoà trả lời, dường như thú vị.
Lúc này mới nhớ tới nha đầu này từ trong quẻ trận lại có thể đi ra. Chỉ là một cuộc thi đối thơ, chẳng lẽ có thể làm khó nàng?
Người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt. Mình là gấp đến váng đầu, mới quên nha đầu này cũng có lá bài tẩy của mình.
Mạn Duẫn gật đầu, vạt áo trước ngực Tịch Mân Sầm bị nàng nắm nổi lên mấy nếp gấp.
"Muốn biết đáp án, Duẫn nhi cũng phải bỏ ra chút gì đó." Cúi đầu nhìn qua vạt áo, nhìn ra Mạn Duẫn trong lòng gấp gáp. Tịch Mân Sầm ôm nàng, ngồi ở ghế dựa.
Cặp mắt dài nhỏ nhíu lại, thoáng qua một tia khôn khéo. Nha đầu này cất giấu bí mật quá nhiều, tựa hồ là lúc phải moi ra ít đồ rồi.
"Phụ vương, mời nói." Mơ hồ đoán được hàm nghĩa trong mắt phụ vương, Mạn Duẫn cũng biết lừa không được bao lâu.
Muốn lừa gạt được một người thông minh, không phải sự việc dễ dàng. Nếu mình không lộ ra một ít chuyện, ngược lại sẽ làm người ta hoài nghi.
"Duẫn nhi, rốt cuộc biết được những gì? Còn có chuyện gì mà phụ vương không biết?"
Ánh mắt của Mạn Duẫn, tuyệt đối không phải là một hài đồng tám tuổi nên có. Đây cũng có thể là nơi mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng liền bị nàng hấp dẫn.
"Phụ vương đã từng hỏi ta, là ai dạy ta võ công. Người đó dạy ta rất nhiều, tựa hồ là về tất cả các mặt." Mạn Duẫn khéo lẽo che giấu, ở trong tổ chức sát thủ, xác thực có một người mỗi ngày huấn luyện bọn họ, để bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn.
"Làm thơ không phải sở trường của nữ nhi, nhưng sư phụ đã từng lưu lại rất nhiều thi từ, nữ nhi tin tưởng sư phụ sẽ không để ý ta lấy trộm một chút." Mạn Duẫn vừa thẳng thắn, vừa bịa đặt. thật mà cũng giả, giả nhưng cũng là thật.
Chỉ có Mạn Duẫn mở miệng, Tịch Mân Sầm đương nhiên tin tưởng. Nếu Mạn Duẫn có thủ đoạn, hắn cũng không cần vì cuộc tỷ thí ngày mai mà lo lắng. Còn không bằng buông tay, khiến Mạn Duẫn thảnh thơi một chút
"nói cho phụ vương biết, người kia là ai?" Có thể ra vào vương phủ, không bị người của hắn phát hiện, nhất định là võ lâm cao thủ. Mà có thể dạy ra một đứa bé như Mạn Duẫn, thật là làm hắn thật tò mò.
Rôt cuộc kỳ nhân đó là ai?.
Hay là nói......
Đôi mắt của Tịch Mân Sầm đảo một vòng. thật có thể tiến vào vương phủ không bị phát hiện? Thủ vệ của Vương phủ, so với hoàng cung, chỉ có hơn chớ không kém.
Khóe môi có chút nhếch lên thành một đường cong, quá mức tin tưởng, cho nên sẽ không hoài nghi. Nha đầu này, lần này lại nói xạo.
"Sư phụ đã qua đời." Mạn Duẫn nói láo không đỏ mặt, ngay cả mí mắt cũng không nháy.
Bộ dáng ngây thơ vô tội kia, thật sự không thể để cho người tưởng tượng đây là nói láo.
Nhưng khôn khéo như Tịch Mân Sầm, liếc mắt một cái liền nhìn ra. Dù chỉ cùng cô bé con này mới quen biết hai ngày, nhưng hắn vẫn phát hiện, khi đứa nhỏ này nói láo thì càng phát ra vẻ đơn thuần hơn lúc nào hết, tựa hồ như vậy có thể gia tăng độ tin cậy của lời nói.
không tiếp tục truy vấn nữa, đứa bé không nói thật, chỉ có thể từ từ đi. Khi nàng chân chính nguyện ý toàn bộ thẳng thắn thì chính là hắn thu lưới, bắt được chú cá đáng yêu kia.
Thấy phụ vương không có hỏi tới nữa, Mạn Duẫn kéo lại vạt áo của hắn, nhắc nhở hắn vẫn chưa trả lời vấn đề của mình, nói: "Phụ vương, người nào bày quẻ trận thế?"
Tịch Mân Sầm nâng một lọn tóc mềm mại bên tai của Mạn Duẫn lên, quấn ở trong tay đùa nghịch.
"Là phụ vương."
Nhìn thấy vẻ mặt Mạn Duẫn đờ đẫn, Tịch Mân Sầm lộ ra một tia hài lòng. Tiếp theo nói: " Khổng đan thư, từng viết xuống một quyển 《 bát quái thuật 》, mặc dù không cặn kẽ, nhưng phụ vương cũng hiểu được một chút nguyên tắc. Mang binh đánh giặc, rất nhiều chiến lược cũng là từ bên trong này lấy ra. Quẻ trận bên ngoài rừng cây nhỏ, bất quá là rãnh rỗi thiết kế chơi, rồi bảo người làm theo."
Sau đó, Mạn Duẫn tìm một đống lớn bộ sách về khổng đan thư. Cũng không phải muốn biết Khổng đan thư, mà là sợ ngày mai thi thơ, vô tình lặp lại câu thơ của người này. Đến lúc đó, cũng không dừng lại ở chỗ thất bại mà thôi.