Quyển 2 - Chương 1
Edit: Khánh Linh
Nắng nóng như lửa dội xuống hoa viên cạnh bên đình. Hoa viên lúc này đầy sắc màu rực rỡ, từng đợt từng đợt mùi hương hoa thoang thoảng chui vào mũi Mạn Duẫn, thanh nhã hợp lòng người. trên mặt bàn đá đặt một ly trà Long Tĩnh thơm nồng. Trong bảy năm chia cách với Phụ Vương, Mạn Duẫn đã bất tri bất giác mà yêu thích cỗ hương vị thanh mát này.
một bàn tay tinh tế như Bạch Ngọc bao quanh chén trà.
Đứng thẳng ở một bên hầu hạ là một vài cung nữ thái giám, bọn họ chỉ nhìn bàn tay nuột nà như ngọc kia thì đã muốn ngây ngẩn cả cười. Mùi hương trà thơm nồng tràn ngập khoang mũi vòm miệng, khiến người ta vô cùng thanh thản.
“Tiểu Quận chúa, Hoàng hậu nương nương muốn gặp ngài.” một tiểu cung nữ vội vã chạy vào bẩm báo.
Mạn Duẫn ngồi thẳng người rồi nhìn lên, Hoàng hậu Hứa Như Như cũng vừa vặn tiến vào trong đình. Mày liễu hơi hơi nhăn lại, Mạn Duẫn vẫn ngồi trên nhuyễn tháp mà chưa đứng dậy, trong lòng bật ra suy nghĩ, ngọn gió nào lại thổi Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức tới đây vậy?
“Hoàng hậu nương nương giá lâm Điềm Uy cung là có chuyện gì vậy?”
Dung mạo của Mạn Duẫn như hoa phù dung nơi đáy nước, lung linh say mê lòng người, chỉ cần hé chút nụ cười là lập tức có thể làm cho người khác chìm sâu vào si mê. Mà đó là nàng chỉ mới mười lăm tuổi thôi đó, nếu sau này càng lớn lên, còn không biết sẽ quyến rũ lòng người đến hồn siêu phách lạc thế nào nữa.
Người xưa đã có câu ‘vô sự không đăng tam bảo điện’ rồi đấy thôi.
Hứa Như Như ngồi vào trên ghế đá, khóe miệng mang theo tươi cười hòa ái, lấy từ trong tay áo ra một thiệp mời màu đỏ, đặt trên bàn đá, “Bản cung hôm nay đến vì muốn thông tri cho tiểu Quận chúa biết một tin tức.”
Mạn Duẫn vươn tay cầm lấy thiệp mời, đầu tiên liếc mắt nhìn Hứa Như Như một cái, rồi mới chậm rãi mở thiệp ra.
Vị Hoàng hậu này chưởng quản hậu cung nhiều năm, danh tiếng vẫn vô cùng tốt. Làm việc tận tâm tẫn trách, hoàn toàn không giống mấy phi tần khác suốt ngày chỉ biết được so đo quần áo sắc đẹp với nhau hoặc tranh giành quan tâm của Sử Minh Phi. Nữ nhân này toàn thân biểu lộ một vẻ ôn nhu, khiến người khác luôn có hảo cảm. Ấn tượng của Mạn Duẫn về nàng coi như tốt đẹp.
Vừa mở thiệp mời ra nhìn, Mạn Duẫn nháy mắt liền sửng sốt, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt hơi hơi mở lớn ra. Tay đang cầm thiệp mời có tia run rẩy nhè nhẹ, lập tức ném thiệp mời ra ngoài như phải bỏng.
“Việc này, là thật, hay giả?” Mạn Duẫn không dám tin.
Hứa Như Như xoay người nhặt thiệp mời lên, phủi bụi dính trên mặt thiệp, nói: “Thiệp mời cũng đã phát ra rồi, tiểu Quận chúa nghĩ rằng là thật hay là giả? Bản cung đến đây chính là muốn hỏi một chút ý kiến của tiểu Quận chúa.”
“Phụ Vương thật sự muốn thành thân?” Mạn Duẫn hạ thấp giọng khó khăn thốt ra những lời này, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hứa Như Như, nói:
“Vì sao ngươi muốn cho bản Quận chúa biết việc này?”
