Quyển 1 - Chương 40: Định ra mua bán
Edit: Nhan Nhan
Beta: Khánh Linh
“Cách ăn mặc này thật không thích hợp với ngươi.” Mạn Duẫn đi tới trước vài bước, thân mình thấp bé chỉ tới ngực Tư Mã Triều.
Trang phục Tư Mã Triều mặc vô cùng thanh nhã. Ăn mặc như công tử văn nhã vầy mà đi trước mặt người khác, ai mà không biết còn cho hắn là một học sỹ. Nhưng trên thực tế, người này chính là một gian thương từ trong xương tủy.
“Vậy sao?” Tư Mã Triều không thấy mặc quần áo thế này thì có gì không ổn, chỉ nhàn nhạt cười cười.
Nhưng sau khi liếc mắt nhìn đám người chung quanh, Tư Mã Triều nhíu mày, “Tiểu Quận Chúa, ngươi năm lần bảy lượt quấy nhiễu buôn bán của ta, sao không nhân đạo gì hết vậy.”
Nếu mỗi lần thấy mặt hắn đều tổn thất một khoản bạc, vậy không được bao lâu chắc hắn sẽ phải tuyên cáo phá sản đó.
Tục ngữ nói, lấy thịt đè người. Tư Mã Triều giống như chúa sơn lâm của phố này, hôm nay có người lại dám chọc đến trên đầu hắn, những người chung quanh đều chờ đợi xem náo nhiệt.
Xem náo nhiệt ư? Nếu là một người khác, có lẽ Tư Mã Triều còn có thể ăn thua đủ. Nhưng vị tiểu chủ nhân này là ái nữ của Cửu vương gia. Mình chỉ có thể nhịn chứ không lại chọc giận Cửu vương gia thì ch.ết.
Nhìn Hoa Liễu Nhai đi, đấy không phải là một bằng chứng tốt nhất đó sao?
Hoa Liễu Nhai có một nửa sản nghiệp là của Tư Mã gia. hiện tại chỉ còn lại một mảnh phế tích.
Mặc dù tin đồn bên ngoài là có một kẻ say không cẩn thận làm Hoa Liễu Nhai hỏa hoạn, nhưng sự thật chỉ có một số ít người biết rõ trong lòng. Nếu chỉ là một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn, tại sao không có một ai chạy trốn ra được? Cho nên, chuyện này cũng không đơn giản như bề ngoài đâu.
“Mọi người giải tán đi, còn nếu đánh cuộc chưa đã ghiền thì vào sòng bạc tiếp tục.” Tư Mã Triều nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt, gió mát nhè nhẹ thổi tóc hắn bay bay.
Mọi người nhìn thấy Tư Mã Triều không nổi giận thì biết ngay sẽ không có náo nhiệt để xem, từ từ tản ra.
“Tiểu Quận Chúa, chúng ta vào tửu lâu ngay cạnh nói chuyện.”
Mỗi một cơ hội làm ăn, Tư Mã Triều đều không bỏ qua, đặc biệt khi gần đây gặp phải một tiểu quỷ tai họa, bạc trong túi hắn chạy khỏi túi như gió vào nhà trống.
Hun khói sòng bạc?
Chu Dương vui vẻ cười hớn hở, sao cảm giác này giống hồi bé bọn họ cầm rơm đi hun khói hang thỏ thế, cùng một đạo lý mà. Chỉ có điều lần này không phải hun thỏ, mà là một con hồ ly giảo hoạt.
“Chu Dương, mau đi theo.” Thấy Chu Dương chậm chạp không theo kịp, Mạn Duẫn quay đầu lại, thấy hắn đứng tại chỗ miệng cười không ngừng.
“Dạ, Tiểu Quận Chúa.” Phục hồi tinh thần lại, Chu Dương lập tức đáp lời.
Tửu lâu sát vách cũng là sản nghiệp của Tư Mã gia, buôn bán tốt không thể chê được. Mỗi một bàn đều có người ngồi đầy, riêng tiểu nhị cũng có hơn mười người. Cứ chốc chốc Mạn Duẫn lại nghe tiếng tiểu nhị la om sòm để gọi món.
“Chúng ta lên lầu trên bàn chuyện.”
Tư Mã Triều đi trước dẫn đường, bởi hiển nhiên là hắn thường xuyên đến nơi này. Chưởng quỹ tiểu nhị thấy hắn đều kính cẩn chào một tiếng “Thiếu chủ tử”.