Những năm gần đây, bên ngoài đều truyền tụng lời đồn đại, rằng vì muốn củng cố khẳng định bang giao giữa hai quốc gia, tiểu Quận chúa hiện tạm cư tại Nam Trụ quốc. Mạn Duẫn ở trong Hoàng cung mấy năm nay, quanh năm suốt tháng cũng không nhìn thấy vị Hoàng hậu này một lần nào, lần này lại đột nhiên chạy đến đây rốt cuộc là có ý tứ gì?
“Thiệp mời này mấy ngày trước đã được đưa tới Hoàng cung, Phụ Vương của ngươi sẽ cùng với Duẫn Linh Chỉ, thiên kim của Thái Úy, thành hôn vào một tháng sau. Bản cung chính là muốn hỏi ngươi một chút, có muốn quay về Phong Yến quốc không?” Hứa Như Như lại đẩy thiệp mời tới trước mặt Mạn Duẫn, “Bản cung biết, ngươi vẫn rất muốn quay trở về.”
Mạn Duẫn đúng là rất muốn trở về. Năm đó khi nàng yêu cầu được học võ công, một trong những nguyên nhân chính là nghĩ sẽ lén trốn ra khỏi cung, lặng lẽ trở về Phong Yến quốc. Nhưng Sử Minh Phi đã an bài rất nhiều cao thủ bên người nàng, gắt gao giám sát nàng, nên hoàn toàn không có cơ hội đào tẩu.
đã ngây ngốc ở nơi này suốt bảy năm, Mạn Duẫn cảm thấy chịu đựng uất nghẹn thế là đã đủ rồi, đưa mắt nhìn thiệp mời đỏ rực kia, Mạn Duẫn có thể cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung. Ôn nhu mà Phụ Vương dàng cho bản thân nàng, giờ sao có thể dời đến cho người khác? Mạn Duẫn tiếp nhận thiệp mời, hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn nhanh chóng tiễn bước bản Quận chúa đến thế?”
Hứa Như Như cười thản nhiên, đưa tay nhón lấy một quả anh đào bày trên bàn đá. Tiểu quốc mới tiến cống quả anh đào này sáng sớm nay, thế mà mới buổi trưa là đã được dâng tận miệng tiểu Quận chúa rồi.
“Tâm tư của Hoàng Thượng đối với ngươi, quá mức rõ ràng. Nếu vẫn giữ ngươi ở lại Nam Trụ quốc, bản cung thực sự sợ rằng một ngày nào đó Hoàng Thượng không nhịn được mà...” Hứa Như Như không nói tiếp, nhưng Mạn Duẫn cũng đã hiểu được ý tứ của nàng.
Đối với Hoàng hậu, Mạn Duẫn đã trở thành một nguy hiểm trực diện. Nếu không nhanh chóng tiễn bước, sớm hay muộn gì Sử Minh Phi sẽ bị mê mẩn đến thần hồn điên đảo. Tất cả những thứ cung cấp cho ăn, ở, dùng của Tiểu Quận chúa so với hậu cung phi tần còn xa hoa hơn gấp nhiều lần. Chỉ xét mỗi điểm này thôi mà đã vượt qua mọi hạn độ rồi.
Hoàng Đế đời trước của Nam Trụ thật sự là một người tham luyến sắc đẹp, thế nên mới rơi vào kết cuộc là chiến bại dưới tay Phong Yến quốc. Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể để phát sinh lần thứ hai. Còn tính về tư tâm, bản thân Hứa Như Như cũng muốn tiễn bước Mạn Duẫn. Dù sao, chẳng nữ nhân nào có thể độ lượng vĩ đại như vậy đối với nam nhân của chính mình.
Nếu không cần giương cao ngọn cờ Hoàng hậu hiền lương thục đức, Hứa Như Như cũng có thể khẳng định là sẽ không muốn chia sẻ nam nhân của mình với những người khác.
Nhìn thấu ý tưởng trong đầu Hứa Như Như, Mạn Duẫn sáng tỏ gật đầu một cái. Nhưng có một chút việc, nữ nhân này ngàn vạn lần cũng sẽ không nghĩ ra được, đó chính là... Nàng và Sử Minh Phi là thân sinh huynh muội. Cho dù Sử Minh Phi thực sự có tâm tư loại đó, trước khi nó còn chưa có nảy sinh thì đã phải cương quyết mà cắt đứt rồi.
Nhưng nữ nhân này đã đến đây, thôi thì vẫn có thể xem đó là một cơ hội cho nàng đi. Chỉ cần nàng có thể quay lại Phong Yến quốc, Phụ Vương cũng đừng có mơ chuyện ôm mỹ nhân đi vào giấc mộng. Bắt đầu là bởi chính Phụ Vương bắt lấy tay nàng trước tiên, cứu nàng một mạng từ trong mưa tên kia. Nay cho dù hắn muốn buông tay, Mạn Duẫn cũng sẽ không buông ra đâu.
“Ngươi có biện pháp đưa bản Quận chúa rời đi?” Mạn Duẫn gõ gõ lên thiệp mời.
Sử Minh Phi nhốt nàng bảy năm, trong bảy năm này, không có lúc nào mà nàng không nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi đây.
Hứa Như Như cười nhẹ như hoa cúc đón gió, lắc đầu nói: “Bản cung nào có bản lĩnh đến thế, sao có thể coi Hoàng Thượng không ra gì mà ngang nhiên trắng trợn tiễn bước Quận chúa được.” Hứa Như Như nhìn về hướng xa xa, thấy Sử Minh Phi đang mang theo tiểu thái giám nhanh chóng đi về hướng đình.
Mạn Duẫn nâng tay, nói với cung nữ đứng bên cạnh: “Bản Quận chúa không muốn gặp Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng hồi cung đi.”
Từ khi Sử Minh Phi cường ngạnh giam cầm nàng ở nơi đây, nàng liền không muốn nhìn mặt hắn, những năm gần đây một câu cũng không mở miệng nói với hắn.
Sử Minh Phi nghe cung nữ bẩm báo Hoàng hậu đến tìm tiểu Quận chúa thì lập tức buông tấu thư mà chạy đến đây. Giờ thoáng nhìn thấy tấm thiệp mời màu đỏ trong tay Mạn Duẫn thì biết ngay là... đã đến chậm.
hắn biết, một khi Mạn Duẫn đã biết việc này, cho dù chính hắn có ngăn cản đến thế nào thì nàng cũng sẽ tìm hết biện pháp để thoát khỏi Hoàng cung.
“Tiểu Quận chúa dặn, không muốn gặp khách, thỉnh Hoàng Thượng quay về.” Cung nữ thốt ra những lời này cực kỳ thuận miệng lưu loát, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên nói ra như thế.
Sử Minh Phi đẩy cung nữ ra, trực tiếp bước thẳng vào đình, liếc Hứa Như Như một cái rồi nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời Mạn Duẫn cầm trong tay, nói: “Ngươi biết việc này rồi?” Ngồi vào ghế đá đối diện Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn không hé răng, chỉ khẽ gật đầu.
Thái độ Mạn Duẫn lúc nào cũng ôn hòa, mỗi lần muốn trả lời thì ngoại trừ gật đầu hoặc lắc đầu, Mạn Duẫn cũng không hề mở miệng nói với Sử Minh Phi một câu.
“đã bảy năm rồi, ngươi vẫn còn hận Trẫm? Năm đó ngươi mới tám tuổi, đã biết cái gì là tình, cái gì là yêu sao?” Khẩu khí Sử Minh Phi có chút tức giận, đặc biệt là khi thấy Mạn Duẫn hờ hững đối với hắn.
Hứa Như Như ngồi ở một bên, ngậm miệng im lặng không hề chen lời. Đối với những lời Sử Minh Phi vừa mới thốt ra hoàn toàn không hiểu rõ là ý gì.
“Cửu vương gia sắp thành hôn, có thể thấy được là tình cảm của hắn đối với ngươi đã dần phai nhạt. Ở lại Nam Trụ thì có gì là không tốt chứ, Trẫm có thể nuôi ngươi cả đời, không có người nào có thể thương tổn ngươi.” Sử Minh Phi nắm chặt tay thành quyền, mà đối phương vẫn tỏ vẻ không quan tâm như trước, chỉ nâng chén trà lên chậm rãi thưởng thức.
Rồi dường như thấy Sử Minh Phi nói chuyện rất phiền, Mạn Duẫn đứng lên, ôm lấy tiểu mạo ngao đang nằm ườn phơi nắng trên nhuyễn tháp, chuẩn bị rời đi.
Sử Minh Phi thấy vậy thì biết ngay tình huống sự việc này là không thể vãn hồi. Sau khi tự hỏi trước sau một phen, Sử Minh Phi giữ chặt tay nàng, “Nếu ngươi thật sự muốn trở về, thì tốt nhất là ngồi thảo luận đàng hoàng với Trẫm.”