Cứ hễ là quán rượu của Tư Mã gia thì mỗi nơi Tư Mã Triều đều chiếm riêng cho mình một nhã gian. Gian phòng này dùng để kiếm lợi.
Mạn Duẫn và Tư Mã Triều mới vừa vào nhã gian ngồi xuống, tiểu nhị đã bưng tới ngay một bầu Thiết Quan âm. Tiểu nhị nào ở đây cũng biết khẩu vị yêu thích của Thiếu chủ tử, Tư Mã Triều vừa tiến vào quán là bọn họ đã lập tức đi pha trà mang đến rồi.
“Vị tiểu thư này, kêu gì uống không?” Khăn lau khoác trên đầu vai, tiểu nhị rót trà cho Tư Mã Triều, tiện đó hỏi Mạn Duẫn luôn.
“Ta không khát.” Có lẽ đây là thói quen, hễ Mạn Duẫn ra cửa là đều không hề uống đồ của người khác.
Mặc dù biết Tư Mã Triều sẽ không dám bỏ thêm gì vào trà, nhưng Mạn Duẫn vẫn duy trì cảnh giác.
“Tiểu Quận Chúa hẹn ta muốn nói chuyện buôn bán gì?” Tư Mã Triều nhấp một ngụm trà, vừa nói vừa thưởng thức trà Thiết Quan âm thơm nồng.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy người qua lại trên đường. Trang trí bên trong nhã gian đơn giản nhưng lại lộ ra vẻ trang nhã, thật hợp với khí tức của Tư Mã Triều.
“Bản Quận chúa muốn ngươi giúp tr.a tìm chuyện về một người.” Mạn Duẫn đi thẳng vào vấn đề.
Tư Mã Triều hé miệng cười, khẽ rê nắp chén trà dọc miệng chén, “Tiểu Quận Chúa, những chuyện tr.a thân thế người khác thế này Cửu vương gia làm tốt hơn so với Tư Mã gia.”
Nếu Cửu vương gia ra tay tr.a tìm người nào, tổ tông mười tám đời cũng có thể đào ra.
“Nếu phụ vương chịu tr.a giúp bản Quận chúa, ta cần gì tìm ngươi?” Mạn Duẫn ngồi vô cùng đoan chính.
Đây cũng là giáo dục từ phụ vương, ngồi cũng phải có tướng ngồi.
Mạn Duẫn lưng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, từ đó đều có thể nhìn ra khí chất tôn quý.
Tư Mã Triều đã bàn chuyện buôn bán với không ít người trong hoàng thất, nhưng một đứa bé có thể thể hiện được khí chất hoàng gia tốt như vậy, Mạn Duẫn là người đầu tiên. không thể không nói, một đứa bé được Cửu vương gia giáo dục sẽ hoàn toàn khác biệt với con cháu nhà khác.
“Trước tiên Tiểu Quận Chúa nói người đó là ai đã.” Xem mặt mà bắt hình giong, dù sao, người thân phận càng cao, tin tức càng đáng tiền.
“Mẫu phi của ta —— Thẩm Đậu.” Lấy ra ngân phiếu mà hôm đó Sử Minh Phi đưa tới, để xuống trên bàn.
“Hai trăm vạn ngân phiếu, thay ta tr.a tung tích lúc sinh thời của mẫu phi ta.” Trong đôi mắt là sự kiên định sâu sắc, nàng muốn biết chuyện về mẫu thân càng nhiều càng tốt.
Tư Mã Triều sửng sốt, người mà Tiểu Quận Chúa muốn tr.a lại là mẫu phi của nàng? Vốn tưởng Tiểu Quận Chúa muốn tr.a về đồ vật gì đó, hay là bí mật sau lưng của một số vị đại thần, nhưng không ngờ tiểu nha đầu đơn giản chỉ muốn tr.a ra tin tức của mẫu phi nàng.
Càng nhìn vào cặp mắt sáng ngời kia, Tư Mã Triều càng cảm thấy xinh đẹp.
Người trong hoàng thất nói không chừng vẫn còn tồn tại loại tình cảm tinh khiết thuần hậu.
“Bảy ngày sau đến Di đổ... à không, vẫn nên gặp tại đây luôn đi.” Nha đầu này không muốn vào sòng bạc nên mới hù dọa cho khách của hắn chạy sạch. Nếu lại hẹn gặp tại sòng bạc, mình lại phải tổn thất một khoản nữa.