Mạn Duẫn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn. “Ngươi khẳng định sẽ thả bản Quận chúa rời đi?”
Sử Minh Phi gật đầu, quay về phía Hứa Như Như nói: “Hoàng hậu, ngươi đi về trước đi, Trẫm và tiểu Quận chúa có chuyện muốn nói.”
Hứa Như Như hành lễ cáo lui, Sử Minh Phi lại phẩy tay đuổi cung nữ ra ngoài, chỉ để lại tiểu thái giám bên người của hắn.
Tiểu thái giám thiếu niên khi xưa đã trưởng thành thành một thanh niên suất khí phi thường, nếu không phải là thân thái giám, thì bằng vào bề ngoài như thế nhất định có thể mê đảo một đống lớn nữ nhân.
“Năm đó Cửu vương gia ném mình ngươi ở lại, chẳng lẽ ngươi không hận hắn?” Thấy Mạn Duẫn nguyện ý ở lại nói chuyện cùng hắn, ngữ điệu của Sử Minh Phi lại khôi phục về vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Vì sao phải hận? Phụ Vương có bỏ lại một mình ta hay không, việc này, chắc hẳn trong lòng Nam Trụ Hoàng hiểu rất rõ.” sự việc năm xưa nhất định là đã có kẻ đứng giữa gây sóng gió, mà kẻ đó... Mạn Duẫn nhìn về phía Sử Minh Phi, lại quay đầu nghiêng sang một bên, không muốn nhìn hắn. Tuy rằng không biết Sử Minh Phi đã sử dụng thủ đoạn gì, nhưng trong lòng Mạn Duẫn trăm phần trăm tin tưởng vào Phụ Vương.
Phụ Vương tuyệt đối sẽ không giận nàng mà rời đi không có lý do gì.
“Khi đó, ngươi còn quá nhỏ, căn bản sẽ không hiểu về tình yêu. Cửu vương gia ngay từ đầu đã không có hảo tâm, Trẫm làm vậy là vì sợ ngươi chịu thiệt. Ngươi xem hắn là Phụ Vương, nhưng hắn lại không xem ngươi là nữ nhi.” Sử Minh Phi vỗ mạnh lên bàn đá. Bàn đá chấn động lung lay.
Đôi mi thanh tú của Mạn Duẫn chau thành đường thẳng, “Ta chỉ muốn làm bạn ở bên người Phụ Vương.” Là nữ nhi cũng tốt, không phải là nữ nhi cũng thế, tình cảm của nàng đối với Tịch Mân Sầm cực kỳ phức tạp. Lúc đầu, nàng tưởng là máu mủ tình thân, nên việc Phụ Vương sủng nàng nàng đều xem là chuyện đương nhiên. Rồi sau đó nàng mới phát hiện, hễ thấy nữ nhân khác tỏ vẻ yêu thương nhung nhớ đối với Phụ Vương thì nàng sẽ tức giận sẽ ghen tị.
Như thế có phải là tình thân vô cùng đơn giản sao? Đương nhiên là không phải, đây là ‘Tình thân biến chất.’
Xưa nay Mạn Duẫn làm việc gì đều hướng theo sở thích cá nhân, nên mặc kệ đó là tình thân, hay là tình yêu, nàng đều thầm muốn phải chặt chẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Ngươi đã mười lăm tuổi rồi, có thể phân biệt thị phi. Trẫm không có khả năng nhốt ngươi cả đời. Nếu ngươi còn tâm niệm Cửu vương gia, Trẫm có thể đưa ngươi trở về.” Sử Minh Phi suy sụp cúi đầu, “Nhưng nếu ngươi phát hiện... ngươi đối với hắn, hoặc là hắn đối với ngươi, không hề tồn tại tình yêu, thì phải quay về Nam Trụ quốc.”
Sử Minh Phi xoa xoa sợi tóc trên trán Mạn Duẫn, cực kỳ luyến tiếc. Nhưng Mạn Duẫn là một người thẳng thắn rõ ràng, nàng có quyền lựa chọn cho chính mình. Trong vài năm ở chung này, thái độ giữa hai bọn họ giống y như kẻ thù, tuy rằng không đến mức rút kiếm ra chém nhau nhưng Sử Minh Phi cũng rất rõ ràng, giữa Mạn Duẫn và hắn luôn tồn tại một cái gai.
Nếu không nhổ cái gai đó đi, tất nhiên nó vẫn sẽ hiện diện mãi mãi. Cửu vương gia sắp thành hôn, tình cảm đối với Mạn Duẫn nói không chừng cũng đã buông xuống. Chỉ cần Mạn Duẫn quay về Phong Yến quốc rồi đạp phải cái đinh này, nàng chắc chắn sẽ quay về thành thành thật thật mà ở mãi tại Nam Trụ. Hôm nay, cho dù Hoàng hậu không lắm miệng mà can thiệp vào chuyện này, hắn cũng sẽ nói cho Mạn Duẫn biết.
“Ta tin tưởng Phụ Vương...” Bất luận là lời hắn từng hứa hẹn, hay là mỗi một câu hắn từng thốt ra, Mạn Duẫn đều ghi khắc tận đáy lòng. Cầm lấy tấm thiệp mời, hai mắt Mạn Duẫn lại chằm chặp nhìn vào. Thành hôn ư? Phụ Vương, người nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Năm đó vì sao Phụ Vương lại bỏ ta lại mà đi? Đừng nói là không liên quan tới ngươi nhé.” Mạn Duẫn cất thiệp mời vào ống tay.
Biết ngay là không thể gạt được nha đầu tinh quái này mà! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn càng lớn càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người của nàng, ngay cả Thẩm Đậu năm xưa phong thái cũng không bằng như nàng hiện tại. Nàng để nguyên dung nhan này mà ra khỏi cung, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người rung chuyển.
Sử Minh Phi nhìn dung mạo của Mạn Duẫn mà ngẩn người, mãi đến khi Mạn Duẫn lấy tay phe phẩy ở trước mặt hắn vài cái, hắn mới hoàn hồn.
“Trẫm sử dụng một mưu kế nho nhỏ.” Sử Minh Phi vẫy tay về phía tiểu thái giám. Tiểu thái giám liền lập tức bước đến gần, hướng Mạn Duẫn khẽ cười.
Quả nhiên là tiên nữ nha... Trong lòng tiểu thái giám không khỏi bật lên một ý nghĩ này.
“Ngươi chắc còn nhớ, ngày ấy trẫm và Tiểu Phẩm Tử nhảy cửa sổ vào Điềm Uy cung đúng không? Lúc ấy ngươi theo ta đi, chỉ mỗi Tiểu Phẩm Tử ở lại.”
Sử Minh Phi vừa nhắc tới việc này, Mạn Duẫn cũng nhớ ra ngay. Lúc ấy nàng bị Sử Minh Phi bắt đi, mà tiểu thái giám này hoàn toàn không cùng rời đi với bọn họ.
“Nô tài ở lại Điềm Uy cung, mãi cho đến khi Cửu vương gia hồi cung.” Tiểu thái giám miết miệng, thanh âm đột nhiên trở nên trầm hẳn xuống, rõ ràng là bắt chước theo giọng của Sử Minh Phi. Ngay sau đó, thanh âm lại trở nên lạnh như băng. “Ngày ấy nô tài làm đúng theo lời Hoàng Thượng, đóng chặt tất cả cửa và cửa sổ của tẩm cung, không cho Cửu vương gia tiến vào. Sau đó phẫn nộ hét lên, “không cho phép tiến vào, ngươi giết thân sinh phụ thân của ta. Ta không đi theo ngươi. Ngươi cút ngay. Ta không bao giờ nữa muốn gặp ngươi nữa.” Thanh âm này rõ ràng là giọng của Phụ Vương, lạnh như băng mà lại thu hút. Mạn Duẫn vì nghe được giọng nói này mà chìm vào hoài niệm mất một lúc, cứ tưởng là Phụ Vương đang đứng ngay trước mặt nàng lúc này.
“Nô tài hô suốt một ngày như thế, Cửu vương gia mới buông tha cho ý niệm khuyên bảo ngươi. Trước khi đi chỉ nói một câu ‘Nếu ngươi nghĩ thông suốt rồi, thì hồi Phong Yến tìm bổn Vương’.” Lần này, thanh âm mang theo vẻ trẻ con yếu ớt, đúng y thanh âm của Mạn Duẫn bảy năm về trước.