Cầm ngân phiếu, Tư Mã Triều đếm qua, 20 tờ, không nhiều không ít.
Gấp và cất vào tay áo kỹ rồi, Tư Mã Triều phe phẩy quạt giấy, “Như vậy, mua bán đã định, Tư Mã gia chắc chắn sẽ tận lực điều tr.a tin tức của Thẩm Đậu.”
Ra ngoài đã lâu, Mạn Duẫn còn phải chạy về ăn trưa cùng phụ vương, nên không muốn trì hoãn thời gian nữa.
“Vậy bản quận chúa hồi cung trước.”
Trở lại tẩm cung, trên bàn đã bày đầy thức ăn, từng đĩa thức ăn tản ra khí nóng. Tịch Mân Sầm ngồi ở vị trí chủ nhà, vẫn chưa động đũa.
thật xa Mạn Duẫn đã nghe đến mùi thơm thức ăn, chạy thẳng vào.
Vừa mới vào nhà, Tịch Mân Sầm ngước mắt lên.
“Về rồi à, lại đây ăn cơm.” Ôm lấy Mạn Duẫn, để cho nàng ngồi ở vị trí bên phải.
Vương phủ trước kia không có nữ nhân nên lúc ăn cơm đều chỉ mình Tịch Mân Sầm. Khi Mạn Duẫn được Tịch Mân Sầm ‘nhặt’ về nuôi vẫn ngồi ở vị trí phía phải.
Cái vị trí kia cách Vương Gia gần nhất, dễ dàng cho hắn gắp thức ăn cho Tiểu Quận Chúa.
Mỗi lần nhìn thấy Vương Gia hạ mình chăm sóc Tiểu Quận Chúa như vậy, Chu Phi Chu Dương đều cảm thán “tình thân thật vĩ đại”.
Nhìn đi, Vương Gia của chúng ta dù có là một nam nhân máu lạnh vô tình cỡ nào cũng bị thân tình ràng buộc nha.
Cùng sống với Mạn Duẫn hai tháng, Tịch Mân Sầm từ một người trước kia chẳng biết bất cứ chuyện gì về Mạn Duẫn, bây giờ hầu như mỗi một chi tiết đều nhớ rõ ràng.
Đặc biệt là khẩu vị của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm càng hiểu thấu đáo.
Đứa bé này không thích ăn thịt, chỉ ăn rau cải, hơn nữa lại ăn rất ít. Mỗi lần nhìn thân thể nhỏ bé của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đều hận không thể làm cho nàng lập tức lớn lên. Trải qua hai tháng điều dưỡng, đứa bé này cuối cùng không còn trông thiếu dinh dưỡng như trước kia, nhưng tật xấu kiêng ăn vẫn không đổi được như cũ.
Nhìn Mạn Duẫn bất đắc dĩ nuốt vào một miếng thịt, Tịch Mân Sầm mới mở miệng nói: “Từ nay trở đi là Khánh điển (Lễ Mừng) Tân Hoàng lên ngôi, theo lệ của Nam Trụ quốc, ngày mai sẽ lên đường đi Thái Thất Sơn, ngày kia là ngày đăng cơ, làm lễ nghênh đón ánh mặt trời đầu tiên.”
Nam Trụ quốc tôn thờ vầng thái dương, Tân Hoàng lên ngôi giống như mặt trời từ phương đông mọc lên. Cho nên ngày đó, Tân Hoàng phải dẫn dắt chúng đại thần tắm mình trong những tia sáng mặt trời đầu tiên trên trời đất.
So với Nam Trụ quốc, Khánh điển Đăng cơ của Phong Yến quốc dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần tuyên cáo thiên hạ, sau đó cử hành một chút nghi thức là được.
Phụ vương nói lời này là ý hỏi Mạn Duẫn muốn đi Thái Thất Sơn hay không. Bởi vì họ là người Phong Yến, cho nên việc đi Thái Thất Sơn hoàn toàn là chuyện tự nguyện.
Phụ vương đã nhiều ngày bận rộn việc chính sự, mỗi ngày đều chân không bén đất chạy trong hoàng cung, căn bản chưa ra ngoài hóng mát một chút.
Có lẽ nên mượn cơ hội lần này để giải sầu cho phụ vương cũng không tồi. Ít nhất, trên núi là nơi tốt nhất để ngắm mặt trời mọc.
“đi.” Mạn Duẫn gật đầu một cái.