Mạn Duẫn giật bắn cả mình nhìn Tiểu Phẩm Tử... ‘Nếu ngươi nghĩ thông suốt rồi, thì hồi Phong Yến tìm bổn Vương’. Những lời này của Phụ Vương hàm nghĩa là gì đây? nói với Tiểu Phẩm Tử, hay là nói với nàng? Mạn Duẫn cũng không phân biệt được rõ ràng.
Sử Minh Phi vỗ vỗ đầu vai Mạn Duẫn, hơi áy náy nói: “sự thật như ngươi vừa chứng kiến. Tiểu Phẩm Tử có thể bắt chước thanh âm. Phàm là thanh âm nào mà hắn từng nghe qua, hắn có thể bắt chước y hệt. Năm đó sau khi ta bắt ngươi đi, Tiểu Phẩm Tử ở lại Điềm Uy cung giả mạo ngươi, mãi cho đến khi Cửu vương gia rời đi.”
Tim Mạn Duẫn nảy thình thịch. Tiểu Phẩm Tử bắt chước thanh âm của nàng, khiến Phụ Vương tức giận bỏ đi! Nàng đã sớm đoán được ẩn tình của sự việc này không hề đơn giản, nhưng lại không nghĩ rằng là thế này... Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Phẩm Tử, nắm tay trắng nõn của Mạn Duẫn dần dần xiết chặt lại. Nàng cúi đầu, nghĩ bụng, nàng biết mà... Phụ Vương sẽ không bỏ lại nàng đâu.
Ở hiện đại cũng có một số thiên tài về âm nhạc có thể bắt chước ra thanh âm của đủ các loại người. Mạn Duẫn tuyệt đối không ngờ rằng ở cổ đại, nàng cũng có thể gặp được một người như vậy.
“Ta muốn hồi Phong Yến quốc. Lập tức, lập tức!” Ánh mắt sáng quắc kiên quyết của Mạn Duẫn nhìn thẳng vào Sử Minh Phi.
Sử Minh Phi thở dài. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà Mạn Duẫn vẫn không thể thoải mái trong lòng sao? Sử Minh Phi lấy ra một khối kim bài, nhét vào tay Mạn Duẫn, “Cầm đi. Về sau ngươi có thể tùy ý ra vào Hoàng cung.”
Mạn Duẫn nhìn thẳng vào Tiểu Phẩm Tử như đang suy nghĩ việc gì. Tiểu Phẩm Tử bị ánh mắt của Mạn Duẫn nhìn chằm chằm đến phát run, đầu cúi thấp đến trước ngực.
“Ngươi đừng có chủ ý gì với Tiểu Phẩm Tử. Trẫm sẽ không để hắn về Phong Yến quốc với ngươi đâu. Nếu Cửu vương gia tin ngươi thì chỉ cần một câu là hắn sẽ tin tưởng, không cần phải mang theo Tiểu Phẩm Tử.” Mày Sử Minh Phi nhíu chặt lại. hắn vốn muốn khiến cho Mạn Duẫn cắt tuyệt mọi hy vọng, nên sẽ không giúp thêm nàng bất cứ chuyện gì. Vả lại, Tiểu Phẩm Tử là tâm phúc đắc lực của hắn, trong Hoàng cung không thể thiếu hắn.
Nghe thấy lời này, Mạn Duẫn mới thu hồi ánh mắt. “Vậy bản Quận chúa đi đây.” Bỏ kim bài vào trong tay áo, Mạn Duẫn ôm tiểu mạo ngao rời đi thẳng một nước, không hề quay đầu lại.
Khóe miệng cong lên một tia cười tà ác. Phụ Vương muốn thành hôn cũng phải nhìn xem nàng có đồng ý hay không!
Mạn Duẫn một thân một mình lên đường đi Phong Yến quốc, Sử Minh Phi không an bài bất kỳ thị vệ nào đi theo hộ tống bảo vệ. Với công phu võ công hiện tại của Mạn Duẫn mà hành tẩu trên giang hồ thì việc bảo vệ được tính mệnh không thành vấn đề. Tục ngữ có câu ‘đánh không lại thì chạy’, tuy rằng công phu của Mạn Duẫn không tốt, nhưng tay chân lại linh hoạt phi thường. Môn khinh công là môn nàng học được tốt nhất.
Bởi vì dung mạo nàng quá mức xuất chúng, nên ngay đêm đầu ra khỏi cung, Mạn Duẫn đã gặp phải hái hoa tặc. Cũng may cái tên hái hoa tặc kia công phu mèo quào, chỉ hai ba chiêu là đã bị Mạn Duẫn bắt được, đánh tới nằm sấp mà kêu cha gọi mẹ. Mấy ngày sau, hầu như mỗi đêm nàng đều gặp phải một hai tên sắc quỷ.
Mấy năm nay Mạn Duẫn vẫn chỉ ở bên trong cánh cổng Hoàng cung nên cũng chẳng chú ý đến dung mạo của mình thế nào, mà người trong Hoàng cung đều cẩn tuân quy củ, không có bất luận kẻ nào dám lớn mật khi nhục nàng. Sau khi liên tục gặp mấy tên sắc quỷ, Mạn Duẫn không muốn vì một nguyên nhân vớ vẩn như vậy mà trì hoãn lộ trình của mình, bèn quyết định mua một cái khăn sa che khuất khuôn mặt.
Thế nhưng, làm như vậy chẳng những không có giảm bớt phiền toái, mà ngược lại, vì Mạn Duẫn ôm tỳ bà và che nửa mặt nên càng tăng thêm một cảm giác thần bí, khiến tiểu tặc hái hoa xông tới càng ngày càng nhiều. Mạn Duẫn thật sự bị ép đến không còn biện pháp nào, đành phải thừa dịp ban đêm lẻn vào phòng bếp của tửu điếm, cạo lọ nghẹ (bồ hóng) dưới đáy nồi mà trét lên mặt.
Làn da thôi không còn vẻ bóng mịn trắng nõn nữa, đã vậy Mạn Duẫn còn cố ý búi tóc lên theo kiểu góa phụ nông thôn, nên kể từ đó không còn kẻ nào đến quấy rầy vị ‘Xấu nữ’ này.
Mạn Duẫn vội vàng bôn tẩu, ngoảnh qua ngoảnh lại đã hơn nửa tháng. Đến khi Mạn Duẫn lại một lần nữa đứng ở Hoàng đô Phong Yến quốc, một cảm giác như đã xa cách cả đời đột nhiên đánh úp lấy nàng. Xa cách bảy năm, nàng rốt cục đã trở lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn đen đủi hiện ra một nụ cười vui mừng.
Mạn Duẫn bước nhanh về hướng Vương phủ, nhưng nàng chưa kịp đặt chân vào cửa thì đã bị thủ vệ bắt chéo hai thanh trường kiếm ngay trước mặt cản đường.
“Điêu dân, từ chỗ nào đến đây. Sầm vương phủ là chỗ ngươi có thể tùy tiện ra vào sao?” Thủ vệ cầm kiếm đẩy Mạn Duẫn ra ngoài.
Mạn Duẫn bị đẩy một cái mạnh đến lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống. Lúc này nàng mới sực nhớ, bộ dáng mình hiện tại vẫn là một ‘Xấu nữ’ lôi thôi lếch thếch. Sợ Phụ Vương không nhận ra, nàng vừa định nâng ống tay áo lau sạch khuôn mặt thì chợt thấy trong Vương phủ đi ra hai người.
một người là Phụ Vương, còn người kia... Thiên kim của Duẫn thái úy, Duẫn Linh Chỉ.
Cánh tay đang nâng lên liền cứng đờ một chỗ, Mạn Duẫn nhìn trân trối Phụ Vương nhấc lên màn xe cho Duẫn Linh Chỉ, đưa nàng vào trong xe.
Năm tháng không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên người Phụ Vương, mà ngược lại còn làm hắn càng toát ra một mị lực của sự nghiêm cẩn chín chắn, môi mỏng lạnh như băng không hề có một tia độ cong, ánh mắt vẫn luôn băng hàn đến làm người ta khiếp đảm như xưa. Mạn Duẫn chậm rãi buông tay xuống, nhìn hình ảnh Phụ Vương theo sát sau nàng ta ngồi vào toa xe.
Phụ Vương... thật sự sẽ thành hôn cùng với nữ nhân này sao?
Trong lòng đột nhiên bừng lên một ngọn lửa nhỏ, càng lúc càng bốc cao mãnh liệt. Mạn Duẫn đứng xa xa nhìn chằm chằm vào xe ngựa bên kia, mãi đến khi xe ngựa sắp biến mất ở trước mắt, nàng mới lấy lại tinh thần, khởi động khinh công đuổi theo.
Phụ Vương, chỉ có thể là của nàng.